Editor: Vy Vy 1505
"Bởi vì tâm tư không giống." Bùi Nguyên Ca hơi cúi đầu, lập tức giương mắt nhìn về phía Hoàng đế, nói: "Tâm tư khi con thêu tranh dùng để đấu thêu và khi con thêu ‘Long Đằng Thịnh Thế’ không giống, cái trước là vì giành chiến thắng, cái sau là vì cảm ơn. Tranh này là con thành tâm thành ý thêu vì phụ hoàng, vốn chuẩn bị đưa cho phụ hoàng làm lễ vật mừng thọ, cho nên không muốn mang ra để đấu thêu."
Chính là trời xui đất khiến, tranh thêu chuẩn bị bị bẩn, lại nghe nói tranh thêu của Kinh quốc chiếm thượng phong, bởi vậy đành phải lấy ra ‘Long Đằng Thịnh Thế’.
Nàng nói đơn giản hàm súc, Hoàng đế cũng hiểu được ý của nàng, trong lòng khẽ run lên.
‘Long Đằng Thịnh Thế’, tranh như vậy không thể nghi ngờ là thêu vì Hoàng đế, mà Bùi Nguyên Ca thêu hai năm rưỡi trước, nói cách khác vừa đến Quan Châu không bao lâu đã bắt đầu chuẩn bị thêu tranh. Nàng nói là cảm ơn cho nên thành tâm thành ý thêu... . Trong lòng Hoàng đế cảm động, nhưng cũng không nguyện bị nhìn ra, cúi đầu uống trà làm che dấu, nhấp nhẹ một ngụm trà, mới thản nhiên nói: "Cảm ơn cái gì? Cảm ơn trẫm ngờ vực vô căn cứ Vũ Hoàng Mặc giết mẹ, cảm ơn trẫm đày con và phụ thân con đến Quan Châu sao?"
"Kỳ thật con hiểu được, phụ hoàng muốn tốt cho con, ngài lo lắng Hoàng Mặc không xứng với con, bởi vậy mới cố ý an bài như vậy, nếu Hoàng Mặc thân cận con là vì phụ hoàng ngài xem trọng con vài phần, thì khi con thất sủng, Hoàng Mặc sẽ không tiếp tục chung tình với con, cho nên ngài an bài như vậy để thử hắn. Hơn nữa, ngài cố ý điều cha con đến chỗ Trịnh thúc thúc ở Quan Châu, làm cho ông ấy có thể thư thái; ngài cũng hy vọng con có thể rời kinh thành hoàn cảnh phức tạp, ở Quan Châu tĩnh dưỡng một thời gian, miễn cho còn trẻ nhiều sầu lo, hao tổn nguyên khí... . Cho dù chỉ vì phần tâm ý này của phụ hoàng, con cũng có thể vì ngài thêu ‘Long Đằng Thịnh Thế’"
Trong đôi mắt Bùi Nguyên Ca tràn ngập chân thành, giọng nói du đạm thong dong, có một cảm giác chân thực phát ra từ đáy lòng.
Vốn khi phụ thân bị giáng chức, nàng đã mơ hồ đoán được Hoàng đế dụng ý, nhưng không dám xác định, mãi đến ngày kính trà sau khi đại hôn, nghe Hoàng đế nói câu kia "khí sắc tốt hơn nhiều", mới xác định thâm ý của Hoàng đế, trong lòng có chút xúc động.
Hoàng đế trời sanh đạm mạc, đối nhân xử thế đều không có bao nhiêu thiệt tình, duy độc đối với nàng phá lệ dụng tâm chăm sóc.
Mặc dù trong đó có lẽ có nguyên nhân dung mạo nàng tương tự Cảnh Nguyên, nhưng cho dù như thế nào, Bùi Nguyên Ca khắc trong tâm khảm phần cảm tình Hoàng đế dành cho nàng, bởi vậy mới muốn thêu một bức tranh làm thọ lễ cho Hoàng đế. Vì đây là lễ vật cảm ơn, cho nên ban đầu nàng không muốn lấy ra đấu thêu.
Hoàng đế nghe quen những lời cảm ơn, cũng đã sớm đạm mạc.
Nhưng mà, hiện tại từ trong miệng Bùi Nguyên Ca nói ra lời này, Hoàng đế lại có cảm giác không biết nên ứng đối như thế nào, có lẽ là vì nhìn ra ‘Long Đằng Thịnh Thế’ bao hàm bao nhiêu tâm huyết, khiến cho lời này phá lệ chân thành khẩn thiết, phá lệ thực.
Dừng một chút, Hoàng đế mới hơi không được tự nhiên hừ một tiếng, nói: "Ba năm trước ở trước mặt trẫm giương nanh múa vuốt, nửa điểm cũng không khách khí, ba năm sau gả cho Vũ Hoàng Mặc rồi lại xu nịnh trẫm, chỉ biết nói ngon nói ngọt muốn trẫm vui vẻ. Khó trách người ta nói nữ sinh hướng ngoại!"
Nhìn ra ông không được tự nhiên, Bùi Nguyên Ca không khỏi bật cười, nói: "Được rồi, con thêu ‘Long Đằng Thịnh Thế’ không phải bởi vì cảm ơn phụ hoàng, mà là lo lắng ba năm sau phụ hoàng sẽ không đáp ứng tứ hôn cho con và Hoàng Mặc, bởi vậy cố ý thêu để hối lộ phụ hoàng, câu trả lời như vậy phụ hoàng có vừa lòng không?"
"Lời như vậy mà cũng có thể nói ra miệng!" Hoàng đế trừng mắt nhìn nàng một cái.
Cô nương gia, ai cả ngày cứ tứ hôn bắt tại ngoài miệng? Còn dám quang minh chính đại nói ra như vậy! Nhưng mà, không biết vì sao, Hoàng đế lại không thể nào sinh ra tức giận, ngược lại cảm thấy từ đáy lòng có chút xúc động, có một cảm giác thản nhiên ấm áp.
Thật giống như, trước mắt Bùi Nguyên Ca thật là con gái của ông... .
Loại cảm giác này vô cùng xa lạ với Hoàng đế.
"Bởi vì là phụ hoàng, cho nên con mới dám nói, nếu thay đổi người khác, con lại không ngốc, làm sao có thể nói lời này?" Bùi Nguyên Ca oai đầu nói, nhìn Hoàng đế cười khẽ.
Hoàng đế càng cảm thấy không có biện pháp với nàng.
Tuy rằng trong lòng ông cảm thấy như vậy cảm giác thực ấm áp, thực thoải mái, nhưng thói quen đạm mạc, ông thật sự không thích ứng không khí ấm áp, hơn nữa không thói quen biểu hiện ra cảm xúc trước mặt người khác, chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Ba năm trước, con muốn trẫm cho Hoàng Mặc chút thời gian, từ từ quan sát đứa nhỏ này. Hiện tại, trẫm nghĩ, có lẽ con nói đúng, là trẫm sai lầm rồi!"
Nói đến chính sự, ông lập tức lại khôi phục đạm mạc vô ba.
"Phụ hoàng, ý của ngài là... . Ngài tin tưởng Hoàng Mặc không giết mẹ phải không?" Bùi Nguyên Ca nghe vậy, nhất thời chấn động.
Trải qua chuyện trên thược dược hoa yến, địch ý của Liễu quý phi đối với Hoàng Mặc biểu lộ không bỏ sót, nàng cảm thấy, với sự khôn khéo của Hoàng đế, cán cân trong lòng hẳn có nghiêng, nhưng thật không ngờ Hoàng đế sẽ nói trắng ra như vậy.
"Như vậy phụ hoàng —— "
"Cho dù trẫm tin tưởng, nhưng không có chứng cớ, trẫm cũng không thể lập tức xử trí Liễu quý phi, dù sao nay nàng có thân phận tôn quý nhất hậu cung, không thể vô duyên vô cớ liền... Huống chi còn phải bận tâm Liễu thị. Diệp thị phản loạn, trẫm tiêu diệt Diệp thị là chuyện đương nhiên, nhưng nếu bản thân Liễu thị không có nhược điểm bị trẫm bắt được, trẫm cũng không thể bịa đặt, nếu không sẽ bị người ta nói là có mới nới cũ, khiến cho triều thần ngờ vực vô căn cứ và rung chuyển." Hoàng đế đoán được nàng muốn nói gì, trước tiên cắt đứt lời của nàng.
Bùi Nguyên Ca vốn cảm xúc hưng phấn nhất thời trầm xuống, một lát sau nói: "Con hiểu được."
Cho dù là Hoàng đế cũng không thể muốn làm gì thì làm, ông cũng phải bận tâm rất nhiều chuyện. Nhưng mà không sao, nếu tâm tư Hoàng đế đã thiên hướng bọn họ, mà tình thế cũng chậm rãi xoay, nay Hoàng Mặc và nàng đã chiếm thượng phong, Liễu quý phi và Vũ Hoàng Diệp ở hạ phong. Liền theo như lời Hoàng Mặc, không thể gấp, phải kiên nhẫn, từ từ sẽ đến!
"Hơn nữa, trẫm cũng không muốn chính mình ra tay xử trí Liễu quý phi, giao cho con và Hoàng Mặc đến ứng phó nàng!" Hoàng đế nhẹ nhàng nói: "Trẫm biết Hoàng Mặc muốn báo thù, trẫm sẽ không ngăn hắn, nhưng cũng sẽ không giúp hắn, chính hắn nghĩ biện pháp, cho dù hắn và Liễu quý phi đấu như thế nào, chỉ cần không nguy cấp Đại Hạ và triều đình củng cố là được, còn lại trẫm sẽ không để ý tới. Xem như... là khảo nghiệm đi!"
Tin tưởng Vũ Hoàng Mặc không giết mẹ, đối với tình cảnh của Vũ Hoàng Mặc mấy năm nay, ông cũng không phải không có cảm khái.
Thậm chí, hiểu được tâm tư và tình cảnh của Vũ Hoàng Mặc, ông nhịn không được nhớ lại chính mình hai mươi chín năm trước, Vĩnh Đức Vương phủ bị giết, A Nguyên và Vĩnh Hòa bệnh chết, một mình ông ở hoàng cung khổ sở chống đỡ... . Suy bụng ta ra bụng người, thế nên đạm mạc như ông cũng nhịn không được có chút áy náy và xúc động với Vũ Hoàng Mặc. Đương nhiên, ông có thể giúp Vũ Hoàng Mặc đối phó Liễu quý phi và Liễu thị, nhưng ông càng hy vọng Vũ Hoàng Mặc chính mình báo thù.
Đời người không biết sẽ gặp bao nhiêu đau khổ, hơn nữa sống ở hoàng cung, tương lai gặp chuyện càng nhiều.
Phản bội, tính kế, tàn sát, thương tổn... . Thân là hoàng tử, tương lai Vũ Hoàng Mặc tất nhiên phải đối mặt vô số nhấp nhô đau khổ, ông có thể giúp hắn nhất thời, cũng không thể giúp hắn một đời, rất nhiều chuyện chung quy phải dựa vào chính mình! Liễu quý phi và Liễu thị là đá mài dao rất tốt, nếu Vũ Hoàng Mặc có thể dựa vào chính mình ban đổ bọn họ, vậy chứng minh hắn xác thực có đủ năng lực, ông mới có thể yên tâm giao phó Nguyên Ca cho hắn, giao phó Đại Hạ vương triều cho hắn.
Nguyên Ca cũng thế, chính vì xem trọng nàng, cho nên không muốn nàng trở thành đóa hoa trong nhà ấm.
Thừa dịp hiện tại ông còn có tinh lực, có thể bảo đảm ở tình huống khẩn yếu ngăn cơn sóng dữ, còn lại sẽ tùy ý Vũ Hoàng Mặc và Nguyên Ca đối mặt cuồng phong sóng to, trưởng thành trong đau khổ, trở nên càng ngày càng lớn mạnh, mãi đến tương lai, cho dù gặp được chuyện lớn như thế nào cũng có thể tự nhiên thong dong ứng đối... . Sống ở hoàng thất, phương thức như vậy mới là chân chính tốt với bọn họ, mà không phải vì bọn họ che chở tất cả phong sương tuyết vũ, vậy mới là hại bọn họ!
Sống gian nan khổ cực, chết mới yên vui.
"Con hiểu được!" Bùi Nguyên Ca gật gật đầu, vẻ mặt như có chút đăm chiêu.
"Tốt lắm, không nói này nữa, lần này trẫm tìm con là có chuyện đứng đắn muốn dặn dò." Hoàng đế do dự một lát, vẫn là nói: "Lần này Kinh quốc đến Đại Hạ nghị hòa, tuy theo tin tức trẫm nghe được, không có người nào đặc biệt đi theo. Nhưng mà vì bảo hiểm, ngoại trừ trường hợp tất yếu, Nguyên Ca không cần chạm mặt đoàn sứ giả Kinh quốc, cũng không cần tiếp cận Bát Phương Quán."
Bùi Nguyên Ca ngẩn ra, có chút không rõ: "Phụ hoàng... ."
Nàng thân là hoàng tử phi, vốn không có khả năng giao tế với sứ giả Kinh quốc, vì sao Hoàng đế còn cố ý trịnh trọng dặn dò? Chẳng lẽ trung gian có lý do gì đặc biệt sao?
"Còn nữa, cũng không cần nhắc tới Thất Thải Lưu Ly châu trước mặt sứ giả Kinh quốc. Nếu trong lúc vô ý nhắc tới, cũng đừng cho người ta biết con có hai khỏa Thất Thải Lưu Ly châu, một viên trong đó là mẫu thân con để lại cho con, chỉ nói con có một viên, là đấu cờ ở Kỳ Giám Hiên thắng được." Hoàng đế thấy Bùi Nguyên Ca vẻ mặt mê mang, thở dài nói: "Có lẽ con không biết, Thất Thải Lưu Ly châu ... . vốn là bảo vật của hoàng thất Kinh quốc, nếu bị người ta biết ở chỗ con, sẽ sinh ra rất nhiều chuyện."
Thất Thải Lưu Ly châu là bảo vật của hoàng thất Kinh quốc?
Bùi Nguyên Ca vẻ mặt càng khiếp sợ kinh ngạc, trong lòng tràn ngập nghi hoặc. Thất Thải Lưu Ly châu là ngoại tổ mẫu để lại cho mẫu thân, lại là bảo vật của hoàng thất Kinh quốc, chẳng lẽ thân thế của mẫu thân có liên quan với Kinh quốc? Nếu không vì sao Hoàng đế cố ý dặn dò nàng không cần tiếp cận đoàn sứ giả Kinh quốc? Hơn nữa, nếu nàng không đoán sai, chỉ sợ Hoàng đế cũng từng giữ Thất Thải Lưu Ly châu, hơn nữa có liên quan với Nguyên hậu Cảnh Nguyên, chẳng lẽ Thất Thải Lưu Ly châu Hoàng đế từng có là Cảnh Nguyên cho? Mà Cảnh Nguyên có liên quan với hoàng thất Kinh quốc?
Nếu nói như vậy, chẳng lẽ dung mạo nàng tương tự Cảnh Nguyên cũng không phải ngẫu nhiên?
"Phụ hoàng, có phải ngài biết gì hay không?" Bùi Nguyên Ca càng nghĩ càng cảm thấy đầu óc loạn thành một nùi, muốn sửa sang lại nhưng không biết sửa sang từ đâu, chỉ có thể chuyển hướng nghi vấn qua Hoàng đế. Nếu Hoàng đế nói với nàng, chỉ sợ Hoàng đế là người biết rõ.
Hoàng đế thở dài, vốn ông cũng không muốn nói cho Nguyên Ca, không muốn nàng bị cuốn vào thị phi.
Nhưng mà nay sứ giả Kinh quốc đến nghị hòa, quan hệ rất nhiều chuyện quan trọng, nếu bị người biết chuyện nhìn thấy dung mạo Nguyên Ca, liên tưởng đến cái gì, ngược lại sẽ sinh nhiều phiền phức, hơn nữa sẽ bất lợi đối với Nguyên Ca, bởi vậy không thể không dặn dò nàng vài câu.
"Con từng nói, mẹ ruột của con Minh Cẩm là bé gái mồ côi, cũng không biết thân thế chính mình, đúng không?" Hoàng đế hỏi.
Bùi Nguyên Ca gật gật đầu, loáng thoáng cảm thấy, có lẽ thân thế mẫu thân sẽ chậm rãi nổi lên mặt nước theo lần này Kinh quốc nghị hòa. Chẳng lẽ mẫu thân thật sự có liên quan với hoàng thất Kinh quốc sao?
"Kỳ thật, nương con, nàng là A Nguyên —— "
Hoàng đế mới nói đến một nửa, Trương Đức Hải bỗng nhiên tiến lên, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng, Kinh quốc chính sử cầu kiến, nói muốn trao đổi việc nghị hòa, nội các và triều đình trọng thần cũng đều đang đợi ngài."
Bị đánh gãy lời nói, Hoàng đế cũng chỉ có thể đứng dậy: "Hiện tại trẫm có chuyện quan trọng, chuyện mẫu thân con ngày khác lại nói. Nhưng mà, phải nhớ kỹ lời trẫm dặn, ngoại trừ trường hợp chính thức, không cần tiếp cận đoàn sứ giả Kinh quốc, có thể tránh thì tận lực tránh, hơn nữa đừng cho bọn họ biết, nương con để lại cho con một viên Thất Thải Lưu Ly châu, nhớ lấy nhớ lấy!"
Sau khi trịnh trọng dặn dò, Hoàng đế mới rời khỏi đình bát giác, chỉ chừa Bùi Nguyên Ca ở nơi đó đầy bụng nghi hoặc.
Xử lý xong công vụ ở Kinh Cấm Vệ, lại thương nghị với tâm phúc một chút chuyện Kinh quốc nghị hòa, cân nhắc xem trong đó có chỗ nào có thể lợi dụng không, khi Vũ Hoàng Mặc trở lại Xuân Dương cung đã là hoàng hôn, đèn rực rỡ mới lên. Một đường trở về nội thất, đã thấy Bùi Nguyên Ca ngồi trước bàn, lấy tay chống cằm, hình như đang trầm tư, vẻ mặt nghi hoặc, nhịn không được hỏi: "Đây là làm sao vậy?"
Tử Uyển lắc đầu, nói: "Nô tỳ cũng không biết, từ lúc đấu thêu trở về hoàng tử phi chính là như vậy."
Không có Bùi Nguyên Ca cho phép, nàng không dám tùy tiện nói Hoàng đế lén gặp mặt Bùi Nguyên Ca, e sợ xảy ra chuyện.
"Làm sao vậy? Vì sao rầu rĩ không vui?" Vũ Hoàng Mặc cũng không lại hỏi Tử Uyển, cởi áo choàng bắt tại bên cạnh, đi đến ngồi xuống trước mặt Bùi Nguyên Ca, cười nói: "Ta nghe nói, hôm nay trên đấu thêu Cửu hoàng tử phi làm náo động lớn, một bức ‘Long Đằng Thịnh Thế’ giống như phép tiên, khiến tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, mỗi người đều nói nàng là người được thần tiên phù hộ. Sao ta trở về lại nhìn thấy một người u sầu đầy mặt thế này?"
Bùi Nguyên Ca tự nhiên đang nhớ lại lời Hoàng đế nói, càng nghĩ càng cảm thấy suy nghĩ hỗn loạn: "Sau khi đấu thêu kết thúc, phụ hoàng tìm ta."
"Ông ấy tìm nàng làm gì?" Vũ Hoàng Mặc thuận miệng hỏi.
Hắn cũng từng lo lắng Hoàng đế có tâm tư khác với Nguyên Ca, nhưng sau đó lại dần dần cảm thấy không đúng, hơn nữa sau đó Hoàng đế tứ hôn, hắn lại càng xác định Hoàng đế không có tâm tư ái muội với Nguyên Ca, bởi vậy thật không có nghĩ nhiều, ngược lại có chút tò mò nguyên nhân Hoàng đế tìm Nguyên Ca.
"Ông ấy nói với ta một chuyện, khiến ta cảm thấy như đặt mình trong sương mù." Bùi Nguyên Ca nhíu mày nói, nhìn Vũ Hoàng Mặc, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên. Nàng biết rất ít chuyện Kinh quốc, Hoàng đế chưa đề cập đã rời đi, thế nên nàng muốn hiểu cũng không biết bắt đầu tìm từ đâu. Nhưng Hoàng Mặc không giống nàng, hắn và Kinh quốc tác chiến nhiều năm, đối với chuyện Kinh quốc hẳn là quen thuộc hơn so với nàng, nói không chừng Hoàng Mặc có thể biết gì đó?
"Hoàng Mặc, ta muốn biết một ít chuyện về Kinh quốc. Chàng có thể nói cho ta biết sao?"
"Kinh quốc? Vì sao đột nhiên hỏi Kinh quốc?" đôi mắt Vũ Hoàng Mặc hơi nhíu, nhưng không chờ Bùi Nguyên Ca trả lời, lại nói: "Nàng muốn biết chuyện về Kinh quốc phương diện nào?"
Nghĩ đến Hoàng đế từng nói, Thất Thải Lưu Ly châu là bảo vật của hoàng thất Kinh quốc, như vậy mẫu thân và Cảnh Nguyên có thể có liên quan với hoàng thất Kinh quốc, Bùi Nguyên Ca lập tức nói: "Về chuyện hoàng thất Kinh quốc."