Thái Hậu cả đời có hai nam một nữ, đương kim hoàng thượng cùng Thanh vương gia là đích hoàng tử do bà sinh ra, nhưng còn vị đích công chúa kia, chưa cập kê liền chết trẻ. Nghe nói lúc ấy cũng mới mười hai mười ba tuổi, cho nên nhiều năm qua Thái Hậu vẫn đang tìm thiếu nữ có thể hợp ý mình, muốn nuôi dưỡng ở bên người, cho dù là lừa mình dối người coi như là có cái an ủi. Thiếu nữ được trúng thiếu giống Hạ Liên Phòng như vậy cũng không nhiều, nhưng cũng không phải là không có, tuy nhiên các nàng đều vô pháp ở bên người Thái Hậu thành công vượt qua một tháng, bởi vì chỉ cần thời gian trôi qua, Thái Hậu sẽ chậm rãi nhận thấy được những thiếu nữ đó không giống nữ nhi đã mất. Cho nên tuy rằng Hạ Liên Phòng được nhìn trúng nhưng trong lòng mọi người kỳ thật đều đang mong đợi xem một trận trò hay. Nên biết, được Thái Hậu nương nương coi trọng đương nhiên rất đáng mừng, nhưng sau này khi bị trả hồi phủ thì lại chính là trò cười của mọi người.
Phú quý là phú quý, nhưng phải xem ngươi có thực lực cùng vận khí đi lấy hay không. Như là thiên kim phủ Thừa Tướng, không phải mấy năm trước cũng được Thái Hậu nương nương nhìn trúng trong Hội hoa xuân Nguyên Tiêu đấy sao? Lúc ấy vị tiểu thư kia cũng có thể được xưng là mĩ mạo tuyệt luân, tài khí văn hoa, đặc biệt còn có một tay đàn tốt, đi theo bên người Thái Hậu nửa tháng liền chọc tức phượng nhan, tuy rằng Thái Hậu chưa nói cái gì, nhưng ở trong thành Yến Lương thì vị tiểu thư này coi như đã mất hết thanh danh, nay đã cập kê mấy năm mà vẫn không chưa có ai tới cửa cầu hôn.
Ngay cả bản thân Thái Hậu cũng không nghĩ tới sẽ có hậu quả như thế. Đơn giản là bà không yêu thích, liền bị mọi người ai nấy tự hiểu, ngược lại liên lụy đến chuyện chung thân đại sự của vị tiểu thư vô tội kia. Cho nên mấy năm gần đây bà đã rất ít khi đi xem xét thiếu nữ vừa ý nữa, nếu không phải Hạ Liên Phòng quá mức xuất sắc, bà cũng sẽ không bật thốt lên muốn nàng làm bạn. Người vừa có tuổi tác liền càng thêm tưởng niệm thứ đã từng mất đi, những năm gần đây, mỗi khi bà từ trong mộng bừng tỉnh sẽ nhớ đến tiểu nữ nhi mất sớm kia nói cười vui vẻ, duỗi tay kêu bà mẫu hậu. Bà đưa tay muốn ôm, lại nhiều lần vồ hụt, đau triệt nội tâm. Năm đó nếu không phải xảy ra chuyện kia Xương Bình cũng không tới mức chết yểu...
Thấy Thái Hậu thần sắc buồn bã, Hoàng Đế vội sai người tuyên bố Hội hoa xuân Nguyên Tiêu chính thức bắt đầu. Hôm nay ông khó được có rảnh rỗi mới nghĩ đến tham gia náo nhiệt, lại không ngờ rằng chọc cho Thái Hậu tâm thần không yên. Thở dài, thấp giọng nói: "Mẫu hậu, Xương Bình qua đời nhiều năm, ngài không nên suy nghĩ nữa." Lời hết cất cao giọng nói: "Chư vị đang ngồi đây, có ai nguyện ý cống hiến tài nghệ? Nếu có thể khiến Thái Hậu vui vẻ, trẫm sẽ trọng thưởng!"
Một thiếu nữ mặc la quần xanh nhạt đứng lên nói: "Tiểu nữ bất tài, nguyện dâng lên một khúc."
Theo sau liền có cung nhân ôm cầm đến, thiếu nữ đi tới giữa điện, bàn tay trắng nõn khẽ nâng lên thử dây đàn, sau đó tiếng đàn tựa như nước chảy trút xuống mà ra, uyển chuyển êm tai, một khúc tấu lòng người khoáng thần di. Ngay cả Thái Hậu cũng hơi lộ ra hứng thú, biểu tình trên mặt dường như cũng nhu hòa rất nhiều, không hề mang theo ưu sầu giống như trước nữa.
Hoàng Đế tất nhiên cực kỳ vừa lòng, phân phó trọng thưởng.
Thiếu nữ này kéo không khí lên, những thế gia thiên kim khác cũng đều không hề tàng tư, sôi nổi hiến nghệ, cầm thi ca múa, trong lúc nhất thời đại điện liền náo nhiệt lên, đám công tử thế tử đều hưng trí bừng bừng xem, đánh giá thiên kim nhà ai sinh được mạo mĩ, thiên kim nhà ai tài hoa hơn người, trong lòng có so đo, ngày sau tới cửa cầu cưới chẳng phải là một đoạn giai thoại.
Có lẽ nhờ một điện toàn người trẻ tuổi này mà tâm tình Thái Hậu rốt cuộc cũng tốt lên, bà cười tủm tỉm nhìn các thiếu nữ, thiếu niên thanh xuân dào dạt trong điện, mỉm cười gật đầu.
Đúng lúc này, hanh âm bén nhọn của thái giám truyền đến: "Hoàng Hậu nương nương giá lâm —— "
Sau đó liền thấy mành được vén lên, cung nhân đi đằng trước dẫn đường, phía sau một nữ tử thân mặc phượng bào hồng rực, váy dài màu đỏ, áo khoác thêu Long Phượng màu vàng kim ung dung đi ra, đặt tay lên tay cung nữ bên người, dung sắc kiều diễm, mặt mày không nộ mà uy, chải bảo kế, đầy đầu châu ngọc, cả người mang một cỗ bức người quý khí, làm cho người khác thấy liền không tự chủ sinh ra lòng kính sợ."Thần thiếp bái kiến Hoàng Thượng, mẫu hậu."
Mọi người lại vội cúi xuống hành lễ, Hoàng Hậu thản nhiên nói thanh miễn lễ rồi ngồi xuống bên tay phải Hoàng Đế, cười nói: "Hôm nay thật là đúng dịp, thần thiếp nghe nói hoàng thượng tới Hội hoa xuân Nguyên Tiêu nên mới nghĩ đến xem xem, sẽ không làm phiền Hoàng Thượng cùng mẫu hậu chứ?"
"Hoàng Hậu nói gì vậy, mọi năm đều là một mình ai gia, năm nay có Hoàng Hậu, so với mọi năm đương nhiên càng thêm náo nhiệt." Thái Hậu mỉm cười, tay phải đáp lên tay ghế vịn, hộ giáp màu tím lóe quang mang nhàn nhạt. "Chỉ là vừa nãy phần lớn những hài tử này đều đã hiến tài nghệ, Hoàng Hậu đến thật không khéo nha."
"Mẫu hậu, thần thiếp không phải là đến một mình, vừa nãy ở trên đường gặp được Thanh vương gia, ngài ấy nói đợi lát nữa cũng muốn lại đây đấy. Xem, vừa nói người liền đến." Hoàng Hậu lộ ra tươi cười, tầm mắt nhìn về phía cửa đại điện.
Một thân ảnh thon dài cao ngất đi vào, hắn đem áo khoác trên người giao cho tiểu thái giám đứng một bên, chỉ mặc kiện áo dài màu xanh, mắt sáng như đuốc, cả người đều lộ ra khí phách oai hùng.
Không chờ hắn mở miệng thỉnh an, Hoàng Đế liền lập tức sai người ban ngồi. Mà từ khi Thanh vương xuất hiện đại đa số tầm mắt của khuê các thiên kim liền dính tại trên người của hắn không dời đi, đều muốn nhìn lâu thêm chút vị Thanh vương gia khó gặp này vài lần.
Nếu nói ở Đại Tụng này, lớn nhất là Hoàng Đế, như vậy thứ hai trừ bỏ vị Thanh vương gia này thì không còn ai khác! Hắn anh tuấn, uy mãnh, lãnh túc, lại chưa có chính phi, trong vương phủ ngay cả cái nha hoàn thông phòng cũng không có. Hơn nữa quân công hiển hách, danh vang thiên hạ, cho nên cho dù lớn tuổi một chút vẫn có không ít tiểu thư muốn gả, chỉ tiếc vị Thanh vương gia này xưa nay tâm lặng như nước, mà Hoàng Đế cùng Thái Hậu lại không bắt buộc hắn cưới vợ nên tuy rằng hắn đã hai mươi bảy nhưng vẫn một thân một mình.
Thanh vương xuất hiện, nữ tử xinh đẹp ăn mặc lộng lẫy đứng hầu bên cạnh Hoàng Hậu liền ẩn tình mạch mạch ngưng mắt nhìn hắn, ánh mắt kia, biểu tình kia, rõ là kẻ si tình. Mà sau khi Thanh vương ngồi xuống, Hoàng Hậu liền cười nói: "Vương gia có vẻ phong trần mệt mỏi, phải chăng là vừa nhập cung liền đến đại điện?"
Thanh vương nhìn nàng ta một cái, nói: "Bản vương có việc muốn thương lượng cùng hoàng huynh." Ngôn từ lãnh đạm, nếu không phải trước mặt là Hoàng Hậu, sợ là trả lời hắn cũng khinh thường trả lời .
Một người như vậy, yêu ghét rõ ràng như thế, kiếp trước Kỳ Vấn Sơn đăng cơ hắn lại không có phản ứng, chẳng lẽ nói... Đáy lòng hắn cũng coi trọng Kỳ Vấn Sơn?! Nếu là như vậy, thì đúng là phiền to rồi!
Mặc kệ Thanh vương tính toán thế nào Hạ Liên Phòng đều tuyệt đối không cho phép người đăng lên hoàng vị là nhị hoàng tử Kỳ Vấn Sơn! Nàng thần sắc không biến, nhưng đáy mắt lại hơn mạt trầm tư. Vừa ngẩng đầu liền thấy người nọ thẳng tắp nhìn về phía mình bên, ánh mắt thâm thúy đông lạnh, dường như có thể nhìn thấu lòng người. Hạ Liên Phòng cảm thấy hoảng hốt, trên mặt lại trầm tĩnh đáng sợ, không chút nào vì ánh mắt Thanh vương mà bị quấy nhiễu.
Cũng may hắn cũng không nhìn nàng bao lâu, rất nhanh liền dời tầm mắt.
Lúc này Hoàng Hậu lại lên tiếng: "Vương gia còn nhớ Khê Nhược không?" Thò tay đem nữ tử đứng bên cạnh lôi ra , cười tủm tỉm nói: "Nha đầu kia đối vương gia chình là ngưỡng mộ đã lâu đấy!"
Triệu Khê Nhược, nữ nhi ưu tú nhất trong gia tộc Triệu thị - nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu, năm nay đã mười chín, nghe nói nhiều năm trước vừa thấy mặt Thanh vương liền từ đó phương tâm ám hứa, từ khi cập kê đến bây giờ đã đợi Thanh vương 5 năm. Đáng tiếc thần nữ có mộng Tương vương vô tình, Thanh vương đóng giữ biên cương rất ít hồi kinh, số lần hai người gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Giờ phút này Triệu Khê Nhược má phấn nhuộm hồng, thẹn thùng vô hạn, nàng ta ngẩng đầu liếc nhìn Thanh vương, rồi lại nhanh chóng cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Nếu, nếu vương gia không ghét bỏ, Khê Nhược nguyện làm nô làm tỳ, chỉ mong có thể đi theo bên người vương gia, kết cỏ ngậm vành hầu hạ vương gia." Nói xong cúi người hành lễ.
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi. Nên biết Triệu Khê Nhược này chính là nữ nhi có dung mạo đẹp nhất Triệu gia, một gương mặt cười Khuynh Quốc Khuynh Thành, tuy đã mười chín nhưng so với nữ tử bình thường lại có thêm nét phong vận thành thục kiều mỵ. Hơn nữa sau lưng nàng là phủ quốc cữu, ai có thể lấy nàng vào cửa thì chính là thăng chức rất nhanh, cá vượt Long Môn nha! Nhưng một đóa hoa diệu nhân nhi như vậy lại phương tâm ám hứa với Thanh vương gia lớn hơn nàng tám tuổi, còn tình nguyện không cần danh phận, chỉ cầu làm bạn bên người? Diễm phúc như vậy, người nam nhân nào sẽ cự tuyệt?
Cố tình, vị Thanh vương điện hạ này chính là không ra bài theo lẽ thường kia. Hắn lãnh đạm liếc Triệu Khê Nhược một cái, xem như không nghe thấy nàng ta nói chuyện, mà là chuyển hướng Thái Hậu: "Mẫu hậu, mấy ngày gần đây ngài còn bị đau đầu nữa không ?"
Thái Hậu lắc đầu: "Ai gia gần đây thân mình khoẻ mạnh, cũng không đau đầu."
Thanh vương gật đầu: "Vậy thì tốt rồi."
"Hoàng nhi hôm nay tại sao lại tiến cung? Nếu có chuyện quan trọng cần thương lượng cùng Hoàng Thượng thì liền đến ngự thư phòng đi." Khi đối mặt với hai đứa con trai này Thái Hậu đều phi thường ôn nhu từ ái, lúc này bà hoàn toàn không giống Thái Hậu nương nương cao quý thường ngày mà như là một mẫu thân bình thường.
Triệu Khê Nhược khó chịu đỏ vành mắt, nước mắt lóng lánh trong suốt đảo quanh đáy mắt, lại thật sự không chịu hạ xuống, bộ dáng quật cường lại nhu nhược như vậy khiến đám nam tử trên đại điện nhìn mà hồn đều bay đi, thi nhau ở trong lòng hâm mộ ghen tị Thanh vương có vận khí tốt như vậy, lại hận hắn không hiểu lòng mỹ nhân, không để ý mĩ nhân.
Hoàng Hậu chau mày, nói: "Vương gia, Khê Nhược là cháu gái nhà mẹ đẻ của bản cung, nó đối vương gia ngài ái mộ đã lâu, chẳng lẽ vương gia không thể nhận một phen chân tình của nó, nạp nó làm phi? Hay là nói, vương gia cảm thấy Triệu gia không xứng với Hoàng gia đây?"
Nàng ta vừa nói như vậy, sự tình liền nghiêm trọng lên. Bởi vì Hoàng Hậu cũng là Triệu gia nữ, Thanh vương nếu không muốn Triệu Khê Nhược, đó chính là đại biểu Hoàng gia không xem trọng Triệu gia, nhưng nếu là hắn muốn Triệu Khê Nhược, lúc trước chuyện Triệu Khê Nhược nói làm nô làm tỳ liền là chuyện không thể, hắn tất yếu phải nạp nàng ta làm phi tử.
Chuyện này nếu là đặt tại trên người người thường nhất định là sợ tới mức mặt như màu đất phủ phục cầu xin tha thứ, nhưng Thanh vương lại ánh mắt lãnh đạm, còn để lộ ra một chút vẻ trào phúng: "Nguyên lai Hoàng Hậu nương nương cũng biết."
Không cho đương triều Hoàng Hậu mặt mũi như vậy, thiên hạ sợ cũng chỉ có một mình Thanh vương Kỳ Đông Túc hắn!
Mia: Nói hay, cho Đông ca một điểm!