Hạ Lan Tiềm không nói, Hạ Liên Phòng cũng liền coi như không biết, nhưng mà nàng hiểu, hết thảy giờ đều là tạm thời, Hạ Lan Tiềm sớm muộn gì cũng sẽ đến tìm nàng.
Quả nhiên, một ngày trước khi thi Hương, Hạ Lan Tiềm liền xuất hiện ở Thanh vương phủ. Hắn đến một mình, vẻ mặt ngưng trọng mà nghiêm túc, một chút cũng không giống ngày thường. Vẻ mặt Hạ Liên Phòng có chút hoảng hốt ngưng mắt nhìn thiếu niên tuấn tú đứng trước mặt. So với bốn năm trước, cậu đã cao hơn rất nhiều, cũng chững chạc hơn rất nhiều, trong mắt cũng không có vẻ hận đời hay phẫn hận không cam tâm, so trước đây càng thêm hiểu chuyện, càng cố gắng, khắc khổ hơn, cùng với thời gian trôi qua, đệ đệ từng chạy quanh bên người nàng muốn nàng chú ý, trong giữa bất tri bất giác đã trưởng thành thiếu niên lang bóng dáng cao ngất.
"Đệ muốn bàn điều kiện với ta?" Hạ Liên Phòng hỏi.
"Không phải điều kiện, đại tỷ, đệ chỉ là... ." Hạ Lan Tiềm cắn môi, động tác tính trẻ con như vậy đã rất lâu cậu chưa từng làm. "Đệ chỉ là..."
"Nếu thi đứng thứ nhất, liền muốn cùng tỷ phu đệ đi biên cương, chinh chiến sa trường, nếu thi rớt, liền an phận ở nhà làm đại thiếu gia của đệ, về sau sẽ không mơ mộng đễn nữa, là ý này sao?"
Hạ Lan Tiềm trịnh trọng gật đầu.
Nụ cười của Hạ Liên Phòng không thể nói rõ là cái dạng gì, nàng ý vị thâm trường nhìn Hạ Lan Tiềm, hỏi: "Vì sao đệ phải tòng quân làm võ tướng, nhất định muốn bỏ văn theo võ chứ? Ngày xưa có Trương Nghi* du thuyết lục quốc kháng Tần, sau có Gia Cát Khổng Minh khẩu chiến nho đàn, mắng chết Vương Lãng, những đại hào kiệt đó, có ai không ngồi ghế trên trong doanh trướng đã có thể quyết thắng từ ngoài ngàn dặm? Bọn họ đều là quan văn, nhưng có thể nhất cử lấy mạng trăm vạn người, chẳng lẽ không thể đáng quý hơn so với võ tướng lâm trận sao?"
(*Trương Nghi (chữ Hán: 張儀, 373 TCN - 310 TCN), tước hiệu Vũ Tín quân (武信君), người đời tôn xưng Trương Tử (張子), là nhà du thuyết nổi tiếng thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông sử dụng tài chính trị và tài thuyết phục của mình mà gây dựng sự nghiệp. Ông là đại diện tiêu biểu của phái Tung hoành gia, đề xướng chính sách Liên hoành, chống lại việc Hợp tung của Tô Tần và Công Tôn Diễn.)
Thiếu niên siết chặt nắm tay, kiên định nói: "Đệ chính là muốn tòng quân! Nam nhân nên giành thiên hạ trên lưng ngựa!" Nhiệt huyết sôi trào, kích tình sục sôi, nhiệt tình yêu thương mảnh sơn hà này, đôn đốc bọn họ thực thi giấc mộng sải bước lưng ngựa, đầu đao liếm huyết, da ngựa bọc thây!
Nghe vậy, Hạ Liên Phòng cụp mắt xuống, "Đệ đã nói với phụ thân chưa?"
Hạ Lan Tiềm lắc đầu: "Chưa ạ." Lời hết, cậu vội vàng nói: "Nhưng mà, đại tỷ, chỉ cần tỷ đồng ý, phụ thân nhất định cũng sẽ đồng ý!"
"Ta là ta, phụ thân là phụ thân, làm sao có thể nói nhập làm một chứ?" Hạ Liên Phòng thở dài. "Cái dạng tính cách nóng nảy này của đệ, mấy năm gần đây, ta để đệ thật vất vả thu liễm một chút, không nghĩ tới ngược lại càng nghiêm trọng thêm." Nhất là tính tình cố chấp kia, thật sự là một chút cũng không có thay đổi.
Quyết không khúm núm, nịnh nọt xu nịnh, đây là khí khái của người Hạ gia. Tựa như đời trước, cho dù hãm thân trong hoàn cảnh không chịu nổi, lý tưởng tan biến, Hạ Lan Tiềm cũng không cúi đầu chịu thua. Cậu quật cường như cỏ dại, mặc cho hỏa thiêu nước dập vẫn lù lù bất động, đợi cho mưa thuận gió hoà sẽ lại lần nữa đứng lên.
Nhớ tới Hạ Lan Tiềm kiếp trước tràn ngập khát vọng lại không thể thi triển đã sớm rời đi nhân thế, tâm Hạ Liên Phòng không khỏi mềm nhũn đi. Nàng đưa tay vẫy vẫy đệ đệ, ý bảo cậu đi qua. Đợi cho cậu đi đến trước mặt mình, Hạ Liên Phòng ngước cổ nói: "Tiềm Nhi thật sự trưởng thành rồi."
Hạ Lan Tiềm cúi xuống, quỳ một chân trên đất, đầu đặt trên đùi Hạ Liên Phòng, thì thào nói: "Nhưng đệ không rời được đại tỷ, đệ không muốn khiến đại tỷ thất vọng, đệ muốn xông ra một mảnh thiên địa, làm cho đại tỷ thấy kiêu ngạo vì đệ!"
"Đứa bé ngốc..." Hạ Liên Phòng ôn nhu vuốt ve tóc đen của mềm mại đệ đệ. "Đệ muốn đi, thì liền đi đi."
"Thật sao?!" Hạ Lan Tiềm lập tức kích động, cậu vui mừng lộ rõ trên nét mặt ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Hạ Liên Phòng, hình như là muốn nhìn vào chỗ sâu trong đôi mắt nàng, xem xem rốt cuộc là thật hay là giả. "Đại tỷ, tỷ, tỷ đồng ý để đệ đi?!"
"Sao ta lại gạt đệ chứ." Hạ Lan Tiềm càng cao hứng, Hạ Liên Phòng lại càng xót xa. Kiếp trước nàng không thể hoàn thành trách nhiệm làm trưởng tỷ, đời này, liền để cho nàng dung túng cậu lần này đi! "Trai hiền chí ở bốn phương, nếu cứ giữ đệ ở lại Yến Lương, làm cho đệ sống dưới cánh chim của ta thì sợ là đệ sẽ vĩnh viễn không lớn nổi. Đại tỷ cũng hi vọng, một ngày nào đó có thể kiêu ngạo mà nói cho thế nhân, thiếu niên tướng quân Hạ Lan Tiềm đại danh đỉnh đỉnh kia, là đệ đệ ruột của ta, mà khi người khác nhắc tới ta, đều sẽ nói, a, đó là đại tỷ của Hạ tướng quân."
Hạ Lan Tiềm thật sự cao hứng, hắn nhịn không được ngây ngô cười lên: "Đại tỷ, tỷ yên tâm đi! Về sau sẽ không cần tỷ đến bảo hộ cho đệ, đệ sẽ trở nên mạnh mẽ để bảo hộ tỷ cùng nhị tỷ!"
"Đại tỷ sẽ chờ." Hạ Liên Phòng mỉm cười, "Mặc kệ đệ rời đi bao lâu, đại tỷ đều sẽ chờ đệ trở về."
Hạ Lan Tiềm ôm chầm lấy Hạ Liên Phòng, đem mặt chôn vào hõm cổ nàng một hồi lâu, Hạ Liên Phòng ẩn ẩn cảm thấy xiêm y chỗ bả vai bị tẩm ướt. Một hồi lâu sau, Hạ Lan Tiềm mới nói như đinh đóng cột: "Đệ sẽ không khiến cho đại tỷ thất vọng !"
"Đao kiếm không có mắt, ta chỉ mong đệ có thể bình an. Chỗ nào không hiểu nhất định phải hỏi, hơn nữa không thể có ngày nào được lười biếng, tất phải cần luyện tập võ nghệ, đọc thuộc binh thư, làm việc phải chiêm tiền cố hậu*, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng." (*Chiêm tiền cố hậu: Ngó trước trông sau. Ý nói làm việc cẩn thận chu đáo)
Hạ Lan Tiềm vẫn ôm nàng, hắc hắc cười hai tiếng: "Nếu đại tỷ cũng là nam nhi, nhất định lợi hại hơn ta."
Hạ Liên Phòng vỗ vỗ lưng cậu, ý bảo cậu buông nàng ra: "Nói lời ngốc nghếch gì vậy."
Hạ Lan Tiềm thật sự cao hứng, mặc kệ Hạ Liên Phòng nói như thế nào cậu vẫn đều một bộ cười hì hì. Hạ Liên Phòng thấy cậu cao hứng như vậy, lại dặn dò: "Việc này đệ không thể chỉ nói với ta, ngoại tổ bên kia, còn phụ thân nữa, đệ đều phải đi xin phép. Vô luận thế nào, không thể làm lạnh lòng các vị trưởng bối. Nếu bọn họ biết đệ chỉ hỏi một mình ta, trong lòng nhất định không vui."
Mặc kệ Hạ Liên Phòng dặn dò cái gì, Hạ Lan Tiềm đều liên tiếp gật đầu. Hạ Liên Phòng thấy dáng vẻ ngốc nghếch kia của cậu, trong lòng vừa vui mừng vừa luyến tiếc. Sau khi tiễn Hạ Lan Tiềm về, nàng đi đến giữa sân, nhìn bầu trời, trầm mặc không nói.
Mẫu thân, nếu ngài còn tại thế cũng sẽ làm như vậy đúng không? Cứ để đệ ấy sống dưới sự bảo bọc của ta, đệ ấy sẽ vĩnh không lớn lên được. Nhưng mà đệ ấy còn nhỏ tuổi đã lên chiến trường, trong lòng ta vừa sợ hãi, vừa lo lắng, cầu mong linh hồn của mẫu thân ở trên trời phù hộ cho Tiềm Nhi cùng Túc lang, cuộc chiến lần này sẽ đắc thắng, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Đối với chuyện Hạ Lan Tiềm quyết tâm đi tòng quân, thái độ của nam quyến và nữ quyến khác nhau rất lớn. Tĩnh quốc công, Hạ Lịch, Thanh vương cùng vài vị biểu ca đều cảm thấy thiếu niên lang lên chiến trường lịch lãm một phen không có chỗ xấu gì, sẽ làm hắn trưởng thành nhanh hơn, còn nữ quyến, ví dụ như lão thái quân, Lam phu nhân, Hạ Mạt Hồi... đều tỏ vẻ phản đối. Các nàng sao nỡ để Hạ Lan Tiềm chưa đến nhược quán chi năm (20 tuổi) đã lên chiến trường? Từ xưa đến nay, người điểm binh sa trường có bao nhiêu người có thể hoàn hảo quay về? Mặc dù là bách chiến bách thắng như Thanh vương cũng từng vô số lần cận kề tử vong, huống chi là Hạ Lan Tiềm chứ? Hắn còn nhỏ như vậy, công phu còn chưa luyện tốt, chỉ bằng bản lĩnh bây giờ lấy cái gì đi đánh giặc? Còn không bằng ở lại Yến Lương, sau này giành lấy một chức quan văn, lấy tư chất của Hạ Lan Tiềm, nhất phẩm đại quan cũng không phải là vấn đề, cần gì phải đi quân doanh chịu khổ? Có một tỷ tỷ công chúa, tỷ phu vương gia, cái gì cũng không cần lo lắng!
Cho nên, trong hai nhà Hạ Lam sinh ra khác biệt to lớn, dẫn đến trong một đoạn thời gian rất dài, lão thái quân coi như không thấy Tĩnh quốc công, Tĩnh quốc công tuổi gần bảy mươi lại được thể nghiệm một phen tư vị ngủ thư phòng. Nhưng mà ông rất kiên trì, con cháu Lam gia bọn họ cần phải lên chiến trường rèn luyện! Kể cả mấy cháu trai bỏ võ theo văn theo thương kia của ông cũng từng bị ông cứng rắn là xách đến quân doanh rèn luyện hai năm, Hạ Lan Tiềm là nhi tử dy nhất của ái nữ của ông, Tĩnh quốc công càng hi vọng cậu thành tài!
Thành tài, nhất định cần phải chịu khổ, nhất định phải bắt đầu từ tầng chót, có như vậy mới có thể hiểu nỗi khổ và sự gian nan của dân chúng, sau này mới có thể lòng mang bác ái, công chính liêm khiết. Bởi vậy, dù lão thái quân có tức giận mấy Tĩnh quốc công cũng quyết không thỏa hiệp.
Thái độ của Hạ Lịch cùng Tĩnh quốc công là giống nhau, Hạ Mạt Hồi lại không nguyện ý, nàng vốn nghĩ Thập Lục hoàng tử xưa nay lắm mưu ma chước quỷ, hắn nhất định có thể giúp nàng nghĩ cách ngăn cản Tiềm Nhi đi tòng quân, ai biết, lời của nàng còn chưa nói xong, Thập Lục hoàng tử liền lấy ánh mắt dị thường nghiêm túc nhìn nàng, rồi nói: "Hồi nhi, ta cũng sẽ hộ tống Thập tam Hoàng thúc cùng Tiềm Nhi tòng quân."
Hạ Mạt Hồi như bị sét đánh! Nàng nghẹn họng nhìn trân trối Thập Lục hoàng tử, không thể tin được bản thân mình vừa nghe được cái gì.
"Ta biết muội vẫn cho rằng ta là một hoàn khố vô dụng, cái gì cũng không làm được, văn không ra văn võ không phải võ, ai cũng không coi trọng ta, nhưng bởi vì thân phận của ta, bọn họ lại tất muốn lấy lòng ta, nịnh nọt ta, ngay từ đầu muội cũng rất chán ghét ta. Nhưng mà... Ta không thể cả đời như vậy, nếu ta muốn cưới muội, ta nhất định phải làm ra thành tích, chiêu cáo cho thế nhân biết, hai người chúng ta là ông trời tác hợp cho, không phải là một đóa hoa nhài cắm trên bãi phân trâu... . Ta cũng không muốn làm phân trâu kia."
Hạ Mạt Hồi không thể nói gì. Nàng kinh ngạc nhìn nhìn chằm chằm Thập Lục hoàng tử, không có một khắc nào, thiếu niên này lại chân thành, thẳng thắn, kiên định như bây giờ.
"Nàng sẽ chờ ta đúng không? Hồi nhi."
Một hồi lâu sau Hạ Mạt Hồi mới phản ứng kịp, nàng cúi đầu, thản nhiên nói: "Ta cũng không đáp ứng muốn gả cho huynh."
"Chậm đã, muội đã từng bị ta hôn, muội không gả cho ta thì muốn gả cho ai?!" Thập Lục hoàng tử thu hồi biểu tình nghiêm chỉnh, lại tinh nghịch: "Muội phải cùng ta ở một chỗ, đó là nhất định nha! Đến lúc đó, ta sẽ khiến muội được xuất giá khí phái hơn cả Hoàng thẩm thẩm!"
Hạ Mạt Hồi lại không để ý đến hắn nữa, mặc hắn trêu đùa thế nào đều không chịu lên tiếng.
Khổ nỗi quyết định đã làm tốt, vô luận là ai cũng không thể sửa đổi.
Chuyện Hạ Lan Tiềm lấy được song trạng nguyên cả văn lẫn võ đã ở trong dự liệu của Hạ Liên Phòng, không ai biết Tiềm Nhi cyar nàng, vì cái lý tưởng kia đã có bao nhiêu chăm chỉ khắc khổ. Thứ Hạ Lan Tiềm lấy được có quan hệ trực tiếp với những gì mà cậu đã trả giá. Nàng cũng biết, nàng tất phải buông tay làm cho cậu rời đi.
Văn võ bá quan còn chưa kịp đến nhà chúc mừng Hạ Lịch nhi tử đã đỗ song trạng nguyên văn võ, liền nhận được tin tức tân khoa Trạng Nguyên này sẽ lập tức theo quân xuất chinh. Thậm chí, vị Thập Lục hoàng tử không biết chừng mực, không có tiền đồ, không được mọi người xem trọng kia cũng muốn đi cùng!
Vị tân khoa Trạng Nguyên này đi có thể hiểu, chung quy người ta là văn võ song toàn, có thật tài thật học. Nhưng Thập Lục hoàng tử kia... Hắn đi, vậy không phải là đi quấy rối sao? Đến biên cương, Thập Lục hoàng tử không gây thêm phiền toái cũng đã tốt lắm rồi, ai còn chờ đợi hắn có thể ra trận giết địch a?!
Đương nhiên, mọi người đều thấy rõ ràng. Lần này đại chiến với Đại Nguyên có Thanh vương lãnh binh, nhất định sẽ là đại hoạch toàn thắng. Tân khoa Trạng Nguyên Hạ Lan Tiềm kia là ai? Tiểu cữu tử của Thanh vương nha! Nói cách khác, chỉ cần lần này có thể an toàn trở về thì Hạ Lan Tiềm tất sẽ trở thành đại hồng nhân trước mặt Hoàng Thượng!
Một thiếu niên chưa trưởng thành, vì sao Thánh Thượng cùng Thanh vương điện hạ đều coi trọng? Trừ bỏ thân phận, sợ là có liên hệ đến trữ quân tương lai đi? Mỗi một vị đế vương đều sẽ vì tân đế xây dựng trụ cột, hắn sẽ bồi dưỡng ra một đám thần tử mới, không nguyện trung thành với bất luận kẻ nào —— chỉ nguyện trung thành với tân đế.
Hạ gia có một công chúa khác họ, lại thêm một song trạng nguyên văn võ, xem ra, Hạ thế gia rất nhanh sẽ thay thế Triệu thế gia, trở thành thế gia đứng đầu Yến Lương nha!
Tuyệt vời nhất là, Hạ Lan Tiềm còn chưa có hôn ước!
Khối thịt mỡ lớn như vậy, ai mà không muốn cắn một cái? Đợi cho đánh giặc xong, Hạ Lan Tiềm nhất định sẽ nước lên thì thuyền lên, cho nên, không ít cao môn đại hộ đều ngóng trông có thể giành được hôn ước trước khi Hạ Lan Tiềm rời kinh. Có một vị con rể có tiền đồ như vậy, ít nhất có thể bảo đảm phú quý mấy chục năm!
Đáng tiếc người Hạ gia dầu muối không vào, mặc cho ai tới cửa, chúc mừng có thể, lễ vật cũng thu, nhưng chỉ cần ngươi nhắc tới hôn sự của Hạ Lan Tiềm thì... Thanh vương liền đi ra, dùng cặp mắt đen u u kia nhìn chằm chằm ngươi, nói gì cũng không nói, nhưng lại không ai dám nhắc đến.
Số lần một nhiều, mọi người cũng hiểu, Hạ thế gia đây là đang uyển chuyển cự tuyệt! Nhưng mà không sao, không đồng ý nhà mình, cũng không đồng ý nhà khác đấy sao? Đợi cho đến khi khải hoàn hồi kinh, bọn họ nhất định sẽ có cơ hội!
Hạ Lan Tiềm, Thanh vương, đây là hai nam nhân quan trọng nhất của Hạ Liên Phòng, mà giờ khắc này, bọn họ đều muốn cách nàng đi xa.
"Đại tỷ..." Hạ Lan Tiềm chớp mắt phượng nhìn nàng, giống như hắn vẫn là cậu bé khóc nhè, lôi góc quần nàng không chịu buông tay ngày xưa. Cậu khoác một bộ áo giáp màu bạc, có vẻ phá lệ anh tư cao ngất, ngọc thụ lâm phong, thiếu niên lang lời nói nhẹ nhàng trong sách, đại khái cũng chính là như thế. "Tỷ hãy chờ ta áo gấm về nhà đi!"
"Áo gấm về nhà không phải dùng như vậy." Hạ Liên Phòng nhéo nhéo mũi cậu. "Vạn sự đều cần cẩn thận, phải nghe lời tỷ phu đệ nói, nhớ chưa?"
Hạ Lan Tiềm ngoan ngoãn gật đầu.
Hạ Liên Phòng lại đem túi gấm tự tay làm nhét vào trong ngực Thanh vương, trên túi gấm có thêu một đóa hoa sen chớm nở, bên cạnh hoa sen có ba chữ nhỏ xinh đẹp: chờ quân về. Rồi sau đó thấp giọng nói: "Chàng phải nhớ rõ chuyện chàng đã hứa với thiếp, sẽ mang thiếp đi du ngoạn khắp non sông Đại Tụng."
Thanh vương ôn nhu ngưng mắt nhìn nàng: "A Phòng, có nàng đang đợi ta, ta nhất định sẽ trở về."
Bên này lưu luyến ấm áp, bên kia Thập Lục hoàng tử chỉ một mình xoa xoa lỗ tai, một khắc từ khi Hạ Liên Phòng xuất hiện, hắn liền bắt đầu nhón chân hy vọng, nhưng hiện tại Hạ Liên Phòng đã dặn dò xong Hạ Lan Tiềm còn có Thanh vương mà người hắn muốn gặp nhất cũng không có tới.
Chẳng lẽ nàng giận thật rồi sao? Thập Lục hoàng tử thực đau tim, nàng thật sự không sợ hắn một đi không trở lại, bỏ thây ở trên chiến trường sao? Coi như là gặp một lần cuối, nàng cũng không thể vắng mặt nha!
Mắt thấy liền sắp xuất phát nhưng Hạ Mạt Hồi vẫn không xuất hiện.
Thập Lục hoàng tử triệt để xì hơi, cả người hắn đều bất mãn, có vẻ phi thường không vui.
Hạ Liên Phòng từ xa nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ cúi đầu kia của hắn, không khỏi mím môi cười, đi qua. Thập Lục hoàng tử còn tưởng rằng là Hạ Mạt Hồi tới, kích động vừa ngẩng đầu lên—— sau đó nháy mắt lộ ra vẻ mặt như đưa đám: "Là ngài nha, Hoàng thẩm thẩm."
"Cho ngươi."
Nhìn thấy Hạ Liên Phòng đưa qua một cái túi gấm, Thập Lục hoàng tử lười biếng nói: "Làm gì vậy, vì sao cho ta? Hoàng thẩm thẩm không phải hẳn nên cho thập tam Hoàng thúc cùng Lan Tiềm sao?"
Hạ Lan Tiềm mỉm cười, nhưng cũng không có thu tay: "Có người sợ hãi chia lìa, cho nên không dám đến gặp, cố ý nhờ ta chuyển giao mấy thứ đồ cho người nào đó, nếu người nào đó không muốn, ta liền mang về, trả lai cho người kia là được." Nói xong làm bộ muốn thu hồi.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, liền thấy Thập Lục hoàng tử suy sụp tinh thần không thôi kích động như đánh máu gà, nhanh chóng đoạt lấy túi gấm trong tay Hạ Liên Phòng, kích động nói năng lộn xộn: "Thật, thật sao? Đây, đây là Hồi nhi cho ta? Thật sự? Thật sự? Thật sự?" Liên tục hỏi ba lần thật sự, quả nhiên là rất kích động.
"Chính ngươi xem chẳng phải sẽ biết." Nói xong, Hạ Liên Phòng xoay người rời đi.
Thập Lục hoàng tử đứng tại chỗ không ngừng cười ngây ngô, hắn nhìn túi gấm kia, ngây ngô cười một tiếng, lại nhìn một chốc, rồi ngốc cười một tiếng... Dáng vẻ kia quả thực ngu đến nhà.
Đợi cho kèn thổi lên, trống trận đánh vang, Thập Lục hoàng tử phi thân lên ngựa, lặng lẽ mở túi gấm ra. Bên trong là dùng tơ hồng tinh tế buộc một lọn tóc đen nhánh, còn có một tờ giấy có chữ viết xinh đẹp: nếu huynh không trở lại, ta liền tìm một như ý lang quân, tự mình gả!
Đây, đây là tín vật đính ước Hồi nhi cho hắn nha!!!!
Thập Lục hoàng tử hạnh phúc muốn chết, hắn vô cùng bảo bối đem túi gấm cát vào trong ngực —— cho dù phía trước có núi đao biển lửa hắn cũng sẽ không sợ!
Nương a, kiếp sau ta nhất định sẽ nghe lời của ngài, giấu tài, giả dạng làm kẻ không biết chừng mực, cái gì cũng không cầu, cái gì cũng không cần, bình an trôi qua cả đời. Nhưng đời này... Ngài nể tình nhi tử có cô nương ngưỡng mộ trong lòng, liền châm chước cho nhi tử, để nhi tử biểu hiện tốt một chút, quang vinh trở về cưới nàng vào cửa đi!
Sau khi đại quân rời đi, Hạ Liên Phòng đi vào thành thành, ở chỗ sau cửa thành đem Hạ Mạt Hồi xách ra, thấy nàng khóc đầy mặt nước mắt, không khỏi thở dài: "Bảo muội đi lên nói với hắn mấy câu, muội không chịu, nay lại ở trong này khóc đáng thương như vậy, hắn cũng nhìn không thấy nha!"
Hạ Mạt Hồi nghẹn ngào nói: "Muội, mỗi khi muội thấy hắn, luôn, luôn là nói không nên lời hay ..."
Hạ Liên Phòng cười: "Muội nha, nhìn như muội đem Thập Lục ăn sạch sành sanh, trên thực tế, Thập Lục mới là người ăn chắc muội!"
Vừa nghe lời này, Hạ Mạt Hồi không bằng lòng, không để ý mũi vẫn hồng hồng, nàng già mồm át lẽ phải nói: "Mới không phải đâu! Muội, muội là bởi vì Tiềm Nhi mới khóc, không phải vì hắn! Hơn nữa, ai nói hắn ăn chắc muội nha? Muội bảo hắn đi hướng Đông hắn sẽ không dám sang hướng Tây! Hắn đặc biệt sợ muội!"
Hạ Liên Phòng không nhịn được cười, tựa hồ nỗi buồn ly biệt cũng bị đôi oan gia vui vẻ này làm cho vơi đi nhiều: "Vậy muội xem, đây là cái gì?" Nàng xòe bàn tay ra, nơi lòng bàn tay thình lình nằm một lá thư được gấp phi thường chỉnh tề.
"? ? ?"
"Vừa nãy, khi ta đưa túi gấm cho Thập Lục, hắn nhân cơ hội nhét vào trong tay ta." Đem thư giao cho Hạ Mạt Hồi, Hạ Liên Phòng có chút cảm thấy thú vị: "Hắn đã sớm biết muội trốn tránh ở chỗ này. Cho nên, tuy rằng hai người không nói chuyện, nhưng trên thực tế cũng coi như đã gặp mặt. Muội trốn ở phía sau cửa nhìn hắn, hắn tại trên lưng ngựa liếc muội."
Hạ Mạt Hồi có chút há hốc mồm: "Nhưng, nhưng hắn hẳn là không nhìn thấy muội ..."
"Tâm hữu linh tê không cần nói cũng tự thông, những lời này muội chưa từng nghe qua sao?"
"Ai tâm hữu linh tê với hắn?!"
Hạ Liên Phòng chỉ cười không nói, trực tiếp để Thiên Tuyền đỡ lên xe ngựa, lưu lại một mình Hạ Mạt Hồi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, sau một lúc lâu vẫn nói không ra lời.
May mắn hôm nay nàng không cùng đại tỷ ngồi một chiếc xe ngựa... Khi chỉ còn lại một mình, Hạ Mạt Hồi lặng lẽ đem lấy phong thư kia ra, cũng không biết Thập Lục hoàng tử gấp như thế nào, một tờ giấy rất dày, hắn lại gấp được thành hình dạng một đóa hoa lài, hơn nữa xinh xắn linh lung, thập phần động lòng người. Hạ Mạt Hồi nhìn mà luyến tiếc mở ra.
Nhưng nàng thật sự muốn biết Thập Lục hoàng tử viết cái gì ở bên trong, vì thế, do dự một lát, rồi vẫn là mở ra. Đóa hoa bị mở ra từng cánh, lộ ra một tay chữ tốt như rồng bay phượng múa bên trong. Hạ Mạt Hồi trước giờ đều không biết, hóa ra Thập Lục hoàng tử còn có bút pháp tốt như vậy. Trong đó không có gì khác, chỉ là lấy giọng điệu nữ tử viết một bài thơ:
'Thượng da! Ngã dục dữ quân tương tri, trường mệnh vô tuyệt suy.
Sơn vô lăng, giang thủy vị kiệt, đông lôi chấn chấn, Hạ Vũ tuyết, thiên địa hợp, nãi cảm quân tuyệt!'
(Bài thơ Thượng da上邪 (Hỡi trời). Dịch nghĩa
Hỡi trời, ta nguyện được cùng chàng tương tri (yêu nhau), duyên tình mãi mãi không dứt.
(Tới khi nào) núi không còn đất, nước sông chưa cạn, mùa đông sấm chớp, mùa hè tuyết rơi, trời đất hợp làm một, mới dám cùng chàng chia lìa.
Lạc khoản (chỗ ký tên) vẽ cái Thập Lục, sau đó viết lên đại danh: Kỳ Phỉ Trác.
Cuối cùng, không quên trêu chọc bản thân mình một phen, nói năm đó may mắn mẫu phi đặt tên cho hắn là Kỳ Phỉ Trác, bằng không, gọi là Kỳ Phỉ Thiết, Kỳ Phỉ Tha hoặc là Kỳ Phỉ Ma thì... Đều rất khó nghe. Cũng may mắn năm đó khi mẫu phi gặp phụ hoàng, trong lòng dâng lên tán thưởng là 'hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma' (Trích trong bài Kỳ úc 1 淇奧 1 - Khúc quanh sông Kỳ 1 của Khổng Tử, dịch nghĩa: Nước Vệ hôm nay có người quân tử văn nhã (chỉ Vũ Công)/ Như đã cắt và dũa học tập đạo lý (kẻ làm đồ bằng xương bằng sừng, sau khi tiện cắt ra, món đồ phải trau dũa thêm cho trơn láng)/ Như đã dồi mài lo việc tu thân (kẻ làm đồ ngọc đá, sau khi đã đục thành hình phải dồi mài cho bóng sáng. Giải nghĩa: như thiết như tha là nói việc học đạo lý, như trác như ma là nói việc tu thân,hữu phỉ quân tử,chung bất khả huyên hề là nói đạo đã thịnh, đức đã trọn lành).
Nếu trái lại, để phụ hoàng đặt tên thì nhất định là 'sâm si hạnh thái, tả hữu lưu chi, yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi (Trích trong BÀI THƠ "QUAN THƯ TRONG KINH THI của HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG . Dịch nghĩa: Rau hạnh mọc so le um tùm/ Cả bờ trái bờ phải theo dòng nước chảy/ Người con gái hiền thục dịu dàng/ Ta thức ngủ đều mơ tưởng đến nàng). Có thể thành công tránh đi mấy cái tên Kỳ Tham Thực, Kỳ Lưu Chi thậm chí là Kỳ Yểu Điệu, Kỳ Thục Nữ, Thập Lục hoàng tử cảm thấy mình cũng thật là không dễ dàng.
Hạ Mạt Hồi nhìn đến bật cười, người này, quả nhiên là bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào cũng muốn đùa giỡn một phen.
Kỳ Phỉ Trác, Kỳ Phỉ Trác, Phỉ Trác, Phỉ Trác... Sau này nàng nên gọi hắn sao đây? Giống như từ khi quen biết đến bây giờ, nàng không gọi hắn Thập Lục hoàng tử thì gọi là Thập Lục, nếu không nữa thì chính là này, người nào kia... Cho tới bây giờ nàng mới biết được tên của hắn là gì.
Tên của người rong hoàng thất xưa nay đều phải kiêng kỵ, tiền triều có vị đại tài tử, thi đình đứng đầu bảng, kết quả bởi vì trong tên của phụ thân hắn có chữ giống Hoàng Đế liền bị giáng cấp xuống, đừng nói quan thất phẩm, ngay cả danh hiệu Trạng Nguyên cũng không thể giữ được.
Hình như... Thường ngày nàng đích xác là rất hung hãn với hắn, suy nghĩ kỹ lại một chút, mặt Hạ Mạt Hồi lại lặng lẽ đỏ lên, nàng chính là tiểu thư khuê các tiêu chuẩn trải qua dạy bảo nghiêm khắc nhất nha! Nhưng mỗi khi ở cùng một chỗ với Thập Lục hoàng tử thì không phải sinh khí chính là tức giận, thanh âm cùng biểu tình cũng không thể khống chế... Khẳng định rất khó xem. Nhưng chính là như vậy, hắn còn khen nàng xinh đẹp đấy!
Ừm... Đợi cho lần sau hắn trở về, nàng sẽ đền bù thật tốt cho hắn đi, nói với hắn vài câu dễ nghe, đối với hắn tốt một chút, cũng không cãi nhau với hắn nữa—— đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn tuyệt không cố ý chọc giận nàng. Không biết có phải là Hạ Mạt Hồi ảo giác hay không, nàng luôn cảm thấy Thập Lục hoàng tử tựa hồ đặc biệt thích đùa nàng, khiến nàng tức giận —— dùng lời của hắn mà nói, chính khi tức giận nàng sinh cơ bừng bừng, so với Hạ nhị tiểu thư bình thường mặt lạnh như băng lại không chút thay đổi kia hoàn toàn khác nhau. Một táo mặt bạo này chỉ có Thập Lục hoàng tử mới có thể nhìn thấy.
Đem phong thư đó cẩn thận gấp lại dựa theo dáng vẻ lúc trước, Hạ Mạt Hồi đem nó nhét vào trong ngực, cười ngọt ngào.