Thanh vương theo bản năng đưa tay kéo nàng nhưng lại không dám quá dùng sức, hắn không muốn nàng rời đi, rồi lại sợ nàng tức giận, cuối cùng, thiên ngôn vạn ngữ hóa làm một câu thì thầm khẩn cầu: "A Phòng, nàng chớ giận ta, có được không?"
Hạ Liên Phòng bị hắn kéo tay, Thanh vương chỉ cảm thấy bàn tay trắng nõn mềm mại hơi hơi rung động, sau một lúc lâu nàng mới trầm thấp nói: "Chàng hãy yêu quý bản thân mình hơn một chút đi, ta cũng không có giận chàng, chàng buông ta ra, ta có chút mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi."
Thanh vương đâu chịu thả, hắn lại không phải người ngu, nàng rõ ràng chính là đang giận hắn. "A Phòng, ta cam đoan với nàng, sau này sẽ không xuất hiện chuyện như vậy nữa, nàng, nàng hãy bỏ qua cho ta lần này đi!"
Hạ Liên Phòng muốn rút tay mình về nhưng Thanh vương tuy rằng không dùng lực lại làm cho nàng vô pháp tránh thoát. Cuối cùng Hạ Liên Phòng cúi đầu, từ góc độ của Thanh vương không nhìn thấy biểu tình trên mặt nàng, càng không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, chỉ biết nếu thả nàng đi, bản thân mình tất nhiên sẽ phải hối hận: "Nàng còn nói nàng không giận ta, trước đây khi nàng nói chuyện với ta không phải như thế."
Đối với tình yêu nam nữ, Thanh vương có chút ngốc, nhưng không gây trở ngại hắn lấy năng lực sâu sắc cùng sức quan sát trời sinh nghiền ngẫm phỏng đoán tâm lý Hạ Liên Phòng. Kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần đổi vị trí cho nhau, nếu hắn biết Hạ Liên Phòng vì đạt mục đích một mình mạo hiểm thì sợ là phản ứng của hắn so với nàng bây giờ còn kịch liệt hơn nhiều: "A Phòng, ta thật sự biết sai rồi, nàng hãy tin ta lần này đi!"
Hạ Liên Phòng thật sự không giận hắn, nàng chỉ là bị sát khí và sự phẫn nộ dưới đáy lòng mình làm sợ. Cảm tình như vậy nàng thật sự thấy quá xa lạ, chẳng sợ nàng có ý với Thanh vương cũng chưa từng đạt tới trình độ này. Trong nháy mắt khi biết hắn bị thương, lửa giận của nàng từ bàn chân thẳng hướng đỉnh đầu. Lửa giận này cũng không phải nhằm vào Thanh vương mà là với địch nhân làm thương tổn hắn! Nàng thậm chí còn sợ hãi, cho dù Thanh vương vẫn yên ổn đứng ở trước mặt nàng, Hạ Liên Phòng vẫn sợ hãi hắn sẽ rời đi nàng!
Đây không phải là chuyện nàng am hiểu, cũng không phải nàng từng gặp, thứ tình cảm nồng đậm, cường đại, thâm trầm này, Hạ Liên Phòng lần đầu có cảm thụ rõ ràng như vậy. Nàng theo bản năng muốn rời khỏi nơi này, rời đi Thanh vương, chỉ cần không thấy hắn, tâm nàng sẽ bình tĩnh lại.
Thanh vương lại vẫn cầm tay nàng không buông, từ góc độ của hắn chỉ nhìn thấy sườn mặt tinh xảo tốt đẹp của nàng, cánh môi hồng nhuận run nhè nhẹ, lông mi như cánh bướm chậm rãi vỗ, giống như là có một cái tay nhỏ ở đáy lòng hắn nhẹ nhàng gãi ngứa. Thanh vương hít một hơi thật sâu, không để ý Hạ Liên Phòng kháng cự đem nàng kéo vào trong ngực, so với trước lúc hắn rời đi, nàng tựa hồ lại cao thêm, thân mình cũng có thịt, không gầy yếu như liễu giống trước đây. Thanh vương trầm mê vào xúc cảm mềm mại này, suy nghĩ có ngắn ngủi hoảng thần. Sau một lúc lâu mới thanh âm khàn khàn xin khoan dung: "Đi hơn nửa năm, ta vô cùng nhớ nàng, tại sao vừa thấy mặt nàng lại giận ta chứ?"
Rõ ràng là đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, hết lần này tới lần khác ngữ khí nói chuyện lại mang theo ai oán, giống như thê tử bị vắng vẻ.
"Ta nào có giận chàng, ta đâu dám chứ?" Hạ Liên Phòng thấp giọng nói. "Chàng muốn như thế nào liền như thế đó, lại không cần phải trải qua sự đồng ý của ta."
Thanh vương dở khóc dở cười, đều đã như vậy còn nói không có giận hắn? "A Phòng, ta nhận lỗi với nàng có được hay không? Ta, ta là quá nhớ nàng, mẫu hậu lại thân nhiễm bệnh nặng, ta không thể mất đi bất kỳ một ai trong hai ngươi." Tưởng niệm có đôi khi sẽ khiến một người nam nhân phát cuồng, loại tâm tình này đừng nói là Hạ Liên Phòng chưa từng cảm thụ, dù là Thanh vương cũng rất xa lạ. Có đôi khi hắn ngồi ở trong trại lính nhìn bày trận đồ, nhìn một chút suy nghĩ liền sẽ bay đi, buổi tối đi ngủ thì vừa nhắm mắt lại liền không nhịn được suy nghĩ, giờ này khắc này nàng ngủ hay chưa? Có ngủ ngon không? Trời lạnh không biết có mặc thêm xiêm y? Thân mình xương cốt yếu ớt, có hảo hảo tĩnh dưỡng hay không? Hắn biết bọn hạ nhân sẽ chiếu cố nàng rất tốt nhưng lại vẫn nhịn không được nghĩ đến.
Cảm tình vô pháp để lý trí khống chế, Thanh vương không muốn đi phân tích suy nghĩ thật sự trong nội tâm của mình, nhưng mà, khi dẫn tinh binh xâm nhập doanh địch thiêu cháy lương thảo thì hắn đích xác vì lo lắng cho bệnh tình mẫu hậu, muốn ra roi thúc ngựa gấp trở về, nhưng hắn vẫn còn phải lấy quốc gia xã tắc làm trọng, một khắc kia, Thanh vương làm một quyết định to gan. Kỳ thật lấy tình huống lúc đó, hỏa công là biện pháp tốt nhất, nhưng tùy tiện tiến đến quá mức nguy hiểm cho nên kế sách này vẫn gác lại không làm. Ngày biết Thái Hậu bệnh nặng Thanh vương nghĩa vô phản cố* quyết định tự mình mang binh đi.
(*Nghĩa vô phản cố – 义无反顾 – yì wú fǎn gù: Vì chính nghĩa/ đạo nghĩa, ko do dự, ko quay đầu nhìn lại)
May mà cuối cùng thành công. Chỉ là, Thanh vương là đơn thuần chỉ vì trở về vấn an Thái Hậu hay là có những nguyên nhân khác thì không ai biết được.
Hắn là nam nhân không biết nói lời ngon tiếng ngọt, tiếng nói của hắn đều thập phần giản dị vô hoa, nhưng chính là lời nói đơn giản như thế lại làm cho Hạ Liên Phòng đỏ vành mắt. Nàng há miệng thở dốc, đem khuôn mặt nhỏ nhắn đang chôn trong lồng ngực hắn nâng lên ngước nhìn, hỏi: "Chàng cam đoan là một lần cuối cùng thật sao?"
Thanh vương nghiêm túc gật đầu: "Nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh."
Thanh vương xưa nay trọng lời hứa, Hạ Liên Phòng tin tưởng hắn. Nàng nhìn hắn một hồi lâu, nhìn gương mặt quá mức anh tuấn cùng với môi mỏng bất cẩu ngôn tiếu của hắn, ngón tay cũng không khỏi tự chủ chạm vào, ngũ quan của hắn rất thâm thúy, đường cong lãnh ngạnh, mặc cho ai lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này đều sẽ không dám thân cận với hắn. Thế nhân đều nói là Thanh vương theo lẽ công bằng vô tư, lãnh khốc tự hạn chế, nhưng chỉ có nàng mới nhìn được đến đáy mắt hắn ẩn sâu ôn nhu cùng từ bi. Mặt nạ lạnh lùng đeo đã quá lâu, sớm đã không cởi ra được nữa.
"Cưới ta đi." Nàng nói, hai tay ôm lấy mặt của hắn, xúc động in lên đôi môi đỏ mọng của mình. Hai người miệng lưỡi dây dưa sau một lúc lâu khó tránh khỏi ý loạn tình mê, Hạ Liên Phòng lại lặp lại một lần: "Cưới ta đi."
Thanh vương tim đập như sấm, nhìn mắt phượng trong veo của nàng có chút không đồng ý: "Loại lời này làm sao có thể từ miệng một cô nương nói ra chứ? Ly kinh phản đạo (trái với đạo lý bình thường)."
"Vậy chàng không muốn cưới ta sao?"
Hắn chỉ cười không nói, nhẹ nhàng cắn một cái vào trên cánh môi nàng, thỉnh cầu nói: "Gả cho ta, đây là lời phải do nam nhân nói."
Hạ Liên Phòng tiếp thu hắn tôn trọng cùng quý mến, nhìn hắn ở trước mặt mình khẽ cong eo xuống, để tầm mắt hai người ngang nhau, lẳng lặng chờ đợi nàng trả lời.
Thanh vương đã biết câu trả lời, nhưng hắn lại vẫn lâm vào cảnh đổ mồ hôi lạnh. Cố tình Hạ Liên Phòng như là muốn cố ý treo hắn, một hồi lâu sau cũng không thấy trả lời. Gương mặt tuấn mỹ của hắn nhàn nhạt ửng hồng, Hạ Liên Phòng mắt sắc nhìn thấy lỗ tai của hắn cũng có chút hồng nhạt. "Chàng sẽ đối tốt với ta sao?"
"Ta sẽ." Hắn đem hai chữ này nói như lời thề. "Ta sẽ dùng tánh mạng của ta trân trọng nàng."
Hắn... Thật sự không giống với bất kỳ một nam tử nào trên đời này. Hạ Liên Phòng ngưng mắt nhìn Thanh vương, khóe miệng kìm không đặng dắt tươi cười. "Thế nhân đều muốn tam thê tứ thiếp, vinh hoa phú quý, chỉ có chàng, không giống bình thường."
Thanh vương thật sâu nhìn nàng một cái, đột nhiên buông nàng ra, xoay người hướng ra cửa, vén vạt áo choàng lên quỳ xuống. Hắn thân hình cao lớn anh tuấn, ngay cả động tác quỳ xuống cũng vô cùng ưu nhã. "Hoàng thiên ở trên, hậu thổ ở dưới, Kỳ Đông Túc hôm nay ở đây thề, đời này nếu được A Phòng, nhất định lấy tâm tướng đãi, tới chết mới dừng. Nếu vi phạm lời thề này, liền khiến ta —— "
Hạ Liên Phòng đúng lúc che cái miệng của hắn, mắt ngấn lệ lóe ra: "Ai muốn chàng phát thề độc như vậy? Chàng biết rõ ta tin chàng."
Hắn ôn nhu cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nắm trong lòng bàn tay một khắc cũng không chịu buông ra: "Trước đây mẫu hậu cùng hoàng huynh luôn trách cứ ta vì sao không sớm thành gia, sợ ta một ngày nào đó ở trên chiến trường nạp mạng, ngay cả một huyết mạch cũng không thể lưu lại. Bọn họ cũng từng ý đồ đưa hoàn phì yến gầy các kiểu mĩ nhân đến vương phủ, bọn họ thậm chí còn hoài nghi ta có sở thích Long Dương hay không. Ta cũng tự thấy rất kỳ quái, vì sao rõ ràng là một nam nhân kiện toàn lại ngay cả chút xao động cũng không có. Nhưng hiện tại, A Phòng, ta hiểu được, ta là vì chờ nàng."
Trên đời cuối cùng sẽ xuất hiện một người từ thể xác đến linh hồn đều vô cùng phù hợp với ngươi, mà ở trước đó, hắn giữ mình trong sạch, an tĩnh chờ nàng đến.
Hạ Liên Phòng muốn khóc, nhưng cũng muốn cười, nàng cười mang lệ hỏi: "Nếu vài năm trước ta không thay đổi tâm ý, vẫn ở bên trong Phật đường Hạ gia, chúng ta cả đời cũng không được gặp nhau thì sẽ sao đây? Chàng sẽ gặp được một người khác mà chàng chờ đợi sao?"
Hắn không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu: "Sẽ không, chỉ có một mình nàng. Nếu không đợi được nàng ta liền là tuổi già cô đơn cả đời cũng không hối hận."
Ánh mắt hắn thâm thúy cùng cố chấp như vậy, chỗ nào cũng cho thấy hắn nghiêm túc. Trên đời người thâm tình nhất, nhất định cũng là người kiên định nhất. Thà thiếu chứ không ẩu, nếu không đợi được mong muốn liền không cần cũng không sao. Mà người hắn mong muốn một khi xuất hiện thì hắn liếc mắt nhìn là có thể nhận ra. "Ta cùng A Phòng tuổi tác chênh lệch lớn, nhưng may mắn nay diện mạo ta chưa tàn, sơ tâm chưa sửa, có thể đợi đến A Phòng là may mắn cả đời của ta." Hắn từng nghĩ tới, một đời cũng sẽ không xuất hiện người làm hắn động tâm, song như vậy cũng không có gì, mệnh tương phùng thì không thể tránh thoát. Nếu bỏ qua, cũng là số mệnh.
Hạ Liên Phòng không nghĩ tới Thanh vương lại sẽ để ý đến dung mạo của hắn, không khỏi có vài phần trêu chọc nói: "Vương gia sinh được một bộ tướng mạo tốt, dù là Phan An Tống Ngọc thấy cũng muốn che mặt chạy đi ấy chứ."
Nào ngờ Thanh vương lại thật sự một tay sờ sờ mặt, thở dài: "Nếu trẻ tuổi hơn mấy tuổi, Phan An Tống Ngọc sợ là xách giày cho ta cũng không xứng."
Hạ Liên Phòng xì một tiếng cười ra, nàng cố nén cười ý gật gật đầu: "Vương gia thiên nhân chi tư, không người theo kịp."
"... Cho nên A Phòng cũng cảm thấy ta già, phải không?"
Hạ Liên Phòng không nghĩ tới hắn chuẩn bị cái hố ở đây cho nàng, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra nên trả lời như thế nào, đây là tại cùng người mình thích cùng một chỗ, nàng không cần thiết thời khắc đề phòng buộc chặt cho nên đại não lại trống rỗng. Thấy Thanh vương giống như thuận miệng hỏi, kì thực lại là khẩn trương vô cớ chờ đợi câu trả lời của nàng liền nổi tâm bướng bỉnh: "Chỉ có một chút chút." Ngón cái cùng ngón trỏ so cùng một chỗ nhéo nhéo, tỏ vẻ thật sự chỉ có "chút một".
Cho dù là chỉ một chút, thật ra thì vẫn là già rồi nha... Thanh vương bị đả kích khổng lồ, hắn không khỏi muốn chất vấn ông trời; vì sao muốn cho hắn ra đời sớm hơn A Phòng mười mấy năm chứ?!
Hạ Liên Phòng thấy hắn thần sắc mệt mỏi, giống như cà bị sương đánh liền buồn cười, hậm hực lúc trước cũng trở thành hư không: "Vương gia đây là đang học nữ nhân gia xuân buồn thu đau hay sao?"
Thanh vương bị nàng trêu đùa như thế liền nâng lên con mắt suy sụp nhìn nàng một cái, kết quả nhìn như vậy, nhìn được cả người hắn chấn động, tim đập như sấm. Hạ Liên Phòng dung mạo tuyệt thế, đây là chuyện Thanh vương sớm đã biết được, nhưng mĩ nhân hắn xưa nay đã gặp nhiều cho nên cũng không từng bị mĩ mạo của nàng mê hoặc. Hắn yêu trước giờ không phải là dung mạo của nàng, đây cũng là nguyên nhân vì sao mĩ nhân như Triệu Khê Nhược cuồng dại một mảnh bao năm mà hắn vẫn lạnh lùng, thậm chí ngay cả đối phương là ai cũng không nhớ được. Nhưng vào giây phút này, hắn nâng lên ánh mắt, nhìn thấy nàng mỉm cười giống như tinh tử, nhất thời tim đập rối loạn, hận không thể để nàng nhu tiến vào trong ngực, hai người kết hợp làm một thể, từ đó không phân ly.
Hắn đột nhiên nhớ tới lúc còn rất nhỏ, mẫu hậu từng viết trên giấy một bài thơ.
Tình chàng ý thiếp, quá sát tình nhiều; tình nhiều chỗ, nhiệt như hỏa; đem một khối bùn, vê ngươi một cái, nắn ta một cái, đem hai ta đồng loạt đánh nát, dùng nước điều hòa; lại vê ngươi một cái, lại nắn ta một cái. Ta trong bùn có ngươi, ngươi trong bùn có ta; ta cùng ngươi sinh cùng một cái khâm, chết cùng một cái quách (bọc ngoài áo quan).
Giờ này khắc này, hắn cũng muốn đem bài thơ đó đọc cho Hạ Liên Phòng nghe, nhưng quá ngọt ngấy, chung quy không đọc ra miệng được.
Nhưng đáy lòng hắn đích xác là muốn như vậy.
Biết Thanh vương cùng Hạ Liên Phòng quyết định thành hôn, tinh thần Thái Hậu lập tức tốt lên nhiều, tâm nguyện lớn nhất của bà là có thể nhìn Thanh vương thành gia lập nghiệp, nhưng đứa con trai này ưu tú xuất sắc tới cực điểm, cố tình không gần nữ sắc, nay có âu yếm cô nương, muốn thành gia, làm sao bà có thể không cao hứng chứ?
Bởi vì chiến sự tạm dừng cho nên Tĩnh quốc công cũng dẫn theo nhi tử cùng cháu trai chạy về Yến Lương, chình là vì đại hôn của Hạ Liên Phòng cùng Thanh vương.
Tất cả công việc đều có ma ma cùng nữ quan trong cung xử lý, Hạ Liên Phòng tân nương tử này rất nhàn rỗi. Trừ bỏ mỗi ngày phải không ngừng kiểm kê sính lễ đưa vào khố phủ cùng với lễ vật các thế gia cao môn trong Yến Lương dâng lên, khiến Hạ Liên Phòng đau đầu nhất chính là thử giá y (đồ cưới).
Giá y của nàng do tận 300 tú nương Giang Nam dùng thời gian mười ngày mười đêm chế tạo gấp gáp mà thành, tinh xảo ngay cả chính nàng đều không thể tin được. Nàng có trân bảo giá trị liên thành không đếm hết, nhưng bộ giá y này lại vẫn đẹp đến nỗi người nhìn khó có thể hô hấp. Trước khi cưới nàng cùng Thanh vương không thể gặp mặt, hai người muốn nói cái gì cũng phải cách bình phong, Thanh vương vốn không tin quỷ thần nhưng trước khi cưới lại cũng trở nên mê tín, cứng rắn nói trước khi cưới gặp mặt sẽ không hạnh phúc mỹ mãn, chẳng sợ Hạ Liên Phòng mời cũng vẫn kiên quyết lắc đầu —— cho dù hắn muốn gặp nàng đến sắp điên rồi.
Người trong lòng đang ở trước mắt, hắn chỉ cần duỗi tay liền có thể với tới nhưng lại cố tình không thể đi gặp. Loại cảm giác này so với không thấy được còn làm cho người ta khó chịu hơn.
Biết Thanh vương muốn cưới Hạ Liên Phòng, ngoại tổ phụ cố chấp kia của nàng hầm hừ xâm nhập Thanh vương phủ, tính cả bá phụ Lam Chiến, hai người không nói lời gì hung hăng đánh cho Thanh vương một trận. Suy xét đến nửa tháng sau liền là đại hôn, trên mặt tân lang quan nếu có thương tích khó coi thì không được cho nên bọn họ đều đánh vào chỗ nhìn không đến, Thanh vương cũng là kẻ xương cứng, cứng rắn không nói tiếng nào chịu đòn. Hạ Liên Phòng ngay từ đầu còn không biết chuyện này, tận đến khi thấy kỳ quái mấy ngày không nghe thấy tin tức Thanh vương, vừa hỏi ra mới biết hắn bị đánh mấy ngày mới có thể xuống giường.
... Có thể suy ra Tĩnh quốc công cùng Lam Chiến xuống tay nặng bao nhiêu, có thể đem nam nhân như Thanh vương đánh không xuống giường được, bọn họ thật sự là một chút tình cảm cũng không lưu. Nhất là Lam Chiến, sắc mặt của ông vô cùng khó coi, như thế nào cũng không nghĩ tới có một ngày, cháu gái bảo bối của ông sẽ gả cho bằng hữu của mình. Tuy rằng tuổi tác Thanh vương nhỏ hơn ông một chút, nhưng làm trượng phu Hạ Liên Phòng thì lại lớn rất nhiều nha!
Nhưng mà đánh xong một trận cũng thấy trút giận rồi, Thanh vương có bao nhiêu ưu tú, Tĩnh quốc công cùng Lam Chiến hiểu rõ nhất. Trong lòng của bọn họ cũng thừa nhận hắn xứng đôi Hạ Liên Phòng, nhưng vừa nghĩ đến chênh lệch tuổi tác đáng sợ giữa hai người, bọn họ liền lại thấy ngứa nắm đấm. Nhất là phía trước ở biên cương lâu như vậy mà Thanh vương vẫn im miệng không nói, bọn họ thậm chí đều không biết hai người này đã sớm lưỡng tình tương duyệt đính hôn! Nếu không phải Hạ Lịch phái người gửi tin tức cho bọn họ, bọn họ thật sự đã bỏ nỡ đám cưới này!
Điểm này Tĩnh quốc công cùng Lam Chiến có thể nói là hoàn toàn hiểu lầm Thanh vương, bởi vì hắn cũng không phải có ý định giấu diếm mà căn bản là không nghĩ tới cần nói! Hắn cho rằng mọi người đều đã biết! Hơn nữa hắn còn kỳ quái sao hắn vừa rút quân về doanh, Tĩnh quốc công cùng Lam tướng quân đối với hắn không có một chút phẫn nộ hoặc là bài xích nào!
Lúc ấy hắn đã cao hứng rất lâu, cho rằng một trái tim chân thành của mình chiếm được tán thành, nơi nào biết Tĩnh quốc công cùng Lam Chiến căn bản là không biết chuyện này nha!
Tuy rằng bị đánh nằm trên giường hai ngày nhưng đó đều là ngoại thương, năng lực tự lành của Thanh vương rất mạnh, không qua mấy ngày liền lại sinh long hoạt hổ —— Tĩnh quốc công cùng Lam Chiến xuống tay thì căn bản là không độc ác, cho nên tuy rằng đau, tuy rằng miệng vết thương dọa người, nhưng thực sự thân thể Thanh vương cũng không chịu nhiều tổn thương. Chung quy hôn sự của hai người này đã thành kết cục đã định, nếu đem Thanh vương đánh ra nguy hiểm, Hạ Liên Phòng nên làm cái gì bây giờ? Gả cho một trượng phu tuổi tác lớn như vậy, đám trưởng bối bọn họ đã đau lòng muốn chết, nếu bởi vì bọn họ xuống tay quá nặng mà khiến Hạ Liên Phòng làm quả phụ... Tĩnh quốc công cảm thấy, hắn có chết cũng không có mặt mũi xuống hoàng tuyền gặp nữ nhi mất sớm!
Ngày đại hôn, Hạ Liên Phòng từ sớm đến muộn đều bận rộn xoay quanh, nàng không được phép ăn một hạt gạo, uống một hớp nước, đội mũ phượng lên bịt kín khăn voan liền là một trận hôn thiên địa ám mà đi, khi bước qua chậu than nàng đói bụng đến mức choáng váng đầu hoa mắt suýt nữa ngã quỵ, may mắn Thiên Tuyền bên cạnh đúng lúc đỡ lấy, bằng không liền xấu mặt.
Đợi đến khi hành lễ còn rườn rà hơn nhiều kê lễ khiến Hạ Liên Phòng choáng váng đầu óc, cuối cùng cả người mơ mơ hồ hồ hoàn thành toàn bộ hành trình, được đỡ vào tân phòng, ngồi trên giường cưới. Nàng cảm thấy đầu rất nặng... Phỏng chừng mũ phượng này phải có mấy chục cân, đầu nàng sắp bị đè dẹp lép.
Nếu sớm biết rằng thành thân lại phiền toái như vậy, Hạ Liên Phòng thật sự sẽ suy xét xem có nên gả đi sớm như vậy hay không.
Trước khi cưới lão thái quân đem nàng gọi vào bên người, thần thần bí bí cho nàng mấy bản sách nhỏ, húy mạc như thâm nói chút lời Hạ Liên Phòng nghe không hiểu. Sau đó Thái Hậu cũng đem nàng gọi tới bên người, để ma ma bên cạnh lại cho nàng mấy bản sách bìa loè loẹt, kêu nàng trước khi cưới nhất định phải xem, nhưng mà Hạ Liên Phòng không nghe lời —— bởi vì nàng thật sự là không cảm thấy mấy bản tập kia có cái gì đáng xem. Chỉ là thành thân mà thôi, chẳng lẽ còn có chuyện gì cần học sao?
Ma ma ngược lại là giải thích cho nàng chút chuyện, chỉ là nói không đủ rõ ràng, chỉ nói sẽ đau, nhưng đây là điểm mấu chốt giữa vợ chồng tất phải trải qua, muốn nàng vào đêm tân hôn ngoan ngoãn nghe lời vương gia nói là được, sau đó chính là cái đống sách kia nhất định phải xem.
Cuộc hôn lễ này thịnh thế to lớn, chỉ tính đồ cưới Thanh vương cho Hạ Liên Phòng đã có tận 360 rương, Hạ Lịch thì đem tất cả sản nghiệp Hạ gia cưa đôi, cũng có ước chừng 200 rương, hơn nữa còn đồ trong phủ Bình Nguyên công chúa... Hạ Liên Phòng cảm thấy, cho dù là nhà thủ phủ Đại Tụng triều, bảo bối có lẽ cũng không nhiều bằng nàng. Ruộng tốt ngàn mẫu, mười dặm hồng trang, màn đại hôn thịnh thế này, tận đến trăm năm sau vẫn khiến người đời nói chuyện say sưa.
Thanh vương gần như là đem toàn bộ Thanh vương phủ tặng ra ngoài, nhưng mà đợi Hạ Liên Phòng qua cửa, những vật chết kia không phải cũng trở thành của nàng hết sao. Thanh vương bây giờ có thể nói là người không có đồng nào. Hắn còn từ chỗ Hoàng Thượng cùng Thái Hậu cướp đoạt không ít bảo bối, toàn bộ như ong vỡ tổ coi như sính lễ, cộng thêm của Hoàng Thượng cùng Thái Hậu tự cho, không bao lâu, Hạ Liên Phòng liền muốn vượt qua đệ nhất thủ phủ Yến gia của Đại Tụng triều.
Trong tân phòng chỉ có bốn tâm phúc nha hoàn của Hạ Liên Phòng, Hạ Mạt Hồi cùng Hạ Lan Tiềm đều ở bên ngoài, Đường Thanh Hoan hôm nay cũng tới, đang ở cùng Hạ Mạt Hồi, hai người bọn họ vô cùng hợp ý, cảm tình cũng rất tốt, Hạ Liên Phòng nhìn liền cảm thấy phi thường vui mừng, Hồi nhi của nàng kiếp trước không có một người bạn nào, kiếp này có thể gặp được Đường Thanh Hoan cũng là duyên phận.
Cầm Thi cẩn thận nhất, nàng sớm đã nhìn ra Hạ Liên Phòng không thoải mái liền lo âu hỏi: "Công chúa, ngài có thấy khá hơn chưa ạ?" Ngay khi xuống kiệu nàng đã phát hiện nhịp bước của công chúa có chút không ổn, lúc bước qua chậu than Hạ Liên Phòng lảo đảo một cái suýt hù chết Cầm Thi.
Hạ Liên Phòng nói: "Ta vẫn ổn, không cần lo." Nói xong, hơi hơi động một chút.
Cầm Thi nhón chân nhìn hướng ra ngoài: "Vương gia giờ này còn đang ở đại sảnh tiếp khách, sợ là một chốc chưa về được đâu."
Hạ Liên Phòng cũng biết, cho nên nàng càng thấy mệt mỏi hơn: "Không sao, chờ cũng được. Bốn người các ngươi nếu thấy đói bụng liền luân phiên nhau đi ra ngoài tìm vài thứ ăn đi, nơi này chỉ để lại một người là được."
Sắt Từ lắc đầu không đồng ý nói: "Sao có thể như vậy được chứ? Công chúa hôm nay mệt hơn chúng ta nhiều." Tốt xấu sáng sớm các nàng còn được ăn no, nhưng công chúa đến bây giờ vẫn còn đói bụng.
Đập vào mắt là một mảnh đỏ tươi, Hạ Liên Phòng cảm thấy cổ mình sắp bị cái mũ phượng quý giá này bẻ gãy... Mũ phượng này nhìn thì đẹp, nhưng lại phi thường tra tấn người đội. Nàng không bao giờ muốn thành thân lần thứ hai.
Ngoài dự đoán là Thanh vương lại nhanh chóng trở về. Diêu Quang canh giữ ở cửa xa xa nhìn thấy thân ảnh cao lớn của hắn, hô nhỏ một tiếng: "Vương gia trở lại!"
Nghe vậy, Hạ Liên Phòng sửng sốt. Vẫn còn sớm, sao hắn lại trở lại nhanh như vậy?
Thanh vương đi đường tốc độ rất nhanh, tựa hồ một khắc cũng không muốn trì hoãn. Bước vào tân phòng, trong mắt trong lòng hắn chỉ có Hạ Liên Phòng, tiếp nhận cân tử trên khay hỉ nương cầm một bên vén khăn voan lên, lộ ra dung nhan mĩ lệ tuyệt sắc dưới khăn voan.
Dung sắc nàng vô cùng thanh lệ, giống như tiên tử, thường ngày cũng chỉ để mặt mộc nhưng vẫn đẹp kinh người. Hôm nay bởi vì đại hôn cho nên có trang điểm, càng tô thêm cho nàng môi hồng răng trắng, mắt như thu thủy, vừa thanh lệ thoát tục vừa có khí chất mị hoặc quyến rũ nhàn nhạt.
Thanh vương chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Hạ Liên Phòng, cho nên trong lúc nhất thời lại có chút choáng váng. Mấy người Thiên Tuyền nhìn mà không khỏi che miệng cười.
Nhanh chóng làm xong hết các thủ tục, Thanh vương lập tức đuổi hết mọi người trong phòng ra ngoài, Cầm Thi là người cuối cùng rời đi còn không quên tri kỷ đóng cửa. Nàng trước khi đi cười nhìn Hạ Liên Phòng liếc mắt nhìn, thấy công chúa nhà mình hoàn toàn không ý thức được vương gia cả người để lộ ra khí tức nguy hiểm, không khỏi thầm nghĩ dưới đáy lòng: có lẽ không bao lâu nữa các nàng liền có thể thấy tiểu thiếu gia hoặc tiểu tiểu thư xuất thế!