Đích Nữ Truyện Ký

Chương 171: Vui mừng ngoài ý muốn một hòn đá hạ hai con chim



Nhiếp Mang bị Hạ Liên Phòng cự tuyệt, trước nay tâm cao khí ngạo, là niềm kiêu hãnh của phủ Tín Dương hầu, trên đời này xưa nay có nữ tử nào dám cự tuyệt hắn? Hắn cảm nhận được thật sâu phẫn nộ, nếu lúc ấy Hạ Liên Phòng khiêm nhượng nói nàng không xứng với hắn thì có lẽ trong lòng Nhiếp Mang còn có thể dễ chịu một chút, nhưng đối phương ngay cả suy xét cũng không, lập tức bày tỏ cự tuyệt, Nhiếp Mang rất mất hứng. Hắn cảm thấy bản thân mình bị khinh thường, mà đây vừa vặn chính là chuyện hắn không thể dễ dàng tha thứ.

Cho dù ở Yến Lương không có thực quyền thì hắn cũng vẫn rất được đông đảo danh môn thiên kim ở Yến Lương ưu ái, trong số các nàng có rất nhiều người thậm chí vì có thể gặp hắn một lần mà cố ý ngồi xe ngựa nhà mình ra cửa, sau đó làm bộ như xe ngựa hỏng hoặc là dùng chiêu số khác, chỉ mong hắn sẽ vì các nàng dừng lại một chút.

Nhiếp Mang tuy rằng không thích thiên kim tiểu thư Yến Lương nhu nhu nhược nhược, nhưng không có nghĩa hắn không hưởng thụ loại cảm giác được truy phủng cùng ái mộ này. Trên đời này không chỉ nữ tử có lòng hư vinh, nam tử cũng vậy. Hạ Liên Phòng lãnh đạm cường liệt đả kích lòng tự tin của Nhiếp Mang, đương nhiên, hắn sẽ không cảm thấy là bản thân mình không đủ mị lực, ngược lại cho rằng là Hạ Liên Phòng không biết tót xấu. Một tướng quân tuổi trẻ tài cao như hắn, chủ động mở miệng cầu thân nàng, cho dù nàng không đáp ứng, trong lòng cũng hẳn là mừng như điên cùng đắc ý, làm sao có thể là biểu tình bình thản không gợn sóng như ngày đó chứ?

Càng hồi tưởng chuyện phát sinh ngày ấy, Nhiếp Mang càng chán ghét, luôn cảm thấy trong ngực có chút thứ gì đó nghè nghẹn, khiến hắn vô cùng khó chịu.

Nhiếp Phinh Đình tất nhiên xem thấu nhà mình huynh trưởng không thích hợp, nàng đầu tiên là ôn nhu hỏi: "Đại ca, mấy ngày nay huynh làm sao vậy? Muội thấy tâm tình huynh tựa hồ không được tốt nha?"

Nhiếp Mang bị muội muội hỏi như vậy, sao nỡ để nàng thương tâm, vội cười nói: "Không có việc gì, chỉ là ngẫu nhiên thất thần mà thôi."

"... Là bởi vì ngày ấy ở phủ công chúa, Bình Nguyên công chúa chọc đại ca mất hứng sao?" Nhiếp Phinh Đình chớp đôi mắt có thể nói chuyện, đáng thương nhìn Nhiếp Mang, nhìn khiến lòng hắn mềm một mảnh, hận không thể đem nàng chặt chẽ ôm vào trong ngực hảo hảo an ủi một phen. "Đại ca không cần tức giận, công chúa không giúp ta cũng là nhân chi thường tình, chung quy Thần ca ca là thân biểu ca của nàng, Phủ Tĩnh quốc công cùng phủ Tín Dương hầu chúng ta lại đã trở mặt mấy đời, đây cũng là chuyện khó tránh khỏi."

Thấy Nhiếp Phinh Đình nhẫn nhục chịu đựng, Nhiếp Mang nhíu mày. Nữ nhi Nhiếp gia bọn họ, so với công chúa còn trân quý hơn, Hạ Liên Phòng chỉ là một phượng hoàng giả, có tư cách gì ở trước mặt bọn họ nói ẩu nói tả? Chỉ là sự so sánh này Nhiếp Mang cũng không có nói ra trước mặt Nhiếp Phinh Đình, hắn ôn nhu an ủi: "Nàng ta hỗ trợ hay không đều không quan trọng, vốn chúng ta cũng không cần nàng ta hỗ trợ. Nàng ta nguyện ý ra tay, vậy dĩ nhiên là tốt nhất; nếu nàng ta không nguyện ý, chẳng lẽ chúng ta còn có thể cưỡng cầu sao?"

Nhiếp Phinh Đình gật gật đầu, đáy mắt ngấn lệ lóe ra: "Vậy... Đại ca, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Muội căn bản còn không thể nào vào được Phủ Tĩnh quốc công, bọn họ cũng không muốn gặp muội." Nói xong, càng ngày càng cảm thấy ủy khuất, hốc mắt một toan, nước mắt lập tức rớt xuống.

Nhiếp Mang nhìn mà tim như bị đao cắt, các nam nhân Nhiếp gia đem nữ oa oa nhỏ nhất này đau đến tận xương tủy, bọn họ nguyện ý vì nàng làm hết thảy chuyện hoang đường: "Đừng lo lắng, hết thảy đều sẽ tốt đẹp lên. Nếu muội thích Lam Thần kia, đại ca giúp muội đem hắn buộc đến cũng được!" Từ nay về sau liền nhốt ở trong phòng tiểu muội, không bao giờ để cho hắn hồi Phủ Tĩnh quốc công, như vậy thì không phải chuyện gì cũng xong rồi sao?

Nhiếp Phinh Đình không nghĩ tới Nhiếp Mang sẽ nói ra lời như vậy, giờ thì không giống mục đích của nàng ta rồi! "Không không không, đại ca, huynh không nên thương tổn huynh ấy! Thần ca ca là người muốn làm đại sự, nếu huynh bắt người tới, hoài bão của huynh ấy sẽ thực hiện như thế nào chứ?"

Cái gì cũng không được, sự kiên nhẫn của Nhiếp Mang cũng sắp bị mài sạch. Cũng may Nhiếp Phinh Đình rất biết thấy tốt liền thu, nàng cuối cùng lại vẫn lựa chọn tạm thời ủy khuất bản thân mình, nhẹ nhàng khụt khịt mũi nói: "Đại ca, huynh không cần lo lắng chuyện của muội cùng Thần ca ca, huynh cứ việc lo cho chính mình là được, chuyện của muội, muội có thể tự mình giải quyết."

Nhiếp Mang mới không tin đâu, muội muội này của hắn, tuy rằng thông minh hơn người nhưng thực sự rất đơn thuần, trong bản chất tinh thuần ngây thơ như nước, hắn không yên lòng làm cho nàng một mình đi giải quyết chuyện rườm rà này. "Được rồi, muội cứ việc an an ổn ổn làm đại tiểu thư của muội đi, muội muốn cái gì, đại ca đều sẽ vì làm được cho muội." Nói xong, sờ sờ đầu Nhiếp Phinh Đình, mỉm cười với nàng ta. Hắn là một nam nhân lạnh lùng bất cẩu ngôn tiếu, nay chợt lộ ra tươi cười, thật là vô cùng tuấn mỹ động lòng.

Dù là thân muội muội Nhiếp Phinh Đình của hắn cũng nhịn không được thất thần.

Nhiếp Mang tự có tính toán trong lòng, nếu hảo ngôn khuyên bảo Hạ Liên Phòng không nguyện ý hỗ trợ, vậy thì khi mạng nhỏ của nàng bị nắm ở trên tay hắn, nàng nhất định sẽ phải ngoan ngoãn cúi đầu đi? Nhiếp Mang sẽ không lấy mạng Hạ Liên Phòng, chung quy nàng giờ có thân phận tôn quý, lại sâu được Thái Hậu sủng ái. Nếu Hạ Liên Phòng xảy ra chuyện không hay... Sợ là Thái Hậu sẽ liều mạng với hắn. Phủ Tín Dương hầu có cường đại thế nào, cũng cuối cùng vẫn là thần tử của Kỳ thị hoàng tộc, bọn họ căn bản không thể đối kháng với Hoàng gia. Cho nên, đối với Hạ Liên Phòng xem như nửa người Hoàng gia, Nhiếp Mang có thể đe dọa, có thể uy hiếp, nhưng không thể giết nàng.

Như đã nói hắn cùng Nhiếp Thương đến cùng vẫn là có một số chỗ nào đó tương tự, giống như quá khứ Nhiếp Thương cũng lựa chọn và một đêm dạ hắc phong cao, lặng lẽ lẻn vào phủ Bình Nguyên công chúa, muốn hủy trong sạch của Hạ Liên Phòng. Ý tưởng của Nhiếp Mang cùng Nhiếp Thương lúc trước là giống nhau, Hạ Liên Phòng bình tĩnh thế nào đi, băng tuyết thông minh như thế nào cũng chỉ là một thiếu nữ vừa mới cập kê, lại cùng Thanh vương định ra hôn ước không lâu, lúc này nàng sợ nhất là phát sinh chuyện gì chứ? Đó chính là danh tiết bị hủy!

Nhiếp Mang thậm chí không cần làm cái gì, hắn chỉ cần ở một đêm trong phủ Bình Nguyên công chúa, sau đó sáng sớm ngày hôm sau, nghênh ngang từ cửa chính rời đi, có thể hắt cho Hạ Liên Phòng không ít nước bẩn! Nhưng bản thân Nhiếp Mang cũng cực kỳ yêu quý thể diện của hắn. Hủy Hạ Liên Phòng, nhưng không thể vạ lây đến chính hắn —— nam nhân ích kỷ tự lợi cỡ nào nha!

Cho nên hắn và Nhiếp Thương là cùng một dạng, lựa chọn lẻn vào phòng ngủ của Hạ Liên Phòng, thiếu nữ có độc đáo tài hoa cỡ nào, khi thân mình nàng bị nam nhân khác chiếm lấy cũng chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng đi?

Muốn tính toán Hạ Liên Phòng là thứ nhất, trong đó bởi vì mĩ mạo của Hạ Liên Phòng, Nhiếp Mang đương nhiên bị động lòng cũng là sự thật. Dù không ăn chay, nhưng nhìn đến thịt mỡ thượng hảo thì cũng nhịn không được muốn đi nếm thử, huống chi là một mĩ nhân nhi có tràn đầy hấp dẫn với nam nhân chứ?

Màn đêm buông xuống, toàn bộ đều im lặng đáng sợ, bên trong phủ Bình Nguyên công chúa, thị vệ vừa mới giao ban. Một đạo thân ảnh nhanh chóng xuyên qua hành lang, bước qua nóc nhà sau, căn cứ nha hoàn hành tung, chuẩn xác đoán được vị trí phòng ngủ của Hạ Liên Phòng, sau đó lặng lẽ chiu vào.

Trong khuê phòng của Hạ Liên Phòng vẫn đèn đuốc sáng trưng, cả sân viện thập phần yên tĩnh. Nhiếp Mang im lặng hơn nữa cực kỳ kiên nhẫn trốn ở bên ngoài, lẳng lặng chờ thời cơ xuất thủ.

Hắn lặng lẽ chọc thủng một lỗ giấy cửa sổ, xuyên thấu qua khe hở nho nhỏ kia nhìn vào bên trong.

Tục ngữ nói dưới đèn xem mĩ nhân, dung mạo Hạ Liên Phòng vốn đã cực kỳ xuất sắc, nay vào ban đêm ánh nến chiếu rọi xuống, càng tôn lên cả người nàng da thịt nõn nà, giống như Dương Chi Bạch Ngọc điêu khắc mà thành, xinh đẹp không gì sánh nổi. Nhiếp Mang ở bên ngoài nhìn một chút suýt nữa thất thần, Hạ Liên Phòng ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn đọc sách, thần sắc yên tĩnh, ánh mắt chuyên chú, khóe miệng còn mang chút mỉm cười.

So với dáng vẻ Nhiếp Mang nhìn thấy mấy lần trước đều không giống. Tuy rằng mỗi lần Hạ Liên Phòng đều ôn nhu mỉm cười, nhưng những nụ cười kia đều cực kỳ lễ độ cũng cực kỳ xa cách, giống như mặc kệ người khác nói gì làm gì nàng đều không thèm để ý. Nhưng buổi tối nay nụ cười của nàng lại không giống vậy, tràn đầy ôn nhu, chân thành, tựa hồ những quyển sách kia thú vị hơn người nhiều.

Đại khái đợi khoảng một canh giờ, Hạ Liên Phòng rốt cuộc chuẩn bị đi ngủ. Tỳ nữ võ công cực cao kia lại không ở đây, không biết đã đi nơi nào, Nhiếp Mang đề cao cảnh giác sau đó quan sát kỹ khắp phòng Hạ Liên Phòng. Một nha hoàn dáng vẻ kiều tiếu đi đến bên người nàng hầu hạ nàng thay xiêm y, đáng tiếc Nhiếp Mang không thể nhìn thấy quá nhiều, chỉ thoát áo ngoài sau đó Hạ Liên Phòng liền chuyển tới sau tấm bình phong. Đợi nàng trở ra, trên người đã thay tẩm y tuyết trắng, thân mình mảnh khảnh, đường cong yểu điệu đều bị che dấu sau tẩm y rộng rãi. Nhiếp Mang không khỏi cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng ngẫm lại, dù sao hắn cũng sắp có được nàng, đến lúc đó muốn nhìn thế nào, muốn nhìn nơi nào, không phải đều là chuyện của bản thân mình sao?

Sau khi rửa mặt, Cầm Thi liền hầu hạ Hạ Liên Phòng đi ngủ, sau đó tới gian phòng nhỏ ben cạnh gác đêm. Trong phòng ngọn đèn sáng ngời bị thổi tắt mấy cái, chỉ còn lại một ngọn nến đầu giường đang chậm rãi thiêu đốt, ngẫu nhiên phát ra âm thanh tí tách vang lên.

Nhiếp Mang rút chủy thủ bên hông, đẩy cửa ra, sau đó thân hình chợt lóe, tiến vào phòng, như vào chỗ không người mò lên giường Hạ Liên Phòng đang nằm.

Theo ánh trăng cùng ánh nến mờ ảo, Nhiếp Mang nhìn đến bóng người mảnh khảnh trên giường, tâm hắn nhất thời đập rất nhanh, phảng phất có thứ gì đó đang khát vọng muốn lao ra khỏi lồng ngực của hắn. Sau một lúc lâu, hắn vươn đôi tay có chút run rẩy ra, chậm rãi vén chăn gấm—— giai nhân mặc tẩm y màu trắng hướng mặt vào bên trong ngủ an ổn, trên người nàng có một luồng hương hoa sen nhàn nhạt, Nhiếp Mang trước đây chưa bao giờ ngửi qua loại mùi thơm này, nay vừa gặp lại không khỏi có chút thất thần, cộng thêm thân mình mới bắt đầu nảy nở của Hạ Liên Phòng, lại có loại cảm giác say mê, cảm thấy cả người như nhũn ra, xương cốt tựa hồ cũng mềm đi, cả người quả thực đều trở nên yếu đuối... Không xong! Sự tình không quá đúng!

Ngay khi Nhiếp Mang kinh hãi nhận ra, trong phòng nháy mắt sáng choang, sáng như ban ngày!

Người trên giường nhanh chóng đứng dậy, nhuyễn kiếm đã dán sát vào cổ Nhiếp Mang, thấp giọng mắng: "Đồ dâm tặc không biết xấu hổ nhà ngươi, lại vẫn không biết hối cải, dám đánh chủ ý lên người công chúa nhà ta! Ngươi ——" nói chưa nói xong, như bị chặn họng, rốt cuộc nói không nên lời.

Lúc này thanh âm thanh lãnh của Hạ Liên Phòng truyền đến: "Thiên Tuyền, bắt được hắn chưa?"

Liền ngửi thấy một mùi hoa thơm, một mĩ nhân quần áo trang điểm chỉnh tề tiến vào, nhìn thấy Hắc y nhân dưới đất, nhất thời cười xinh đẹp. Nhưng khi nàng nhìn rõ Hắc y nhân là ai, lại ngây ngẩn cả người: "Đây..." Đây không phải là người nàng muốn bắt?!

Hạ Liên Phòng rất kinh ngạc nhìn Nhiếp Mang, không nghĩ ra đối phương đến công chúa phủ làm cái gì, một hồi lâu sau mới như ở trong mộng mới tỉnh: "Ngươi ban đêm xông vào công chúa phủ?"

Thiên Tuyền biến sắc: "Công chúa, người này nhất định là không có ý tốt gì!"

Hạ Liên Phòng vòng quanh Nhiếp Mang đi hai vòng, không biết nên khóc hay cười: "Không bắt được người nọ, lại bắt được đại công tử phủ Tín Dương hầu, chúng ta cũng không tính uổng công tự bố trí một trận." Nói xong, nàng khẽ cười, nhìn Nhiếp Mang mặt lộ vẻ vẻ giận dử, hỏi: "Nhiếp tướng quân, mê hồn hương này dùng có tốt không? Đây cũng không phải là loại mê hồn hương bình thường mà là thứ đặc biệt của phủ Bình Nguyên công chúa, hôm nay là lần đầu tiên dùng đấy, không nghĩ tới lại để Nhiếp tướng quân đúng lúc đụng phải."

Nhiếp Mang nhất thời minh bạch vì sao bản thân mình lại có cảm thụ mê say như vậy, náo loạn nửa ngày, hóa ra đều là vì cái thứ hương này làm hại! "Ngươi mau thả ra ta! Bằng không, đừng trách thủ hạ ta vô tình!"

Hạ Liên Phòng: "... Nhiếp tướng quân, ngài vẫn là nên thấy rõ tình thế bây giờ đi, trọng điểm là muốn ngươi cầu xin ta, mà không phải là ta cầu xin ngươi nha!" Ngay cả khi rơi vào yếu thế cũng phách lối như vậy, Hạ Liên Phòng cảm thấy vẫn là chớ đem người này thả ra ngoài thì tốt hơn, lần này bắt lấy hắn thuần túy là trùng hợp, nếu tiếp theo người này lại đến phủ công chúa thì nên làm thế nào cho phải? Nàng ngược lại là không quan trọng, chỉ sợ Nhiếp Mang sẽ đem mục đích đổi sang trên người Hồi nhi hoặc là Tiềm Nhi. Mà Hạ Liên Phòng quyết sẽ không cho phép có chút khả năng phát sinh bi kịch nào lên người đệ muội! Cho nên, Nhiếp Mang không thể thả!

Nhưng thực nàng cũng không muốn giữ hắn lại, bởi vì nếu giữ Nhiếp Mang, tất nhiên sẽ đẩy nhanh tiến độ Tín Dương hậu hồi kinh. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, Hạ Liên Phòng cũng không thể không làm như vậy. Nhiếp Mang nửa đêm xâm nhập phủ công chúa, không thể nào là đến xin chén nước trà uống đi? Quan hệ hai nhà lại không mấy tốt, có thể suy ra, đối phương tuyệt đối có ý đồ khác. Như vậy, mặc kệ Nhiếp Mang có tâm tư gì Hạ Liên Phòng đều không thể thả hắn đi.

Đúng lúc này, đột nhiên nghe được một tiếng còi, đó là tín hiệu của Huyền Y vệ, ý nói trong phủ lại có khách tới!

Sao vậy, hôm nay là ngày đại cát đại lợi gì à? Sao ai cũng đều chạy đến phủ công chúa nho nhỏ này của nàng thế? Hạ Liên Phòng vội vàng bố trí ài vào chỗ nấy, bởi vì không có chỗ để Nhiếp Mang nên nàng liền bảo Thiên Tuyền bịt kín miệng hắn, sau đó vứt lên giường, Thiên Tuyền phi thân nhảy lên trên xà nhà lẳng lặng chờ, Hạ Liên Phòng thì nhanh chóng cởi giày thêu cùng áo khoác leo lên giường.

Nhiếp Mang cả người vô lực, nếu không hắn đã sớm bắt Hạ Liên Phòng làm con tin bỏ trốn. Giờ phút này hắn bị nhét trong chăn tràn ngập hương thơm thiếu nữ, trong lòng phẫn hận cùng chán ghét không biết tại sao tựa hồ xảy lại ra biến hóa vi diệu nào đó... Hắn hô hấp hương vị thuộc về Hạ Liên Phòng, trong lòng càng mê say. Không biết hương vị trên người nàng có phải cũng dễ ngửi như vậy hay không. So sánh với cái chăn, mùi hương trên người nàng đậm hơn hay là nhạt hơn đây? Nhiếp Mang không khỏi suy nghĩ viễn vong, chẳng lẽ trong cái chăn này cũng có cái gọi là mê hồn hương kia? Nếu không sao hắn lại nghĩ kỳ quái như vậy chứ?

Hắn quá tự phụ, thế cho nên trúng phải chiêu đơn giản như vậy, nhưng giờ phút này lửa giận của hắn không ngờ lại như kỳ tích tan thành mây khói, đầy đầu óc đều là mùi hương động lòng người đó.

Bởi vì trong phòng đèn đuốc sáng trưng, cho nên bây giờ lại tắt đèn đã chậm quá rồi. Lúc trước do Thiên Tuyền giả làm Hạ Liên Phòng, đó là bởi vì ánh sáng trong phòng mờ tối, nhìn không cẩn thận sẽ không ra, nhưng bây giờ sáng như vậy sợ là nhìn một cái liề nhận ra chỗ khác biệt. Nàng cao hơn Hạ Liên Phòng một cái đầu, cũng có chút đầy đặn hơn, hình thể hoàn toàn không giống. Cho nên chỉ có thể ủy khuất Hạ Liên Phòng lúc này tự mình làm mồi một lần.

Thiên Tuyền không khỏi có chút bận tâm, nhưng đây là chuyện ván đã đóng thuyền.

Then cửa lại một lần nữa bị đẩy ra, Hạ Liên Phòng tùy tay bắt tới một quyển sách trên đầu giường, ra vẻ nhìn đến một nửa thì ngủ gật.

Người tới đi lại nhẹ vô cùng, cước bộ đạp trên mặt đất không hề phát ra tiếng động, hắn cũng như Nhiếp Mang mặc một thân y phục dạ hành, chỉ là so với Nhiếp Mang, người này phải cẩn thận nhiều hơn, mặt nạ bảo hộ đem mặt che nghiêm kín, ngay cả một sợi tóc cũng không thể lộ ra.

Hắn nhanh chóng tới gần bên giường, thấy Hạ Liên Phòng dựa đầu giường nhắm mắt tựa hồ ngủ thiếp đi, khóe miệng dưới mặt nạ bảo hộ nhất thời gợi lên độ cong tà ác. Hắn cúi lưng, vươn ra một ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trơn bóng như ngọc của Hạ Liên Phòng, giọng khàn khàn nói: "Tuy rằng đã qua ba năm, nhưng trong lòng ta vẫn luôn nghĩ tới ngươi nha!" Từ lần đầu tiên nhìn đến nàng, đến bây giờ, hắn không có một khắc từng quên nàng!

Mặc kệ từng chơi vưu vật như thế nào, mặc kệ trên người từng chiếm đoạt qua bao nhiêu đứa nhỏ xinh đẹp, Kỳ Ngọc Hà muốn nhất, vẫn là tam tỷ đệ Hạ gia. Chỉ tiếc Hạ Liên Phòng đem Hạ Mạt Hồi cùng Hạ Lan Tiềm nhìn quá chặt, hắn cùng Kỳ Hoài Húc căn bản không thể hạ thủ.

Nhưng hiện tại không giống vậy, con mồi của hắn lại biến hóa nhanh chóng, trở thành Bình Nguyên công chúa thân phận tôn quý hơn cả hắn, thậm chí còn cùng Thanh vương thúc danh chấn thiên hạ định ra hôn ước! Kỳ Ngọc Hà cảm thấy phẫn nộ, cái này sao có thể được chứ? Hắn không cho phép! Ít nhất, cũng phải để sau khi hắn chơi xong mới có thể buông tha Hạ Liên Phòng!

Tuy rằng hắn sớm đã muốn muốn giữ mình trong sạch, hối cải, nhưng nói thì dễ, làm mới khó, nếu sửa đổi có thể dễ dàng như vậy, trên đời tại sao lại có thể có nhiều thảm sự như vậy phát sinh chứ?

Nhiếp Mang ở trong ổ chăn rõ ràng nghe được những lời này, lỗ tai hắn vốn rất thính, lời Kỳ Ngọc Hà nói căn bản không trốn khỏi lỗ tai hắn. Trong lòng hắn có loại phẫn nộ nói không lên lời, đại khái chính là cảm giác khi món đồ chơi mình coi trọng đột nhiên có người lao tới muốn cướp, kêu gào nói đây là thứ hắn coi trọng, uy hiếp hắn không được đoạt. Nói đùa! Có thứ mà Nhiếp Mang hắn không thể đoạt được sao? Nếu không phải tứ chi vô lực không thể động đậy, Nhiếp Mang nhất định sẽ hảo hảo giáo huấn Kỳ Ngọc Hà một trận, cũng dạy cho hắn biết, hạng người nào hắn không thể mơ ước!

Nhưng giờ phút này hắn chỉ có thể co rúc ở trong ổ chăn, bất lực. Đừng nói là giáo huấn Kỳ Ngọc Hà, ngay cả tự mình muốn trốn cũng khó...

Một khác khi Kỳ Ngọc Hà chuẩn bị đưa tay cởi vạt áo của Hạ Liên Phòng, Thiên Tuyền từ trên trời giáng xuống bổ nhào bắt lấy hắn, dùng không đến mười giây thời gian liền triệt để chế phục đối phương, đương nhiên, trong đó mê hồn hương cũng phát ra một bộ phận tác dụng rất lớn.

Kỳ Ngọc Hà bị trói chặt thành bánh chưng.

Hạ Liên Phòng kỳ thật còn rất thích tình cảnh như thế, nam nhân quá mức tự đại, quá mức xem thường nữ nhân cho nên mỗi khi ra tay với nàng, trên cơ bản đều không cần thiết tiêu phí quá lớn khí lực là có thể giải quyết hết bọn họ. Nói đến cùng, cái này còn phải cám ơn bọn họ đấy!

Có bao nhiêu tự tin mới có thể lẻ loi một mình đến phủ công chúa tìm nàng gây sự nha, thật sự coi thị vệ phủ công chúa mỗi một người đều là ăn cơm trắng sao?

Nàng lấy áo khoác phủ thêm, cũng mặc kệ kẻ trong chăn, nhìn Kỳ Ngọc Hà bị Thiên Tuyền một chưởng đánh bẹp xuống đất, kinh ngạc không thôi hỏi: "... Đây không phải là Lỗ vương thế tử sao? Tại sao đã trễ thế này mà thế tử lại xuất hiện ở trong phủ bản cung? Chẳng lẽ là lạc đường hay sao?"

Đương nhiên không thể nào là lạc đường, Kỳ Ngọc Hà cắn răng, trong lòng lập tức hối hận, hắn hẳn phải nên cẩn thận một chút nữa!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv