Hạ Liên Phòng cười nói: "Tổ mẫu vẫn muốn một cháu gái hợp ý bà, con cùng Hồi nhi đều không đủ phù hợp, bà ta muốn tìm kiếm an ủi từ trên người người khác cũng là có thể hiểu." Đương nhiên, đáy lòng nàng cũng không cho là như thế, nói vậy chỉ là muốn trong lòng phụ thân dễ chịu hơn chút, không đến mức làm cho ông cảm thấy nàng bởi vậy bị thương tổn.
Hạ Lịch lại than một tiếng, Hạ Liên Phòng giờ mới chú ý đến, hóa ra phụ thân đã già đi như vậy. Khóe mắt ông bắt đầu xuất hiện nếp nhăn, khóe miệng cũng hơi hơi rủ xuống, ánh mắt tràn ngập tang thương. Chẳng biết tại sao đáy lòng Hạ Liên Phòng lại thấy chua xót, may mà Hạ Lan Tiềm đúng lúc đánh vỡ bầu không khí thoáng trầm muộn này: "Đại tỷ, phụ thân! Mau nếm thử món bánh khoai lang kén này đi, đây chính là điểm tâm mới do đầu bếp trong phủ phí hết tâm tư làm ra, vừa nãy con đã đi xem, đừng nhìn tầng ngoài là khoai lang bình thường, bên trong lại có rất nhiều thứ đấy!"
Nói xong, gắp một cái cho vào trong bát Hạ Lịch.
Hạ Lịch cũng không muốn bởi vì mấy chuyện vớ vẩn đó mà khiến cho tử nữ không vui, liền cười cầm lấy chiếc đũa, nhẹ nhàng cắn một ngụm, mặt lộ vẻ vẻ kinh ngạc: "Đây..." Có thể nếm thấy vị thịt!
"Tầng ngoài là khoai lang nghiễn nhuyễn, bên trong thì là thịt cừu non được lựa chọn chỗ ngon nhất, đi qua lửa nhỏ chưng nấu nửa ngày, ướp hoa quế, vừa trừ khử mùi hôi thịt dê, vừa dung hợp thêm hương hoa quế thơm ngát, xứng với khoai lang vàng óng ánh xốp giòn, quả thực làm người ta phải vỗ án tán dương. "Hạ Mạt Hồi cười giải thích, bản thân mình cũng gắp lên cắn một cái.
Một miếng khoai lang kén tựa hồ đã xua tan không khí trầm trọng giữa đôi bên, ai cũng không hề nói đến chuyện làm người ta ngán ngẩm kia nữa, chỉ có người nhà thân mật nhất, cùng nhau cười ffuaf ấm áp.
Hạ Lịch cứ thế đến phủ Bình Nguyên công chúa để ở, phủ đại học sĩ mặc cho Từ thị hoành hành.
Nên đến tóm lại sẽ đến, Hạ Liên Phòng biết tin tức Nhiếp Mang hồi kinh. Khác với Nhiếp Thương vừa hồi kinh đã tìm nàng gây phiền toái, chuyện đầu tiên sau khi Nhiếp Mang hồi kinh là tiến cung diện thánh. Nghe nói hắn đến trước cửa thành Yến Lương liền xuống ngựa, trên đường cái rất đông dân chúng, hắn một đường dắt ngựa đến cửa hoàng cung. Dân chúng là người dễ lường gạt nhất trên thế giới này, bọn họ lập tức cảm thấy đại thiếu gia Phủ Tín Dương hầu là người tốt, khác hẳn nhị thiếu kia. Lại liên tưởng đến khi Nhiếp tứ ở trong kinh thành, bọn họ nháy mắt đỏi mới cái nhìn về Phủ Tín Dương hầu, cho rằng Nhiếp nhị là trường hợp đặc biệt, kỳ thật người Phủ Tín Dương hầu đều rất tốt. Nếu không tốt, tại sao bọn họ sẽ ở biên cương canh giữ nhiều năm như vậy, chính là vì hạnh phúc an khang của bách tính không phải sao?
Đối với chuyện này, Hạ Liên Phòng không thể không bội phục Nhiếp Mang. Hắn vừa biểu hiện ra sự tôn kính cực cao đối với Hoàng Thượng, cho nên chuyện thứ nhất chính là tiến cung diện thánh; thứ hai liền dễ dàng giải quyết thanh danh đang tràn ngập nguy cơ của Phủ Tín Dương hầu ở trong lòng dân chúng.
Bởi vậy có thể thấy được, Nhiếp đại khó khó đối hơn Nhiếp nhị cùng Nhiếp tứ cộng lại nhiều.
Hạ Liên Phòng vốn cho rằng sẽ phải qua một thời gian nàng mới gặp Nhiếp Mang chung quy muốn tra ra mâu thuẫn của Nhiếp Thương với nàng cũng cần mấy ngày, nhưng ngoài dự liệu, cách một ngày, khi nàng tiến cung vấn an Thái Hậu đã vừa vặn gặp được Nhiếp Mang đang nói chuyện cùng Thái Hậu.
Thái Hậu ở mặt ngoài phi thường dễ tiếp cận, nhưng thực sự là một người phi thường lãnh đạm, dưới tình huống thông thường bà quyết sẽ không tùy ý thân cận người khác, Hạ Liên Phòng là ngoại lệ duy nhất. Nhưng Nhiếp Mang xuất hiện lại phá vỡ cái kỷ lục này, tuy rằng Thái Hậu không yêu thích giữ chặt tay Nhiếp Mang giống Hạ Liên Phòng nhưng chỉ từ ánh mắt của bà cũng có thể thấy được, bà cực kỳ thưởng thức nam tử trước mặt này.
Nhiếp Mang năm nay hai mươi mốt, lại chưa thành gia, chính là tuổi tác nam tử phong nhã hào hoa nhất, hơn nữa hắn cả người có một cỗ anh khí mà chỉ võ tướng mới có, xứng với khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ ka, cách nói năng hào hoa phong nhã lại tiến thoái có độ, làm cho người thấy không khỏi sinh ra lòng hảo cảm. Hơn nữa hắn khác hẳn Nhiếp nhị cuồng vọng, Nhiếp tứ thô lỗ, khi nhìn thấy Hạ Liên Phòng thì ngay cả ánh mắt cũng không nháy mắt một cái. Nên biết, ngay cả Nhiếp nhị ghét Hạ Liên Phòng nhất cũng không thể chống đỡ trước sắc đẹp của nàng, mà Nhiếp Mang lại có thể bất vi sở động. Bởi vậy có thể thấy được, hàm dưỡng cùng tính nhẫn nại của người này đều hơn hẳn Nhiếp nhị cùng Nhiếp tứ.
Thấy Hạ Liên Phòng tới, Thái Hậu vội vàng vẫy gọi. "Liên nhi, đến đây đi, đến bên người ai gia."
Đợi cho Hạ Liên Phòng đến bên người bà, Thái Hậu cười híp mắt nói với nàng: "Hôm nay nhờ Hoàng Thượng ở Thọ Ninh cung nên ai gia mới gặp được đứa nhỏ này. Liên nhi không biết hắn là ai đúng không?" Nếu không biết chuyện giữa Thanh vương cùng Hạ Liên Phòng, Thái Hậu thật sự muốn gả Hạ Liên Phòng cho Nhiếp Mang. Đứa bé này phong độ bất phàm, năng lực trác tuyệt, gia thế cũng tốt, là một người hiếm có có thể xứng đôi Hạ Liên Phòng trong ấn tượng của bà. Đáng tiếc... Liên nhi đã bị tiểu nhi tử của bà nhìn trúng. Đương nhiên, Thái Hậu cũng không phải muốn phá nhân duyên của con trai mình, bà chỉ là nghĩ một chút mà thôi.
Hạ Liên Phòng mỉm cười: "Không biết ạ."
"Chắc hẳn, vị này chính là Bình Nguyên công chúa? Mạt tướng Nhiếp Mang, quan bái Chinh Tây tướng quân, từ nhị phẩm. Nghe danh công chúa đã lâu, hôm nay vừa thấy, quả thật là danh bất hư truyền. Đúng như trong lời đồn, công chúa quả nhiên là quốc sắc thiên hương." Ngoài miệng khen Hạ Liên Phòng mĩ mạo, nhưng biểu tình cùng ánh mắt lại đều không chút có vẻ bị nàng mê hoặc.
"Tướng quân đa lễ rồi."
Sau khi chào hỏi với Hạ Liên Phòng, Nhiếp Mang liền đứng dậy cáo từ thái hậu, Thái Hậu cũng không tiện lưu hắn lại, chung quy đây là hoàng cung, giữ một thần tử ở trong này còn thể thống gì. Vốn lúc Hoàng Thượng rời đi Nhiếp Mang nên đi theo, chỉ là bà rất thích đứa nhỏ này, cho nên liền giữ hắn lại, nhiều lời vài câu.
Sau khi Nhiếp Mang sau, Thái Hậu thấy Hạ Liên Phòng hơi có chút xuất thần, liền hỏi: "Liên nhi đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Hạ Liên Phòng lấy lại tinh thần, vội nói: "Không có gì ạ, con chỉ là đang suy nghĩ... Nhiếp đại thiếu gia thật không giống Nhiếp nhị thiếu cùng với Tứ thiếu. Bọn họ chẳng lẽ không phải huynh đệ nhất mẫu đồng bào sao?"
Thái Hậu nói: "Cái này thì ai gia cũng không rõ lắm, nhưng mà Tín Dương hậu đích xác có vài vị thê thiếp, sáu nhi tử của hắn theo thứ tự là ai sinh ra, chuyện này ai gia cũng không rõ ràng lắm."
Con ngươi Hạ Liên Phòng càng thêm thâm trầm. Chỉ bằng vài câu vừa nãy nàng đã cảm thấy, Nhiếp Mang này, nhất định là kẻ thâm tàng bất lộ. Chỉ là không biết khi hai người bọn họ mặt đối mặt coi nhau là địch, ai cao cờ hơn, cuối cùng thì hươu sẽ chết vào tay ai.
Chỉ nghĩ thôi đã rất chờ mong, máu trong cả người tựa hồ cũng hừng hực sôi trào lên.
Lại nói bên kia, Từ thị nhất thời xúc động đem người Người Trương gia đón vào phủ đại học sĩ, còn muốn đến hàn lâm phủ thăm Lục Ý, nhưng lại bởi vậy nổi xung đột với nhi tử, khiến Hạ Lịch tức giận trực tiếp thu thập bao bọc rời đi. Từ thị trong lòng mất hứng, trên mặt lại sai người lan truyềntin, nói Hạ Lịch là bởi vì tưởng niệm nữ nhi mới đi phủ công chúa ở một thời gian, về phần tranh chấp giữa hai người, tất nhiên là nửa chữ cũng không đề cập tới.
Sau khi người Trương gia vào ở đều rất rõ ràng giờ phút này bọn họ dựa vào là Từ thị, cho nên một đám rất dùng sức nịnh nọt Từ thị. Điều này làm cho Từ thị cảm nhận được sự thỏa mãn, cảm thấy bản thân mình hạ quyết định này không có lỗi gì, hoàn toàn là đúng, cho nên mấy ngày nay bà ta trôi qua rất vui vẻ.
Nhưng sau lưng, tính tình của người Trương gia lại không tốt như vậy. Sau khi Đại Từ thị chết, bọn họ ngày ngày đều rất túng quẫn, Trương viên ngoại không có bản lĩnh mưu sinh, Tần thị cùng hai di nương cũng là mười ngón tay không dính nước, về phần hai tỷ muội Trương Linh Chi cùng Trương Tử Tô, càng là nuông chiều từ bé. Không có hạ nhân, các nàng liền phải tự mình nấu cơm, tự mình giặt đồ, cuộc sống miễn bàn có bao nhiêu khổ cực! Vào phủ đại học sĩ ở là chuyện bọn họ cầu cũng không được, nay chuyện tốt này thật sự từ trên trời rớt xuống, người Trương gia đều phi thường kích động.
Cho nên chỉ cần là nơi có Từ thị ở, bọn họ liền phun lời hay như là không bao giờ cạn, dù sao nói vài câu lời hay cũng không mệt mỏi gì, lại càng sẽ không thiếu đi miếng thịt, là gì so với cuộc sống an nhàn chứ? Ở sau lưng, bọn họ liền không dễ nói chuyện như vậy, đối mặt hạ nhân vô cùng hà khắc, thừa dịp cha con Hạ Lịch đều không ở trong phủ, thật là làm chủ tử phát nghiện, hận không thể đem phủ đại học sĩ này chiếm thành của mình!
Nhưng người Trương gia lại vẫn sống ở khách sân viện. Cho dù ba tỷ đệ Hạ Liên Phòng không sống ở trong phủ, nhưng sân viện của bọn họ cũng vẫn được lưu trữ. Tấm biển đều là Lam Chiến tự mình viết, Từ thị nào dám dễ dàng lấy xuống. Điều này làm cho hai tỷ muội Trương Linh Chi rất không vui, các nàng cảm thấy, nếu Hạ Liên Phòng đã rời đi, sân viện kia để không, không tai sống rất đáng tiếc nha! Đáng tiếc hạ nhân Hạ gia đều rất trung thành, có mấy lần các nàng muốn mượn cớ xông vào sân viện của hai tỷ muội Hạ Liên Phòng Hạ Mạt Hồi, tưởng mượn cơ hội xem thử xem có thứ gì tốt có thể kiếm được hay không, kết quả còn chưa kịp đi vào liền bị hạ nhân ngăn lại, cuối cùng còn bị ném ra ngoài. Số lần nhiều, Trương Linh Chi cùng Trương Tử Tô cũng hiểu rõ, chẳng sợ Hạ Liên Phòng không ở đây, chủ nhân chân chính của Hạ gia cũng vẫn là nàng.
Hai người đều không dám nổi ý xấu nữa, mỗi ngày liền ngoan ngoãn bồi Từ thị, nếu không thể chiếm tiện nghi, các nàng liền đành phải làm chiêu số bình thường nhất, lấy lòng Từ thị, lúc đó chẳng phải muốn cái gì liền có cái đó sao!
Đối với chuyện này, Từ thị cảm thấy rất cao hứng, không có lúc nào là không được người Trương gia thận trọng lấy lòng, bà ta khoái hoạt hơn bất cứ ai.
Người duy nhất cảm thấy phản cảm với chuyện người Trương gia vào ở, chỉ có Hà Liễu Liễu.
Nàng từ trong nội tâm xem thường cả nhà họ Trương. Trương gia tuy rằng ở Trừ Châu xem như phú hào, nhưng ở Yến Lương lại là xa xa không đủ xem. Cho nên bọn họ ở thành Yến Lương liền sẽ lộ ra khí chất có mùi bùn đất—— nói ngắn gọn, chính là quê mùa. Không hợp nhau, chỉ nhìn một cái liền biết bọn họ là từ nơi khác đến, rất lạ mắt, cũng rất nghèo túng.
Trương viên ngoại lần đầu tiên nhìn thấy Hà Liễu Liễu, tròng mắt đều thẳng. Mấy thê thiếp của hắn lúc tuổi còn trẻ, ai cũng đều là một mĩ nhân nhi trăm dặm mới tìm được, nhưng các nàng tuổi tác đã lớn, lúc tuổi còn trẻ có mĩ lệ thế nào, nay cũng đã thành một đóa hoa bị gió mưa ăn mòn, so sánh với Hà Liễu Liễu mềm mại tiên diễm, quả thực làm trò cười cho người trong nghề. Trương viên ngoại chơi qua không ít mĩ nhân, Hạ Hồng Trang xem như một người tinh xảo nhất cũng hoàn mỹ nhất từng qua tay hắn, đáng tiếc không như mong muốn, xảy ra chuyện như vậy, hắn cũng không có cách nào mới dùng Hạ Hồng Trang làm kẻ chết thay.
Cũng may Hạ Hồng Trang nay đã chết cho nên Trương viên ngoại cũng không lo lắng hành vi của bản thân mình có một ngày sẽ bị tiết lộ ra ngoài.
Bởi vậy, tâm tư hắn lại từ từ hoạt lạc, nhìn thấy mĩ nhân liền lại không đi đường được. Dạo này Trương gia tài chính túng quẫn, ngay cả tiền đi dạo kỹ viện hắn cũng không có, càng miễn bàn là nhìn thấy mỹ nữ như Hà Liễu Liễu.
Bình tĩnh mà xem xét, Hà Liễu Liễu cũng không tính tuyệt sắc, ít nhất so với nữ nhi Hạ gia Trương viên ngoại đã từng thấy thì thật sự là kém sắc không ít. Nhưng nàng có một đôi mắt quả thực có thể nói chuyện, giống như thu thủy, kiều mỵ tận xương, trong lúc lơ đãng tản mát ra khí tức thành thục lại phong tao, một chút cũng không hợp với gương mặt thuần khiết kia. Nhưng chính vì như vậy cho nên mới càng thêm hấp dẫn người khác.
Mỗi khi tròng mắt Trương viên ngoại dính ở trên người Hà Liễu Liễu, nàng đều vô cùng ghê tởm, nhưng người kia bây giờ là khách nhân của Từ thị, bởi vậy cho dù trong lòng Hà Liễu Liễu chán ghét đối phương như thế nào cũng chưa từng biểu hiện ra ngoài.
Thẳng đến một ngày nào đó, Từ thị mang nàng đi dâng hương.
Đây là chuyện của nữ quyến cho nên Từ thị cũng mang theo đám người Tần thị. Nhưng có thể đi theo phục vụ bên người bà ta, chỉ có một mình Hà Liễu Liễu. Mấy ngày nay, Từ thị càng thêm thân cận Hà Liễu Liễu, dần dần lại có dấu hiệu không rời được nàng ta. Hà Liễu Liễu đối Từ thị cũng là trăm loại dịu ngoan hiếu thuận, mặc dù là buổi tối cũng nguyện ý thay thế nha hoàn bà mụ gác đêm, ngủ ở gian ngoài, chỉ cần vừa nghe Từ thị có động tĩnh liền lập tức bừng tỉnh, hầu hạ Từ thị mặc quần áo đổ bổ, thật sự là mọi thứ đều làm được cực kỳ xuất sắc. Vì vậy đương nhiên Từ thị liền cảm thấy đứa nhỏ này đặc biệt tốt, hơn hẳn tất cả tôn tử tôn nữ của bà ta. Vốn bởi vì Hà Liễu Liễu có gương mặt giống bà ta thời trẻ có vài phần, liền đối đãi khác thường với nàng ta, ngày qua lâu, Hà Liễu Liễu dịu ngoan, nhu thuận, tri kỷ, hiểu chuyện đã khiến Từ thị triệt để coi nàng ta thành tôn nữ ruột.
Hôm nay tới dâng hương cầu phúc vì bà ta là giả, xin một quẻ nhân duyên cho Hà Liễu Liễu mới là sự thật.
Sau khi dâng hương, Hà Liễu Liễu liền kéo tay Từ thị đi dạo chung quanh, ai biết lại gặp được lão bằng hữu quen thuộc.
Gặp Hạ Lục Ý đã lâu chưa thấy, Từ thị nhất thời mắt sáng lên, nhưng bà ta lại vẫn không quên thân phận lão phu nhân của bản thân mình cho nên liền làm bộ ho một tiếng, nói: "Lục Ý!"
Hạ Hồng Trang đang ôm cánh tay Thượng Quan Ngộ làm nũng, đột nhiên nghe được một tiếng "Lục Ý", suýt nữa bị dọa đến hồn phi phách tán, tưởng Hạ Lục Ý lêu lổng từ địa phủ đến tìm nàng ta đòi mạng. Nhưng vừa quay đầu liền phát hiện lại là Từ thị đang gọi nàng.
Nàng làm ra biểu tình bị hoảng sợ, vội vàng quay đầu. Thấy là Từ thị, trên mặt không khỏi xấu hổ, không biết mình nên xưng hô đối phương như thế nào. Thượng Quan Ngộ cũng thấy được Từ thị, lễ độ cúi đầu nói: "Hóa ra là Hạ lão phu nhân, không biết lão phu nhân gọi chúng ta lại là có chuyện gì muốn nói?"
Từ thị trên mặt có vẻ khổ sở. Hà Liễu Liễu minh bạch tâm tư bà ta liền bước lên một bước, nhẹ giọng cố ý đem thanh âm mình hạ thấp hơn: "Nãi nãi chỉ là nhờ Lục Ý tỷ tỷ cho nên dưới tình thế cấp bách mới thốt ra, mong hai vị chớ trách." Ngoài miệng nói như vậy, hai móng tay lại đã hung hăng kháp nhập lòng bàn tay, chảy ra tơ máu đỏ sẫm, có thể suy ra, nàng vì khống chế tâm tình của mình hao tốn nhiều khí lực cỡ nào.
Hạ Hồng Trang nhìn nàng, luôn cảm thấy đối phương có chút quen mắt, dường như đã gặp nhau ở nơi nào, nhưng lại nghĩ không ra: "Vị cô nương này, đó là..."
"Ta là cháu gái lão phu nhân vừa mới nhận, chắc vị này chính là Lục Ý tỷ tỷ? Ngài khỏe, ta gọi là Hà Liễu Liễu."
Hạ Hồng Trang mỉm cười đáp lại: "Hà cô nương, ngươi khỏe."
Hà Liễu Liễu ngượng ngùng cười cười, rồi trốn đến phía sau Từ thị. Từ thị ngắm nhìn Hạ Hồng Trang, tựa hồ bởi vì đã rất lâu chưa gặp cho nên phẫn nộ lúc ban đầu đã dần dần mất đi, giờ phút này tâm lý của bà ta lại chỉ còn tưởng niệm: "Đứa bé ngoan, ngươi, ngươi có phải đã không nguyện ý nhận tổ mẫu này nữa hay không?"
Hạ Hồng Trang có chút sửng sốt, cơ hội tốt như vậy nàng ta sao nguyện ý bỏ qua?! Lập tức mắt đẹp rưng rưng, sau một lúc lâu nhút nhát nói: "... Tổ mẫu còn nguyện ý nhận đứa cháu gái này nữa sao? Nhưng ta rõ ràng, rõ ràng đã không phải cốt nhục của Hạ gia nha..."
"Ân sinh không nặng bằng ân dưỡng, ngươi là do ta nuôi lớn, chẳng lẽ một chút cảm tình cũng không có sao?" Từ thị lắc đầu không tin.
Nước mắt Hạ Hồng Trang trượt xuống, nàng mạnh nhào vào trong ngực Từ thị, ôm chặt lấy eo Từ thị, nước mắt thấm ướt xiêm y bà ta: "Tổ mẫu... Tổ mẫu! Ngài rốt cuộc cũng chịu tha thứ cháu rồi đúng không?!"
Từ thị yêu thương vuốt ve đầu Hạ Hồng Trang, nói: "Đó là đương nhiên."
Thừa dịp đôi tổ tôn này sến sẩm bày tỏ nỗi lòng, Hà Liễu Liễu nâng ánh mắt lên, thật nhanh liếc mắt nhìn Thượng Quan Ngộ gần trong gang tấc.
Hắn hôm nay mặc một bộ ngoại bào màu xanh ngọc sắc thái ổn trọng mà lại không đến mức đơn điệu, bên hông hệ một khối mĩ ngọc, trên ót là khăn bịt trán hoàng kim, thoạt nhìn có chút ngọc thụ lâm phong, tiêu sái phi phàm. Trương Linh Chi cùng Trương Tử Tô đều nhịn không được hướng trên mặt hắn đi xem. Tuy rằng đầu óc Thượng Quan Ngộ không dùng tốt mấy nhưng cái bộ túi da này vẫn là rất tốt, rất dễ dàng được các tiểu cô nương yêu thích.
Hiển nhiên, Thượng Quan Ngộ cũng nhận được ánh mắt Hà Liễu Liễu. Hắn đầu tiên là vô ý thức hướng bên này nhìn thoáng qua, lập tức cả người đều bị định trụ, tốt đẹp dường nào, một thiếu nữ thuần khiết giống như U Lan!