Thượng Quan Vũ đã đứng đợi hai nàng được một lúc rồi, khi nhìn thấy hai nữ nhi bước ra gương mặt ông tỏ vẻ vui xướng.
Tuy nhiên khi nhìn thấy Thượng Quan Lạc đằng sau Phi Yến bất giác nụ cười ấy chợt vụt tắt.
Thật sự ông đã rất cố gắng để yêu thương nữ nhi này nhưng mãi mà ông không thể làm được, không hiểu là vì sao, mặc dù mọi chuyện đã trôi qua mười mấy năm rồi.
Ông thở dài rồi khôn nhìn nữa, nếu khắt khe qua thì thành ra ông là người độc đoán, dù sao cũng chỉ còn một hai năm là đã xuất giá rồi, thôi thì ông nhắm một mắt, mở một mắt vậy.
Theo thường lệ từ khi Phi Yến ra khỏi cửa đều không ngồi chung kiệu với Thượng Quan Lạc nên quản gia đã sắp xếp hai cỗ kiệu cho hai người, lâu dần cũng thành quen.
Sống lại một đời nàng lười phải giả tạo với người mình không thích nếu không sự thù hận có lẽ sẽ làm che mờ đi lý trí của nàng.
Hai ngày trước Thiên Dương có gửi thư cho nàng và nhắn rằng Lâm Kỳ Thần đã bắt đầu hành động, có lẽ vì tin đồn ngôi vị thái tử mấy ngày trước. Bây giờ hai người chỉ chờ ngồi cá cắn câu thôi.
Phủ Đại tướng quân cách hoàng cung chỉ một đoạn đường đi.
Phi Yến thong dong bước vào cung điện, Thượng Quan Lạc rất yên phận bước theo sao.
Vì lần thất thố lần trước cho nên bây giờ Thượng Quan Lạc vẫn rất tâm lý khi vào hoàng cung, vì nàng ta biết với thân phận thứ nữ lại không được phụ thân yêu thương nếu mắc sai sót thì chỉ có thiệt thòi.
Thượng Quan Vũ hào sảng bước vào, mọi ánh mắt hâm mộ đều nhìn về phía ông.
Phi Yến đoan trang ngồi vào chỗ của mình, bây giờ tam hoàng tử phi đã hạ sinh, nghe nói là một nam tử được mọi người vô cùng yêu mến.
Vì chưa ra tháng nên Phi Yến muốn đến thăm cũng không thể đến được, chỉ có thể thư từ qua lại.
An Bình rất vui vẻ kể cho nàng nghe rất nhiều, có vẻ như Quý phi đã không chấp nhất ngôi vị thái tử kia nữa.
Một phần cũng là năng lực của mẫu tộc không thể vượt nổi gia thế của hoàng hậu.
Phần thứ hai là do tam hoàng tử cũng không ham mê ngôi vị này nên Quý phi mới dần buông xuống chấp nhận sau này làm một thái phi vô lo vô nghĩ.
Khi nghĩ thông tất cả mọi thứ thì lại thấy nhẹ nhõm biết bao, An Bình cũng vì chuyện này mà cảm thấy nhẹ nhàng.
Vì thời gian trước cứ mỗi lần vào cung, Quý phi lại nhồi nhét tư tưởng tranh giành vao đầu nàng khiến cho An Bình cũng mệt mỏi.
Bản thân An Bình là quận chúa từ nhỏ đã chứng kiến những cảnh này nên thâm tâm nàng không muốn phu quân mình lên ngôi vua, cũng may là tam hoàng thử không có tham vọng chứ nếu không chắc nàng còn khổ.
Dân dần mọi người đều đến đông đủ ngồi kín hết cả chỗ ngồi, mãi một lúc sau hoàng thượng và hoàng hậu mới đến.
Buổi tiệc bắt đầu được diễn ra, không khí vô cùng vui vẻ và rộn ràng.
Bởi vì là buổi yến tiệc mừng chiến thắng nên các tướng sĩ đều được tham dự, họ vui vẻ uống rượu và nghe ca múa hát.
Vui nhất có lẽ là Thượng Quan Vũ, ông đã được mọi người chúc mấy chén rượu.
Thời gian trôi qua một lúc mới bắt đầu vào danh sách mừng công cho các binh sĩ.
Hoàng thượng vô cùng vui vẻ và rộng lượng nâng cho mỗi người lên một cấp khiến cho ai nấy đều vui mừng và quỳ xuống tạ ơn.
Tất cả mọi người ai cũng đều được phát thưởng, cuối cùng đến lượt Thượng Quan Vũ khiến cho hoàng thượng đau đầu ông hỏi:
“Thượng Quan tướng quân bây giờ đã là quan nhất phẩm rồi, ta đang đắn đo không biết phải phân thưởng cho ngươi cái gì đây?”.
Mọi người đều nhao nhao gật đầu, cũng đúng bây giờ ông đã là Trấn quốc đại tướng quân là quan nhất phẩm, nếu bây giờ mà phát thưởng chỉ có thể phong là hầu gia không là vương gia khác họ thôi.
Hoàng thượng thì đang phân vân nghĩ đến hai phương đó, Thượng Quan Vũ vội đứng lên khuôn mặt nghiêm chỉnh thưa:
"Khởi bẩm hoàng thượng, vi thần đã là đại tướng quân rồi, cũng không có công lao to lớn gì bây giờ phong hầu phong vương sợ rằng không hợp quy củ, vi thần có một thỉnh cầu xin hoàng thượng ân chuẩn ".
Mọi người đều xì xào, hoàng thượng ra hiệu tất cả im lặng rồi hỏi:
“Thượng Quan tướng quân cứ khiêm tốn, ngươi dẫn quân tiêu diệt loạn đảng có công lớn với Thục quốc làm gì có ai không phục chứ, tuy nhiên nếu ngươi không muốn trẫm cũng không ép, ngươi thử nói xem thỉnh cầu là gì nào?”.
Ông tiến liên một bước quỳ xuống và nói:
"Mạt tướng có một nữ nhi từ nhỏ đã mất mẫu thân nên vô cùng thiếu thốn, nay nếu hoàng thượng ban thưởng vi thần muốn xin cho nữ nhi của mình, mong hoàng thượng thành toàn cho tấm lòng người làm phụ thân ".
Hoàng thượng cất tiếng cười to rồi nói:
"Trời, ta tưởng ái khanh cầu xin chuyện gì to lớn lắm chứ, chuyện đó thì là đương nhiên trẫm sẽ ân chuẩn ".
Hoàng thượng quay ra nhìn tổng quản thái giám liền hiểu ý mang giấy bút ra.