Đại phu liền quay sang Lâu gia chủ và nói:
"Thật ra không phải không có cách, nhưng cách này sẽ để lại di chứng sau này ông có phục hồi lại thì cũng không thể nhanh nhẹn lại như trước ".
Lâu gia chủ làm sao mà nghĩ sâu xa được như thế vội vàng nói:
"Không sao, đại phu cứ đưa cho tôi uống, chỉ cần cứu được Lâu gia, Ngọc Phong thuận lợi ngôi lên chức vị gia chủ thì tôi bị trả giá thế nào cũng được ".
Lâm Mạc Tuyết lúc bấy giờ mới rưng rưng nước mắt nhìn ông, bà cứ nghĩ ông là mộ người vô tình chỉ biết đến kinh doanh ai ngờ đâu ông cũng là một phụ thân tốt, một gia chủ tốt.
Đại Phu liền lấy ra từ trong túi một viên thuốc và nói:
"Đây là Ngự kim đan là đan dược của tổ tiên để lại, uống thuốc này vào người ốm sẽ khỏe lại nhanh chóng tuy nhiên sau đó thì sẽ coa di chứng nhưng không sao chỉ cần Lâu gia chủ làm xong việc trươca mắt trở về trước hai canh giờ tôi sẽ châm cứu cho ông lúc đó di chứng sẽ không nhiều lắm. Nhưng nhớ là phải về sớm nếu muộn quá thì đại phu tôi cũng bó tay ".
Lúc này Lâu Ngọc Đình và Lâm Mạc Tuyết vội cảm ơn rối rít và hứa sẽ về trước thời gian.
Lâu Ngọc Đình vội vàng nuốt viên thuốc rồi vội vàng ngồi xuống, chỉ một lúc sau thân thể ốm yếu của ông đã dần dần có sinh khí, săc mặt ông hơi hồng một chút.
Ông thử bước chân xuống giường thì cản giác chóng mặt đã không còn nữa, ông từ từ đi từng bước nhỏ, Lâm Mạc Tuyết lo sợ đi bên cạnh để đỡ ông vì sợ ông ngã.
Lúc này Lâu phu nhân và Lâu đại công tử đang bận tiếp khách mà không biết được Lâu gia chủ đã bị người khác giải cứu.
Nhìn đến khung giờ chuẩn bị bình chọn chức vị gia chủ mọi người dần dần ngồi lại vị trí của mình.
Ba người được thừa kế lần lượt bước ra, đi đầu là Lâu Ngọc Thạch, tiếp theo là Lâu Ngọc Phong và ngươi cuối cùng là Lâu Ngọc Thành.
Ba người họ đã tham dự hai vòng thi trước đó để chọn lựa ra vòng thi cuối cùng này.
Năm vị trưởng lão cùng bước ra, cuộc thi bình chọn chính thức bât đầu.
Ánh mắt tự tin của Tổng đốc và Lâu Phu Nhân, bọn họ đã thu phục ba vị trưởng lão rồi phần thắng chắc chắn sẽ thuộc về Lâu Ngọc Thạch, cuộc bình chọn này công khai thật ra cho có lệ mà thôi.
Từng lượt bình chọn được đưa ra, đúng như kế hoạch ban đầu đại trưởng lão, nhị trưởng lão và ngũ trưởng lão đã bị thu mua từ trước.
Nên toàn bộ đều chọn Lâu đại công tử lên làm gia chủ, chỉ có mỗi tam trưởng lão chọn Lâu Ngọc Phong còn tử trưởng lão chọn Lâu Ngọc Thành.
Thật ra nếu không có Lâu Ngọc Phong thì Lâu Ngọc Thành cũng nổi bật không kém tuy nhiên vẫn kém Ngọc Phong một bậc.
Ngọc Thành là nhi tử của thê thiếp nên thành quả như vậy cũng là đã cố hết sức, Y cũng là một người biết thời thế không tranh giành gì, chính vì như vậy nên Chủ mẫu mới buông tha cho Y.
Khi kết quả được công bố thì mọi người đủ mọi sắc thái khác nhau, người thì vui mừng người thì chán nản.
Tổng đốc ngồi ở bên trên rung đùi cười khoái trá, Lâu gia là con gà đẻ trứng vàng của ông ta, muội muội thì có là gì chỉ là phận nữ nhi xuất giá nên khi đưa ra điều kiện trên hắn ta cảm thấy bình thường không hổ thẹn gì.
Nhìn tới toàn bộ gia sản của Lâu gia lại tưởng tượng đến viễn cảnh sắp tới hắn ngồi trên núi vàng hắn cười hip hết cả mắt.
Mọi người ở đây cũng có rất nhiều người bức xúc nhất là tam trưởng lão và tứ trưởng lão vì bọn họ biết tài năng của Lâu đại công tử như thế nào.
Hắn ta tuy là nhi tử trưởng nhưng lại không có năng khiếu về kinh doanh, suốt ngày vui chơi đàn hát, nếu Lâu gia rơi vào tay hắn ta thì chỉ có lụn bại.
Thế nhưng họ lại không dám nói gì cả bởi vì bọn họ biết đứng sao chuyện này là ai, là người mà bọn họ không thể đắc tội được, thôi thì cứ nhắm mắt nghe theo thôi, họ thở dài tiếc nuối cho hai nhân tài của Lâu gia kia.
Đột nhiên từ phía bên dưới một tiếng cười thánh thót cất lên không ai khác chính là Phi Yến.
Đang lúc không khí trầm lặng như thế tiếng cười của nàng khiến bầu không khí càng gượng gạo hơn, Tổng đốc liếc nhìn thái độ có vẻ khó chịu không hài lòng.
Lâu phu nhân thấy thế vội tức giận, bà đã bực tức vì chuyện lúc nãy ả Lâm Mạc Tuyết được hai người này cứu đi rồi, nhưng lúc nãy vì đông người nên không tiện bây giờ thì hay rồi, bọn chúng muốn gây sự với huynh trưởng thì bọn chúng chỉ có con đường chết.
Bà ta hách dịch nói:
“Không biết cô nương cười cái gì, chẳng lẽ chuyện của Lâu gia bọn ta đáng cười thế hay sao?”.
Mọi người đều xì xào quay sang vẻ mặt tiếc nuối cho hai người họ, chọc ai không chọc lại động vào hai người này.
Phi Yến quay sang Thiên Dương rồi nhẹ nhàng nói:
"Huynh thấy cuộc bình chọn này có hợp lý và công bằng hay không?muội thấy khá là buồn cười cho một gia tộc lớn ".