Nhìn vẻ mặt sống động của An bình mà Phi Yến chợt mỉm cười nói:
“Tỷ có vẻ rành nhiều chuyện nhỉ, giống như chứng kiến tận mắt vậy ý, thế rồi sau đó thì sao, thái tử vẫn chấp nhận hôn nhân này sao?”.
An Bình hớn hở nói:
"Nhìn chung thái tử cũng là một người khôn ngoan, không vì việc này mà gây hiềm khích, Y vẫn chấp nhận lấy nhị công chúa để cho hoàng gia khỏi mất mặt, còn hoàng thượng vì việc này mà vô cùng cảm kích hứa sẽ nâng đỡ thái tử mọi lúc mọi nơi ".
Phi Yến thở dài nói:
"Nhị công chúa cũng thật là, vì sao lại đi đến bước đường thế chứ, thân phận nàng ấy cũng đâu thua kém ai đâu, vì sao cứ phải chấp nhất như vậy, hôn nhân không tình yêu chỉ vì lợi ích liệu có bền lâu ".
Nhìn vẻ chán chường của Phi Yến mà An bình bỗng cười to:
"Tiểu cô nương của ta ơi, có ai có diễm phúc được như muội, ở giữa văn võ bá quan vương gia đã thổ lộ với muội, lại còn đích thân xin hoàng thượng thánh chỉ ban hôn nữa chứ, muội thật là có phúc đó, dương vương là một người chung tình, sau này ai hạnh phúc bằng muội chứ ".
Phi Yến liếc xéo An Bình rồi nói:
"Nói muội mà không nhìn lại tỷ, tam hoàng tử đối với tỷ còn không tốt ư, muội nhìn thấy mà cũng hâm mộ lắm đây ".
An Bình thở dài nói:
"Chàng tuy rằng tốt với ta, tuy nhiên ta vẫn có vướng mắc trong lòng, từ khi ta có bảo bảo mẫu phi đã gửi tặng hai tiểu thiếp xinh đẹp như hoa cho chàng, mẫu phi nói rằng ta có thai khôn tiện chăm sóc cho chàng. truyện xuyên nhanh
Tình cảm là thứ khó nắm bắt, tuy chàng vẫn đối xử tốt với ta, chăm lo từng chút một nhưng ta vẫn cảm thấy có một chút hụt hẫng, một chút thất vọng.Đôi khi ta ước giá như chàng chỉ là một người bình thường như vậy thật là tốt biết bao nhưng đó chỉ là mơ ước mà thôi ".
Nhìn vẻ xót xa của An Bình mà Phi Yến thầm trạnh lòng, đời trước nàng cũng đã từng trải qua tâm trạng như thế nên nàng hiểu được.
Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện vô cùng bình thường, tuy nhiên bọn họ lại chẳng để ý đến cảm nhận của nữ nhi.
Nàng nhìn An Bình rồi động viên nói:
“Tỷ phải nhìn thoáng lên, tam hoàng tử tuy thế nhưng cũng đâu có trầm mê sắc đẹp vẫn ngày ngày bên tỷ đấy thôi. Tỷ có gắng chăm sóc bản thân mình và bảo bảo đến khi tỷ có hài tử của riêng mình thì sẽ không suy nghĩ nhiều nữa”.
An Bình mỉm cười nói:
"Muội nói thật giống như mẫu thân nói với ta, muội yên tâm đó chỉ là một phút yếu lòng của ta thôi, khi ta chấp nhận lấy chàng thì ta đã chấp nhận rồi. Hoàng cung này có ai mà không tam thê tứ thiếp chứ ".
Phi Yến lúc này mới yên lòng nói:
"Tỷ nghi vậy là đúng, đâu thể vì chuyện nhỏ nhoi này mà bi lụy đươc, đó không phải là tính cách của tỷ ".
Hai người cười vui nói chuyện với nhau một lúc thì tam hoàng tử từ hoàng cung trở về.Phi Yến cũng nhân cơ hội xin phép về phủ.
Hiểu được dụng ý của Phi Yến nên An Bình càng vui vẻ hơn, cái nàng quý nhất ở Phi Yến chính là điểm này.
An Bình tuy vô tư thế thôi ngưng dù gì xuất thân nàng cũng là hoàng gia quốc thích những cái nhỏ nhoi này nàng phải là người biết đầu tiên.
Tuy nhiên An bình lại không hề phòng ngừa Phi Yến vì nàng tin vào nhân cách của nàng ấy.
Phi Yến được A Hoa đưa về phủ, thấy trời còn sớm Phi Yến liền muốn đến thăm Như Ý Phường một lúc.
Tuy nhiên khi đang trên đường đến Như Ý Phường thì A Hoa phát hiện có người theo dõi xe ngựa nên đã báo lại cho nàng biết.
Phi Yến không cần tìm hiểu cũng biết được ai là người cho người theo dõi nàng, ngoài tên Lâm Kỳ Thần kia thì còn ai nữa.
Thời gian gần đây hắn đã cho người tìm hiểu sòng bài, cũng may Lâu Ngọc Phong làm việc luôn có đường lui nên hắn mới chưa tra ra được cái gì.
Phi Yến không đến Như Ý phường nữa mà ra lệnh cho xe ngựa đi một vòng quanh chợ, nàng dừng xuộgs mua một ít dược liệu và một ít vải vóc đang thịnh hành rồi trở về phủ.
Nàng chưa muốn trực tiếp đối mặt với hắn vì nàng biết sức lực của nàng bây giờ còn chưa đủ.
Tên ám vệ đi theo Phi Yến cả một ngày trời mà không được kết quả gì liền quay về báo cáo lại cho chủ nhân của mình.
Khi nghe lời thuật lại của ám vệ Lâm Kỳ Thần chỉ cúi đầu suy tư, không hiểu vì nghĩ gì mà hắn lại cho rằng mọi chuyện thời gian gần đây đều bắt nguồn từ nàng, có phải hắn đã quá đa nghi rồi không.
Bây giờ thật sự hắn đã rơi vào bế tắc, không biết tiếp theo phải làm gì, mọi kế hoạch và dự định của hắn vạch ra bây giờ đều bị phá vỡ hắn không thể làm lại từ đầu được như thế sẽ muộn mất.
Khuôn mặt hắn lạnh lùng tàn độc, cầm bức thư của Tề quốc gửi đến, hắn nắm chặt trong tay nếu không phải đường cùng hắn sẽ không bao giờ hợp tác với hoàng tử nước Tề vì hắn biết nếu hợp tác thì hắn sẽ không còn đường quay lại nữa.