Y hướng mắt nhìn theo lẩm nhẩm:
"Ta cứ nghĩ rằng vị Dương Vương này không gần nữ sắc ai ngờ là không phải là bởi vì chưa gặp được ý trung nhân mà thôi ".
Lam Tư đứng bên cạnh phụ họa theo:
"Phi Yến cô nương y thuật xuất chúng như vậy đứng bên cạnh Dương Vương điện hạ cũng thật là đẹp đôi ".
Hiên Viên Thác quay qua gõ vào đầu Lam Tư một cái và nói:
"Ngươi thì biết cái gì chứ, ta thấy chẳng đẹp đôi gì cả, Phi Yến còn chưa đến tuổi cập kê và Dương Vương kia thì bao nhiêu tuổi rồi chứ ".
Như sợ Lam Tư chen vào Y nói tiếp:
“Ta định chọn nàng ấy là thái tử phi ngươi nghĩ thế nào?”.
Lam Tư đứng hình vội quay sang nhìn thái tử nhà mình, thấy vẻ mặt thái tử không giống nói dối lắm liền hỏi lại:
"Thái tử, không phải ý định ban đầu của ngài là hòa thân với công chúa Thục quốc hay sao, sao giờ lại đổi ý rồi ".
Hiên Viên Thác lạnh lùng nói:
"Ta chẳng vừa mắt vị công chúa nào cả, tất cả đều vô vị, chỉ được mỗi nhan sắc thì làm gì chứ chẳng giúp ích gì được cho ta, mấy nàng ấy ở Tùy quốc còn thiếu à, ta chẳng hiếm lạ gì ".
Lam Tư tò mò hỏi:
“Vậy vì sao người lại chọn Phi Yến cô nương chứ?”.
Hiên Viên Thác ánh lên vẻ thích thú nói:
"Nàng ấy không giống những nữ tử ta từng gặp, ở bên cạnh nàng ấy ta không bài xích, với lại y thuật của nàng ấy tốt như vậy sẽ giúp ích cho ta hơn không giống như mấy bình hoa di động kia, thật nhàm chán ".
Lam Tư nhìn chằm chằm chủ nhân một lúc rồi không nói gì nữa, thật ra hắn đã thấy vẻ mặt hưng phấn của chủ tử khi nhắc tới Phi Yến cô nương nhưng chẳng qua chủ tử chưa biết đấy thôi.
Hắn lưỡng lự nhưng vẫn gặng hỏi:
“Nhưng thân phận của Phi Yến cô nương không phải là công chúa liệu có khó sử không ạ!”.
Hiên Viên Thác lắc đầu nói:
"Nàng ấy là đại tiểu thư của phủ trấn quốc đại tướng quân có lý do gì mà không được chứ,với lại lần đi sứ lần này ta chỉ nói với hoàng đế Thục quốc là tìm người hòa thân chứ không bắt buộc phải là công chúa, vậy thì làm sao trách ta được chứ ".
Lúc này Lam Tư mới thở phào yên tâm,hắn đi theo chủ tử đã bao lâu, mọi nguy hiểm đều trải qua rồi sắp đến ngày thành chính quả không thể để chuyện không đâu làm hỏng đại sự của người.
Hiên Viên Thác và Lam Tư quay trở về lều của mình, Y đã xác định mục tiêu hòa thân của mình lần này là ai nên tâm trạng cũng thoải mái và nhẹ nhõm hẳn.
Còn về phần Phi Yến đã về đến lều của mình, nàng không hề hay biết rằng mình đã lọt vào tầm ngắm và mục tiêu của thái tử Tùy quốc.
Nàng đang bận tính toán cho kế hoạch ngày mai chỉ có thể thành công không thể thất bại được.
Còn phía Dương Vương sau khi được người của Như Ý Phường báo lại chuyện ngày mai của Phi Yến mà chàng lâm vào trầm tư.
Chàng mãi cũng không thể hiểu nổi tên Lâm Kỳ Thần này đã làm chuyện gì mà để cho muội ấy phải căm hận đến thế.
Từ những việc muội ấy đang làm có thể thấy rằng muội ấy rất hận Lâm Kỳ Thần, Thiên Dương rất muốn giúp muội ấy nhưng lại sợ muội ấy không đồng ý nên đành phải âm thầm trợ giúp.
Sáng ngày hôm sau cuộc săn bắn lại tiếp tục diễn ra, phải đủ ba ngày mới có thể ban thưởng được, mọi người vẫn hào hứng tham gia.
Tuy nhiên lần này Thiên Dương không tham gia nữa chàng chỉ ghé tham gia một chút rồi không thấy đâu.
Phi Yến cũng đến ngồi một lúc rồi lấy lý do cơ thể khó chịu nên xin phép về trước.
Ngày thứ hai cuộc thi vẫn sôi động và náo nhiệt không có dấu hiệu thuyên giảm.
Tất cả mọi người đều hăng say, lần này người săn bắn được nhiều nhất là thái tử Tùy quốc, người thứ hai không ai khác là nhị hoàng tử, chỉ thua Hiên Viên Thác một vài con thú.
Tứ hoàng tử và ngũ hoàng tử vì mải mê tranh chấp nhau một con nai nên sảy ra mâu thuẫn nên trở về hơi muộn.
Từ trước đến giờ tứ hoàng tử và ngũ hoàng tử đều không ưa gì nhau, ngũ hoàng tử cậy vào địa vị của mẫu thân mình nên không coi tứ hoàng tử ra gì cho dù tứ hoàng tử là hoàng huynh của hắn.
Còn Tứ hoàng tử thì khinh thường ngũ hoàng tử làm việc hay học hành đều ngu dốt chỉ biết dựa vào mẫu tộc.
Chính vì thế đời trước khi Lâm Kỳ Thần lên ngôi vua đã đầy Ngũ hoàng tử đi vùng đất phong khắc nghiệt nhất khiến hắn có khổ cũng không nói được gì.
Lâm Kỳ Thần là một kẻ hẹp hòi và nhỏ nhen ích kỷ như thế, những ai lúc đầu không thuần phục hắn ủng hộ nhị hoàng tử thì sau khi lên ngôi hắn tìm đủ mọi cách giệt trừ hoặc nhẹ hơn thì giáng chức.
Chính vì lòng ích kỷ của hắn như thế nên hắn lên ngôi hơn một năm mà vẫn không thuần phục và nhận được ủng hộ của các nguyên lão trong triều mặc dù hắn cũng là một người tài giỏi, biết trị nước.