Ngày xuất giá Phi Yến đã xin phụ thân đến từ rất sớm, từ nhỏ nàng cũng chẳng có lấy một người bạn tâm giao nào nên nàng cũng rất trân trọng An Bình.
Tương Vương phi dặn dò nữ nhi từng chút một khiến cho An Bình không nỡ rời xa mẫu thân, hai người cứ ôm nhau khóc mà không trang điểm được đến Tương Vương cũng không làm cách nào khác được.
Cũng may Phi Yến đến nói một lúc hai người mới không khóc nữa.
Tương Vương và Tương Vương phi là một đôi phu thê rất mặn nồng, cả đời này Tương Vương chỉ có duy nhất một thê tử là Tương Vương Phi.
Tuy nhiên lại vô cùng hiếm muộn đường con cái, mãi khi quá tuổi mới hạ sinh được một mình An Bình quận chúa nên vô cùng yêu thương và cưng chiều.
Vì sống trong một môi trường như thế nên dẫn đến tâm tính của An Bình rất đơn giản, đối với nàng chỉ có hai loại người là tốt và xấu chính vì thế nên Tuyên Vương Phi mới lo lắng cho nàng.
Bà đã đề bạt rất nhiều đến được và mất trong cuộc chiến tranh giàng ngai vàng nhưng An Bình vẫn cứ dửng dưng như không khiến bà như già đi mấy tuổi.
Phi Yến lắc đầu cười nhẹ nhàng nói :
"Bá mẫu người có nói với tỷ ấy tỷ ấy cũng không hiểu nổi đâu, bây giờ cứ để tỷ ấy thấy tận mắt nghe tận tai có lẽ tư tưởng của tỷ ấy sẽ tưh hiểu thôi".
Thương Vương phi lắc đầu thở dài :
"Cũng mong như lời con nói, nếu Bình Nhi hiểu chuyện bằng một nửa con thì ta cũng không âu đầu rồi ".
An Bình bĩu môi trách yêu nói :
"Mẫu thân suốt ngày chê con thôi, Phi Yến muội muội còn nhỏ tuổi hơn cả con đó ".
Bà lắc đầu cười rồi không tiếp tục ở lại nữa bà nói nhỏ :
"Phi Yến con ở lại đây khuyên Bình nhi hộ bá mẫu, giờ ta phải đi sắp xếp lại một chút của hồi môn đã, để quản gia làm ta không yên tâm dù gì cũng là gả cho hoàng gia không thể qua loa được ".
Bình An lắc đầu nói với theo :
"Mẫu thân người đã kiểm đi kiểm lại mấy lần rồi không có sai sót gù đâu ".
Phi Yến phì cười rồi nói :
"Tỷ kệ bá mẫu đi nỗi lòng làm cha làm mẹ chúng ta không hiểu được đâu,người là lo lắng quá cho tỷ mà thôi ".
An Bình phì cười nói :
"Muội đó, tuổi còn nhỏ hơn cả tỷ mà suy nghĩ thì không khác gì bà cô cả ".
Phi Yến bất giác buồn phiền khiến cho An Bình giật mình nói :
"Tỷ chỉ nói đùa thôi không phải nói thật đâu muội đừng buồn ".
Phi Yến nhìn An Bình rồi nói :
" Muội khuyên tỷ một câu, sau này khi gả vào phủ tam hoàng tử rồi thì phải gạt bỏ cái tính nóng nảy của tỷ xuống nên hòa nhã nhẹ nhàng vì không một người nam nhân nào thích thê tử của mình nóng giận cả.Nhất là thân phận của tỷ có chút nhạy cảm với quân quyền ".
Phi Yến nghiêm túc rồi nói tiếp :
"Tam hoàng tử cũng là người rất tốt và tài hoa tuy nhiên lại có một mẫu phi vô cùng ham muốn tranh đấu, Tỷ lấy tam hoàng tử là đã chấp nhận bước chân vào cuộc chiến tranh giành ngai vàng rồi vì thế cho nên tỷ hãy cảm nhận mọi việc theo tâm của mình đừng để kẹt ở giữa hai mẫu tử họ ".
An Bình nghiêm túc lắng nghe rồi nói :
"Tỷ nhớ lời muội rồi, muội yên tâm đi ".
Lúc này biết thời gian đã muộn nên Phi Yến ngồi đó cho nha hoàn trang điểm và mặc hỷ phục cho An Bình.
An Bình không quên nhờ Phi Yến vẽ lên trán nàng một bông hoa nhỏ, trang điểm xong xuôi lúc này nhìn An Bình thật xinh đẹp và rạng rỡ.
Chưa đầy một lúc thì tân lang đã đến đón dâu, An Bình được dắt tay ra ngoài sảnh để làm lễ rồi đưa về phủ tam hoàng tử.
Mỗi hoàng tử khi thành gia lập thất đều phải có phủ đệ riêng không ngoại trừ một ai cả .
Khi tàn tiệc Phi Yến lén chuồn về từ sớm, nếu không phải hôm nay là ngày thành thân của An Bình thì còn lâu nàng mới đến .
Lúc bước ra khỏi phủ xe ngựa đã chờ sẵn ở đó tuy nhiên lại không phải là xe ngựa của phủ đại tướng quân.
Nàng liền chầm chậm lùi lại thì bỗng nhiên moitj cánh tay vươn ra nở nụ cười tuyệt mỹ với nàng rồi nói :
"Nếu đại tiểu thư không ngại ta đưa đại tiểu thư về phủ được không ?".
Khuôn mặt giả dối và giọng nói kia dù có làm ma Phi Yến cũng không thể quên được, hắn thường xuyên hiện hữu trong cơn ác mộng của nàng mỗi đêm không ai khác chính là tứ hoàng tử Lâm Kỳ Thần .
Phi Yến giương mắt lên và nói lạnh lùng :
"Xe ngựa của ta đã sắp đến không làm phiền tứ hoàng tử với lại từ nay xin tưa hoàng tử tránh xa ta ra nếu không sẽ rất dễ hiểu lầm ta và hoàng tử không quá thân thiết như thế sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của ta ".
Lâm Kỳ Thần bị từ chối mấy lần nhưng hắn vẫn không nản chí liền nhẹ nhàng hỏi :
"Sau lần cứu giúp lần trước trên núi ta cứ nghĩ ít nhất đại tiểu thư cũng coi ta là bạn nhưng ta có cảm tưởng đại tiểu thư luôn sợ hãi và dè chừng ta khiến ta không hiểu nổi, có thể cho ta biết lý do được không ".