Rốt cuộc, Hoa Nguyệt Phỉ cũng uống xong chén canh gừng khủng khiếp đó, Hoa Diên đưa chén cho Bạch Cầm nói: “Uống xong rồi tỷ tỷ liền nằm xuống ngủ một giấc đi, khi trở về chúng ta sẽ đến gọi tỷ.”
Nói xong, Hoa Diên lưu lại Bạch Cầm chiếu cố nàng ta, còn nàng và Nguyên Vinh Châu nắm tay nhau đi ra khỏi viện.
Nhìn thấy hai người đã đi xa, Hoa Nguyệt Phỉ tức giận, hung hăng nắm chặt cái chăn, nàng ta tới Lăng Quốc Công phủ không phải ngủ một giấc rồi về. Nhưng hiện giờ, nàng ta cũng không còn cách nào khác.
Đỗ Quyên nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Hoa Nguyệt Phỉ trong lòng có chút sợ hãi. Hôm nay, nàng ta không đạt được mục đích, khi về đến phủ sẽ không biết sẽ dùng biện pháp nào để tra tấn mình nữa.
Nghĩ đến đây, trong lòng Đỗ Quyên liền run sợ không thôi.
“ Cách xa như thế để làm gì? Sợ ta ăn thịt ngươi sao?”
“Không không... Tiểu thư, nô tỳ không dám!”
Hoa Nguyệt Phỉ cũng không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, nàng ta biết, hôm nay muốn lưu lại Nguyên gia là không có khả năng, về sau khi hành sự nàng ta cần phải tính toán kỹ lưỡng một chút.
Xưa nay nàng ta làm việc đều không cần nhìn sắc mặt người khác. Đây là nước cờ kém nhất từ trước đến nay của nàng ta. Nàng ta mặc kệ hôm nay Hoa Diên là vô tình hay cố ý, nhưng cũng là đều cùng nàng ta đối nghịch. Chuyện này còn chưa xong đâu.
Hoa Diên cùng Nguyên Vinh Châu đi vào chính viện, đó là viện của Hầu phu nhân Tống thị, Nguyên Tĩnh Lâm cũng đã ở đây chờ các nàng. Nhìn thấy hai vị muội muội, nét mặt thanh lãnh trầm mặc của Nguyên Tĩnh Lâm cười tươi: “Tiểu Diên Nhi.”
Mọi người ở Nguyên gia đều thích gọi Hoa Diên như vậy.
“Tĩnh Lâm biểu ca.”
Nguyên Vinh Châu đứng bên cạnh cười nói: “ Thấy biểu muội, huynh liền đem đường muội như ta ném một bên phải không?”
Nguyên Tĩnh Lâm cười cười, cùng hai vị muội muội đi vào bên trong. Tống thị nhìn ba tôn tử, tôn nữ tiến vào, liền cười không khép miệng.
“ Cháu gái/cháu trai thỉnh an tổ mẫu/ ngoại tổ mẫu.”
“Hảo hảo hảo, hôm nay các ngươi làm tốt lắm.”
Cả ba ngồi xuống bên cạnh Tống thị, Tống thị nhìn Hoa Diên một lát rồi mới hỏi: “ Mẫu thân con như thế nào rồi?”
Hoa Diên suy nghĩ: vẫn là không nên làm cho ngoại tổ mẫu lo lắng, nên nàng sẽ không nói thật. Nhưng nếu không nói ra sự thật thì khi bi kịch xãy ra nàng bị mang tội biết mà không nói. Tống thị nhìn thấy Hoa Diên do dự, trong lòng liền có chút căng thẳng.
Nữ nhi của nàng nơi đó đã xãy ra chuyện sao?
Bà không phải chán ghét tướng phủ, nhưng sự việc năm đó cùng với hành vi của Hoa Thế Hạo, thật khiến cho người ta phải rửa mắt nhìn.
Nhìn Hoa Diên trầm mặc một lúc lâu, Tống thị quýnh lên hỏi: “ Đã xãy ra chuyện gì? Ngoan, tiểu Diên Nhi mau nói cho ngoại tổ mẫu biết, ngoại tổ mẫu sẽ làm chủ cho ngươi.”
Tống thị vì nàng mà thập phần lo lắng, vì nàng mà hết lòng toan tính. Không biết đã bao lâu Hoa Diên mới có cảm giác được người khác quan tâm mình thật lòng? Chính nàng cũng không nhớ rõ nữa. Bất quá lúc này cảm nhận được, Hoa Diên cảm thấy khóe mắt cay cay, nước mắt liền tuôn ra như suối.
Tống thị đau lòng, đem Hoa Diên ôm chặt vào lòng bà. Nguyên Tĩnh Lâm cùng Nguyên Vinh Châu đứng bên cạnh, nhìn Hoa Diên mà lòng đau như cắt. Trong mắt hai người họ là yêu thương và lo lắng thật sự cho Hoa Diên, không hề có một sự ghen ghét nào cả.
Một lát sau, Hoa Diên cũng bình tâm lại, nàng đem hết mọi việc đã xãy ra trong Hoa phủ kể hết cho Tống thị. Đặc biệt nàng còn nói đến sự việc Hoa Nguyệt Phỉ cứu nàng từ dưới hồ lên, Hoa lão phu nhân cũng dự vào chuyện này bắt nàng xem Hoa Nguyệt Phỉ như ân nhân cứu mạng của mình.
Nghe nàng nói xong, Tống thị trong lòng vô cùng tức giận. Nguyên Vinh Châu cùng Nguyên Tĩnh Lâm cũng nghe được, bọn họ hận không thể ngay lập tức mang đao mang kiếm đến Hoa phủ đòi lại công đạo cho nàng.
“ Tiểu Diên Nhi của ta, đã chịu khổ rồi.”
Hoa Diên đưa tay che ngực trái của chính mình, nàng xác thật là đã quá khổ rồi. Chính vì vậy nàng mới chọn quay trở về một lần nữa, nàng cảm thấy như vậy cũng thật đáng giá.
Hoa Diên lắc đầu: “ Con không có sao đâu, ngoại tổ mẫu.”
Hoa Diên không phải vì để trấn an Tống thị mà nói như vậy, hiện giờ, nàng thật sự không cảm thấy đau khổ. Những tổn thương này có là gì so với những đau khổ nàng đã trãi qua ở kiếp trước? Những thống khổ đó nàng đã từng nếm trãi, hiện giờ nàng trở về đây không phải là để làm cho những kẻ độc ác kia phải trả giá sao?
Khi Hoa Nguyệt Phỉ nói nàng ta muốn tùy ý đi dạo trong Lăng Quốc Công phủ. Hoa Diên liền minh bạch, Hoa Nguyệt Phỉ đây là không còn nhẫn nại được nữa đang định làm chuyện gì đó. Và nàng đã không có đoán sai, khi ngoại tổ phụ nhắc đến biểu ca, ánh mắt của Hoa Nguyệt Phỉ chợt lóe sáng lên nhưng nhanh chóng liền biến mất.
Lúc này, Độc Cô Dạ cùng Hoa Nguyệt Phỉ chưa có gian díu với nhau, nàng ta muốn đánh chủ ý lên người của biểu ca nàng. Nếu như Hoa Nguyệt Phỉ đã không cần mặt mũi thì Hoa Diên liền tương kế tựu kế. Nàng sai Bạch Cầm đi tìm mấy nha hoàn hổ trợ, giả vờ như vô ý để truyền ra tin tức biểu ca đang ở hồ sen.
Mà thật ra thì cũng thể gọi là Hoa Diên nàng tính kế Hoa Nguyệt Phỉ được. Nàng bất quá chỉ bảo nha hoàn truyền ra một cái tin như vậy mà thôi. Phàm là một cô nương nghe thấy được sẽ cảm thấy e thẹn mà tránh đi nơi khác, chứ không phải vội vàng chạy lại tìm cách gặp mặt.
Là do Hoa Nguyệt Phỉ tâm tà bất chính, làm sao có thể trách Hoa Diên được.
Hoa Diên nói xong, thấp thỏm nhìn ngoại tổ mẫu cùng hai vị biểu ca, biểu tỷ, nàng sợ bọn họ sinh ra chán ghét đối với nàng. Ở bọn họ trong mắt, nàng mới chín tuổi mà thôi! Ở cái tuổi này, nàng chỉ là một tiểu hài tử ngây thơ không hiểu chuyện. Nhưng mà nàng, tuổi nhỏ như vậy đã biết tính kế người khác, không biết bọn họ sẽ cảm thấy nàng rất đáng sợ hay không?
Đang lúc Hoa Diên thấp thỏm không yên, Tống thị ôm nàng chặt hơn, đau lòng nói: “ Ngoại tôn ngoan của ta, ngươi thật quá đáng thương rồi.”
Nữ ngoại tôn của bà mới từng ấy tuổi, ở tuổi này đáng lý ra phải cùng các tiểu tỷ muội ngắm hoa du ngoạn, ngây thơ hồn nhiên, không bận tâm đến thế sự. Nhưng mà, Hoa Diên ở tuổi này đã phải bày mưu tính kế người khác, hoàn cảnh nào đã đem nàng bức đến tình trạng này?
Tống thị còn nói thêm: “Tiểu Diên Nhi làm như vậy cũng không có gì là không đúng cả, đúng như tiểu Diên Nhi nói vậy. Nếu nàng ta thật sự không chút tà niệm, những việc ngươi làm không gây ra một chút tổn hại nào cho nàng ta cả. Là nàng ta tự mình gieo gió thì gặt bão! Bất quá, tiểu Diên Nhi ngươi vẫn phải ghi nhớ, phàm là âm mưu quỷ kế, luôn sẽ có một ngày bị vạch trần, làm người phải quang minh lỗi lạc, đó mới là phong thái của người quân tử. Ngoại tổ mẫu biết ngươi sống trong Hoa phủ thập phần gian nan, ngươi phải tự bảo vệ chính mình nhưng không được làm băng hoại thanh danh của chính mình.”
Hoa Diên gật gật đầu: “ Con đã hiểu, ngoại tổ mẫu.”
Nàng biết toàn bộ người của Nguyên gia đều quân tử chi phong, ngoại tổ mẫu nói như thế cũng là vì muốn tốt cho nàng. Nhưng nàng đã dùng tim của mình để đổi lấy trọng sinh chính là vì muốn báo thù những kẻ đã hại nàng nhà tan cửa nát. Nàng sẽ không làm hại bất kỳ ai không liên hệ gì với nàng. Nhưng nếu có tranh chấp, thì nàng nhất định sẽ phải giành được chiến thắng.
Nhưng đối với những kẻ tán tận lương tâm như Độc Cô Dạ và Hoa Nguyệt Phỉ, nếu là quanh minh chính đại làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục. Bọn họ cũng xứng sao? Đối với bọn họ, Hoa Diên phải dùng chiêu gậy ông đập lưng ông!
Hoa Diên lau nước mắt trên mặt, ánh mắt nàng càng trở nên kiên định. Trên mặt mang theo ý cười, nói: “ Đúng rồi ngoại tổ mẫu, mẫu thân đang hoài tiểu bảo bảo, con sắp được làm tỷ tỷ rồi.”
Tống thị vô cùng kinh hỉ: “ Thật sao?”
Hoa Diên gật đầu: “Ân, hôm qua đại phu mới chẩn mạch xác định. Nhưng cũng bởi vì chuyện của Diên Nhi đã làm cho mẫu thân bị tổ mẫu trách phạt, tiểu bảo bảo suýt chút nữa đã không giữ được. Con lo lắng —— lo lắng trong phủ sẽ có người gây bất lợi cho mẫu thân, nên không có đem việc mẫu thân hoài thai truyền ra ngoài. Vẫn là chờ đến khi thai nhi ổn định thì mới nói ra.”
Nàng làm việc rất chu toàn, sắp xếp mọi việc thật chu đáo, nào giống một hài tử mới chín tuổi đâu. Nghĩ đến đây, Tống thị cảm thấy trong lòng thật chua xót.