“Hoàng huynh, cố gắng kiềm chế một chút.” Lam Thành Vũ nhỏ giọng nhắc nhở, hắn biết Lam Thành Vân đang rất tức giận, chỉ hận không thể ngay lập tức giải tỏa cảm xúc của bản thân nhưng hiện tại không thích hợp để thể hiện điều đó, chưa kể đến còn là ở trước mặt Ngụy đế, nếu Lam Thành Vân thật sự không màng hậu quả, Lam Thành Vũ cũng không còn cách nào.
Từ nhỏ Lam Thành Vân đã xuất sắc hơn người, hắn lớn lên với những lời khen và tăng bốc bản thân, sau khi trưởng thành bởi vì có biểu hiện tốt nên nhận được không ít lời khen ngợi từ Ngụy đế, cho nên hắn không giỏi việc kiềm chế cơn giận của mình, một chút cũng không. Người ngoài đều nói Thái tử Lam Thành Vân lúc nào cũng treo nụ cười tươi như gió xuân trên môi, chưa từng có ai thấy hắn nổi giận, cho dù là đối với hạ nhân hắn cũng rất ôn hòa, đó có thể là lý do mà Ngụy đế coi trọng hắn, một người giỏi giang trong việc che giấu cảm xúc của mình bằng nụ cười, nhưng chỉ có Lam Thành Vũ và Từ Hoàng hậu mới biết, Lam Thành Vân khó khăn trong việc che giấu bản thân như thế nào, đặc biệt là sự tức giận, hắn sẽ không bao giờ có thể làm chủ được nó, dù có thử bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng vô dụng. Sở dĩ Lam Thành Vân lúc nào cũng là dáng vẻ tươi cười trước mặt mọi người, chưa từng nổi giận với người khác, không phải vì hắn giỏi kiềm chế, mà là do trước giờ hắn chưa từng làm Ngụy đế thất vọng, cũng giống như việc bị Ngụy đế mắng qua, điều đó khiến hắn luôn có thái độ tự tin, nhưng giờ phút này lại không giống vậy.
Hành động vừa nãy của Lam Thành Vân quả thật là không thích hợp, dù sao người Lam Hạo Ngọc đang nói chuyện là Ngụy đế, cho dù Ngụy đế không trả lời cũng chưa đến lượt hắn lên tiếng. Lam Thành Vân bất quá chỉ là Thái tử mà thôi, cư nhiên dám cướp lời của đế vương, hành động đại nghịch bất đạo như thế, chọc giận Ngụy đế cũng là lẽ thường. Có lẽ hắn chỉ là vô tình, nhìn không vừa mắt Lam Hạo Ngọc nên mới nói những lời này, nhưng hành động này lọt vào mắt người có tâm sẽ trở thành một ý nghĩ khác, đặc biệt đối phương lại còn là người nhà của Hương Quý phi. Hương Quý phi và Từ Hoàng hậu tranh đấu mấy chục năm, ân oán sâu nặng thế nào mọi người đều có thể nhìn ra, hành động lần này của Lam Thành Vân chẳng khác nào là bỏ đó xuống giếng. Ngụy đế không truy cứu không có nghĩa là bỏ qua, hắn chỉ là không muốn vứt sạch mặt mũi ở trước mặt mọi người mà thôi, người hoàng thất xem trọng nhất là mặt mũi, cho dù có dạy dỗ nhi tử cũng phải về phòng đóng cửa mà dạy dỗ, đạo lí này ai cũng điều hiểu rõ. Lam Thành Vũ chỉ mong Lam Thành Vân có thể sáng suốt hơn một chút, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm tiếp theo, bằng không hắn khó mà ăn nói trước mặt của Từ Hoàng hậu.
Nếu Lam Thành Vân bị Ngụy đế trách phạt, người chịu tội sẽ là Lam Thành Vũ.
Từ trước đến giờ vẫn luôn là như vậy, Lam Thành Vũ đã quá quen rồi. Lúc còn nhỏ có lẽ hắn sẽ khó hiểu, không rõ vì sao người làm sai là hoàng huynh nhưng người bị phạt lại là hắn, hắn sẽ đau lòng, tìm một chỗ trong góc rồi ngồi ở nơi đó khóc một trận. Nhưng khi lớn lên hắn đã không còn bận tâm đến những điều đó nữa, hắn không còn là tiểu hài tử chờ mong tình yêu thương của mẫu thân, bởi vì hắn đã có mục tiêu lớn hơn, lúc này điều quan trọng nhất với hắn chính là ngôi vị Hoàng đế, một khi có được ngôi vị đó thì chỉ cần là thứ hắn muốn đều sẽ thuộc về hắn.
“Bổn Thái tử tự biết.” Lam Thành Vân trầm giọng, thái độ có chút khó chịu, chuyện này cũng dễ hiểu thôi, bình thường ở trước mặt mọi người Ngụy đế cho hắn không ít mặt mũi, hôm nay lại quát hắn một tiếng, tâm trạng hắn không tốt cũng là lẽ đương nhiên.
Lam Thành Vân hiếm khi tự xưng là “bổn Thái tử” với hắn, dù sao hai người bọn họ cũng là thân huynh đệ, cho dù thân phận cách biệt thì bình thường bọn họ cũng không có dùng thái độ xa cách như vậy để nói chuyện. Huống hồ hắn không chỉ là hoàng đệ của Lam Thành Vân, mà còn là quân sư của đối phương, quan hệ của hai người vô cùng thân thiết, đến Từ Hoàng hậu còn khó có thể xen vào, vậy mà hiện tại Lam Thành Vân lại nói những lời này với hắn, xem ra cơn giận của hắn quả thật không nhỏ.
Lam Thành Vũ nhếch môi, nở nụ cười châm chọc, thức thời không nói thêm câu nào. Không phải hắn giận dỗi gì Lam Thành Vân, chỉ là hắn biết lúc này Lam Thành Vân đang rata tức giận, có nói những lời hay ho thế nào cũng vô dụng, đối phương cũng sẽ không lọt tai, ngược lại còn có thể sẽ khiến đối phương hiểu lầm là hắn đang cố tình khiêu khích.
So sánh với Lam Thành Vân sắc mặt âm trầm, đang cố gắng kiềm chế cơn giận của bản thân để không vứt đi hình tượng mà hắn khổ tâm xây dựng thì Lam Hạo Ngọc bên cạnh rõ ràng không bị lời nói của Ngụy đế làm ảnh hưởng. Hắn lúc này đang lộ thần sắc lo lắng, không khó để nhận ra hắn là đang lo lắng cho Triệu Thiên Tư - người hiện đang ra sức chống cự lại âm mưu của Ngụy đế.
Triệu Thiên Tư hôm nay thật đúng là xui xẻo, thậm chí còn xui xẻo hơn Trịnh Thiên Ngôn, bởi vì mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu hắn đã bị Ngụy đế kết toán là vu oan cho người khác, tuy rằng tội này không lớn nhưng nó lại làm ảnh hưởng đến hình tượng quân tử của Triệu Thiên Tư, đến lúc đó Triệu gia cũng xong đời rồi. Vì không tìm được manh mối mà đổ lỗi lên đầu một nữ hài tử, mọi người sẽ nhìn Triệu Thiên Tư, nhìn Triệu gia với ánh mắt gì đây? Đến lúc đó địa vị của Hương Quý phi và Lam Hạo Ngọc cũng sẽ bị ảnh hưởng, con đường tương lai sẽ càng khó khăn hơn với một người chỉ mới vừa trở lại kinh thành không bao lâu như Lam Hạo Ngọc, điều này rất hợp ý hắn, cũng hợp ý Từ Hoàng hậu.
Có lẽ Ngụy đế chỉ muốn mượn cơ hội này để thu hồi quyền lực từ Triệu gia, hắn chỉ không muốn quyền lực của Triệu gia càng thêm lớn mạnh, giống như việc mà hắn đã làm với Từ gia, tuy nhiên hành động này lại vô tình loại bỏ một đối thủ cho Lam Thành Vân.
Trong lúc Lam Thành Vũ đang suy nghĩ thì bên này Ngụy đế tiếp tục hỏi chuyện Triệu Thiên Tư, hành động vừa rồi của Lam Thành Vân và Lam Hạo Ngọc giống như một hòn đá ném vào hồ nước đang dậy sóng, bởi vì hồ nước vốn dĩ đã dậy sóng sẵn nên tác động của hòn đá cũng chẳng lớn bao nhiêu, mọi người rất nhanh liền quay trở lại vấn đề trên người Triệu Thiên Tư.
“Thiên Tư, khanh có gì muốn nói hay không?!”
“Hồi bẩm bệ hạ, thần biết người đang nghi ngờ thần, không chỉ người mà tất cả mọi người ở đây đều nghĩ thần vì muốn trốn tránh trách nhiệm nên mới đổ lỗi lên người Phong tiểu thư, nhưng thần dám dùng danh dự của bản thân để đảm bảo, lời của thần nói là sự thật, Phong tiểu thư thật sự biết rõ chuyện này hơn thần.” Triệu Thiên Tư thần sắc bình thản, hoàn toàn không bị cuộc tranh cãi vừa rồi của Lam Thành Vân và Lam Hạo Ngọc làm ảnh hưởng, người quen thuộc với Triệu Thiên Tư nhìn gương mặt lạnh nhạt như tiền của hắn cũng đã quá thói quen, trước giờ chưa từng có người nào nhìn thấy hắn thay đổi sắc mặt, có vẻ như hắn không hề có dây thần kinh cảm xúc.
“Triệu công tử vẫn có thể mạnh miệng như vậy sao? Danh dự của một người không phải là chuyện đùa, muốn đem ra hứa thì hứa đâu.” Hứa Tư Khả từ đầu chí cuối vẫn luôn duy trì dáng vẻ ôn nhu nho nhã, lời ăn tiếng nói kính cẩn, không hiểu sao hiện tại lại nói những lời sắc bén như vậy, bộ dạng này của nàng cho dù là Phong Hoa - người quen thuộc nhất với nàng cũng khó có thể nhận ra.
“Tư... Tư Khả, ngươi bình tĩnh một chút...” Phong Hoa ngập ngừng, không rõ vì sao Hứa Tư Khả lại đột nhiên thay đổi thái độ, cùng với mọi người quy tội cho Triệu Thiên Tư.
Triệu Thiên Tư vốn dĩ chưa có nói sai, những lời hắn nói đều là sự thật, chỉ là do nàng hoảng sợ cho nên nhất thời không nói nên lời, không nghĩ rằng bởi vì như vậy mà Triệu Thiên Tư lại trở thành người có lỗi!
“Tư Khả, thật ra...”
“Phong Hoa, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi bị ủy khuất.” Còn chưa đợi Phong Hoa nói xong, Hứa Tư Khả đã lên tiếng cắt lời của nàng, bộ dạng bảo vệ kia khiến cho nhiều người hâm mộ trước tình bằng hữu của hai người, nhưng chỉ có Phong Hoa mới biết, tia kiên định vừa xuất hiện thoáng qua trong mắt Hứa Tư Khả, giống như đối phương thật sự biết lời nói tiếp theo của nàng là gì để rồi lên tiếng ngăn cản.
“Cái... cái gì? Ta không...”
Trong đôi mắt lạnh lẽo như hàn băng của Triệu Thiên Tư có một ánh sáng lóe qua, bình thường trước khi đưa ra kết luận về một thứ gì đó hắn nhất định sẽ điều tra rõ ràng, nhưng hiện tại... mặc dù vẫn còn nhiều chi tiết khó hiểu nhưng Triệu Thiên Tư có thể khẳng định, chuyện này có liên quan đến Hứa Tư Khả.
Không phải là Phong Hoa, mà là Hứa Tư Khả!
Thân là nam nhân, đối với việc nghi ngờ một nữ nhân khi chưa có bằng chứng gì cho việc phạm tội mà nàng ta đã làm thì chẳng khác gì là hành động vô lễ, một người quân tử sẽ không nghĩ xấu về người khác, tuy nhiên thái độ của Hứa Tư Khả không thể khiến hắn không nghi ngờ nàng được.
Cùng lúc đó, Trịnh Thiên Ngôn đang đứng bên cạnh Quách đại nhân cũng đem cảm xúc của tất cả mọi người thu vào mắt. Không giống với Triệu Thiên Tư đang ở một vị trí bất lợi với bản thân, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, đứng ở vị trí này nàng có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi người, đồng thời cũng thấy được những biến đổi cảm xúc trên gương mặt của bọn họ.
Giống như suy nghĩ của Triệu Thiên Tư, nàng cũng đang ôm mối nghi ngờ đối với Hứa Tư Khả. Ngay từ đầu nàng đã đặt nghi vấn lên người Phong Hoa và Hứa Tư Khả, dù sao hai người bọn họ cũng là nguyên nhân khiến Quách Yến Giai té ngựa, không nghi ngờ bọn họ thì nghi ngờ ai? So với Phong Hoa, Hứa Tư Khả có vẻ đáng nghi hơn, bởi vì theo như nàng quan sát lúc hai người bọn họ đuổi theo Quách Thiếu Thừa bế Quách Yến Giai trở về trường săn, thái độ của Hứa Tư Khả bình tĩnh hơn Phong Hoa rất nhiều. Nếu chuyện Quách Yến Giai té ngựa là một âm mưu thì nàng tin chắc Phong Hoa không phải là thủ phạm, bởi vì nàng ta không hề biết cách che giấu cảm xúc của mình, để một người như vậy ra tay, kẻ đứng sau chẳng khác nào đang tự đào lỗ chôn mình.
Nói thế nào Phong Hoa và Hứa Tư Khả cũng chỉ là một tiểu nữ hài, tuổi tác của các nàng chẳng hơn nàng bao nhiêu, mặc dù Trịnh Thiên Ngôn từ nhỏ đã được Trưởng công chúa dạy dỗ nghiêm khắc, tàn nhẫn với kẻ thù nhưng nàng cũng chưa từng dám ra tay hãm hại người khác, ngay cả suy nghĩ nàng cũng chưa từng có, bình thường tổ phụ nàng còn nói đùa là “Chỉ có người khác nghĩ cách hại nha đầu này mà thôi”. Vì vậy nếu nói Phong Hoa và Hứa Tư Khả đứng sau chuyện này, Trịnh Thiên Ngôn có chút không tin, chính là có một số chuyện... giống như Lam Thành Vân đã nói, trong một số trường hợp, con người đều có thể thay đổi, đặc biệt là điều đó mang lại lợi ích cho bản thân họ.
Chính là... nếu Phong Hoa và Hứa Tư Khả thật sự có liên quan đến chuyện này thì nàng ta làm vậy là vì mục đích gì chứ? Chẳng lẽ thật sự là vì Lưu Hân? Bởi vì ngoại trừ Lưu Hân ra thì hai người các nàng cũng không có mối quan hệ nào với Quách Yến Giai cả.
Chỉ là vì bằng hữu của mình, bất kể chuyện gì cũng có thể làm, đây là chuyện có thật sao?
Trịnh Thiên Ngôn có chút không thể tin tưởng, nếu nói là vì tình thân, nàng còn có thể miễn cưỡng tán đồng. Nhà khác thế nào nàng không biết nhưng ở Trịnh vương phủ, tình thân phải được đặt lên hàng đầu, tuy rằng mỗi người đều có thân phận cao quý, thậm chí mẫu thân của nàng còn là công chúa của hoàng thất, người hoàng thất vốn không có nhân tình, thế nhưng ở Trịnh vương phủ, mọi người đều rất yêu thương nhau, bởi vì gia tộc bọn họ thật sự quá ít người, về phần vấn đề tranh chấp gì đó sẽ không xảy ra.
Trịnh Thiên Ngôn từ nhỏ đã được dạy không được phép tin tưởng ai, cũng không được phép ỷ lại ai, người khác tốt với nàng, nàng tốt lại, nhưng không phải thật lòng, bởi vì đó chỉ là mối quan hệ trao đổi để đôi bên cùng có lợi. Nàng không có huynh đệ tỷ muội thân thiết nào, người hoàng thất thì khỏi nói đến đâu, vì nàng vốn dĩ không hề xem bọn họ là thân nhân, nàng cũng không có một người bằng hữu, vậy nên nàng thật sự không hiểu hành động của hai người Phong Hoa và Hứa Tư Khả.
“Không biết mọi người có nhớ không, những lời mà Phong tiểu thư đã nói ở trước cửa lều trại của Quách tiểu thư.”
“?!” Mọi người đồng loạt sửng sốt, đôi mắt hiện lên tia mờ mịt, rõ ràng là không hề hiểu Triệu Thiên Tư đang nói gì.
Những lời mà Phong Hoa nói ở trước cửa lều trại của Quách Yến Giai?
Ở nơi này chỉ có vài người có mặt khi Quách Yến Giai bị thương rồi cùng đưa nàng ta trở về lều trại, Ngụy đế và ba nhi tử của hắn, thậm chí ngay cả Quách đại nhân cũng không hề hiểu rõ, bởi vì khi nhận được tin Quách Yến Giai bị thương, Quách đại nhân chỉ đi đến lều trại của Quách Yến Giai liếc nhìn nàng một cái, thấy nàng vẫn hôn mê bất tỉnh thì liền lập tức chạy đến cầu xin Ngụy đế điều tra rõ ràng mọi chuyện, vì vậy nếu nói có người hiểu Triệu Thiên Tư đang nói gì, ngoại trừ bản thân Phong Hoa thì chỉ có Quách Thiếu Thừa mà thôi.
Quách Thiếu Thừa là người đã đưa Quách Yến Giai trở về lều trại, Triệu Thiên Tư khi đó cũng theo cùng, cho nên nếu Phong Hoa có nói những lời gì ở trước cửa lều trại của Quách Yến Giai thì không chỉ Triệu Thiên Tư, mà Quách Thiếu Thừa phải là người biết rất rõ mới đúng, thế nhưng... nhìn vẻ mặt ngây người ra kia của hắn, có vẻ như hắn cũng không hiểu lời nói của Triệu Thiên Tư.
“Thiên Tư, ngươi là nói...” Quách Thiếu Thừa ngây người trong giây lát rồi cũng nhanh chóng phục hồi tinh thần mà đáp lại lời của Triệu Thiên Tư, bất quá lời này của hắn tựa hồ có chút dư thừa, cho nên Triệu Thiên Tư mới cho hắn cái liếc mắt khinh thường.
Nếu nói đến chuyện xảy ra ở trước cửa lều trại của Quách Yến Giai thì Quách Thiếu Thừa tự nhiên là có ấn tượng, khi đó hắn và đám người Phong Hoa cũng có mặt ở đó, hình như là nàng có nói gì gì đó thật thế nhưng hắn không có bận tâm đến, thậm chí lúc nàng hỏi han tình hình của Quách Yến Giai hắn cũng chỉ nói qua loa cho xong. Quách Yến Giai bị thương thành như vậy, tâm tư của hắn sớm đã chỉ đặt ở trên người Quách Yến Giai đang nằm hôn mê bất tỉnh ở bên trong, nào còn có tâm trạng để ý lời nói của người khác, thậm chí khi đó lời của Phong Hoa là thật lòng hay giả dối hắn còn không có thời gian để xác nhận, vì vậy hắn thật sự không hiểu Triệu Thiên Tư đang nói gì.
“Khi đó ở trước cửa lều trại của Quách tiểu thư, có bao nhiêu người ngươi còn nhớ không?” Triệu Thiên Tư không có trả lời câu hỏi của Quách Thiếu Thừa, mà hỏi ngược lại hắn.
“Tất nhiên là nhớ a, còn chẳng phải là có ta, ngươi, Diệp Tri Thu và... nhị vị tiểu thư đây.” Dứt lời hắn còn nhìn về phía hai người Phong Hoa và Hứa Tư Khả bên cạnh, không khó để nhận ra “nhị vii tiểu thư” trong miệng hắn chính là hai người này.
“Khi đó nàng có nhắc đến con ngựa mà Quách tiểu thư đã cưỡi...” Triệu Thiên Tư gợi ý, hắn nói ra thì chẳng khác nào đang buộc tội nàng, như vậy không bằng để bản thân nàng tự nói ra sẽ bớt khó xử hơn.
“Con ngựa? Hình như ta có chút ấn tượng rồi.” Quách Thiếu Thừa trầm tư, đôi mắt như có điều suy nghĩ, hắn cũng không phải người mau quên, mặc dù tâm tư khi đó của hắn đều đặt lên người Quách Yến Giai nhưng có một lời của Phong Hoa khá kỳ lạ khiến hắn phải tâm.
Ánh mắt hắn không khỏi rơi vào người Phong Hoa, thấy nàng hơi rũ mắt, để lộ thần sắc buồn bã, môi mím lại, tay nắm chặt mép váy, để lộ sự bất an thì hắn liền biết nàng nhất định cũng nhận ra lời mà Triệu Thiên Tư nói. Nghĩ lại thì lúc nãy nàng định nói gì đó nhưng lại bị Hứa Tư Khả ngăn cản, hắn đoán nàng cũng định nói ra sự thật để mọi người không hiểu lầm Triệu Thiên Tư, có vẻ như Hứa Tư Khả sợ Phong Hoa bị Triệu Thiên Tư ủy khuất nên mới lên tiếng bênh vực Phong Hoa.
“Phong tiểu thư, khi đó ngươi đã nói gì ngươi có thể lặp lại một lần nữa cho tất cả mọi người ở đây cùng nghe không?” Hắn vừa dứt lời ánh mắt tất cả mọi người ở đây đều đổ dồn vào người Phong Hoa, không giống với ánh mắt vừa nãy khi nhìn Triệu Thiên Tư, sắc bén lạnh lùng, ánh mắt mọi người nhìn Phong Hoa có phần nhu hòa hơn, thậm chí còn có người không tin tưởng nàng có liên quan đến chuyện này như lời Triệu Thiên Tư và Quách Thiếu Thừa nói, chỉ có Quách đại nhân từ đầu chí cuối đều nhìn nàng với đôi mắt lạnh lẽo, hiển nhiên so với người khác hắn càng tin tưởng lời của nhi tử mình hơn.
“Có... có thể.” Phong Hoa ngập ngừng, bộ dạng nhút nhát gật đầu, vốn dĩ ngay từ đầu nàng đã muốn lên tiếng nhưng lại không có can đảm, bây giờ Quách Thiếu Thừa đã cho nàng cơ hội, nàng tự nhiên muốn nắm bắt. Nàng không muốn im lặng đứng nhìm Triệu Thiên Tư bị mọi người hiểu lầm, không muốn bản thân trở nên hèn mọn vì sợ hãi mà trốn tránh vấn đề, càng không muốn người khác hiểu lầm nàng, nếu tất cả mọi người đều nhìn nàng với ánh mắt khiển trách, có lẽ nàng sẽ không chịu đựng được mất.
“Hồi bẩm bệ hạ, đúng như lời Triệu công tử nói, khi đó ở trước cửa lều trại của Quách tiểu thư, thần nữ đã từng nói đến chuyện con ngựa mà Quách tiểu thư cưỡi có vấn đề.” Đúng vậy, điều nàng cần làm là nói ra để mọi người hiểu, không sao đây, bởi vì nàng không có liên quan đến chuyện này cho nên nàng tin Ngụy đế làm rõ mọi chuyện.
“Con ngựa mà Quách tiểu thư cưỡi có vấn đề gì?” Ngụy đế nhíu mày, rốt cuộc cũng tìm được người có thông tin mấu chốt của vụ án.
“Khi đó thần nữ cùng Tư Khả, còn có Quách tiểu thư đi chọn ngựa, Quách tiểu thư đã chọn một người... mà theo thần thấy là có vấn đề.” Đến tận lúc này Phong Hoa vẫn không dám chắc chắn rằng con ngựa mà Quách Yến Giai cưỡi có vấn đề, bởi vì con ngựa đó là do Quách Thiếu Thừa chuẩn bị cho muội muội của mình, nếu nó thật sự có vấn đề thì chẳng phải muốn nói Quách Thiếu Thừa hại muội muội mình bị thương hay sao?
“Làm sao ngươi lại nghĩ con ngựa đó có vấn đề?” Tất cả mọi thứ trong trường săn này đều được hắn giao lại cho Triệu gia quản lí, ngay cả ngựa cũng vậy, nếu là chuyện khác Ngụy đế chắc chắn sẽ mượn cơ hội này để hạ uy phong của Triệu gia. Thế nhưng nếu vẫn đề là về ngựa, hắn không thể không thừa nhận Triệu gia luôn cung cấp cho hoàng tộc nhưng con ngựa tốt nhất, khi ra chiến trường cũng là chiến mã ưu tú nhất, vì vậy không thể có chuyện ngựa trong trường săn có vấn đề được, bởi vì trong này còn có người của hắn giám sát cơ mà.
“Chuyện này... thần nữ cũng không dám chắc... chỉ là thần nữ cảm thấy...”
“Phong tiểu thư, ngươi không cần phải lo lắng.” Tựa hồ nhận thấy sự bất an của nàng, Ngụy đế nhẹ giọng nói: “Ngươi chỉ cần nói những chuyện mà mình biết, nếu đó là sự thật trẫm tự nhiên sẽ không trách tội ngươi.”
Lời này của Ngụy đế không chỉ đơn thuần là trấn an Phong Hoa mà còn mang theo hàm ý uy hiếp, thế nhưng có vẻ như Phong Hoa ngây thơ không hề nghe ra hàm ý ở trong câu nói đó, vì vậy mà biểu cảm trên gương mặt nàng mới nhẹ nhàng như vậy.
Hứa Tư Khả bất giác siết chặt nắm đấm, Phong Hoa nghĩ rằng Ngụy đế nói như vậy là cho nàng một lá bùa bảo mạng sau đó chỉ cần nàng nói ra sự thật thì sẽ không có việc gì sao? Đúng là ngây thơ quá rồi, cho dù nàng có nói sự thật hay không cũng vô dụng, bởi vì ngay từ đầu nàng đã có liên quan đến chuyện này, đặc biệt là khi nàng bất giác thốt ra những lời không nên nói về con ngựa mà Quách Yến Giai đã cưỡi. Nếu có thể tìm ra thủ phạm thì tự nhiên là tốt, nếu không... Phong Hoa sẽ là người phải chịu toàn bộ trách nhiệm cho việc này, tuy nàng không trực tiếp làm Quách Yến Giai bị thương nhưng lại gián tiếp thúc đẩy Quách Yến Giai té ngựa, đến lúc đó có giải thích thế nào cũng vô dụng, hơn nữa dựa vào tính tình mềm mỏng đó của Phong Hoa, sau khi Quách Yến Giai bị thương nàng lại càng thêm tự trách, sợ rằng khi bị Ngụy đế kết tội nàng sẽ tự nguyện nhận sai mà không có nửa câu oán trách cũng không chừng.
Tất cả là lỗi của Triệu Thiên Tư!
Nếu hắn không nói về cái chết của con ngựa thì có lẽ... không, cho dù hôm nay Triệu Thiên Tư không nói ra thì cũng sẽ người biết, bởi vì Lam Thành Vân đã cho người đi điều tra chuyện này, có trách thì trách Phong Hoa sơ ý, sao có thể nói ra những lời như vậy ở trước mặt Triệu Thiên Tư cơ chứ? Bằng không cho dù Lam Thành Vân có cho người đi điều tra chuyện này thì cũng sẽ không liên lụy đến trên người Phong Hoa.
“Hồi bẩm bệ hạ, lúc nhìn thấy con ngựa thần nữ cảm thấy thần sắc của con ngựa đó không được tốt lắm, lại có chút suy yếu nên thần nữ đã đề nghị Quách tiểu thư đổi một con ngựa khác tốt hơn để dùng...”
“Chính là... Quách tiểu thư không đồng ý. Nàng nói nàng đã quen cưỡi con ngựa này rồi, nếu cưỡi con ngựa khác thì sẽ mất thời gian tập làm quen với nó, hơn nữa... con ngựa đó là lễ vật mà Quách thiếu đưa cho nàng nên...”
“Bởi vì thần nữ không có quá nhiều kinh nghiệm trong việc này cho nên thần nữ cũng không chắc là con ngựa đó có vấn đề gì hay không, lại không nghe người chăm sóc ngựa nói gì cho nên thần nữ cũng không tiếp tục ngăn cản Quách tiểu thư, không nghĩ đến... không nghĩ đến lại xảy ra chuyện thế này...”
“Thiếu Thừa, con ngựa mà Phong tiểu thư nói, ngươi có biết gì về nó không?”
“Hồi bẩm bệ hạ, quả thật giống như lời Phong tiểu thư nói, con ngựa đó là của thần đưa cho Giai Giai cách đây không lâu, khi nghe nói nàng muốn học cưỡi ngựa.”
“Hồi bẩm bệ hạ, con ngựa này là Quách Thiếu Thừa mua từ hội đấu giá cách đây một năm, bởi vì để ở Quách gia không tiện cho nên đã giao nó cho thần chăm sóc, một năm nay nó vẫn luôn ở trường săn, Quách Thiếu Thừa cũng có đến đây vài lần thăm nó, trước giờ nó vẫn rất tốt, không hề có bệnh tật gì.” Giống như biết được câu hỏi tiếp theo của Ngụy đế là gì, cũng không đợi đối phương hỏi Triệu Thiên Tư đã đi trước trả lời, điều này khiến Ngụy đế hài lòng gật đầu.
Hắn thích người thông minh, bởi vì khi nói chuyện với những người như vậy sẽ đỡ tốn sức và thời gian rất nhiều, bất quá những người thông minh như Triệu Thiên Tư, tận dụng tốt thì sẽ là cánh tay đắc lực nhưng một khi đối phương là kẻ thù thì sẽ rất nguy hiểm, chẳng khác nào bản thân đang cầm lưỡi dao vậy.
Lúc này người bên ngoài bẩm báo là Lưu Thái y cầu kiến, Ngụy đế không nói hai lời liền lập tức cho người vào, bởi vì Lưu Thái y xuất hiện thật sự rất đúng lúc.
Lưu Thái y đi vào, nhìn trong phòng một đám người trẻ tuổi trong lòng cảm xúc lẫn lộn, đặc biệt hơn khi nhìn thấy nữ nhi cũng nằm trong số đám người đó, hắn không biết nên có biểu cảm gì, chỉ là nỗi bất an trong lòng càng lúc càng lớn.