“Quách Nhị tiểu thư, xin hỏi người có ở trong lều sao?” Mẫu Đơn nhận lệnh Trịnh Thiên Ngôn đi đến lều trại của Quách Yến Đình gọi đối phương qua chăm sóc Quách Yến Giai đang bị thương, mặc dù Quách Thiếu Thừa là ca ca của Quách Yến Giai nhưng nam nữ có khác, huống hồ nơi này là lều trại của nữ quyến, để Quách Thiếu Thừa ra vào nơi này cũng không tiện.
“Quách Nhị tiểu thư?” Mẫu Đơn đứng ngoài lều trại, gọi ba tiếng nhưng lại không có người đáp lại, đáy lòng có chút nghi hoặc, chỉ là không tiện vén lều trại lên xem xét, đành phải gọi thêm vài tiếng nữa, rốt cuộc lần này cũng có người đi ra.
“Xin hỏi cô nương là...” Người ra không phải Quách Yến Đình, bởi vì nhìn cách ăn mặc và trang điểm Mẫu Đơn liền biết đối phương không phải tiểu thư khuê các gì, hơn nữa thái độ đối phương với nàng còn mang theo vài phần dè dặt, nàng đoán là nha hoàn của Quách Yến Đình.
“Cô nương tốt, ta là Mẫu Đơn, nhận lệnh quận chúa đến đây để gặp Quách Nhị tiểu thư.”
Hạ Phong sửng sốt: “Quận... quận chúa?” Đại Ngụy có không ít vương gia, quận chúa cũng từ đó mà ra, nhất thời nàng cũng không biết “quận chúa” trong miệng đối phương là chỉ vị nào.
“Là Thiên Ngôn quận chúa.”
“Hóa ra là Mẫu Đơn tỷ tỷ, thất lễ rồi.” Biết được đối phương là người của Thiên Ngôn quận chúa, Hạ Phong lập tức khách khí hơn rất nhiều: “Tiểu thư đang ở bên trong, để muội đi gọi nàng ra gặp tỷ.” Theo lí mà nói, người đến là nha hoàn thì không cần chủ tử phải ra đón tiếp, nhưng đối phương là người của Thiên Ngôn quận chúa, là người của Trịnh vương phủ, nói thế nào thì địa vị của Trịnh vương ở Đại Ngụy cũng khó mà lay chuyển, Quách gia chỉ giữ chức Đại Học Sĩ của Hàn Lâm Các, trước mặt Trịnh vương không đáng là gì, nếu có thể tạo quan hệ với đối phương thì không có gì tốt hơn.
Mặc dù hiện tại trong Quách phủ, địa vị của Quách Yến Đình không hề thua kém gì Quách Yến Giai nhưng thứ nữ chung quy vẫn là thứ nữ, cho dù Hòa di nương có nhận được sự sủng ái của Quách đại nhân thì người nắm quyền Quách gia vẫn là chủ mẫu Quách phu nhân, ngày thường Quách phu nhân không ít lần làm khó Quách Yến Đình vì đối phương muốn tranh giành nổi bật với nữ nhi Quách Yến Giai của mình, hiện tại có cơ hội làm thân với người Trịnh vương phủ, thân là nha hoàn Thu Phong tự nhiên phải giúp đỡ chủ tử của mình.
Phận làm nha hoàn, nàng không có khả năng thay đổi vận mệnh của mình, nhưng chủ tử của nàng thì có, nếu chủ tử có được vinh hoa phú quý thì bản thân cũng được thơm lây, có khi còn có cơ hội đổi đời nữa cơ.
“Làm phiền cô nương.” Mẫu Đơn gật đầu, không chút keo kiệt cho đối phương một nụ cười thân thiện.
Không lâu sau lều trại lại được vén lên lần nữa, người bước ra lần này tự nhiên chính là Quách Yến Đình, nàng một thân váy tử la lan dài đến chân, mép váy hơi nhăn, tựa hồ như đã ngồi một chỗ trong thời gian rất lâu, gương mặt cùng Quách Yến Giai giống như đến ba phần, chỉ là so sánh với Quách Yến Giai lại kém phần yểu điệu thục nữ, trên người thiếu đi khí chất của một tiểu thư khuê các. Mặc dù chưa từng cùng đối phương tiếp xúc nhưng Mẫu Đơn là ai, nàng hầu hạ bên cạnh Trưởng công chúa một thời gian dài, loại người nào cũng đã gặp qua, vừa nhìn Quách Yến Đình liền biết người này tâm khí cao ngạo, rõ ràng trong lòng nhìn gì cũng thấy chướng mắt nhưng ngoài mặt lại cố tỏ vẻ như bản thân có thể chấp nhận tất cả, vừa gặp đã nở nụ cười lấy lòng với nàng, tự nhiên là vì thân phận của nàng rồi, bằng không một tiểu thư nhà Đại Học Sĩ cũng không cần ủy khuất đi lấy lòng một nha hoàn làm gì?
“Mẫu Đơn ra mắt Quách Nhị tiểu thư.” Nói thế nào đối phương cũng là tiểu thư Quách gia, mà Mẫu Đơn chỉ là phận nha hoàn, cho dù địa vị của Trịnh vương cao hơn Đại Học Sĩ nhưng phép tắc lễ nghĩa cũng không thể vì vậy mà bỏ qua. . truyện ngôn tình
Trịnh vương phủ dạy dỗ hạ nhân vô cùng nghiêm khắc, không chỉ vì bọn họ xuất thân cao quý hơn người mà là bởi vì không muốn bị người khác nắm được điểm yếu trong tay, Trịnh vương nắm hơn một nửa binh quyền của Đại Ngụy, với Ngụy đế mà nói sự tồn tại của Trịnh vương chính là sự uy hiếp lớn nhất. Ngụy đế luôn muốn tìm cách nắm thóp Trịnh vương để từ đó cướp lại quyền lực thuộc về chính mình, cho nên trong bóng tối luôn có người dòm ngó Trịnh vương phủ, chỉ cần người của Trịnh vương phủ làm sai cái gì thì nhất định sẽ có người chạy đến bắt thóp, Mẫu Đơn đi theo Trưởng công chúa cũng hiểu rõ sâu sắc điều này, cho nên nàng luôn đặt lễ nghĩ lên đầu, cho dù thân phận đối phương có thấp hơn mình vẫn phải kính trọng đối phương.
“Mẫu Đơn tỷ tỷ không cần đa lễ, không biết... Thiên Ngôn quận chúa để tỷ đến đây gặp ta là có chuyện gì?” Khi nghe Hạ Phong nói có người của Trịnh vương phủ đến tìm nàng, Quách Yến Đình rõ ràng là có chút lo sợ, nhưng sống trong hậu viện bao nhiêu, đối mặt với tranh đấu giữa Quách phu nhân cùng Hòa di nương, Quách Yến Đình cũng đã biết khống chế cảm xúc của bản thân, vì vậy cho dù nàng đang sợ hãi vẫn trấn định đi ra gặp Mẫu Đơn.
Chuyện Mẫu Đơn đến gặp nàng, Quách Yến Giai không hề lo lắng, điều khiến nàng bận tâm chính là... mục đích của đối phương.
Quách gia trước giờ cùng Trịnh vương phủ rất ít giao thoa, đơn giản là vì Trịnh vương thường xuyên đóng cửa không gặp khách, cho nên ở trên triều người có quan hệ thân thiết với Trịnh vương cũng không có mấy người, mà Trịnh Thiên Ngôn thân là quận chúa duy nhất của Trịnh vương phủ lại rất ít khi rời phủ, tiệc trà gì đó mời nàng cũng khéo léo từ chối, lễ hội cung đình nàng cũng cáo bệnh mà lui, cho nên Quách Yến Đình đối với Đại Ngụy Đệ nhất mỹ nhân Trịnh Thiên Ngôn tròn méo ra sao cũng không biết, cho nên không có chuyện vô duyên vô cớ mà Trịnh Thiên Ngôn lại cho người của mình đến đây để tìm nàng.
Trong trường săn này... chuyện lớn đến mức có thể kinh động đến tai Thiên Ngôn quận chúa tự nhiên là không phải chuyện bình thường. Quách Yến Đình trong lòng cũng ẩn ẩn đoán ra được đáp án nhưng chưa đánh mà khai thì không phải tác phong của nàng, đối với Quách Yến Đình chỉ cần nàng không mở miệng thì đến cuối cùng ai thắng ai thua còn chưa biết được, chỉ là đối mặt với người của Trịnh Thiên Ngôn, nàng vẫn là có chút áp lực, đáy lòng vì vậy mà bồn chồn không yên.
“Quận chúa cho gọi nô tì đến đây là để... Quách Nhị tiểu thư, sắc mặt tiểu thư tái nhợt thế kia, có phải cảm thấy không khỏe không?” Mẫu Đơn vốn đang muốn nói rõ mục đích của chuyến đi này, chỉ là nhìn thấy thần sắc đối phương có vẻ không được tốt thì không hỏi lên tiếng hỏi thăm.
Hỏi thăm chỉ là phép lịch sự, không có nghĩa nàng phải có nhiệm vụ lo lắng cho tình hình sức khỏe của đối phương.
Mẫu Đơn cùng Quách Yến Đình nửa phân cũng không có quan hệ gì, tự nhiên là không cần phí tâm tư mà lo lắng cho đối phương có bị làm sao không, dù sao nơi này cũng là trường săn, bản thân còn lo chưa xong làm sao có thể chú ý đến người khác thế nào. Bất quá nói thế nào thì đây cũng là khu vực của nữ quyến, mà nơi này là do Trịnh Thiên Ngôn quản lí, ở ngoài gặp phải tập kích là chuyện ngoài ý muốn, cùng Trịnh Thiên Ngôn không liên quan, nhưng nếu ở trong lều trại gặp phải chuyện gì thì Trịnh Thiên Ngôn không thể không quản, Mẫu Đơn là người của Trịnh Thiên Ngôn, đối với những chuyện ảnh hưởng đến chủ tử, nàng tuyệt đối không cho phép xảy ra.
“Không, không có việc gì... chỉ là lần đầu đến trường săn, có chút không quen nên...” Quách Yến Đình vội vàng tìm cớ cho sắc mặt tái nhợt của mình, trái tim trong lồng ngực không ngừng đập nhanh, cho thấy bản thân nàng đang sợ hãi, sợ hãi lời nói tiếp theo của Mẫu Đơn thật sự giống với suy đoán của nàng, đến lúc đó nàng phải làm sao?
Mặc dù ngày thường nàng có chút cẩu thả nhưng đối với những chuyện quan trọng thì nàng đều làm rất cẩn thận, chuyện này đến cả Hạ Phong là nha hoàn thân cận nhất của nàng cũng không biết thì làm sao Trịnh Thiên Ngôn lại có thể biết được? Trừ phi có người nhìn thấy nàng đi vào chuồng ngựa... không, nàng đã lựa chọn thời cơ rất tốt, khi người chăm sóc ngựa ra ngoài rồi mới lẻn đi vào, hơn nữa khu vực nơi đó ít người qua lại, lại không có hộ vệ canh gác, làm sao có người nhìn thấy nàng? Cho dù có người nhìn thấy thì trường săn nhiều nữ quyến như vậy, không thể trong thời gian ngắn mà Trịnh Thiên Ngôn đã cho người điều tra ra được rồi gọi người đến đây bắt người, huống hồ nàng cũng đã thay một bộ y phục khác, sẽ không có người nhận ra nàng.
Đúng vậy, Quách Yến Đình thầm an ủi bản thân, không có việc gì, không có việc gì, cho dù có chỉ cần nàng không thừa nhận là được rồi!
“Hóa ra là vậy.” Lần đầu tiên đến trường săn, không kịp thích ứng cũng là bình thường, Mẫu Đơn cũng đã quen với tình huống thế này nên cũng chẳng nói thêm điều gì.
“Nô tì nhận lệnh quận chúa, đến đây gặp Quách Nhị tiểu thư là vì Quách Đại tiểu thư đã gặp chuyện, muốn thông báo cho Quách Nhị tiểu thư một chuyến.”
Quách Yến Giai thật sự... đã xảy ra chuyện?
Cho nên nàng đây là... thành công rồi?
Mặc dù trong lòng sớm đã đoán trước được kết quả nhưng khi nghe lời xác nhận từ miệng của người khác, Quách Yến Đình cũng không dám tin tưởng, kế hoạch mà nàng cố gắng mạo hiểm hiện tại đã thành công rồi!
Nói không vui vẻ chính là giả, mặc dù trước đó nàng luôn nôm nớp lo sợ chuyện này bị người khác biết được sẽ có hậu quả thế nào, nhưng nghe tin kẻ mình chán ghét gặp chuyện, bất kì là ai cũng nhịn không được mà cảm thấy thoải mái trong lòng đi?
Dây thần kinh đang căng chặt của Quách Yến Đình hơi giãn ra, bất quá vì sợ Mẫu Đơn nhìn ra cái gì nên nàng vội thay đổi biểu cảm trên gương mặt, dung mạo xinh đẹp lộ vẻ hoảng hốt, đáy mắt hiện lên tia lo lắng, bộ dạng nhu mì yếu đuối khiến người khác thương tiếc, nhìn vào giống như thật sự lo lắng cho tỷ tỷ của nàng.
Nếu không phải là người từng trải, gặp qua nhiều loại người khác nhau thì Mẫu Đơn thật sự tin rằng Quách Yến Đình là đàn lo lắng cho an nguy của Quách Yến Giai.
Tuy ngoài mặt nàng không tỏ vẻ gì nhưng Mẫu Đơn nhạy cảm phát hiện tâm trạng của nàng đã buông lỏng hơn rất nhiều, xem ra tình cảm giữa tỷ muội Quách gia cũng không được tốt lắm.
Tỷ tỷ gặp chuyện, muội muội ngược lại cảm thấy thoải mái...
Mà đây cũng là chuyện bình thường ở chốn hậu viện thôi, dù sao cũng là đích tỷ với thứ muội, làm sao có thể thật lòng đối xử với nhau.
“Quách... tỷ tỷ ta đã gặp chuyện gì rồi?” Quách Yến Đình không có thói quen gọi Quách Yến Giai là tỷ tỷ nhưng ở trước mặt người ngoài nàng không thể không gọi.
“Quách Nhị tiểu thư không biết sao?” Mẫu Đơn nhíu mày, có chút nghi hoặc.
Quách Yến Giai tạo ra động tĩnh lớn như vậy, ngay cả quận chúa cũng bị kinh động, vậy mà Quách Yến Đình lại không biết gì hết, chưa kể lều trại của nàng lại nằm sát bên cạnh lều trại của Quách Yến Giai, đáng lẽ ra nàng phải người nhận được tin tức đầu tiên mới đúng, vậy mà nàng lại không biết, đúng là kỳ lạ. Quan trọng hơn, nếu nãy giờ nàng ta vẫn ở trong lều trại thì động tĩnh lều bên cạnh và tiếng gọi của nàng Quách Yến Đình cũng đã nghe rồi chứ, cho dù trước đó không biết Quách Yến Giai bị thương nhưng sau đó cũng không thể không biết, cứ cho là nàng ta không nghe thấy đi thì nha hoàn của nàng ta cũng phải nghe thấy, vậy mà nàng ta lại không cho người đi qua hỏi thăm lấy một tiếng, đến khi nàng đến gọi nàng ta cũng rất lâu mới chịu ra, rốt cuộc thì nàng ta làm gì ở bên trong chứ?
“Ta lúc nãy đang ngủ, cho nên không nghe thấy động tĩnh bên ngoài.” Sự thật là Quách Yến Đình vốn không có ngủ, sau khi làm xong chuyện ở chuồng ngựa nàng đã nhanh chóng trở về thay y phục ra, đồng thời cũng thay luôn kiểu tóc, rồi ngồi ở trong lều ngẩn ngơ suốt một buổi chiều, cho nên động tĩnh ở bên ngoài vừa xuất hiện nàng đã nghe thấy. Quách Yến Đình biết bên ngoài có chuyện, trong lòng bất an không biết có phải kế hoạch của nàng đã thành công hay không, nếu thành công thì người bị thương liệu có phải là Quách Yến Giai? Dù sao nàng cũng là ôm tâm lí may mắn hạ độc mấy con ngựa mà nàng cho là Quách Yến Giai có khả năng sẽ cưỡi nó, chứ hoàn toàn không dám chắc chắn, bởi vì mấy ngày Quách Thiếu Thừa dẫn Quách Yến Giai đến trường săn, nàng cũng không có cơ hội đi theo, cho nên nếu đó là ngựa của người khác thì sự việc đúng là nằm ngoài dự đoán, vì vậy khi ồn ào truyền đến nàng cũng không có đi qua xem xét.
Quách Yến Đình ngồi trong lều trại như ngồi trên đống lửa, sốt ruột vô cùng, bởi vì quá sốt ruột cho nên mới để ngoài tai những tạp âm xung quanh, sau đó nghe thấy có người ở bên ngoài gọi, Hạ Phong theo phản xạ liền muốn lên tiếng nhưng may mắn là nhớ đến lời nàng dặn dò trước đó nên đã gọi nàng một tiếng, Quách Yến Đình lúc này mới hoàn hồn, trước cho Hạ Phong ra ngoài thăm dò là có chuyện gì, biết được Mẫu Đơn là người của Trịnh Thiên Ngôn mới đi ra tiếp đón.
“Quách Nhị tiểu thư đúng là tâm đại.” Mẫu Đơn cười, còn không phải sao, trường săn náo loạn thành như vậy mà nàng còn có tâm tư để ngủ, đúng là khiến người khác nhìn bằng con mắt khác.
“Quách Đại tiểu thư ra ngoài gặp chuyện, hiện không rõ tình hình, đã cho người đi gọi thái y rồi, quận chúa muốn người qua chăm sóc Quách Đại tiểu thư.” Mẫu Đơn không có ý định dây dưa với Quách Yến Đình quá lâu, trước khi Ngụy đế cho người đến hỏi chuyện nàng còn phải hoàn thành nhiệm vụ mà Trịnh Thiên Ngôn đã giao.
“Tỷ ấy rốt cuộc là bị làm sao vậy? Sao lại không rõ tình hình?”
Mẫu Đơn lắc đầu: “Chuyện này nô tì cũng không biết, lúc nãy Quách thiếu bế Quách Đại tiểu thư trở về cả người đầy máu, khiến người khác phải hoảng hốt một phen.” Nếu không phải vì như vậy, trường săn cũng đâu có ồn ào như hiện tại.
“Cả người... đầy máu?” Quách Yến Đình hơi sửng sốt, theo lí mà nói nàng bỏ thuốc vào rơm cho ngựa ăn, con ngựa chỉ trở nên điên loạn, trường hợp xấu nhất là Quách Yến Giai sẽ bị con ngựa hất ra, té ngựa... cùng lắm chỉ lad xây xát ngoài da mà thôi, đâu đến mức cả người đầy máu đâu cơ chứ?
“Có phải là có sự nhầm lẫn ở đây không?” Nghĩ gì nói đó, Quách Yến Đình có chút không làm chủ được bản thân nên đã buộc miệng nói ra suy nghĩ của mình.
“Nhầm lẫn?” Mẫu Đơn không hiểu: “Quách Nhị tiểu thư là đang muốn nói đến chuyện gì?”
“Không... không có...” Quách Yến Đình vội vàng xua tay phủ nhận: “Ta là muốn nói có phải có nhầm lẫn gì không, tỷ tỷ của ta sao lại ra ngoài gặp chuyện được chứ?!”
“Cụ thể thế nào nô tì không biết, nếu tiểu thư muốn biết thêm có thể đi qua hỏi thử xem.” Thân phận của nàng không thích hợp tiết lộ quá nhiều thông tin, nếu Quách Yến Đình muốn biết có thể trực tiếp đi hỏi Quách Thiếu Thừa, dù sao hai người cũng là huynh muội, tỷ tỷ gặp nạn, người làm muội muội quan tâm cũng là điều hiển nhiên.
“Nếu không có chuyện gì nữa thì nô tì cáo lui trước.”
“Đa tạ tỷ tỷ đã chuyển lời, lát nữa ta sẽ qua đó chăm sóc tỷ tỷ của mình.”
Mẫu Đơn gật đầu, quay người rời đi, để lại Quách Yến Đình nhìn về phía lều trại với đôi mắt hoang mang, cũng không biết nàng đang nghĩ gì, đến khi Hạ Phong gọi mới choàng tỉnh.
“Tiểu thư, tiểu thư...”
“Ân?” Quách Yến Đình giật mình.
“Chúng ta có nên đi qua xem một chút không?” Nghe tin Quách Yến Giai gặp chuyện, Hạ Phong đầu tiên là giật mình, sau đó lại là lo lắng, bởi vì hành động ngày hôm nay của Quách Yến Đình có chút kỳ lạ, ra ngoài cũng không để cho nàng đi theo, còn dặn dò nàng phải làm cái này cái kia, hiện tại lại truyền đến tin tức Quách Yến Giai có chuyện, Hạ Phong không tin chuyện này không có liên quan đến Quách Yến Đình.
“Tất nhiên là phải đi qua xem rồi, Thiên Ngôn quận chúa cũng đã lên tiếng, ta có thể không nghe sao?” Quách Yến Đình bị lời nói của Mẫu Đơn làm cho hoang mang nhưng nghĩ đến Mẫu Đơn không có chứng kiến sự việc xảy ra cho nên lời của nàng ta nói chưa chắc đã đáng tin, té ngựa mà thôi, có cần phải đổ máu nhiều như vậy không? Quách Yến Đình không phải tiểu hài tử, tuy không biết rõ về y thuật nhưng kiến thức cơ bản vẫn là có, dù sao cũng là tiểu thư khuê các, những thứ đó đều phải học sơ qua, cho nên nàng mới không bị Mẫu Đơn lừa đâu!
“Tiểu thư, thứ cho nô tì hỏi thẳng, chuyện này...” Hạ Phong dùng khẩu hình môi để nói với Quách Yến Đình: “Có liên quan đến người phải không?”.
Quách Yến Đình lập tức thay đổi sắc mặt, mặc dù rất nhanh liền khôi phục như cũ nhưng vẫn không thoát khỏi đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng của Hạ Phong, Hạ Phong hầu hạ Quách Yến Đình nhiều năm như vậy, nhất cử nhất động của đối phương đều có thể lí giải, trong nháy mắt đó Thu Phong liền có thể khẳng định suy đoán của bản thân.
Quách Yến Đình thật sự có liên quan đến chuyện này!
Thảo nào, thảo nào... hôm nay Quách Yến Đình lại thần thần bí bí như vậy, hóa ra là đang có âm mưu hãm hại Quách Yến Giai!
Hạ Phong cảm thấy tâm mệt, suy đoán cùng thực tế là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, mặc dù trong lòng đã có suy đoán chuyện này có quan hệ đến Quách Yến Đình nhưng nếu sự thật là như thế Hạ Phong cũng không biết nên làm thế nào.
Hòa di nương để nàng đi trông chừng Quách Yến Đình là để đối phương đừng đi gây sự khắp nơi, hiện tại thì tốt rồi, đối phương ngược lại không có đi gây sự mà đã gây ra đại họa rồi!
Lời của nãy của Mẫu Đơn nàng cũng nghe thấy rõ ràng, Quách Thiếu Thừa bế Quách Yến Giai cả người đầy máu... cả người đầy máu, vừa nghe liền biết bị thương không nhẹ, lỡ như xảy ra án mạng thì phải làm sao?
Nếu Quách Yến Giai xảy ra mệnh hệ gì, chẳng phải Quách Yến Đình sẽ trở thành hung thủ giết người sao?
Không, Quách Yến Đình không thể trở thành hung thủ giết người được!
Quách Yến Đình là chủ tử của nàng, nhiệm vụ của nàng là phải trông chừng đối phương, chuyện này rõ ràng là không thoát khỏi liên hệ với đối phương, hiện tại trường săn náo loạn thành như vậy, lại kinh động đến Thiên Ngôn quận chúa, truyền đến tai Thánh thượng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, mà nàng... điều duy nhất nàng có thể làm chính là nghe theo lời Quách Yến Đình, trở thành nhân chứng cho nàng ta, để nàng ta thoát khỏi hiềm nghi!
“Trước tiên tiểu thư cứ làm như không có việc gì, nô tì sẽ nghe theo an bài của tiểu thư...” Hạ Phong thấp giọng nói, chỉ dùng thanh âm để cho hai người có thể nghe được.
Quách Yến Đình gật đầu, tuy nàng đã cố gắng giấu giếm mà hành động một mình nhưng vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt của Hạ Phong, cũng không biết là vì đối phương quá hiểu biết nàng hay là nàng vốn dĩ không biết cách che giấu bản thân để đối phương nhìn ra mọi chuyện.
Lều trại của Quách gia hai tỷ muội tuy nói là nằm sát bên cạnh nhau, nhưng vẫn cách nhau ba đến bốn thước (1 thước = 0,33m).
Quách Yến Đình nhìn thấy có hai nữ tử đang đứng ở trước cửa lều trại của Quách Yến Giai, vừa nhìn nàng đã nhận ra thân phận của hai người kia, còn không phải là Hứa Tư Khả cùng Phong Hoa sao?
Nếu không phải bọn họ hẹn Quách Yến Giai đi cưỡi ngựa thì Quách Yến Giai đã không gặp chuyện, kế hoạch của nàng cũng không thành công.
Quách Yến Đình đang định đến gần thì nhìn thấy ba người Quách Thiếu Thừa đi ra, sắc mặt của Quách Thiếu Thừa vô cùng khó coi, bộ dạng hung thần sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống bất kì ai lọt vào tầm mắt của hắn, hơn nữa y phục trên người của hắn còn nhiễm không ít máu, nàng đoán đó là của Quách Yến Giai càng khiến cho hắn thêm đáng sợ, Quách Yến Đình chần chừ, không dám tiến lại gần.
Sau đó nàng nghe thấy Phong Hoa hỏi thăm tình hình của Quách Yến Giai, Quách Thiếu Thừa dù không có kiên nhẫn nhưng vẫn trả lời nàng, cuộc đối thoại dần đi vào hồi bế tắc, không khí bên đó như bị mây mù che phủ, âm u vô cùng, Quách Yến Đình nghe thấy suy đoán của Diệp Tri Thu, nhất thời đứng trơ ra không biết nên làm gì.
Trên lưng Quách Yến Giai có vết thương, làm sao có thể?
Ngày đó ở trước mặt nữ tử thần bí, khi đối phương hỏi nàng có ân oán gì với Quách Yến Giai mà lại muốn lấy mạng đối phương, Quách Yến Đình ngoài mặt kiêu ngạo xem thường nhưng trong lòng cũng không hề muốn lấy mạng đối phương, nàng chỉ muốn dạy dỗ nàng ta một bài học, khiến cho nàng ta té ngựa mà thôi, vì sao đột nhiên lại có chuyện trên người Quách Yến Giai lại có vết thương khác được?
Cho nên lời của Mẫu Đơn là sự thật, Quách Thiếu Thừa bế Quách Yến Giai cả người đầy máu trở về?
“Thiếu gia...” Thu Phong lúc này vén màn đi ra, thần sắc nàng hoảng hốt, bộ dạng nóng nảy vô cùng.
“Trên lưng tiểu thư thật sự có vết thương!”
Đừng nói là đám người Quách Thiếu Thừa, Quách Yến Đình bên này cũng bị dọa cho choáng váng rồi.
Hạ Phong trừng mắt, rốt cuộc cũng nhịn không được, bỏ qua thân phận mà lôi kéo Quách Yến Đình trở về lều trại, nhìn đối phương như người mất hồn cơn giận bị đè nén dưới đáy lòng lại bùng lên dữ dội.
“Tiểu thư, rốt cuộc người đã làm gì vậy hả?!”