“Muội nói... nàng là nữ nhi của Ngũ Tướng quân?” Lam Hạo Ngọc hơi cau mày, trong đầu xuất hiện gương mặt của một nam tử trung niên, Lam Hạo Ngọc từ nhỏ đã học võ, đối với các vị võ tướng trong quân doanh hắn đều nhận thức, An Nam Tướng quân cũng là một trong số đó, trong ấn tượng của hắn An Nam Tướng quân làm người trước giờ vẫn luôn điệu thấp, không ngờ rằng nữ nhi của hắn lại kiêu ngạo như vậy, đúng là khiến hắn mở rộng tầm mắt.
“Đúng vậy a, nàng ta chính là nữ nhi mà Ngũ thúc thúc yêu thương nhất, Ngũ Thanh Lan.” Trấn quốc Tướng quân cùng An Nam Tướng quân đều là võ tướng, huống hồ An Nam Tướng quân từng là thuộc hạ dưới trướng của Trấn quốc lão Tướng quân, quan hệ giữa hai nhà cũng không quá xa lạ, lúc còn nhỏ Trấn quốc lão Tướng quân thường xuyên dẫn nàng đến quân doanh, An Nam Tướng quân còn cho nàng không ít kẹo đường, nàng còn phải gọi hắn một tiếng “Ngũ thúc thúc” đâu. Đối với vị Ngũ thúc thúc này Triệu Băng Lộ trước giờ vẫn luôn rất có hảo cảm, hắn làm người không quá khoa trương, tính tình hào sảng lại thân thiện, hơn nữa còn rất yêu thích hài tử, lúc nhỏ nàng thường xuyên đi theo sau lưng hắn, sở dĩ nàng cưỡi ngựa bắn cung giỏi như vậy cũng là do một tay An Nam Tướng quân dạy dỗ, có thể nói An Nam Tướng quân là sư phụ của nàng, quan hệ giữa nàng và An Nam Tướng quân rất tốt cho đến khi An Nam Tướng quân dẫn Ngũ Thanh Lan đến gặp nàng. Ngũ Thanh Lan bảy tuổi cũng chẳng khác Ngũ Thanh Lan mười hai tuổi bao nhiêu, nàng ta từ nhỏ đã vô cùng kiêu ngạo, biết nàng là nữ hài mà An Nam Tướng quân thường xuyên nhắc tới thì chán ghét ra mặt, lần đầu tiên gặp gỡ đã để lại ấn tượng vô cùng xấu trong lòng Triệu Băng Lộ, có một lần nàng ta ngã ngựa, sau đó mang chuyện này đổ lên đầu nàng khiến An Nam Tướng quân tức giận với nàng, Triệu Băng Lộ không biết vì sao lại thành như vậy, rõ ràng nàng không có làm gì nhưng lại bị oan uổng, còn bị mắng một trận, từ đó về sau nàng đối với người của An Nam Tướng quân phủ luôn giữ một khoảng cách nhất định. Khi đó Triệu Băng Lộ chỉ là một nữ hài tử, không mấy rõ ràng chuyện này, sau này lớn lên mới hiểu rõ một chút về lòng người, cũng biết vì sao An Nam Tướng quân lại thiên vị Ngũ Thanh Lan như vậy, Ngũ Thanh Lan là nữ nhi của An Nam Tướng quân, hắn thiên vị nàng ta cũng là điều hiển nhiên, nhưng thiên vị đến mức vô pháp vô thiên, không quan tâm đến lí lẽ thì chỉ có mình Ngũ Thanh Lan được đãi ngộ như vậy trong số một đám nữ nhi của An Nam Tướng quân. Trước kia Triệu Băng Lộ đối với Ngũ Thanh Lan rất tức giận nhưng về sau nhìn thấy Ngũ Thanh Lan càng thêm kiêu ngạo không xem ai ra gì thì sự tức giận đó theo thời gian cũng biến mất, thay vào đó là sự thương hại, bởi vì nàng biết nếu An Nam Tướng quân cứ tiếp tục sủng ái Ngũ Thanh Lan như vậy thì sớm muộn gì cũng bị rước họa vào thân, hôm nay thời khác đó rốt cuộc cũng đến.
“Nàng chính là người muội nói năm đó vu oan cho muội sao?” Năm đó Triệu Băng Lộ khóc lóc chạy đi tìm hắn nói là bản thân bị vu oan, nàng rõ ràng cái gì cũng đều không làm vậy mà còn bị An Nam Tướng quân mắng cho một trận, trong khi kẻ đầu sỏ gây tội lại ung dung ngoài vòng pháp luật, bộ dạng này của Triệu Băng Lộ là lần đầu tiên Lam Hạo Ngọc nhìn thấy, khi đó tuổi trẻ thiếu suy nghĩ, nhìn thấy biểu muội bị bắt nạt điều đầu tiên hắn làm chính là đi tìm An Nam Tướng quân để đòi lại công bằng cho nàng. Hai tiểu hài tử như bọn họ chạy đến tìm An Nam Tướng quân nói lí lẽ, không ngờ vào mắt người khác chính là Triệu Băng Lộ làm sai còn không biết nhận lỗi, đi tìm biểu ca là hoàng tử ra mặt dạy dỗ An Nam Tướng quân, trong lúc tức giận Lam Hạo Ngọc đã dùng thân phận hoàng tử của mình trách phạt An Nam Tướng quân, sau đó ba người bị đưa đến trước mặt Ngụy đế, Triệu Băng Lộ khăng khăng là mình không làm, hết thảy là do Ngũ Thanh Lan vu oan nàng, mà An Nam Tướng quân nhìn nữ nhi té ngã bị thương nằm trên giường tự nhiên là bênh vực nữ nhi, Lam Hạo Ngọc thân là biểu ca của Triệu Băng Lộ, cho dù ngày hôm nay là Triệu Băng Lộ sai đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ đứng về phía Triệu Băng Lộ. Triệu Băng Lộ nói nàng cái gì cũng không có làm vậy mà An Nam Tướng quân lại nhận định là nàng làm bị thương nữ nhi của hắn, Lam Hạo Ngọc cùng Triệu Băng Lộ chỉ là tiểu hài tử chín mười tuổi, tự nhiên là không phải đối thủ của An Nam Tướng quân, nói chưa đầy mười câu đã khiến hai hai tử không nói thêm được lời nào, Ngụy đế vì muốn thay An Nam Tướng quân đòi công đạo nên đã trách phạt hai người bọn họ, sau sự việc đó Triệu Băng Lộ ngày càng xa cách với An Nam Tướng quân, một tiếng “Ngũ thúc thúc” này đã hơn năm năm Triệu Băng Lộ không gọi rồi, hiện tại gọi lại không hiểu sao Lam Hạo Ngọc lại cảm thấy có phần châm chọc.
“Biểu ca, huynh vẫn còn nhớ sao?” Chuyện năm đó cũng là do nàng liên lụy Lam Hạo Ngọc, đến hiện tại Triệu Băng Lộ vẫn còn cảm thấy bất mãn vì bản thân cùng hắn đã bị phạt oan uổng đâu, chỉ là hiện tại nàng đã trưởng thành, có rất nhiều chuyện dù bất mãn cũng không thể tùy tiênh nói ra, chỉ có thể ngậm ngùi cho qua.
“Nàng cùng An Nam Tướng quân một chút cũng không giống nhau.” Mặc dù không biết rốt cuộc bên đó đã xảy ra chuyện gì nhưng Ngũ gia cũng không nên mang danh tiếng của gia tộc ra để cùng người khác hơn thua như vậy, Ngũ Thanh Lan làm như thế không chỉ khiến hoàng thất càng thêm nghi kỵ An Nam Tướng quân có ý nghĩ không an phận còn khiến người ngoài cảm thấy An Nam Tướng quân thị sủng sinh kiêu, hoành hành ngang ngược không coi ai ra gì, ngay cả hắn thân là người học võ, nếu có tranh chấp giữa quan văn và võ tướng nhưng hành động này của Ngũ Thanh Lan thật khiến hắn cảm thấy không vừa mắt, càng huống hồ chuyện năm đó đã khiến hắn có ấn tượng xấu đối với Ngũ Thanh Lan, hiện tại lại càng không đáng nhắc đến.
“Đúng không? Muội thì ngược lại cảm thấy hai người bọn họ đúng là phụ tử!” Triệu Băng Lộ nhìn bộ dáng cao cao tại thượng đó của Ngũ Thanh Lan, càng nhìn càng cảm thấy không vừa mắt.
“Muội vẫn ghi hận chuyện năm đó sao?”
“Ghi hận?” Triệu Băng Lộ nở nụ cười xinh đẹp, thái độ có chút tùy ý: “Muội chỉ là có chút không cam lòng.” Rõ ràng nàng cái gì cũng không làm nhưng lại không ai tin tưởng, phụ thân nàng mà cũng đứng về phía người kia trách mắng nàng, ca ca lại im lặng đứng một bên không giúp nàng nói một lời, ngay cả dượng Hoàng đế cũng phạt nàng, chỉ vì một câu nói của Ngũ Thanh Lan mà tất cả lời giải thích của nàng đều như nước sông đổ ra biển, mọi người đều không tin nàng, chẳng lẽ Ngũ Thanh Lan khóc trước thì nàng sẽ trở thành kẻ có tội hay sao?
“Ta biết.” Lam Hạo Ngọc đưa tay xoa đầu nàng: “Ta cũng không cam lòng.” Hắn thân là nam nhân, cho dù bị nữ nhân tính kế đi chăng nữa thì cũng nên độ lượng bỏ qua, huống hồ chuyện của Ngũ Thanh Lan chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc đến, chính là Lam Hạo Ngọc lại ghi nhớ đến tận bây giờ, cho dù người khác nói hắn thù dai, lòng dạ hẹp hòi đi chăng nữa hắn cũng chịu, bởi vì cảm giác bị người khác vu oan thật không tốt chút nào.
Triệu Băng Lộ cúi đầu, đáy mắt hiện lên tia nhu tình như nước, tâm trạng của nàng vốn vì chuyện của Ngũ Thanh Lan mà trở nên ảm đạmì lúc này đã bị cảm xúc vui sướng thay thế.
Nàng đúng là nhìn không vừa mắt Ngũ Thanh Lan nhưng cũng phải nói một tiếng cảm tạ nàng ta, nhờ có nàng ta mà biểu ca mới ra mặt thay nàng, khiến cho nàng cảm nhận được tia ấm áp từ hắn.
Gốc cây bên này có một thiếu nữ đang tựa lưng vào ghế dựa, tì nữ một bên cạnh người thì cầm lấy ô che nắng cho nàng, người thì lấy nước ô mai cho nàng giải khát, nhìn bộ dạng nhàn nhã hoàn toàn kia không giống như đang chờ đợi để vào lều mà là ngược lại giống đang đi nghỉ mát hơn.
“Ngũ gia cũng quá kiêu ngạo.” Tàn ô hơi nghiêng, che khuất đi nửa gương mặt của nữ hài, khiến người khác không thể nhìn thấy được dung mạo của nàng, bất quá giọng nói của nàng trong trẻo nhẹ nhàng, nghe như thanh âm của trời, người có thể sở hữu âm thanh như vậy thì dung mạo chắc chắn không hề thua kém, mặc dù không thể nhìn rõ dung mạo của thiếu nữ nhưng những chủ nhân của những chiếc xe ngựa gần đó đều đoán được thân phận của thiếu nữ này, cho nên mới không dám đến gần, dẫn đến khu vực bên này là một bãi đất trống, so sánh với Tiết Phong Lan bên kia nhiều người vây quanh đúng là trái ngược.
Thiếu nữ không chỉ nói Ngũ Thanh Lan kiêu ngạo mà còn kéo cả Ngũ gia vào hiển nhiên là có hàm ý riêng, bất quá mọi người xung quanh nghe thấy cũng không có nói gì, ngầm tân đồng với lời của nàng, cũng bởi vì Ngũ gia quá cương chiều Ngũ Thanh Lan cho nên nàng ta mới kiêu ngạo dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế này.
“An Nam Tướng quân đúng là có mắt như mù, nữ nhi của hắn cũng không ít thế mà lại đi yêu thương một nữ nhi không ra gì như Ngũ Thanh Lan, sớm muộn gì cũng có chuyện.” Bản thân An Nam Tướng quân không chỉ có một nữ nhi là Ngũ Thanh Lan mà có đến ba bốn nữ nhi nhưng ngoại trừ Ngũ Thanh Lan do đích thân chính thê sinh hạ thì những người còn lại đều do thị thiếp trong phủ hạ sinh, nhưng nguyên nhân hắn yêu thương và sủng ái Ngũ Thanh Lan không phải bởi vì nàng là đích nữ, cũng không phải là vì hắn có tình cảm với chính thê của mình là tất cả chỉ vì một lời bói toán.
Đối với những lời mê tín thế này có người tin có người không tin, đế vương đa nghi thì tự nhiên sẽ tin lời nói này, những người lí trí như Trịnh Thiên Ngôn thì tất cả đều phải dựa vào sự thật, mắt thấy tai nghe còn chưa đã là sự thật thì nàng làm sao có thể tin vào lời nói của một kẻ vô danh tiểu tốt? Năm đó lời tiên tri về Ngũ gia vang danh khắp kinh thành, không người nào không biết Ngũ Thanh Lan là phúc tinh của Ngũ gia, cũng là phúc tinh của An Nam Tướng quân, người mê tín sau khi chứng kiến chuyện này thì càng thêm tin tưởng trên đời này có thần ma, người không tin nghe người khác nói cũng nhịn không được tò mò tìm đến, sau khi biết được sự thật thì cũng liền tin tưởng vào những lời mà tên thầy bói vô danh tiểu tốt kia nói, thế nhưng mặc kệ ngoài kia có bao nhiêu người tin lời giả dối này đi chăng nữa thì Trịnh Thiên Ngôn vẫn không tin. Theo như nàng thì trên thế giới này nhiều thứ giả dối như vậy, cho dù chuyện xảy ra ở Ngũ gia là thật thì đó cũng là có thể là do người làm ra. Năm đó An Nam Tướng quân lập được chiến công, con đường võ tướng của hắn đang đi lên, cho dù không có Ngũ Thanh Lan thì hắn sớm muộn gì cũng ngồi lên chức Tướng quân này, trùng hợp là Ngũ Thanh Lan sinh vào thời gian đó, trùng hợp là Ngụy đế lại hạ thánh chỉ, nhiều thứ trùng hợp như vậy, Trịnh Thiên Ngôn lí giải vì con người sắp đặt.
“Quận chúa hôm nay nói nhiều như vậy, xem ra là rất bất mãn với thái độ làm người của Ngũ tiểu thư.” Mẫu Đơn một bên ung dung mỉm cười, đối với lời nói bình phẩm người khác một cách trắng trợn như vậy nàng cũng không có lên tiếng ngăn cản, vị trí của bọn họ khá xa nơi chiến trường bên kia, hơn nữa bên người đều là tâm phúc của Trịnh vương phủ nàng cũng không lo sẽ có người nhiều lời. Điều khiến nàng kinh ngạc hơn chính là Trịnh Thiên Ngôn hôm nay vậy mà lại nói nhiều lời như vậy, tính tình Trịnh Thiên Ngôn vốn trầm lặng ít nói, ngày thường cũng không có mở miệng nói hơn mười câu, đặc biệt là vào những ngày đặc biệt như săn thú mùa xuân này nàng lại càng thêm trầm mặc, không nghĩ vừa đến đã nói nhiều như vậy, cũng không rõ là bởi vì Ngũ Thanh Lan quá kiêu ngạo chọc đến tự tôn của nàng, vẫn là nàng bất mãn khi thấy một người tàn phế như Tiết Phong Lan bị Ngũ Thanh Lan khi dễ nên mới bất bình lên tiếng. Suy đi nghĩ lại, Mẫu Đơn vẫn cảm thấy vế trước đúng hơn, ngày thường Trịnh Thiên Ngôn mặc dù thường xuyên cùng Trịnh vương phi và Trưởng công chúa ăn chay niệm phật nhưng trong lòng nàng vốn không tin phật, nàng tính tình lương thiện nhưng cũng tùy người, chỉ giúp đỡ người thật sự cần giúp đỡ, mặc dù Tiết Phong Lan nhìn có vẻ đáng thương nhưng khi đối mặt với Ngũ Thanh Lan một chút cũng rơi vào thế hạ phong, vốn không cần nàng phải ra mặt, mà Ngũ Thanh Lan kia mặc kệ là thái độ kiêu căng không xem ai ra gì hay lời nói chói tai lại đại nghịch bất đạo đều chọc đến Trịnh Thiên Ngôn, cho nên nàng mới nhịn không được mà mở miệng.
“Nàng ta làm người kiêu ngạo như vậy, ta nhìn không vừa mắt.” Trịnh Thiên Ngôn lạnh nhạt nói ra quan điểm của bản thân, tính tình của Ngũ Thanh Lan không chỉ có mình nàng nhìn không vừa mắt mà hầu hết tất cả mọi người ở đây đều nhìn không vừa mắt, chỉ là lời này không có mấy người dám nói ra, dù sao bọn họ đều kiêng kỵ An Nam Tướng quân phủ ở phía sau Ngũ Thanh Lan, chỉ có những người có địa vị lại có quyền lực như Trịnh Thiên Ngôn mới dám ở trước mặt Ngũ Thanh Lan nói ra lời này mà không sợ đắc tội Ngũ gia.
“Hôm nay An Nam Tướng quân không ở, sợ là Ngũ tiểu thư không thể thắng trận này rồi.” Mẫu Đơn nhìn qua bên kia, lúc này Tiết Phong Lan cùng Ngũ Thanh Lan vẫn còn đang giằng co với nhau, không ít người cũng đã tìm một cái ghế ngồi xuống để xem kịch vui.
“Mặc kệ là lời nói hay thái độ Ngũ Thanh Lan đều thua kém người kia, nàng tự nhiên là không thể thắng.” Trịnh Thiên Ngôn chống cằm, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Tiết Phong Lan, vốn dĩ từ khi nghe tin săn thú mùa xuân sắp đến tâm trạng nàng vẫn luôn âm u không thôi, hôm nay trên đường đi đến đây nhìn thấy Lam Hạo Ngọc cùng Triệu Băng Lộ vui vẻ cưỡi ngựa, lại nhìn đám người của Vệ Thanh Hoan háo hức chờ săn thú, những thứ này cũng chẳng khiến tâm tình nành tốt hơn bao nhiêu. Khi đến trường săn nàng vốn muốn trực tiếp đi vào trong lều, lều trại được quét dọn theo thứ tự cấp bậc, trong đám người này nàng có địa vị cao nhất, tự nhiên là không cần phải đợi, chính là trong lúc nàng muốn đi vào lều trại thì lại nghe thấy giọng nói của Ngũ Thanh Lan, đối với những chuyện thị phi thế này Trịnh Thiên Ngôn trước giờ luôn ôm thái độ hờ hững, cũng không có ý xen vào, chính là Ngũ Thanh Lan càng nói càng quá đáng, sau đó Tiết Phong Lan xuống xe, câu chuyện bắt đầu rẽ sang hướng khác, lần đầu tiên Trịnh Thiên Ngôn cảm thấy có hứng thú muốn ở lại xem hết diễn biến câu chuyện, dù biết trước kết quả là Ngũ Thanh Lan chắc chắn sẽ không nói lại vị kia của Tiết gia.
“Màn kịch năm nay so với năm trước đúng là đỡ nhàm chán hơn nhiều.” Có thể không đỡ nhàm chán hay sao chứ?
Ngũ Thanh Lan lần này gặp phải địch thủ, nhưng bản tính cao ngạo không muốn bản thân phải thua trước Tiết Phong Lan cho nên nàng ta mới dám to gan mang cả Ngũ gia ra để uy hiếp Tiết Phong Lan cùng Tiết gia mà không biết sau khi Ngũ gia cùng Ngụy đế biết sẽ có hậu quả thế nào, cũng bởi vì thái độ to gan đó của nàng ta mới khiến cho không ít người cảm thấy hứng thú với màn kịch trước mắt, trong đó có Trịnh Thiên Ngôn.
“Quận chúa nói đúng, màn kịch này đúng là rất đặc sắc.” Mẫu Đơn gật gầy, lúc đầu vốn dĩ chỉ là tranh chấp nhỏ như việc nhường xe ngựa để vào lều trại nhưng cũng nhờ thái độ kiêu căng đó của Ngũ Thanh Lan mà chuyện này mới bị làm lớn lên, bây giờ lại trở thành tranh chấp nội đấu giữ các đại thần, đúng là thú vị!
“Ta thật sự muốn biết, kế tiếp đây... nàng sẽ làm gì đây?”
Không chỉ có mình Trịnh Thiên Ngôn mong chờ phản ứng của Tiết Phong Lan mà Từ Thu Nhược cùng Hạ Nguyệt Lam bên này cũng đang vô cùng hứng thú chờ đợi động tác tiếp theo của Tiết Phong Lan.
“Tỷ tỷ, hôm nay tỷ có vẻ rất tích cực xem kịch a, ngày thường cũng không thấy tỷ như vậy.” Nhìn Từ Thu Nhược không chỉ cho người chuẩn bị ghế ngồi mà còn chuẩn bị bàn trà cùng điểm tâm, Từ Thu Nhi cũng không biết nói gì cho phải, tỷ tỷ nàng rõ ràng là đã chuẩn bị mọi thứ để thưởng thức màn kịch trước mắt đây mà!
“Ngày thường khác, hôm nay khác.” Từ Thu Nhược chẳng buồn để tâm mở miệng, cầm lấy một khối điểm tâm cho vào miệng, săn thú ba ngày mọi người đều chuẩn bị đầy đủ mọi thứ trước kia bước vào trường săn, mọi thứ ở đây tất nhiên bao gồm luôn việc đưa cả nhà bếp của phủ đệ bản thân đến.
Trường săn hoàng gia chỉ phục vụ cho người của hoàng thất, nếu quan lại cùng gia quyến không muốn chết đói ở nơi này thì tự nhiên phải chuẩn bị mọi thứ kĩ lưỡng, đó là lý do Từ Thu Nhược chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, không chỉ riêng nàng mà người của các phủ đệ khác cũng vậy, thay vì nói là đi săn thú nghe có vẻ bạo lực thì không bằng nói là đi nghỉ mát cũng không sai.
“Hôm nay có gì khác?” Từ Thu Nhi không hiểu.
“Kịch hôm nay thú vị hơn.”
“Phải không?” Từ Thu Nhi liếc mắt nhìn chiến trường đầy khói đạn bên kia, cũng không rõ có gì thú vị. Nàng không giống như Từ Thu Nhược, tính tình của nàng mặc dù hoạt bát nhưng đối với những chuyện thị phi lại không chút hứng thú, càng đừng nói những chuyện thị phi nhỏ nhặt lại có thể trở thành phiền phức lớn thì nàng lại càng không muốn có bất kì quan hệ nào, cho nên đối với chuyện của Tiết Phong Lan cùng Ngũ Thanh Lan, ngoài mặt thì bình luận như thế nhưng cũng không ý định xen vào.
Hạ Nguyệt Lam bên này cũng khoanh tay ôm thái độ xem kịch vui nhìn về phía Tiết Phong Lan, mặc dù sớm đã biết trước Ngũ Thanh Lan không phải là đối thủ của Tiết Phong Lan, cho nên cuộc tranh cãi này sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc với người mất mặt là Ngũ Thanh Lan, dù sao nàng cũng rất tin tưởng vào năng lực miệng lưỡi đó của Tiết Phong Lan, lần trước ở Liên gia nàng ta đối mặt với sự vu oan của Lục La đều có thể bình tĩnh ứng đáp, lần này đối mặt với Ngũ Thanh Lan cũng vậy mà thôi, nhưng cũng bởi vì tin tưởng Tiết Phong Lan cho nên nàng mới ở lại xem hết màn kịch này, nàng cũng muốn biết Tiết Phong Lan rốt cuộc có gì hơn người.
“An Nam Tướng quân phủ, quả thật là kiêu ngạo không ai bằng!” Vệ Thanh Hoan một bên thầm cảm thán, bất quá trong giọng nói cũng không che giấu vẻ chán ghét, luận về thân phận thân vương gia khác họ Vệ vương hiển nhiên cao quý hơn so với An Nam Tướng quân, suy cho cùng Vệ vương cũng là biểu ca của Ngụy đế, xét về mặt huyết thống thì cũng xem như là họ hàng xa, mà An Nam Tướng quân chỉ là đại thần mà thôi, không hơn, bất quá nếu xét về công trạng chiến tích vẫn là binh quyền thì Vệ vương đúng là thua kém An Nam Tướng quân một bậc, cũng bởi vì như vậy Vệ Thanh Hoan mới nhìn không vừa mắt Ngũ Thanh Lan. Ngũ Thanh Lan dựa vào bản thân có một phụ thân có danh tiếng hiển hách là An Nam Tướng quân mà xem thường không ít người, Vệ Thanh Hoan cũng là một trong số đó, Ngũ Thanh Lan ỷ vào gia thế mà kiêu ngạo, Vệ Thanh Hoan thân là quận chúa làm sao có thể thua kém một nữ nhi của đại thần, tính tình của nàng cũng vô cùng nóng nảy, mỗi lần gặp mặt đều bị Ngũ Thanh Lan chọc cho tức đến đỏ mặt, nhưng Vệ Thanh Hoan là một nữ hài hiểu chuyện, mặc dù nàng nhìn không vừa mắt đối phương nhưng cũng biết được không thể trở mặt với Ngũ gia, cho nên nơi nào có Ngũ Thanh Lan thì nàng đều tránh mặt, hoặc là đi đường vòng, nàng làm vậy không phải là bởi vì nàng sợ nàng ta mà là không muốn đưa Vệ vương đến đầu ngọn sóng mà thôi. “Bởi vì họ có vốn liếng để kiêu ngạo.” Trong số những người nắm binh quyền của Đại Ngụy, An Nam Tướng quân nắm giữ binh quyền chỉ đứng sau Trịnh vương cùng Trấn quốc Tướng quân, Trịnh vương là vương gia khác họ, một chút quan hệ máu mủ với hoàng thất cũng không có cho nên bọn họ vẫn luôn giữ thế trung lập, mà Trấn quốc Tướng quân nhiều lần dẫn binh lính Đại Ngụy vào Nam ra Bắc chinh chiến, quyền kiểm soát tự nhiên không nằm trong tay Ngụy đế, ba thế lực đứng đầu chỉ có An Nam Tướng quân là tỏ rõ thái độ trung thành với Ngụy đế, cũng vì vậy mà nhận được sự tin tưởng từ đế vương, Ngũ Thanh Lan nhờ vậy mới có thể kiêu ngạo như hôm nay.
“Cho dù có vốn liếng thì nàng cũng không nên kiêu ngạo như vậy, sớm muộn gì cũng chọc họa sát thân.” Vệ Thanh Hoan buồn bực mở miệng, trong lòng vẫn có chút không cam tâm.
“Đến lúc đó rồi lại nói.”
“Tuyết Yên Nhiên ta thấy ngươi hơi bị lạ rồi đó.” Thấy thái độ nhàn nhạt kia của Tuyết Yên Nhiên, Vệ Thanh Hoan nhịn không được liếc mắt: “Đổi lại là ngày thường ngươi nhất định sẽ châm chọc nàng ta, hiện tại làm sao?” Trong số những người Vệ Thanh Hoan quen biết, trình độ kiêu ngạo của Tuyết Yên Nhiên chỉ đứng sau Ngũ Thanh Lan, sở dĩ nói là đứng sau là bởi vì Ngũ Thanh Lan làm việc gì cũng đều tùy tâm sở dục, nàng ta là bảo bối trong lòng của An Nam Tướng quân, cho dù nàng ta làm gì thì An Nam Tướng quân vẫn sẽ chống lưng cho nàng ta, mà Tuyết Yên Nhiên lại không được như vậy, Đại Lý Tự Khanh không phải là người có thể vì nữ nhi của mình mà buông bỏ tất cả, nếu đứng trước lợi ích Vệ Thanh Hoan nghĩ rằng hắn có thể không chút do dự hi sinh Tuyết Yên Nhiên, vì vậy mà Tuyết Yên Nhiên làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ trước sau, tự nhiên không phải là đối thủ của Ngũ Thanh Lan.
“Không cần ta lên tiếng cũng có người nói thay ta.”
“Có ý gì?”
“Ngươi cứ chờ xem kịch đi, hôm nay Ngũ Thanh Lan chắc chắn sẽ ăn khổ cho xem.” Tuyết Yên Nhiên đột nhiên nở nụ cười quỷ dị, bộ dạng kỳ lạ này của nàng khiến Vệ Thanh Hoan nhìn không quen nhưng cũng không nói gì.
“Ngũ tiểu thư, ngươi có biết mình đang nói gì không?” Hồi thần từ trong kinh ngạc, ánh mắt Tiết Phong Lan có chút biến hóa nhìn Ngũ Thanh Lan, nếu nói trước đó suy nghĩ của Tiết Phong Lan về người đối diện là một tiểu thư kiêu căng phách phối, không xem ai ra gì thì hiện tại suy nghĩ đó hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nàng cảm thấy Ngũ Thanh Lan là một người kiêu ngạo ngốc nghếch, không có đầu óc, không chịu tư duy, không chịu suy nghĩ, không chịu trách nhiệm cho lời nói của bản thân!
“Ta tự nhiên là biết!” Nhạy cảm nhận thấy ánh mắt Tiết Phong Lan nhìn nàng như đồ ngốc, Ngũ Thanh Lan liền nổi giận, mà không chú ý đến gương mặt khó coi của nha hoàn bên cạnh.
“Nếu Ngũ Thanh Lan biết rõ mình đang nói gì thì ta cũng yên tâm rồi.” Trước khi đi vào cuộc chiến thật sự, nàng vẫn là nên xác nhận đối phương hoàn toàn tỉnh táo khi nói ra những lời này, nếu không đợi lát nữa làm lớn chuyện truyền đến tai hai nhà cùng Ngụy đế, Tiết Phong Lan cũng không muốn có người giả vờ không biết bản thân mình nói gì để rồi đẩy hết tất cả trách nhiệm lên đầu nàng, dù sao chuyện tiếp theo đây không chỉ đơn thuần là tranh chấp giữa các hài tử nữa, chuyện này có liên quan rất lớn đến chính trị của Đại Ngụy.
“Ngươi có ý gì?” Ngũ Thanh Lan nhìn thấy bộ dạng thở phào nhẹ nhõm của Tiết Phong Lan, buồn bực xen lẫn khó hiểu mở miệng, cũng không biết đối phương có nhân cơ hội mắng nàng hay không, dù sao nàng chính là nghe không hiểu.
“Lễ bộ Thượng thư cùng An Nam Tướng quân đều là quan cấp nhị phẩm, chính xác mà nói địa vị là ngang hàng vai vế, ta đồng ý nhường là niệm tình quan hệ giữa hai nhà, không nhường cũng là lẽ hiển nhiên, Ngũ tiểu thư không có quyền ra lệnh buộc ta phải nhường cho ngươi.” Nháy mắt khí thế trên người Tiết Phong Lan liền lập tức thay đổi, lúc nãy còn ôn hòa êm ả như dòng nước mùa thu, hiện tại thì như thác nước ầm ầm đổ xuống, đôi mắt nàng cũng sắc bén hơn nhiều, khiến Ngũ Thanh Lan không tự giác lùi về sau một bước.
“Còn nữa, cho dù hôm nay có chuyện gì xảy ra giữa ta và Ngũ tiểu thư thì chuyện này cũng không liên quan đến hai nhà Tiết - Ngũ, Ngũ tiểu thư cũng không phải là tiểu hài tử nữa, cũng không nên có chuyện gì liền mang phụ thân của mình ra ỷ thế hiếp người, có chút tự giác về hành động và lời nói của mình đi có được không?”
Một câu này của nàng hoàn toàn chọc giận Ngũ Thanh Lan, trên đời này Ngũ Thanh Lan chán ghét nhất chính là người khác nói nàng ỷ thế hiếp người, đúng vậy, nàng không phủ nhận nàng ỷ vài gia thế, ỷ vào danh tiếng, vào quyền lực của Ngũ gia mà ức hiếp người khác, thế nhưng bọn họ cũng có thể làm như vậy với nàng nếu bọn họ có phụ thân có quyền lực như phụ thân của nàng, bọn họ chính là bởi vì không có cho nên mới sinh lòng ghen tỵ, đúng là một đám nữ nhân xấu xa, bản thân không có lại đi nói xấu người khác!
“Ngươi nói ta ỷ thế hiếp người? Vậy thì đã sao? Nếu ngươi có phụ thân làm An Nam Tướng quân thì ngươi cũng có thể ỷ thế hiếp người như ta, đáng tiếc là ngươi không có!” Ngũ Thanh Lan cười lạnh, đáy mắt chứa đầy khinh thường nhìn Tiết Phong Lan: “Còn nữa, ai cùng Lễ bộ Thượng thư phủ của các ngươi là địa vị ngang hàng? Đừng có dát vàng lên mặt mình có được không?” Trong lòng Ngũ Thanh Lan, địa vị Ngũ gia bọn họ cao không thể với tới, không chỉ nhận được sự tin tưởng của Ngụy đế mà còn được giao cho binh quyền, nắm giữ khu vực phía Nam Đại Ngụy, một Lễ bộ Thượng thư nho nhỏ, dựa vào đâu mà đánh đồng cùng Ngũ gia bọn họ?!
“Ngũ tiểu thư là muốn nói, Tiết gia chúng ta là không bằng Ngũ gia của ngươi sao?” Tiết Phong Lan nguy hiểm nheo mắt, đáy mắt một mảnh lạnh như băng, thế nhưng gương mặt xinh đẹp vẫn trầm tĩnh như nước khiến người khác không nhìn ra được cảm xúc của nàng, bất quá mọi người cảm thấy lời nói của Ngũ Thanh Lan khó nghe như vậy, bất kì ai nghe thấy đều cảm thấy khó chịu cùng không vui, Tiết Phong Lan hẳn cũng là như vậy, chỉ là nàng không muốn bộc lộ trước mặt kẻ địch của mình mà thôi.
Chính là mọi người suy đoán sai lầm rồi, đổi lại là trước kia nếu nghe thấy người khác sỉ nhục hay hạ thấp danh dự của Tiết gia, Tiết Phong Lan nhất định sẽ tức giận đi lên cùng đối phương nói lí, bởi vì trong lòng nàng ngoại trừ phụ mẫu cùng tỷ tỷ ra, địa vị của Tiết gia cũng không hề thấp, nàng biết nữ nhân một khi gả ra ngoài thì chẳng khác nào bát nước hắt đi, nói dễ nghe chính là phụ mẫu sau này sẽ không làm chỗ dựa cho nàng nữa, nói khó nghe thì chính là bị vứt bỏ. Chuyện này kể từ khi còn nhỏ Tiết lão thái thái đã nhồi nhét vào đầu nàng, nàng ta nói nàng và Tiết Phong Linh sẽ không giống như vậy, sẽ không bị gia tộc vứt bỏ, bởi vì hai người các nàng chính là nữ nhi duy nhất của Thượng thư đại nhân, thân là đích nữ đại phòng, tiểu thư danh chính ngôn thuận của Lễ bộ Thượng thư phủ, sau này các nàng không chỉ được nhà mẹ đẻ nâng đỡ mà còn phải hết lòng giúp đỡ nhà mẹ đẻ, phải bảo vệ danh dự Tiết gia, làm rạng danh dòng họ, để người khác biết nữ nhi Tiết gia các nàng dù không phải sinh ra trong Thừa tướng phủ, không phải người được chọn cho ngôi vị mẫu nghi thiên hạ cũng có thể ngồi vững chiếc ghế đó. Kiếp trước bất kể nàng làm chuyện gì cũng đều nghĩ cho Tiết gia, bảo vệ cho danh dự của Tiết gia, thậm chí Tiết Phong Linh làm sai hay Tiết Yên Hoa làm ra chuyện tài trời nàng đều giúp che giấu, tất cả chỉ vì muốn bảo vệ Tiết gia, cũng chỉ muốn làm một đứa trẻ ngoan trong mắt phụ mẫu, nhưng hiện tại thì khác rồi, cho dù nàng có bảo vệ Tiết gia thế nào thì cuối cùng nàng cũng không nhận được gì cả, thậm chí khi địa vị của nàng bị uy hiếp Tiết gia vẫn không chịu làm chỗ dựa cho nàng, im lặng đứng nhìn nàng chết, nếu đã như vậy thì nàng hà tấc gì phải bảo vệ Tiết gia?!
Tiết Phong Lan chỉ bảo vệ những người thứ xứng đáng để nàng bảo vệ, mà Tiết gia... không xứng!
Nghe thấy Ngũ Thanh Lan mắng Tiết gia, hạ thấp Tiết gia, nàng không những không tức giận mà ngược lại còn có chút vui mừng, bởi vì những lời này đời trước nàng cũng chưa có cơ hội để nói ra, hiện tại xem như là Ngũ Thanh Lan đang thay nàng nói vậy