"Cung yến?" Tiết Phong Lan nhướng mày, đột nhiên nhớ đến sự kiện hằng năm của Đại Ngụy. Đó là khoảng thời gian nửa tháng sau năm mới, Ngụy đế sẽ tổ chức ăn mừng Đại Ngụy vừa trải qua một năm mới suôn sẻ, đồng thời cũng nhân dịp này cầu thiên địa giúp cho Đại Ngụy mỗi năm đều bình an trôi qua như vậy. Việc này trước giờ luôn là việc hệ trọng đối với hoàng thất, mỗi năm đến ngày long trọng này, cả nước đều sẽ được đại xá, nhân dân được hưởng ấm no tất nhiên vui mừng, bất quá đối với các gia đình quý tộc lại là một chuyện vui khác.
Ngày đó hoàng cung sẽ tổ chức yến hội, các quan đại thần có chức vụ từ ngũ phẩm trở lên đều được tham gia, hơn nữa các vị phu nhân, thiếu gia, tiểu thư dòng chính ngày thường không được phép tùy tiện ra vào hoàng cung thì vào ngày đó đều sẽ được phép tiến cung. Cung yến là cơ hội để các vị thiếu gia, tiểu thư gặp gỡ, tiếp xúc với nhau, để có thể dễ dàng bàn tính chuyện hôn sự sau này, quan trọng hơn mục đích mà tổ chức yến hội trong hoàng cung là để các vị nương nương có thể tìm được con dâu mà các nàng cho là đắc ý nhất, nếu lọt vào mắt xanh của một trong các vị đứng đầu hậu cung thì cuộc sống sau này chính là phượng hoàng trên cành cao, không cần phải lo lắng gì nữa, gia tộc vì vậy mà cũng được hưởng vinh quang.
Bất quá, con đường hậu cung đâu phải dễ đi? Hiện tại Thái tử là nhi tử mà Ngụy đế xem trọng nhất, những hoàng tử khác cho dù có biểu hiện tốt hơn Ngụy đế cũng không bận nhìn đến, điều này có thể thấy rõ địa vị nhi tử này trong lòng hắn, Thái tử do đích thân Chính cung Hoàng hậu sinh ra, ở phía sau lại có nhà mẹ đẻ làm hậu thuẫn, hắn tất nhiên vượt trội hơn những người khác, có thể làm phi của hắn là điều tốt, nếu làm phi của các vị hoàng tử khác, cục diện sau này chính là cùng Hoàng trữ tương lai đối đầu, cuộc sống muốn tốt hơn cũng không được.
Người thông minh đều có thể nhìn ra được ẩn ý của yến hội lần này, dù sao mỗi năm cũng đều giống nhau, người vào cung nhiều vô số kể, nếu không phải là nữ nhi đại thần thì cũng là tiểu thư xuất thân từ gia tộc lớn có ảnh hưởng, nhưng người lọt vào mắt xanh của các vị nương nương thì được bao nhiêu? Các nàng bất quá cũng chỉ là con cờ trên tay Hoàng hậu cùng các vị nương nương, một khi lọt vào mắt xanh của bọn họ ngày tháng sau này chính là phải tranh giành đấu đá để sống qua ngày, những kẻ đứng đầu hậu cung ai lại không có thủ đoạn của riêng mình, Hoàng hậu như vậy, Hương Quý phi như vậy, Tàng tần cũng như vậy.
Làm phượng hoàng - đúng là dưới một người trên vạn người, cảm giác chính mình cao cao tại thượng ai mà không thích? Bất quá cái gì cũng có cái giá của nó, những thứ càng giá trị thì cái giá phải trả càng đắc, được Hoàng hậu chú ý đến, nếu không phải có giá trị lợi dụng thì sau này chính là con tốt thí mạng tốt nhất, đến lúc không cần đến, những người đó sẽ không chút lưu tình vứt bỏ, cho nên, cung yến lần này còn có một ý nghĩa, chính là đại hội tuyển chọn kẻ thí mạng sau này!
Có người vui, có kẻ mừng, đồng thời cũng không ít người nhận thấy nguy cơ tìm ẩn.
"Hoàng hậu làm vậy là có ý gì?" Như Ngọc là người đầu tiên lên tiếng, giọng nói nàng mang theo vẻ bất mãn, nhìn tấm thiệp màu đỏ tươi rực rỡ trên tay Như Sương, trong lòng nàng lại nhịn không được mà nổi giận. Tuy nói yến hội lần này đều mời đến tiểu thư dòng chính nhưng lần trước tiến cung, trước mặt Thái hậu nơi đó, Hoàng hậu cũng nhìn thấy rõ ràng về thái độ mà Thái hậu thể hiện với Tiết Phong Lan, hiện tại nàng ta lại gửi thiệp mời đến, đây không phải là muốn cùng Thái hậu chống đối sao?!
Quan hệ mẹ chồng nàng dâu nàng đã thấy nhiều, không phải bất kì ai cũng chung sống hòa thuận, bề ngoài người của Thái hậu cùng Hoàng hậu không chính thức đối đầu nhau cũng là vì giữ sỉ diện cho bộ mặt của hoàng thất. Lần này Hoàng hậu gửi thiệp mời, nếu Tiết Phong Lan không đi chính là sẽ đắc tội với chủ nhân hậu cung, sau này Thái hậu muốn nâng đỡ nàng lên làm cháu dâu cũng phải hỏi qua ý kiến của Hoàng hậu.
"Mấy lần trước tổ chức không phải lại do Hương Quý phi làm chủ sao? Sao lần này lại đổi thành Hoàng hậu nương nương?" Đối với tình hình trong cung, Xuân Cầm cũng xem như hiểu biết đôi chút, tuy không thể nói là quá nhiều nhưng cơ bản về thế lực trong hậu cung mỗi người từ gia tộc lớn đều xem như hiểu rõ.
Ngụy đế có tam cung lục viện, Hoàng hậu Từ thị là người đứng đầu hậu cung, bên dưới là Hương Quý phi, địa vị dưới một người trên vạn người, là người duy nhất từ xưa đến nay có thể chống lại Hoàng hậu, hậu cung rộng lớn, đâu đâu cũng là âm mưu, không khác trên quan trường, hậu cung chia làm hai phe, một phe do Đông cung Hoàng hậu đứng đầu, phe còn lại tất nhiên do Tây cung Hương Quý phi đứng đầu, hai phe đối chội gây gắt, chuyện này sớm đã lan truyền khắp Đại Ngụy.
Hoàng hậu là Chính cung, mẫu nghi thiên hạ, phía sau có An Định Hầu làm chỗ dựa, lại sinh cho Ngụy đế hai nhi tử, một người là Thái tử quyền hành thiên hạ, người có khả năng đoạt được ngôi Hoàng trữ để trở thành Hoàng đế tương lai, một người là Tứ hoàng tử, tuy không nổi bật bằng hoàng huynh của mình nhưng hắn cũng không phải người thua kém, không phải người tài nhất nhưng cũng không phải người tệ nhất, có chỗ dựa là hai nhi tử, Hoàng hậu vốn không lo bất kì thứ gì có thể làm ảnh hưởng được địa vị của bản thân. Hương Quý phi cũng không phải nữ nhân chịu thua kém, xuất thân danh tướng, phía sau có Tướng quân phủ làm hậu thuẫn, nàng lại có một nhi tử, một nữ nhi, Ngũ hoàng tử là người tuấn mỹ vô song, từ nhỏ đã bộc lộ bản chất tướng quân, tuy chưa từng chinh chiến sa trường nhưng võ công lại được một tay Vô Kỵ Đại Tướng quân truyền dạy, tất nhiên không hề tầm thường, còn về Thuần Ngọc Công chúa, yêu kiều diễm lệ, thông minh hơn người, Đại ngụy Đệ nhất tài nữ, có thể nói giữa Hoàng hậu và Hương Quý phi chính là bất phân thắng bại, nếu không cũng không dây dưa đến ngày hôm nay.
"Hiện giờ Thái tử đang xuân phong đắc ý, Hoàng hậu muốn gì mà không được?" Như Ngọc buồn bực cất tiếng, có nhi tử là Thái tử, Hoàng hậu chính là ngông cuồng không đặt ai vào mắt, ngay cả người bên cạnh Thái hậu mà nàng ta cũng muốn lập mưu, đúng là khiến người khác không thể nào thích được!
"Thiệp mời cũng đã gửi đến, không đến lượt chúng ta không tin." Như Sương mở miệng, trong giọng nói chứa đầy sự mỉa mai, nàng cầm tấm thiệp đỏ tươi trên tay, ánh mắt có phần lạnh lùng.
"Tiểu thư người không định nói gì sao?" Ánh mắt Như Sương rơi vào người bên cạnh, nhìn nàng đang nghiền ngẫm không biết là đang suy nghĩ gì. Thực chất từ trước đến nay, Như Sương chưa bao giờ có thể hiểu hết được suy nghĩ thật sự của Tiết Phong Lan, không biết có phải là do nàng che dấu quá sâu hay là do nàng không chịu bộc lộ, bất kể là vì lí do nào thì Như Sương thật sự thừa nhận, người luôn tự tin về độ am hiểu lòng người là nàng đứng trước mặt Tiết Phong Lan cũng không thể hiểu được.
"Ta đang suy nghĩ, yến hội lần này không biết có nên đi hay không?" Nghe Như Sương hỏi, môi mỏng không khỏi phun ra những lời vàng ngọc, vừa dứt lời, không ít người trong phòng liền thay đổi sắc mặt, đặc biệt là Như Ngọc, nàng trước giờ luôn là người nghĩ sau nói vậy.
"Tiểu thư, lần này rõ ràng là Hoàng hậu cố tình chống đối với Thái hậu nên mới gửi thiệp mời cho người mà, người cần gì nể mặt nàng?" Lần trước vào cung Thái hậu cũng đã tỏ rõ thái độ là yến hội lần này sẽ không để cho Tiết Phong Lan đến dự, bởi vì đôi chân nàng bị tàn phế, đi đứng bất tiện tuy có xe lăn nhưng hoàng cung là nơi tôn ti trật tự và phép tắc đều đặt lên hàng đầu, nếu có gì sai sót Ngụy đế trách tội, cho dù là Thái hậu cũng không cứu được. Ngày hôm đó khi Thái hậu nói những lời đó Hoàng hậu cũng có mặt, làm sao có thể nói không biết không nghe không thấy? Cho người đưa thiệp mời đến còn gửi lời bảo nhất định phải tham gia, rõ ràng có ý làm khó dễ Tiết Phong Lan.
"Nếu tiểu thư không đi chính là đắc tội với Hoàng hậu nương nương..." Xuân Cầm bên cạnh nhíu mày, lần đầu tiên nàng phát hiện, chỉ là một buổi cung yến cũng gây ra nhiều phiền phức như vậy. Ý đồ của Hoàng hậu thế nào, nàng không rõ nhưng không phải là nàng không hiểu Hoàng hậu cố tình đặt Tiết Phong Lan vào tình thế khó xử, nếu lần này Tiết Phong Lan đi, chính là tự tìm mất mặt, nếu không đi thì sẽ đắc tội với Hoàng hậu, cuộc sống sau này tuy có Thái hậu làm chỗ dựa nhưng cũng đã khiến ấn tượng về nàng xấu đi, đến lúc đó lại phát sinh không biết bao nhiêu phiền phức.
"Tiểu thư, lời của Như Ngọc và Xuân Cầm đều không sai, người nên quyết định thật kĩ lưỡng." Xem ra lần này Hoàng hậu thật sự muốn chống đối với Thái hậu, nếu không cũng không đưa ra quyết định như vậy!
Tiết Phong Lan gật đầu, bởi vì biết rõ điều này cho nên nàng mới phải đang suy nghĩ, kiếp trước cũng vậy, Hoàng hậu càng bắt nàng lộ diện thì nàng lại càng muốn đi ngược lại với ý của nàng ta, cho nên mới đắc tội với vị mẹ chồng tương lai này, con đường gả cho Lam Thành Vũ với khó khăn như vậy, bất quá đó là chuyện kiếp trước. Kiếp này nàng không hề có ý định muốn làm con dâu của Hoàng hậu, cho nên nàng cũng không sợ sẽ đắc tội nàng ta, Hoàng hậu cứ nghĩ là mình thông minh, làm khó dễ nàng sẽ nghĩ là nàng mất mặt, nhưng không ngờ lại tạo cơ hội cho nàng chứng kiến một trò hay!
Thiệp mời lần này chỉ được gửi đến các vị thiếu gia, tiểu thư dòng chính của Thượng thư phủ, ngoại trừ Tiết Vũ Văn cùng Tiết Mộ thì trên dưới Tiết phủ chỉ có bốn tấm thiệp mời, không ai khác ngoại trừ nàng và Tiết Phong Linh của đại phòng, Tiết Lan Hương của nhị phòng và Tiết Liên Kiều của tam phòng. Bốn tấm thiệp mời nhưng Tiết phủ lại có đến sáu vị tiểu thư, tuy không nói ra nhưng Tiết Phong Lan biết tâm tư của bọn vốn dĩ không đơn thuần. Tiết Thanh Liên không đáng nói, dù sao nàng cũng sắp gả cho Hạ Túc, yến hội lần này đi cũng được, mà không đi cũng không sao, dù sao cũng không thể thay đổi số phận nàng đã là hoa có chủ. Bất quá Tiết Yên Hoa thì ngược lại, mới mười một tuổi mà tâm tư lung linh, thủ đoạn lại không hề thua kém bất kì nữ nhân nào trong phủ, sinh ra là thiếp thất mà tâm cơ lại không hề nhỏ, huống hồ bởi vì sự xuất hiện của Tiết thị mà Tiết phủ lại xuất hiện thêm một vị tiểu thư thích tranh đua với đời, yến hội lần này hai nàng làm sao có thể bỏ qua?!
Tấm thiệp mời của nàng, chỉ sợ các nàng đã sớm có ý muốn chiếm đoạt, bởi vì nàng biết, ba tấm thiệp mời còn lại, các nàng vốn dĩ không có cơ hội chạm vào, Tiết Phong Linh là người thông minh cỡ nào, đồ vật trên tay làm sao có thể để người khác cướp đoạt? Mà nhị tỷ của nàng Tiết Lan Hương cũng không phải loại người ngu ngốc, tâm tư tuy không sâu nhưng là người thông minh hiểu biết, chút thủ đoạn của Tiết Yên Hoa và Hạ Anh, nàng làm sao có thể mắc bẫy? Về phần Tiết Liên Kiều, chỉ sợ mẫy ngày nay nàng cũng không bước chân ra khỏi viện của mình nửa bước, cho dù hai người Tiết - Hạ tìm tới cửa nàng cũng sẽ cự tuyệt không gặp, đi vòng vòng khó khăn như vậy, hai người các nàng nhất định sẽ đến tìm tứ tỷ là nàng đây, bởi vì trong mắt bọn họ nàng chỉ là một nha đầu tàn phế, vốn dĩ không có tính uy hiếp!
Nghĩ đến đây, Tiết Phong Lan liền nhếch môi cười lạnh, trong mắt lóe lên hàn quang không dễ nhận thấy, tay siết thành nắm đắm, bộ dạng như nắm mọi thứ trong lòng bàn tay.
Kiếp trước, tấm thiệp mời này không thuộc sở hữu của bất kì ai, kiếp này nàng cũng muốn biết, dưới ánh mắt của Tiết Phong Lan này rốt cuộc có điều gì thay đổi hay không?!
Ngày hôm sau.
"Tiểu thư người thật sự muốn vào trong sao?" Nha hoàn bên cạnh thấp thỏm nhìn xung quanh, bộ dạng vô cùng lo sợ.
"Ngươi cũng đã nghe tổ mẫu nói rồi, nếu muốn đi dự yến hội lần này thì nhất định phải đến đây." Tiết Yên Hoa cũng không chút tình nguyện mở miệng, không khỏi nhớ đến những lời mà Tiết lão thái thái đã nói, yến hội lần này Thượng thư phủ chỉ có bốn tấm thiệp mời, ba tấm thiệp mời khác nàng vốn dĩ không có cơ hội chạm vào, cho nên chỉ còn tấm thiệp còn lại, duy nhất tấm thiệp đó mới cho nàng cơ hội bước lên cành cao làm phượng hoàng, dù có khó khăn thế nào nàng cũng phải có cho bằng được!
"Nhưng mà... Vũ di nương đã dặn dò, nếu không có chuyện quan trọng thì chúng ta không được đến đây..." Biết rõ thuyết phục Tiết Yên Hoa là điều rất khó nhưng nàng cũng không còn cách nào, đành phải mang danh nghĩa của Vũ di nương ra dọa, bởi vì nàng biết, so với việc bị tiểu thư la mắng một trận còn tốt hơn là đắc tội chủ nhân nơi này.
Tâm trạng Tiết Yên Hoa vốn không vui, nghe nha hoàn bản thân nói vậy, giọng nói của nàng không khỏi cay nghiệt hơn vài phần: "Thật không biết di nương lo lắng điều gì, Tiết Phong Lan bất quá chỉ là một người tàn phế, cho dù nàng giữ tấm thiệp mời đó thì cũng chỉ có thể nhìn, người tàn phế có khác gì người chết đâu?"
"Tiểu thư!" Nha hoàn hoảng sợ đưa tay che miệng Tiết Yên Hoa, trong lòng chỉ cảm thấy đau khổ không thôi, chủ tử gây họa, người phải chịu tội chính là các nàng!
"Tiểu thư, nơi này là Hàn Mai Các, cẩn thận tai vách mạch rừng." Biết không thể thay đổi điều gì, nha hoàn chỉ còn cách mềm giọng khuyên ngăn.
"Biết rồi, ngươi ồn ào quá."
Lúc chủ tớ hai người đang nói chuyện thì có một bóng người tiến về phía này, trái tim đang treo của nha hoàn rốt cuộc cũng không yên mà đập thình thịch, thầm nghĩ những lời lỗ mãng mà tiểu thư vừa nói lúc nãy, người này có nghe thấy hết hay không?!
"Ngươi... ngươi là nha hoàn của Tiết... Tứ tỷ đúng không? Gọi là Như Sương gì đó?" Nói xấu người khác bị nghe thấy, Tiết Yên Hoa cũng có chút chột dạ.
Như Ngọc tựa tiếu phi tiếu mỉm cười: "Lục tiểu thư, nô tì là Như Ngọc."
Nụ cười trên mặt Tiết Yên Hoa cứng lại: "Ha ha, hóa ra là Như Ngọc..." Mặc kệ nàng ta là Như Sương hay Như Ngọc gì đó, dù sao mục đích lần này nàng đến cũng không phải muốn biết xem nàng ta là ai?!
"Lục tiểu thư, tiểu thư nô tì biết người sẽ đến, nên đang ở trong đợi người." Thấy hành động của Như Ngọc, Tiết Yên Hoa lấy làm lưu tâm, xem như nha hoàn này thức thời, bất quá.. Tiết Phong Lan sớm biết nàng sẽ đến sao?!
Mang theo tâm trạng nghi hoặc đi vào trong, vừa vào cửa nàng đã thấy bóng dáng của hai nữ tử đang ngồi nơi đó, trên mặt hai người đều nở nụ cười thật tươi khiến Tiết Yên Hoa không khỏi nhíu mày.
"Vậy chuyện lần này nhờ Phong Lan biểu tỷ." Trên dưới Thượng thư phủ, ngoại trừ Hạ Anh thì còn ai có thể gọi Tiết Phong Lan một tiếng biểu tỷ?!
"Hạ Anh? Tại sao ngươi lại đến đây?!" Nàng vốn nghĩ bản thân đã đến rất sớm rồi, không nghĩ đến Hạ Anh này lại còn đến sớm hơn, không biết giữa bọn họ đã nói những chuyện gì mà nụ cười trên mặt Hạ Anh lại tươi như vậy?
"Tại sao ta lại không thể ở đây? Ngươi đến được, còn ta thì không sao?" Đối mặt với Tiết Yên Hoa, thái độ của Hạ Anh hoàn toàn khác với lúc nãy, đến Xuân Cầm bên cạnh cũng cảm thấy mệt mỏi đối với các vị tiểu thư Tiết phủ này, không ngừng xảy ra chuyện thị phi.
"Mục đích của chúng ta đều giống nhau thôi."
Nhắc đến mục đích giống nhau, Tiết Yên Hoa không khỏi buồn bực: "Hạ Anh, yến hội lần này vốn dĩ chỉ dành cho đích nữ Tiết phủ, ngươi nghĩ bản thân sẽ có cơ hội sao?"
"Tiết Yên Hoa lời nói này là để cho ngươi nghe sao?" Hạ Anh châm chọc cười, tuy nàng không phải đích nữ Tiết phủ nhưng dù sao nàng cũng mang một nửa dòng máu Tiết gia, huống hồ nàng lại là nữ nhi dòng chính của Hạ gia, cho dù nàng không được đi thì Tiết Yên Hoa thân là thứ nữ nhị phòng làm sao có thể tham dự yến hội lần này?!
"Ngươi..." Còn chưa đợi Tiết Yên Hoa kịp tức giận, Hạ Anh đã quay người rời đi, để lại Tiết Yên Hoa ôm một bụng tức giận không chỗ phát tát, mà Tiết Phong Lan bên cạnh, từ đầu chí cuối đều im lặng, bộ dạng xem kịch vui.
"Tứ tỷ tỷ..."
~~~
"Hoàng đệ, đệ đang nghĩ gì vậy?" Giọng nói từ phía sau truyền đến khiến nam tử giật mình, bừng tỉnh thoát khỏi suy nghĩ của bản thân, thần sắc liền khôi phục lại bộ dạng lạnh nhạt như thường.
"Hoàng huynh nghĩ nhiều, chỉ là có một số chuyện nhỏ mà thôi."
"Nam nhân ưu phiền chỉ có hai việc, một là cơ đồ sự nghiệp, hai là... nữ nhân." Ánh mắt hắn dán vào người nam tử, sâu trong ánh mắt lóe lên tia sắc bén như dao.
"Có hoàng huynh tại, cơ đồ sự nghiệp vốn đâu cần đến đệ phải lo lắng?" Nam tử cười nhạt, bộ dạng không mấy bận tâm.
"Ha ha, cho nên ta mới nói, đệ nhất định là phiền muộn chuyện nữ nhân." Hoàng y nam tử đưa tay vỗ vai đệ đệ, hoàn toàn là một bộ dạng huynh trưởng hiểu nổi lòng của thân đệ.
"Nói xem, rốt cuộc là nữ nhân thế nào mà có thể khiến cho đệ đệ của ta phiền lòng như vậy?"
Nam tử nhíu mày, lắc đầu: "Hoàng huynh nghĩ nhiều rồi, đệ và nàng chỉ mới gặp qua một lần, nàng làm sao có thể khiến nàng phiền lòng?!"
Suy cho cùng, nàng đối với hắn chỉ là một người xa lạ, vậy tại sao nàng lại để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng hắn như vậy?!
Cảm giác vừa quen thuộc và xa lạ này, hắn là lần đầu tiên cảm nhận được, điều này khiến hắn vô cùng phiền muộn, không thể không thừa nhận, hắn chán ghét cảm giác này!