Editor: Gà
Thời gian một ngày trôi qua trong nháy mắt, Vân Lãnh Ca dùng bữa sáng xong sau đó đến Phúc Thọ đường thỉnh an, đọc sách, thấy đến gần trưa, liền dẫn theo Ngâm Thư đi dự tiệc.
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa chính của Tướng phủ, liền thấy bốn gã nam thị vệ đi đến trước, thấy Vân Lãnh Ca, họ lập tức hành lễ: “Gặp qua Thế tử phi.”
Vân Lãnh Ca nhận ra vị thị vệ dẫn đầu là thị vệ đã xách Hạ Yên Nhi đi khỏi hoa viên, hiểu rõ nhíu mày, nhưng lúc nghe được bọn họ gọi không hợp quy củ thì không khỏi nhỏ giọng quát lên: “Chớ học Thế tử các ngươi làm loạn, gọi ta Vân tiểu thư là được.”
“Thế tử phi, ty chức cũng không thể làm trái với quyết định của Thế tử, lần sau ngài nên thương nghị với Thế tử thôi.” Xích Ngôn nhìn một thân trang phục màu trắng nhạt, thanh lệ thoát tục của Vân Lãnh Ca, đáy mắt hiện lên ý tán thưởng, thầm nghĩ, ánh mắt Thế tử không tệ, khó trách vì Vân Tiểu Thư, ngay cả binh phù cũng nộp lên.
“Thế tử gọi các ngươi đến làm gì?” Vân Lãnh Ca có chút im lặng, nhìn dáng vẻ tinh kiền [1] của bọn họ, nhớ đến Mộ Dung Diệp đã sớm tăng số ám vệ trong viện lên rồi, hiện tại bắt đầu trắng trợn bảo vệ, nghĩ nàng là động vật quý hiếm à, bảo vệ đến cả giọt nước cũng không lọt qua nổi!
[1] tháo vát, giỏi giang
“Hồi thế tử phi, đây là thị vệ Thế tử tặng cho ngài, đặc biệt bảo vệ an toàn của Thế tử phi, xin ngài sau này khi ra cửa nhất định phải dẫn bọn hắn theo!” Xích Ngôn nói.
Vân Lãnh Ca cẩn thận dò xét bốn người trước mặt, chỉ thấy bọn họ vô cùng trẻ tuổi, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, chắc là thị vệ đã được huấn luyện đặc thù, biết người Mộ Dung Diệp chọn cho mình đều tốt, liền cười nói: “Giúp ta cám ơn Thế tử.”
Nghe Vân Lãnh Ca nói như thế, Xích Ngôn biết nàng đã đồng ý rồi, liền dẫn đầu nhảy lên xe ngựa làm phu xe, một người khác cưỡi ngựa mở đường, phía cuối có hai người bảo vệ sau xe ngựa.
Vân Lãnh Ca nhìn Xích Ngôn, giữa hai lông mày có chút kinh ngạc, chẳng phải y là thân thị vệ bên cạnh Mộ Dung Diệp ư, sao y cũng bị Mộ Dung Diệp kêu đến đây? Sau khi cùng Ngâm Thư ngồi vào trong xe ngựa, cảm giác xe ngựa kia chậm rãi đi về phía trước.
Một đường bình an vô sự, Vân Lãnh Ca bước xuống xe ngựa, xoay người lại phân phó sáu thị vệ kia đợi nàng ở cửa.
“Biểu tỷ.” Lúc này, có âm thanh truyền ra từ phía sau.
Vân Lãnh Ca không cần quay đầu lại đã biết là thanh âm của Lâm Thư Hàn, hơi nở nụ cười, lên tiếng nói: “Không ngờ khéo như thế, ở cửa đã gặp Hàn nhi rồi.”
Lâm Thư Hàn xuống xe ngựa, đến bên cạnh Vân Lãnh Ca, mắt to hàm chứa lo lắng quan sát nàng từ trên xuống dưới hồi lâu, thấy sắc mặt nàng đỏ thắm, khí sắc cực tốt, biết thân thể đã tốt, nhỏ giọng nói: “Thương thế của biểu tỷ sao rồi?”
“Vốn chỉ là vết thương ngoài da, dưỡng vài ngày rồi, làm sao có thể không tốt được.” Vân Lãnh Ca cong môi cười một tiếng, nghĩ đến thọ yến của ông ngoại hôm đó mình rời đi giữa chừng, trong lòng không khỏi có chút áy náy: “Thân thể ông ngoại tốt chứ, vài ngày nay trong phủ luôn có người đến bái phỏng, nên không có thời gian đi thăm ông ngoại.”
“Tổ phụ lo lắng cho biểu tỷ nhiều lắm, hôm đó biểu tỷ ngất xỉu, Mộ Dung thế tử lại không chú ý lễ nghi công khai ôm biểu tỷ trở về phủ, ai cũng khuyên không được.” Trong mắt Lâm Thư Hàn hiện ra vẻ hài hước, trêu đùa nói: “Ai có thể ngờ Thế tử rời đi chưa đến hai canh giờ, lập tức xin được Thánh chỉ ban hôn, Thế tử sai người truyền tin tức về phủ nhưng muội còn cảm thấy không thể tin được đây.”
“Chúng ta đi vào trong nói tiếp.” Vân Lãnh Ca không hề cho Lâm Thư Hàn cơ hội nhạo báng mình, kéo tay nàng bước vào cửa chính phủ Tướng quân.
Lâm Thư Hàn mở miệng, vừa muốn nói gì, thì thấy đã bước vào trong phủ, chỉ đành phải ngậm miệng.
Phủ Tướng quân cho người ta cảm giác nặng nề, dù sao Hạ tướng quân tiền nhiệm chính là một trọng thần của Hoàng đế, phủ Tướng quân có lịch sử lâu đời, cộng thêm võ tướng nghiêm trang, không khí trong phủ khó tránh khỏi đè nén nghiêm nghị, nha hoàn dẫn đường đã sớm ở sau cửa chờ các vị tiểu thư đến, thấy Vân Lãnh Ca và Lâm Thư Hàn cùng nhau vào phủ, lập tức ân cần dẫn họ đi đến hoa viên.
Vì hôm nay là thưởng hoa yến, cho nên đều ở trong hoa viên phủ Tướng quân du ngoạn thưởng thức, vì nam nữ cấm kỵ, hơn nữa với khí phách của phủ Tướng quân, nên Hạ Yên Nhi chỉ mời dòng chính nữ tam phẩm trở lên trong kinh thành đến dự tiệc.
Ánh mắt Vân Lãnh Ca lướt xung quanh, quan sát hậu hoa viên muôn hồng nghìn tía, các loại kỳ hoa dị thảo đếm không xuể, hoa xa cúc vàng óng, Mẫu Đơn trắng muốt, những đóa hơn Thược Dược lớn màu tím, lá cây xanh được tu bổ vô cùng tốt, vừa nhìn đã biết có người tỉ mỉ xử lý.
Nha đầu kia dẫn vài người đi đến vườn hoa, rồi phúc thân, lập tức xoay người rời đi!
Lúc này, trong hoa viên đã có không ít danh môn tiểu thư đến, đứng thành từng vòng nhỏ hẹp nói chuyện phiếm, thấy Vân Lãnh Ca đến, trong mắt đều hiện lên kinh ngạc, mọi người đều cho rằng thương thế của nàng rất nghiêm trọng, không ngờ ngắn ngủi vài ngày đã có thể vui vẻ đến dự tiệc, sau đó liên tưởng đến thân phận hôm nay của nàng, một đám người lại lộ ra ánh mắt ghen tỵ, tựa như đã thương lượng từ trước đều không thèm nhìn Vân Lãnh Ca.
Ai sẽ nghĩ đến Mộ Dung Thế tử chiến thắng trở về thành không bao lâu, liền nóng lòng xin Thánh chỉ ban hôn như vậy? Làm hại họ chưa kịp đến chỗ Thế tử kết thân liền bị Vân Lãnh Ca nhanh chân đến trước, thật làm người ta nổi giận.
Ngược lại mấy người Trương Hiểu Vân lần trước nói chuyện với nhau vui vẻ nhìn thấy Vân Lãnh Ca đến, vội vui mừng hớn hở phất tay lụa với các nàng bên này, ý bảo các nàng mau đi đến.
“Vân nhị tiểu thư, rốt cuộc đã đến, để ta đợi lâu rồi.” Âm thanh Hạ Yên Nhi cách đó không xa bất ngờ vang lên sau lưng Vân Lãnh Ca.
“Người ta sắp phải trở thành Thế tử phi rồi, dĩ nhiên rất muốn khoe khoang một phen.” Hạ Ngữ Nhi mặc la quần màu vỏ quýt xinh đẹp đang hướng bên này đi đến, nhẹ nhàng bước chậm rãi, trong mắt rõ ràng mang theo khinh thường, giọng nói càng thêm ác độc.
“Trên bái thiếp của Hạ tướng quân viết canh giờ là buổi trưa canh ba, hiện tại vừa lúc, do ta đã đến chậm hay Hạ đại tiểu thư viết sai? Cố ý lẫn lộn canh giờ vậy?” Ánh sáng lóng lánh trong đôi mắt đen trầm tĩnh của Vân Lãnh Ca không gợn sóng, hơi thở cả người tràn đầy tự tin, khiến các tiểu thư đang nói chuyện trong hoa viên bị hấp dẫn ghé mắt nhìn, nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.
“Đại tỷ, Vân nhị tiểu thư đến vừa lúc, đừng đùa nữa, nếu không Vân nhị tiểu thư giận, chúng ta cũng không vui.” Hạ Yên Nhi thản nhiên cười, âm đức trong mắt đẹp thoáng qua rồi biến mất, nét mặt ôn hòa sẳng giọng.
“Nói đúng lắm, là ta không phải, Vân nhị tiểu thư thứ lỗi.” Hạ Ngữ Nhi nghe hiểu trong lời nói của nàng ta, vội mượn bậc thang leo xuống, theo lời nói của Hạ Yên Nhi hành lễ tạ lỗi.
Ánh mắt Vân Lãnh Ca tràn đầy lạnh băng, khóe miệng không tự giác nâng lên giễu cợt, Hạ Yên Nhi thật không giống người thường, một câu giải thích ngắn ngủn biến chuyện thêu dệt ác độc của Hạ Ngữ Nhi thành nói đùa, nếu là nói đùa, nếu như bản thân nghiêm túc, thì đó chính là người không biết điều, hẹp hòi nhỏ mọn, nhưng Hạ Ngữ Nhi còn thi lễ như vậy, vậy sẽ càng khiến mọi người châm chọc, người người lên án!
“Tất cả chỉ là nói đùa hà tất Hạ nhị tiểu thư phải nói xin lỗi, chẳng lẽ trong lòng có quỷ?” Vân Lãnh Ca cười một tiếng, nét mặt hiền hòa không chút nào bị đánh bại bởi trò diễn của Hạ Yên Nhi, nửa thật nửa giả trêu ghẹo nói.
Nghe vậy, thân thể Hạ Ngữ Nhi mới vừa nửa quỳ nhất thời cương cứng, tức giận bất bình đứng thẳng người, hung ác trợn mắt nhìn Vân Lãnh Ca một cái, thẳng thừng rời khỏi hoa viên đi chuẩn bị trò đùa thật sự của nhị muội.
Trong vườn mọi người đều là hỏa nhãn kim tinh, đến bây giờ còn không hiểu rõ sao? Đều tự trao đổi ánh mắt, đối với Hạ Yên Nhi phẩy tay áo bỏ đi giễu cợt không dứt, là chủ nhà, cư nhiên chạy trối chết, thật sự khó đến được nơi thanh nhã, là tiểu thư không lên được mặt bàn không có nhãn lực.
Tất nhiên Hạ Yên Nhi cảm nhận được không khí trong vườn biến hóa, trên mặt duy trì nụ cười yếu ớt, nhưng trong lòng tức giận lan tràn, hận không được tiến lên tát nát mặt của Vân Lãnh Ca, chỉ là sau đó nghĩ đến đại tỷ phải rời khỏi đi an bài tiết mục sắp được trình diễn, tức giận khẽ tản đi một chút, nghĩ đến có thể thấy kết quả Vân Lãnh Ca sống không bằng chết, đã cảm thấy trái tim vô cùng sảng khoái.
Vân Lãnh Ca không hề xem nhẹ ánh mắt đắc ý chợt lóe của Hạ Yên Nhi, mắt khép hờ che đi thâm ý bên trong, đưa tay chạm vào vòng tai Phỉ Thúy đeo ở tai một chút.
“Những năm trước đây khi gia phụ chinh chiến đã từng tình cờ bắt được một con hổ lớn, thuần dưỡng nhiều năm, tính tình ôn hòa không khác gì thỏ trắng, không biết các vị tiểu thư có hứng thú quan sát một phen hay không?” Hạ Yên Nhi xem chừng đã đến lúc rồi, đáy mắt sáng loáng, mở miệng cười nói.
“Sẽ cắn người sao?” Một vị tiểu thư có gương mặt tròn mặc y phục màu xanh nhạt có chút hưng phấn, nhưng lại cảm thấy sợ, rụt rè hỏi.
“Sẽ không, trong phủ có thuần thú sư đặc biệt chuyên nuôi hổ, từ nhỏ ta và đại tỷ cùng nó lớn lên, khi còn bé còn cưỡi trên lưng nó nữa, hơn nữa nó bị giam trong lồng, các vị tiểu thư không cần lo lắng.” Hạ Yên Nhi nhìn dáng vẻ nàng ta muốn đi nhưng không dám, không khỏi bật cười, nhỏ nhẹ giải thích.
“Vậy chúng ta cùng đi xem đi, khó có dịp được thấy mãnh thú như thế, bỏ lỡ chẳng phải rất đáng tiếc sao?” Lý Xảo Tuệ thấy các tiểu thư xung quanh đều nhát như chuột không dám lên tiếng, nghĩ đến mình cũng không thể khiếp đảm như vậy, nếu không sẽ thật mất mặt, vì vậy đè nén trái tim nhảy loạn, tư thái ưỡn ngực không hề sợ hãi mở miệng.
“Huệ tỷ tỷ nói đúng, chúng ta thường ngày đều ở trong khuê phòng không ra cổng trước không bước cổng trong, rất ít có cơ hội tiếp xúc với động vật, chớ nói chi là khó có một lần được gặp hổ, thật sự muốn nhìn một lần cho thỏa, Hạ tiểu thư cũng nói hổ đã được thuần dưỡng vô cùng ngoan ngoãn, chắc sẽ không có nguy hiểm gì.” Qua bữa tiệc ngày đó Vạn Minh Thanh và Lý Xảo Tuệ liền tạo thành đồng minh, bởi vì các nàng có chung một kẻ địch, chính là Vân Lãnh Ca, tình cảm của hai người càng ngày càng tăng, cảm giác không cần nói cũng có thể hiểu nhau.
Được hai người liên tiếp cổ động, các tiểu thư trong hoa viên cũng cảm thấy thập phần có lý, phủ Tướng quân rất ít thiết yến, hôm nay càng hào phóng hơn xuất ra hổ đã nuôi vài chục năm cho mọi người quan sát, quả thật bỏ lỡ có chút đáng tiếc, lại nói ngộ nhỡ không đi, chẳng phải sẽ bị người khác xem thường sao? Vừa nghĩ thế, ngạo khí tận trong xương tuỷ đều bộc phát, ngẩng đầu ưỡn ngực ồn ào yêu cầu Hạ Yên Nhi đưa các nàng đi trước.
Hạ Yên Nhi thấy mục đích đã đạt được, khóe môi khẽ nâng, hài lòng lộ ra nụ cười sắp thực hiện được quỷ kế.
Nhìn Hạ Yên Nhi dẫn đường trước mắt, Vân Lãnh Ca lấy cớ quên mang khăn lụa cầm lấy bọc khăn bột trong tay Ngâm Thư, không để lại dấu vết thoa lên ngón út của mình một chút, sau đó đem khăn trả lại cho Ngâm Thư.
Vân Lãnh Ca cố ý bước chậm rì ở phía sau, trong lòng đếm, một, hai, ba, quả nhiên ở tiếng đếm thứ bảy, Hạ Yên Nhi xoay người đi đến phía sau, săn sóc hỏi: “Sao Vân nhị tiểu thư đi chậm như vậy, thương thế vẫn chưa tốt lên ư?”
Chuyện đã đến nước này, nàng ta sẽ không để Vân Lãnh Ca lâm trận bỏ chạy, nếu không tất cả chuẩn bị hôm nay sẽ lãng phí một cách vô ích.
Sắc mặt Vân Lãnh Ca có chút tái nhợt, thấy Hạ Yên Nhi đi đến, thể lực sắp không chống đỡ được nữa ngã xuống, tay phải lơ đãng chạm vào mu bàn tay nàng ta, hình như muốn mượn sức lực cố gắng đứng thẳng, nắm tay Hạ Yên Nhi hồi lâu, thân thể vẫn như cũ mềm nhũn không làm gì được.
Hạ Yên Nhi nghĩ Vân Lãnh Ca đã phát giác có điều không đúng, muốn lấy cớ cơ thể khó chịu để thoát khỏi nguy hiểm, trong lòng hốt hoảng, nhưng tên đã lắp vào cung, không bắn không được, không cho phép nàng lui bước cầm ngược lại tay Vân Lãnh Ca, cẩn thận dìu lấy nàng, tựa như quan tâm nói: “Ta đỡ Vân nhị tiểu thư, lập tức sẽ ổn.”
Các tiểu thư trong vườn nhìn Vân Lãnh Ca gầy yếu, không khỏi cảm khái, xem ra hôm đó Vân Lãnh Ca bị thương vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, cho nên mới đi vài bước đường đã vô cùng suy yếu, nhớ đến nàng vì cứu Hạ Ngữ Nhi mới như thế, nhưng trước đây không lâu Hạ Ngữ Nhi còn xuất ngôn châm chọc, trong lòng đối với Hạ Ngữ Nhi ân đền oán trả đã chán ghét nhiều hơn một ít, còn ấn tượng đối với Vân Lãnh Ca đã chuyển tốt hơn chút ít, mặc kệ trước đây có hiềm khích với nàng như thế nào, nhưng giờ đây bội phục không thôi.
Vân Lãnh Ca không nghĩ đến, vì giả vờ suy yếu, để bôi bột vào tay Hạ Ngữ Nhi, thế nhưng khiến cho một loạt tiểu thư có ấn tượng tốt.
Đến một viện hơi hẻo lánh, trên một mảnh đất trống không lớn mấy, trong mắt các tiểu thư xuất hiện một cái lồng sắt cao hơn đầu người, các song sắt to hơn ngón tay cái, chỉ thấy một con hổ bị khóa đang nằm bên trong, dài khoảng hơn ba thước, nắng chiều chiếu rọi xuống màu trắng vằn khiến nó tỏa sáng xinh đẹp lấp lánh, tựa như đang mặc một bộ hoa y kim quang lấp lánh, đang lười biếng nhắm mắt lại phơi nắng, chữ ‘Vương’ trên trán cực kỳ gây chú ý.
“Oa, con hổ lớn thật.”, “Đúng vậy, thật uy phong.”, các vị tiểu thư nhìn thấy con hổ uy phong lẫm lẫm, kinh hô lên, trong đôi mắt của mọi người ai cũng toát ra kinh ngạc, vẻ mặt tò mò, ngón tay mảnh khảnh chỉ chõ về phía lồng sắt, ghé tai nói cho nhau nghe cảm thụ trong lòng mình, trong lúc nhất thời, tiếng than thở, ngạc nhiên trong sân, bên tai không dứt.
Trong mắt cơ trí của Vân Lãnh Ca dò xét cẩn thận mặt hổ, chỉ thấy con hổ này nghe được tiếng nghị luận hi hi ha ha của mọi người, nhưng vẫn nhắm như cũ hưởng thụ ánh mặt trời chiếu rọi, cũng biết lời nói của Hạ Yên Nhi không ngoa, hổ này chắc hẳn đã được thuần phục trở nên hết sức ôn hòa, chỉ cần không ai kích thích nó, chắc chắn sẽ không chủ động công kích con người!
“Mọi người có thể đến gần nhìn xem, ta đi lấy một chút thức ăn nó thích, các ngươi có thể đút nó, nó rất biết điều, sẽ không cắn người.” Trong tay Hạ Ngữ Nhi bưng một cái khay thướt tha đi vào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp khôi phục nụ cười, có thâm ý khác nói.
“Đúng vậy, nếu như ai có thể khiến nó vui, nó còn có thể liếm tay của ngươi đấy.” Hạ Yên Nhi cười tiếp lời, từ chỗ nha hoàn cầm lấy bao tay dệt bố đeo vào, bưng khay trong tay Hạ Ngữ Nhi, bốc lên một khối thịt bò đã nấu chín, đến gần lồng tre, bỏ vào miệng hổ.
Hổ ngửi được mùi thịt thơm, mở mắt ra, ăn thịt bò trên bàn tay nhỏ bé của Hạ Yên Nhi.
Các tiểu thư nhìn một màn này, mọi người đều hưng phấn huơ tay múa chân, vội vàng học theo cách Hạ Yên Nhi đút thức ăn cho hổ, ai đến con hổ cũng không cự tuyệt, ăn tất cả loại thịt các nàng đưa đến vào trong bụng, các tiểu thư thấy không có nguy hiểm, hoàn toàn yên lòng, chen lấn cho ăn, Lâm Thư Hàn cũng cảm thấy cực kỳ thú vị, gia nhập vào trong trận doanh của các nàng.
“Vân nhị tiểu thư không thử một chút sao? Không cần sợ, ngươi xem, họ rất vui vẻ kìa.” Hạ Yên Nhi cười đi đến bên cạnh Vân Lãnh Ca, hỏi, Vân Lãnh Ca cách hổ quá xa, ở đây mùi thơm lại quá nhạt, lưu động trong không khí quá lâu đã tan mất mùi, cho nên nhất định phải khiến Vân Lãnh Ca đi đến bên cạnh con hổ, mới có thể đạt đến hiệu quả.
“Ta có chút sợ, không bằng Hạ nhị tiểu thư cùng đi với ta được không?” Vân Lãnh Ca đoán chừng khoảng nửa khắc mùi thuốc trên mu bàn tay Hạ Yên Nhi sẽ phát huy công hiệu, còn bản thân đã sớm đeo thuốc giúp che giấu hương hoa Mạn Lệ, cái kia dính vào ngón tay tuyệt đối có thể có công hiệu.
Thấy Vân Lãnh Ca đồng ý, sắc mặt Hạ Yên Nhi vui mừng không che giấu, giúp đỡ nàng đeo bao tay, tự mình cầm một miếng thịt đưa cho nàng.
Hai người hào hứng bừng bừng bắt đầu cầm thịt cho hổ cho ăn, rất nhanh, trong lồng cặp mắt hổ dần dần trở nên nôn nóng, trừ Vân Lãnh Ca và Hạ Yên Nhi, tiểu thư khác đều không chút nào phát hiện.
Đáy mắt Hạ Yên Nhi băng lãnh như kiếm, chờ nhìn Vân Lãnh Ca bị hổ cắn chết!
Nhưng ngay khi Hạ Yên Nhi đưa bàn tay đến khóe miệng con hổ thì nó đột nhiên nổi điên lên, thân thể nằm dưới đất chợt đứng lên, đột nhiên hàm răng nhọn như đao cắn lên cổ tay Hạ Yên Nhi, chỉ nghe tiếng ‘két’ kèm theo âm thanh Hạ Yên Nhi kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, xương tay Hạ Yên Nhi đã gãy lìa, mà con hổ giống như đã khôi phục dã tính nguyên thủy khi sống trong núi rừng, hung hăng cắn cổ tay Hạ Yên Nhi kéo nàng ta vào trong lồng.
Các tiểu thư vây xem đã sớm sợ ngây người, hai mắt trợn to không thể tưởng tượng nổi nhìn hổ cắn xé cánh tay Hạ Yên Nhi.
“Nhị muội, nhị muội, người đâu.” Hạ Ngữ Nhi phản ứng đầu tiên, mắt như muốn nứt ra nhìn chằm chằm móng vuốt của con hổ đặt trên mặt Hạ Yên Nhi cào vài cái, thoáng chốc trên dung nhan đẹp đẽ của Hạ Yên Nhi đã xuất hiện rất nhiều vết thương sâu thấy cả xương và máu, vội há mồm kêu to, tiếng la thê lương khiến người ta không đành lòng nghe.
Vân Lãnh Ca cũng giả vờ như bị dọa sợ ôm chầm Lâm Thư Hàn hai người đều run lẩy bẩy, nhưng ý lạnh trong đáy mắt như ẩn như hiện, trong lòng cười lạnh nhìn Hạ Yên Nhi như một khối vải rách mặc cho hổ kéo gặm cắn.
Hương Mạn Lệ được che giấu trên mu bàn tay Hạ Yên Nhi đã mất đi tác dụng, mùi thơm hoa Mạn Lệ trực tiếp tỏa ra từ thân thể thì mùi vị sẽ nặng hơn nhiều, càng thêm kích thích đến hổ, nếu nó có thể lao ra, chỉ sợ cả người Hạ Yên Nhi đều sẽ bị ăn hết!
Hạ Yên Nhi ngươi đoán được lúc bắt đầu, nhưng ngươi có biết người sẽ nhận phải kết cục này chính là ngươi không?