Editor: Gà
“Phủ y ngươi xác định mùi hương tản ra từ vòng tay là mùi thuốc phá thai ư? Đây không phải chuyện đùa.” Lão phu nhân nhìn mặt phủ y xám như tro tàn đang quỳ trên mặt đất, hỏi.
“Tại hạ không dám cam đoan, xin lão phu nhân cho tại hạ thêm chút thời gian, cẩn thận kiểm tra một phen.” Hiện tại phủ y chỉ cảm thấy đâm lao thì phải theo lao, lúc trước hắn nói chắc như đinh đóng cột rằng vòng tay của lão phu nhân tản ra mùi hương của thuốc phá thai, sau khi tỉ mỉ kiểm nghiệm lại, thì nhận thấy có chỗ không đúng, nội tâm bất ổn treo một khối đá lớn, gặp chút khó khăn, bỗng nhiên nghe Vân nhị tiểu thư nói rõ vòng tay là vật phẩm ngự ban.
Hoàng Hậu nương nương ban thưởng!
Làm tổn hại vật phẩm ngự ban là tội tru diệt cửu tộc, mà hắn lại nói trong vòng tay này có thứ không sạch sẽ, tội cũng không nhẹ đâu.
“Lão phu nhân, Tướng gia, thuốc nấu xong rồi.” Ngoài cửa nha đầu bưng một chén thuốc đen như mực đi vào.
“Bá Nghị, phụ nhân đẻ non, nội thất tràn đầy huyết khí, sẽ có xung đột, hay chúng ta đi ra ngoài chờ thôi.” Trong lòng lão phu nhân hiển nhiên đã nhận định vở kịch hôm nay do Tam di nương chỉ điểm, dù sao Vân Lãnh Ca vẫn đang ở Tướng phủ, sinh trưởng trong Tướng phủ, ngay cả tương lai khi xuất giá, cũng cần thanh danh của Tướng phủ và quyền thế của Bá Nghị, con bé không ngốc như vậy, vì một hài tử cho dù ra đời cũng sẽ không được cưng chìu mà ra tay độc ác, làm ra loại chuyện ngu xuẩn tự tổn hại một vạn chỉ giết ba ngàn địch.
Từ việc Vân Thu Ca mập mờ vu oan cho Vân Lãnh Ca thì lão phu nhân liền mơ hồ cảm thấy đây là kế sách của Tam di nương, quan điểm tiên nhập vi chủ (ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế), nếu Tam di nương không đưa ra được chứng cứ xác thực, thì nhận định của lão phu nhân sẽ như bàn thạch, không chừa con đường sống nào.
Vân Bá Nghị lệnh cho Tú Nhi, Hoa Linh ở lại bên trong Tích Ngô Uyển phụ giúp phủ y một tay, những người khác cùng nhau đi ra phòng ngoài chờ.
“Tam di nương, ngươi còn chưa biết tội sao?” Lão phu nhân nhìn ánh mắt Lý Ngọc Nhi láo liên không ngừng, trong lòng biết nàng ta đang suy nghĩ biện pháp giải quyết, cười lạnh, nói.
“Lão phu nhân, không phải tỳ thiếp, là phủ y nói vòng tay có mùi thuốc, tỳ thiếp nghĩ đến vòng tay này do Nhị tiểu thư tặng cho ngài, nhất thời tình thế cấp bách, tâm bị che mờ nên tưởng lầm do Nhị tiểu thư gây nên, lão phu nhân xin ngài minh giám.” Lý Ngọc Nhi quỳ trên mặt đất buồn bã không ngừng bi ai khóc không ra tiếng.
“Tổ mẫu, do lúc trước phủ y phán đoán nên làm ảnh hưởng đến tư tưởng của di nương, di nương lo lắng quá mức nên bị rối loạn, muốn trách thì trách lão già phủ y kia ăn nói bừa bãi, đầu voi đuôi chuột, lừa gạt tổ mẫu và phụ thân.” Vân Thu Ca nhìn thấy mẫu thân nằm ở trên đất thân thể không ngừng phát run, vội vàng quỳ rạp xuống bên cạnh nàng ta, lên tiếng cầu xin.
“Câm miệng.” Lão phu nhân hung hăng trợn mắt nhìn Vân Thu Ca, thật sự là không có giáo dưỡng, trước mặt nha hoàn, hô to gọi nhỏ, khẩu xuất cuồng ngôn, thật không có ý thức của một tiểu thư Tướng phủ, cả giận nói: “Ngươi là tiểu thư khuê các chưa xuất giá, nói chuyện phải chú ý đúng mực.”
“Lão phu nhân, là tỳ thiếp quá mức tin tưởng phủ y, oan uổng Nhị tiểu thư, xin ngài trách phạt.” Đôi mắt đẹp của Lý Ngọc Nhi trong suốt, tràn đầy nước mắt khẩn cầu thoáng nhìn về phía Vân Bá Nghị, chung quy do nàng ta quá xem thường Vân Lãnh Ca, không ngờ nàng đã tính toán tỉ mỉ như vậy, hành động cử chỉ không một chỗ hở, bất động thanh sắc đào một cái hố chỉ chờ mình nhảy xuống.
Trong lòng Lý Ngọc Nhi không ngừng nghiến răng, hôm nay không thể loại trừ Vân Lãnh Ca, may thay tất cả những chuyện xảy ra cũng không thể không cứu vãn được, mặc dù ngấm ngầm ám hiệu Vân Lãnh Ca chính là kẻ đứng sau chủ mưu, nhưng cũng ám chỉ rõ ràng nàng ta nhất thời nóng lòng lo lắng, lão phu nhân không có căn cứ, hoàn toàn không thể làm gì nàng ta, nghĩ tới đây, tâm tình hoang mang sợ hãi của Lý Ngọc Nhi có chút thả lỏng, chỉ cần Tướng gia có thể che chở thì nàng ta có thể vượt qua tất cả mọi chuyện một cách dễ dàng.
Vân Bá Nghị thấy được ánh mắt cầu cứu của Lý Ngọc Nhi, trong lòng xẹt qua vẻ không đành lòng, dù sao nàng ta cũng cùng giường chung gối với mình nhiều năm như vậy, hơn nữa còn là tri kỉ hiểu rõ ông, vừa muốn thay nàng ta giải vây, đột nhiên trong phòng truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế, hiển nhiên là Nhị di nương đang chịu nỗi đau mất con, nghĩ đến hài nhi còn chưa ra đời có thể bị chính Lý Ngọc Nhi trước mặt này hại chết, trong lòng Vân Bá Nghị như bị nhéo một cái, đau như xoắn, lời cầu tình như xương mắc ngay cổ họng, thế nào cũng nói không ra được.
“Tổ mẫu, hiện tại quan trọng là phủ y, hắn không phải cũng không thể kết luận mùi hương phát ra từ vòng tay rốt cuộc là cái gì mà, chỉ cần đợi xác nhận rõ ràng, sẽ rõ chân tướng thôi.” Vân Lãnh Ca đột nhiên mở miệng, không cho Lý Ngọc Nhi muốn tránh nặng tìm nhẹ, có cơ hội trốn tránh tội lỗi, hảo tâm đề nghị.
“Lãnh Ca nói không sai, ta cảnh cáo trước, Tam di nương, nếu chuyện này thật do ngươi làm, đừng trách lão bà tử ta không cho ngươi con đường lui.” Lão phu nhân cực kỳ hận Lý Ngọc Nhi, ai hiểu con bằng mẹ, bà biết Vân Bá Nghị đối với Lý thị chứa ba phần thật lòng, vì phòng ngừa có người giúp nàng ta biện hộ, lời nói của lão phu nhân có ý định muốn phá hỏng khả năng này.
Lý Ngọc Nhi không nghĩ đến sự tình lại nghiêm trọng như vậy, mí mắt trầm xuống, nghĩ đối sách: trong vòng tay có mùi hương là thiên chân vạn xác (hoàn toàn chính xác), Lục Ý theo lệnh của mình nói tin tức giả cho Vân Lãnh Ca, Vân Lãnh Ca tin là thật, cho nên nàng cho rằng “kẻ phản bội” là Thủy Lục đã bỏ dược vào trong vòng tay, mà Lục Ý nói loại thuốc kia gặp mùi hương sẽ phát huy dược tính, sẽ trung hòa với nhau, đánh trúng ý định trong lòng của Vân Lãnh Ca, cho nên nàng ta đi đến chỗ lão phu nhân, sau đó, quả nhiên, bản thân ngửi được mùi thuốc trên người lão phu nhân, nhưng thật ra hoàn toàn không có cái gì gọi là phản bội như vừa nói, vòng tay cũng không có mùi khác thường, vậy còn lời nói của Lục Ý, ngược lại dường như cảm thấy bản thân mơ hồ bị Vân Lãnh Ca bức vào đường cùng.
Đây vốn là một kế sách hay nhất tiễn song điêu (một mũi tên hạ hai con chim), vừa trừ đi hài tử trong bụng Nhị di nương, khiến ý niệm đông sơn tái khởi của nàng còn chưa áp dụng liền chết từ trong trứng nước, lại có thể lật đổ người thủ đoạn không tầm thường như Vân Lãnh Ca diệt trừ mối họa lớn trong lòng, con đường leo lên vị trí dòng chính nữ của Thu Ca cũng không còn chướng ngại vật này nữa, mới có thể đi được xuôi gió xuôi nước.
Sai ở chỗ, bản thân nàng ta vắt óc suy nghĩ cũng không ngờ được, Vân Lãnh Ca chắp tay dâng tặng lễ vật mà nàng được ban thưởng từ trong cung, đáng tiếc ngày đó nàng ta và Thu Ca không có tư cách tham gia cung yến, không biết lai lịch của vòng tay này, nếu không hôm nay nhất định tiện nhân Vân Lãnh Ca kia chết chắc!
Khóe môi Vân Lãnh Ca nhếch lên, dịu dàng xinh đẹp, nụ cười sâu xa hiện trên gương mặt, vật phẩm ngự ban chính là chỗ sơ hở đầu tiên, Lý Ngọc Nhi tự cho rằng bày mưu nghĩ kế, nắm giữ cục diện, nhưng thật ra, khiến nàng ta kinh ngạc hơn ở phía sau còn rất nhiều đấy.
Trong tướng phủ này nhìn như sắc màu rực rỡ, hoà hợp êm ấm, thật ra ai ai cũng rắp tâm hại người, Vạn Phượng Ngô ngã xuống, Nha Nha đứng lên, đợi đến lúc Lý Ngọc Nhi mua dây buộc mình, hoàn toàn làm phai mờ tình yêu của Vân Bá Nghị với nàng ta, nàng ta cũng chỉ có thể bước lên vết xe đổ của Vạn thị.
Lão phu nhân bạc tình vô nghĩa, bà chỉ quan tâm đến sống chết của bản thân và Vân Bá Nghị, chỉ cần ở trong phủ sinh tồn một khoảng thời gian ai cũng sẽ hiểu điểm này, Lý Ngọc Nhi tất nhiên am hiểu sâu sắc, nhắm ngay vào lão phu nhân trước tiên, lão phu nhân ngồi xem trò vui sẽ dần dần lo lắng khiến bản thân không tự chủ được cũng trở thành người tham diễn, như vậy nếu Lý Ngọc Nhi hãm hại thành công sẽ đưa đến hiệu quả cực lớn, ngược lại, mưu đồ thất bại, lão phu nhân phát hiện bị nàng ta dắt mũi sẽ giận tím mặt, xuống tay hạ sát không chút mềm lòng.
Mọi người nín thở, ánh mắt rũ xuống cẩn thận liếc trộm sắc mặt lão phu nhân đang biến thành màu đen.
“Lão phu nhân, Tướng gia, tử thai trong bụng Nhị di nương đã được lấy ra, không còn nguy hiểm đến tính mạng, dưỡng tốt cơ thể về sau vẫn có thể mang thai được.” Phủ y xốc màn cửa ra ngoài, cung kính bẩm báo.
“Rốt cuộc mùi hương trong vòng tay ngươi đã đoán được chưa?” Lão phu nhân đối với hài tử trong bụng Nhị di nương không có một cảm giác mong đợi nào, hiện tại bà vô cùng muốn biết đầu sỏ gây nên tội này có phải là Tam di nương mà bà vẫn nhận định hay không.
“Tại hạ tỉ mỉ hồi tưởng lại lúc mùi hương phát tán ra, phát hiện mùi hương này có chút khác biệt với mùi hương trong vòng tay, khẩn cầu lão phu nhân hạ lệnh cho các chủ tử có ở trong phòng lúc ấy lấy đồ vật mang theo bên người ra, cho tại hạ kiểm tra một phen.” Phủ y cúi đầu, vô cùng áy náy và tự trách.
“Mau đặt đồ trang sức lên bàn nhỏ, cho phủ y kiểm tra.” Lão phu nhân vung tay lên, trực tiếp ra lệnh.
Lấy đồ trang sức để cho người ta kiểm tra, đây vốn là chuyện vô cùng không lễ phép, hành động không tôn trọng người khác, nhưng việc đã đến nước này, lão phu nhân không muốn trì hoãn, chỉ muốn dứt khoát, mau giải quyết chuyện này.
Mẫu tử Lý Ngọc Nhi không chút chậm chạp đặt đồ trang sức và túi thơm ở trên bàn nhỏ rồi đứng sang một bên, mùi thuốc xuất hiện ở vòng tay của lão phu nhân, bây giờ phủ y muốn kiểm tra kỹ càng, mò kim đáy biển quyết tìm ra đầu mối, nhưng trên người các nàng đều sạch sẽ, hoàn toàn không sợ kiểm tra.
Mà Trần Tố Lan từ đầu đến cuối đều cúi thấp đầu, thành thật làm theo lệnh của lão phu nhân.
“Phủ y, ta chỉ có cây ngọc trâm buộc tóc, cũng phải lấy xuống sao?” Vân Lãnh Ca cười, hỏi, lúc phải tham dự yến tiệc hoặc có khách bái phỏng nàng mới đeo một chút trang sức, hôm nay nàng để mặt mộc không trang điểm, mặc một bộ váy dệt thưa đơn giản, không có gì nổi bật.
“Nhị tỷ tỷ, tất cả mọi người đều tháo trang sức xuống, sao tỷ lại ngoại lệ được, không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ kêu cửa, tỷ che che giấu giấu, chẳng lẽ chột dạ ư?” Vân Thu Ca tức giận không chỗ phát tiết, lập tức âm dương quái khí nói, ngụ ý nói nếu ngươi không động thủ trên ngọc trâm, sẽ không sợ người khác biết.
“Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.” Vân Lãnh Ca hết cách lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Nữ nhi gia chú trọng dáng vẻ nhất, tóc tai bù xù là điều thất lễ, nếu Tứ muội muội hoài nghi ta, trong phòng đều là người một nhà, ta cũng không ngại.” Nói xong, giơ tay lên rút ra ngọc trâm buộc tóc, đưa cho Ngâm Thư ở sau lưng.
Trong khoảnh khắc, mái tóc đen của Vân Lãnh Ca như gấm phát ra ánh sáng rực rỡ trôi bên hông, lọn tóc xõa tung, ánh sáng vàng óng như ánh nến chợt hiện ra, một vẻ đẹp khó bề phân biệt, cảm giác nhìn không rõ lắm, khiến người ta có cảm giác không thể nhìn gần.
Trong lúc nhất thời mọi người quên mất nên làm gì tiếp theo, cũng ngơ ngác nhìn Vân Lãnh Ca, ngay cả hô hấp của phủ y cũng cứng lại, quên mất phải tiến lên kiểm tra đồ trang sức.
Cho đến lúc cửa sổ truyền đến một tiếng vang giống như bị ném trúng, mọi người như bừng tỉnh rối rít phản ứng.
Trong mắt Vân Lãnh Ca mang theo kinh ngạc khẽ nghiêng đầu nhìn cửa sổ, âm thanh này, rõ ràng do có người dùng cục đá ném vào.
“Phủ y, mau kiểm tra đi.” Lão phu nhân lạnh lùng liếc mắt nhìn đồ trang sức trên bàn, nhắc nhở.
Phủ y lên tiếng đáp ứng, đi đến đống đồ trang sức trên bàn nhỏ bên cạnh, nhặt lên từng món tra xét một phen, lúc cầm lên một cây trâm Bát Bảo Ngọc Thạch bươm buớm, trong nháy mắt hắn đổi sắc mặt, vội vàng để gần mũi ngửi nhẹ chốc lát, lúc này sắc mặt nặng nề nói: “Lão phu nhân, cây trâm này tản ra mùi hương giống như đúc với mùi thuốc tại hạ đã phán đoán."
"Trâm này của ai?” Trong nháy mắt vẻ mặt lão phu nhân biến hóa rất nhiều, ánh mắt khôn khéo tràn đầy lạnh lẽo quét một vòng mọi người trong phòng, lớn tiếng hỏi.
Lý Ngọc Nhi “Phốc” một tiếng thẳng tắp quỳ xuống, khi nghe thấy phủ y nói như thế thì trong đầu nàng ta trống rỗng, cả người bối rối, theo bản năng mở miệng đáp: “Là của ta....” Tâm hoảng ý loạn, ngay cả xưng hô thế nào cũng quên mất.
“Chứng cớ xác thật, ngươi còn gì nguỵ biện không?” Nét mặt lão phu nhân hiện rõ dáng vẻ quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, vẻ lo lắng nơi đáy mắt càng sâu hơn, hừ lạnh một tiếng nói.
“Tổ mẫu, lời nói của phủ y không đáng tin, lúc trước hắn nói bừa rằng vòng tay có vấn đề, có thể do hắn biết vòng tay chính là vật phẩm ngự ban, nên hắn muốn lật lọng chuyển sang đổ lên cây trâm của di nương, lời nói trước sau bất nhất (trước sau đều không giống nhau) như vậy, chẳng phải tự mâu thuẫn sao?” Vân Thu Ca cũng hoảng hồn, lời nói thê lương cùng khẩn cầu đánh vào nội tâm, làm cho người ta không khỏi xúc động.
“Tổ mẫu lấy hai món trang sức chia ra ngửi thử xem không phải sẽ rõ sao?” Vân Lãnh Ca nhìn thấy trên mặt Vân Bá Nghị biểu hiện vẻ không đành lòng cùng thương xót, trong lòng cười nhạo, trên mặt cực kỳ nghiêm túc đưa ra đề nghị.
Lão phu nhân gật đầu, nhận lấy cây trâm trong tay phủ y ngửi hồi lâu, sau đó giơ tay lại gần mũi, hít sâu mùi hương từ vòng tay, ngầm so sánh một phen, trong lòng đại khái có suy đoán.
Ánh mắt Vân Thu Ca khẩn trương không dứt nhìn theo động tác của tổ mẫu, khóe mắt liếc thấy sắc mặt Lý Ngọc Nhi chợt tái nhợt, tay chân luống cuống, vội vàng âm thầm lôi kéo ống tay áo nương mình.
Thân mình Lý Ngọc Nhi run lên, chưa tỉnh hồn liếc mắt nhìn bên cạnh, mẫu tử hai người trao đổi ánh mắt.
“Mùi vị thật có chút khác nhau, không cẩn thận phân biệt quả thật rất dễ dàng nhầm lẫn.” Lão phu nhân nói xong tháo vòng tay đem hai món đồ trang sức đưa cho Vân Bá Nghị đang trầm mặc bên cạnh, ý bảo ông cũng ngửi thử, tránh cho có người sẽ cảm thấy bà có lòng riêng thiên vị.
“Mẫu thân nói rất đúng. Nhi tử cũng đoán được rồi.” Vân Bá Nghị không yên chia ra ngửi, nhưng xem ra, có thể nhanh chóng phân biệt sự khác nhau, Vân Bá Nghị gật đầu phụ họa, cũng đồng ý với phán đoán của lão phu nhân.
Hai chủ tử lớn nhất của Tướng phủ đều nói như vậy, vậy khẳng định sẽ không phải là giả rồi, nhất thời, khắp phòng trong mắt nha hoàn tràn đầy đồng tình, ánh mắt khinh thường, giễu cợt nhìn về phía mặt Tam di nương đã không còn chút máu, đôi môi run lập cập.
“Tổ mẫu, phụ thân, không phải di nương mà, là Vân Lãnh Ca, hôm đó con tận mắt nhìn thấy Vân Lãnh Ca đi Phúc Thọ đường tán gẫu cầm theo vòng tay này, nhất định là lúc đó, nàng bôi thuốc phá thai ở phía trên.” Vân Thu Ca thấy lão phu nhân và phụ thân cũng đồng ý với lời nói của phủ y, chuyện sắp thành kết cục đã định, đến lúc đó mẹ con các nàng chắc chắn sẽ không có kết quả tốt, không để ý che giấu việc bản thân thực sự theo dõi Vân Lãnh Ca, bật thốt lên.
Chỉ cần chứng minh mùi thuốc phát ra từ vòng tay, mà mùi vị này đúng là do Vân Lãnh Ca gây nên, như vậy người hại chết bào thai trong bụng Nhị di nương là nàng, mà bản thân quá lắm chỉ mang trên lưng tội danh vụng trộm theo dõi dòng chính nữ, nhẹ hơn nhiều so với bỏ thuốc mưu hại.
“Ngươi nói là giờ Tuất canh ba lúc ta đi Phúc Thọ đường thỉnh an tổ mẫu ư?” Đôi mắt trong suốt của Vân Lãnh Ca chớp chớp, nổi lên từng đợt gợn sóng, giống như châu ngọc rơi trên mặt hồ tạo nên ngàn vạn nhu tình, lời nói dịu dàng, nhưng hàn băng nơi đáy mắt vẫn ngàn năm không thay đổi, nhẹ nhàng nói: “Ngâm Thư gần đây chế ra một mùi hoa kỳ dị, ta cố ý mang đến cho tổ mẫu xem một chút.” Dứt lời, vươn bàn tay thon ra phía sau.
Ngâm Thư vội từ trong áo lấy ra một bình hoa hồng nhỏ nhẹ nhàng đặt trên tay tiểu thư.
“Phủ y, mùi thơm trên vòng tay đoán chừng chính là hương từ trong bình này, ngươi kiểm tra xem, tránh cho có người nói ta rắp tâm không tốt.” Vân Lãnh Ca cầm cái bình, đưa cho phủ y đang đứng ở một bên mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.
Phủ y vội vàng nhận lấy, tháo nút gỗ của bình nhỏ, lại gần miệng bình, cẩn thận ngửi vài hơi thật sâu, nói: “Đúng vậy, Nhị tiểu thư nói không sai.” Ngay sau đó hắn lại có chút hiếu kỳ hỏi: “Tại hạ chưa từng ngửi qua mùi thơm này, thứ cho tại hạ mạo muội, có thể cho tại hạ biết công dụng của nó hay không.”
“Là nô tỳ luyện ra từ nhiều loại dược thảo, mùa xuân muỗi rất nhiều, tiểu thư bị đốt nhiều quá, nô tỳ không đành lòng, liền luyện ra loại hương này, hun thời gian lâu dài, có thể tránh muỗi.” Ngâm Thư nhận được ánh mắt Vân Lãnh Ca bảo nàng giải thích, bước lên trước vài bước, phúc thân hành lễ nói.
“Thì ra là như vậy, y thuật cô nương tinh thông, tại hạ vô cùng bội phục.” Phủ y nhận ra Ngâm Thư chính là nha hoàn lần trước biết mê mộng thảo, cảm khái nói.
“Tứ muội muội còn điều gì nghi vấn không?” Vân Lãnh Ca hòa nhã cười hỏi.
“Ngươi có gì chứng minh đây không phải là mùi thuốc có thể khiến cho phụ nhân sẩy thai? Dù sao mùi thơm cũng không khác nhau lắm.” Nhãn châu Vân Thu Ca xoay động, nảy ra ý hay, không phục nói.
“Tứ muội muội, nếu như muội không tin có thể tìm đại phu khác kiểm tra mà, loại mùi thơm này do Ngâm Thư luyện thành, về sau ta sẽ thường dùng, ta cuối cùng cũng sẽ không vì hại người mà hại luôn chính mình đâu.” Trong mắt Vân Lãnh Ca sáng rỡ say lòng người, giọng nói cũng thật nhu hòa, giống như trước mặt Vân Thu Ca người luôn gây sự, nhiều lần muốn hãm hại nàng chỉ là hài tử không hiểu chuyện.
“Lãnh Ca, chớ cùng nó giảng đạo lý, nó không đụng tường nam thì sẽ không quay đầu đâu, làm sai chuyện chỉ biết đẩy trách nhiệm, đúng là kẻ gây tai họa.” Lão phu nhân trợn trừng mắt, lạnh lùng nói, phủ y nhậm chức ở Tướng phủ nhiều năm, trong một ngàn người mới chọn được một người, tuyệt đối sẽ không sinh lòng phản bội.
“Lão phu nhân, tỳ thiếp oan uổng, là có người ném đá dấu tay....” Lý Ngọc Nhi thấy Vân Thu Ca thất bại, quỳ trên mặt đất bi ai khóc như mưa, đột nhiên nàng ta ý thức được hôm nay bỏ bao công sức, thật ra đã sớm bị Vân Lãnh Ca đoán được, ngược lại tương kế tựu kế, còn lão phu nhân muốn trừng trị các nàng theo gia pháp!
Vân Lãnh Ca vốn không tin vào tin tức của Lục Ý, không chỉ không vạch trần, còn giả vờ như hết sức đồng ý, để nàng ta cảm thấy nàng đã rơi vào bẫy, kì thực đối phương đã sớm mở túi ăn thịt người chỉ chờ nàng ta cho đầu vào thôi! Mời nàng ta chui vào!
“Còn ai có thể đụng đến cây trâm mà bản thân ngươi cài trên đầu sao? Đây là vật phẩm cận thân quý trọng, người nào cũng phải giữ gìn chặt chẽ?” Lão phu nhân nhìn khuôn mặt Lý Ngọc Nhi hoa lê đẫm mưa, khóc lóc kể lể, trong đầu liên tưởng đến kể từ sau khi Nhị di nương rơi đài, nàng ta chạy ngược chạy xuôi, giọng điệu thay đổi, đột nhiên cảm thấy cả người nổi da gà, giống như ngâm trong nước lạnh, làm bà không rét mà run.
Lý Ngọc Nhi có thể ẩn nhẫn vài chục năm để cho Vạn thị hô phong hoán vũ, cho đến khi Vạn thị hoàn toàn ngã vào trong đất bùn, nàng ta mới lộ ra cái đuôi hồ ly, hơn nữa hôm nay còn mưu toan nhất tiễn song điêu, chẳng những trừ đi hài tử của Nhị di nương, còn muốn lợi dụng tay của mình giúp nàng ta lật đổ Lãnh Ca, đến lúc đó ngao cò tranh nhau, nàng ta ngư ông thu lưới, chỗ tốt, ích lợi, đều ở trong lưới nàng ta.
Cho đến lúc này, bên trong phủ còn ai là đối thủ của nàng ta nữa chứ? Sợ là ngày nào đó, lão bà tử ta cản con đường của nàng ta, cũng sẽ bị nàng ta nhẫn tâm diệt trừ không chừng?
“Không cần nói nữa, chuyện này ta đã có quyết định.” Lão phu nhân càng nghĩ càng thấy đáng sợ, liếc mắt nhìn Lý Ngọc Nhi muốn nói lại thôi, lớn tiếng ngăn cản nói. Ngay sau đó quay đầu nhìn sắc mặt Vân Bá Nghị phức tạp, trưng cầu ý kiến của ông: “Bá Nghị, con xem nên làm gì?”
Ánh mắt Lý Ngọc Nhi thay đổi, giọt lệ như suối nhìn Vân Bá Nghị, trong mắt dần dần thể hiện vẻ tha thiết: Tướng gia đã nói nàng ta là nữ nhân ngài thích nhất, ngài nhất định sẽ không thấy chết không cứu.
Vẻ mặt Vân Bá Nghị cực kỳ phức tạp khó hiểu, xen lẫn các loại vẻ mặt khác nhau, không đành lòng, đau đớn, còn có thất vọng…
“Con à, hậu viện an tức gia đình ổn, tiểu nhân quấy phá, khuấy cho không khí Tướng phủ ngột ngạt, tâm phiền ý loạn sẽ ảnh hưởng đến sĩ đồ làm quan của con.” Ánh mắt lão phu nhân chớp động, dựa vào chỗ Vân Bá Nghị quan tâm nhất hung hăng đâm xuống.
“Tùy ý mẫu thân xử trí.” Vân Bá Nghị mở miệng, nghĩ đến Nhị di nương trong phòng gần như mất đi nửa cái mạng, hài tử trong bụng nàng là con ruột của ông, nhưng Lý Ngọc Nhi lại tổn hại mấy năm nay bản thân đối với nàng ta sủng ái không đổi, lòng dạ độc ác, cướp đi tính mạng hài nhi chưa ra đời của ông, nghĩ tới đây, Vân Bá Nghị quay đầu đi, khàn giọng nói.
Nghe vậy, chút hy vọng cuối cùng trong mắt Lý Ngọc Nhi nhất thời dập tắt, tê liệt ngã xuống đất, đôi mắt một mảnh vắng lặng cùng tro tàn.
Vân Thu Ca chỉ cảm thấy mấy chữ lạnh lẽo của phụ thân dường như nặng ngàn cân, đè ở trong lòng khiến nàng không thở nổi, nửa ngày không lấy lại được tinh thần: phụ thân không quan tâm rồi sao? Hoàn toàn bỏ qua mẫu tử các nàng rồi ư?
Lão phu nhân nhìn Lý Ngọc Nhi, ánh mắt lạnh lẽo: “Tất cả đều do ngươi gieo gió gặt bão, không trách người khác được, người đâu, cho Tam di nương uống Bán Hạ (tên một loại thuốc nam có độc tính), lập tức đưa ra khỏi thành đến thôn trang, vĩnh viễn không được trở về phủ.”
“Phụ thân, di nương hầu hạ người nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, người nể tình nương tận tâm tận lực, tha cho nương đi.” Vân Thu Ca dùng đầu gối di chuyển đến bên chân Vân Bá Nghị, lôi kéo vạt áo ông khổ sở cầu khẩn.