Editor: nhuandong
Tích Ngô Uyển của Nhị Di Nương
Vân Hạ Ca vừa mới tiến vào trong nội thất liền tức giận đùng đùng bắt đầu đập đồ, Nhị Di Nương cau mày nhìn dáng vẻ Vân Hạ Ca giống như người đi, thật sự là một trời một vực so với hình tượng xinh đẹp động lòng người trước đó. Những đồ vật trân quý kia rất đáng tiền, nhưng cũng bị nàng ta không chút do dự đập bể hết trên mặt đất.
Vân Hạ Ca phát tiết xong: “Nương, con không muốn bị cấm túc, con mặc kệ, người nhất định phải giúp con giết chết Vân Lãnh Ca.” Giọng nói thê lương, giống như một người đàn bà chanh chua, Nhị Di Nương nhìn lông mày cáng nhíu chặt hơn: “Con xem chút con giống kiểu gì vậy, phong cách đại gia khuê tú đi đâu rồi, còn hơn một năm nữa con đến tuổi cập kê rồi, như vậy còn ai thích con nữa đây, ai con muốn tới cửa cầu hôn nữa?” Nhìn hành động của Vân Hạ Ca, Nhị Di Nương khó chịu trong lòng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Bà không có nhi tử, Vân Hạ Ca là đứa con bà thích nhất, từ nhỏ bà rất yêu thương và dạy dỗ nàng. Mặc dù nàng không thông minh lắm, nhưng cũng không phải là người đần, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều không tệ, thường ngày cũng rất mềm mại động lòng người, hơn nữa gương mặt kiều mị, không phải là không có hi vọng gả cho nhà cao cửa rộng. Tại sao hôm nay lại dễ dàng bị Vân Lãnh Ca chọc giận, giống như không biết ẩn nhẫn và phản kích, tâm tình không chịu được một kích như thế, sau này sao có thể làm được việc lớn.
“Con chỉ là một thứ nữ, khá hơn nữa thì có thể làm như thế nào, có thể gả vào nhà gì nữa. Tại sao nương lại không giết Vân Lãnh Ca, giết Vân Lãnh Ca con chính là dòng chính nữ rồi.” Vân Hạ Ca vội vàng chạy đến chỗ Nhị Di Nương, lôi kéo vạt áo thêu hoa văn tinh xảo của Nhị Di nương, mặt mang theo hi vọng: “Nương, chỉ cần nương giết Vân Lãnh Ca, con chính là dòng nữ chính rồi, nhất định nữ nhi sẽ nghe lời của người.nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Con gả cho chỗ tốt nương cũng có mặt mũi, có được hay không?” Hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Nhị Di Nương.
Nhìn nữ nhi như vậy, dù sao cũng là do mình từ nhỏ yêu thương yêu, Nhị Di Nương cũng có chút giãn ra: “Không phải là ta chưa từng thử qua, kể từ khi thân nương Vân Lãnh Ca Lâm thị qua đời, ta đã nhiều lần tìm người ám sát nàng ta, nhưng mỗi lần đều để nàng ta trốn thoát, mới phát hiện ra bên cạnh Vân Lãnh Ca có người âm thâm bảo vệ. Trước kia Vân Lãnh Ca ngu xuẩn đã không thành công, hiện tại nàng ta thông minh hơn rất nhiều, khả năng thất bại rất cao.” Nhị Di Nương mím chặt môi, mi tâm mang theo chút do dự.
Nhìn vẻ mặt của Nhị Di Nương, Vân Hạ Ca biết diễn trò, âm thầm thở ra một hơi, đầu óc bình thường trì độn cũng hiếm có khi sáng suốt một lần: “Nương, người thực ngốc, người cần gì nhất định phải ám sát Vân Lãnh Ca, bỏ thuốc hoặc hãm hại nàng ta, làm nàng ta thân bại danh liệt không được hay sao?” Trong nháy mắt tâm tình Vân Hạ Ca khá hơn nhiều, khóe miệng mang theo vẻ hả hê đắc ý.
Trong nháy mắt Nhị Di Nương hiểu ra: “Đúng vậy, vụng trộm làm những chuyện này thì ai biết được. chỉ cần động tĩnh không quá lớn, đủ bí mật, người bảo vệ nàng ta cũng không thể luôn kịp thời chạy tới.” Nghĩ thông suốt đến tận xương, Nhị Di Nương cũng có chút vui mừng, xem ra nữ nhi của mình cũng không phải là rất đần, lúc trước chỉ là bị lửa giận làm mụ đầu mà thôi. Nhị Di Nương cũng tuyệt không cảm thấy hành độn lần này của Vân Hạ Ca rất ác độc, ngược lại cảm thấy được an ủi, nữ nhi của Vạn Phượng Ngô bà sao có thể là người thủ đoạn mềm yếu, về sau lập gia đình không có mấy phần thủ đoạn thì không quản lý được hậu viện to lớn được.
“Hạ Ca nói rất đúng, là nương suy nghĩ nhiều rồi.” Nhìn ánh mắt tán thưởng và khích lệ của Nhị Di Nương, Vân Hạ Ca hết sức hài lòng, cọ cọ vào người Nhị Di Nương.
“Nương nắm chắc rồi, con cứ yên tâm, chờ tin tức của nương là được.” Nhị Di Nương mỉm cười nhìn gương mặt Vân Hạ Ca giống mình, dịu dàng vuốt ve tóc của nàng.
Liên Lãnh Uyển
Tự mình trở lại uyển Thương Lãnh, Liên Ca tựa vào cửa sổ nhìn Ngâm Cầm và Ngâm Thư đang làm việc ở bên ngoài, nàng sờ lên cằm như có điều suy nghĩ, quan sát một hồi, nàng gọi hai người này đi vào, bảo Vận Nhi đóng kín cửa, canh giữ bên ngoài.
Mặc dù Ngâm Thư và Ngâm Cầm cảm thấy kỳ quái nhưng cũng vẫn giữ yên lặng như cũ, đứng yên tại chỗ chờ Vân Lãnh Ca mở miệng.
Vân Lãnh Ca híp mắt nhìn bọn họ một hồi lâu, Ngâm Thư yên lặng, rũ mắt đứng lẳng lặng ở tại chỗ, làm việc thì không hề nói chuyện. Ngâm Cầm hoạt bát, đôi mắt linh động mở to luôn càn quét hoàn cảnh xung quanh, luôn cười híp mắt, hai má lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu, hai người mỗi người đều có đặc điểm riêng.
Ngâm Thư và Ngâm Cầm bị Vân Lãnh Ca quan sát cảm thấy ngứa ngáy. Ngâm Thư còn tốt, trời sinh tỉnh táo , tính tình vẫn yên lặng như cũ, Ngâm Cầm đã không nhịn được, đôi mắt to liếc trộm Vân Lãnh Ca.
Sắc mặt Vân Lãnh Ca vẫn như cũ, trong lòng cảm thấy vô cùng bùi ngùi, nàng mở miệng: “Ngâm Cầm ngươi biết võ? Trước kia ngươi và Ngâm Thư đã biết nhau.” Không phải nghi vấn mà là khẳng định.
Ngâm Thư chỉ ngẩng đầu có chút phức tạp liếc mắt nhìn Vân Lãnh Ca, rồi tiếp tục cúi đầu không nói lời nào, vẻ mặt Ngâm Cầm kinh sợ, trong khoảng khắc thay đổi rất nhiều vẻ mặt, nhưng trong miệng vẫn không thừa nhận: “Tiểu thư, ta không biết võ, hơn nữa trước đó cũng không biết Ngâm Thư.”
Vân Lãnh Ca thu hết vẻ mặt hai người vào trong mắt, tỉnh táo mở miệng: “Lúc Ngâm Cầm ngươi đi bộ nhẹ nhàng hơn so với người bình thường rất nhiều, người nhìn lại bàn tay của mình một chút đi.” Ngâm Cầm nhìn kỹ lại tay mình, xương khớp ngón tay dày đặc chai sần, vừa nhìn liền biết hằng năm đều cầm kiếm, ngay lập tức vẻ mặt không yên.nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Không để ý tới vẻ mặt biến hóa của Ngâm Cầm bên cạnh, Ngâm Thư nãy giờ không nói gì lên tiếng: “Vậy xin hỏi tiểu thư, người từ đâu mà biết ta và Ngâm Ngầm biết nhau trước?” Mặc dù giọng nói còn bình tĩnh, nhưng ngữ điệu lại mang theo một chút ngạc nhiên và tìm tòi dễ dàng phát giác được.
Vân Lãnh Ca cười nhạt, đẹp không sao tả xiết, đột nhiên hai người cảm thấy kinh ngạc, nín thở chờ đợi câu trả lời.
“Khi Ngâm Cầm đi về viện với ta, người đầu tiên nhìn thấy chính là ngươi, mà ngươi cũng không chú ý len lén quan sát Ngâm Cầm một chút, hai người các ngươi còn trao đổi một ánh măt. Hơn nữa ta phát hiện, chỉ cần có người đến gần Ngâm Thư trong vòng một trượng, lập tức Ngâm Thư sẽ lộ ra vẻ mặt cảnh giác, hơn nữa sẽ quay đầu lại ngó nhìn người tới ngay tức khắc, thế nhưng khi Ngâm Cầm đi đến bên cạnh ngươi ngươi lại không có bất kỳ phản ứng nào, nếu như không phải là ở chung lâu dài một chỗ, đã rất quen thuộc hơn nữa còn là người rất tín nhiệm, làm sao Ngâm Thư ngươi lại không có chút cảnh giác?”
Không nhanh không chậm nói xong những lời này, Vân Lãnh Ca cảm thấy có chút khát nước, uống một ngụm trà, nhìn ánh mắt tràn đầy không tưởng tượng nổi nhìn nhau của hai người, cười nhạt không nói.
Ngâm Thư bình phục lại tâm tình, tỉnh táo mở miệng: “Vậy tiểu thư cho là ai phái chúng ta tới? Tiểu thư chuẩn bị xử trí ta như thế nào?”
Vân Lãnh Ca thản nhiên cười môt tiếng: “Các ngươi là do ngoại công phải tới giúp ta.” Trên mặt mang theo tia ấm áp nhàn nhạt, ở một vương triều phong kiến này, vốn cũng không tồn tại cái gì gọi là thân tình, Vân Bá Kiên chỉ lợi dụng nàng, lão phu nhân luôn nghĩ đạp nàn để địa vị Vân phủ trở lên cao hơn, Vân Lãnh Ca luôn luôn không thân cận với ngoại công nhưng lại quan tâm nàng như vậy , ngay từ lúc vừa mới trọng sinh đến thân thể này nàng đã cảm thấy bên cạnh có người đi theo nàng, bởi vì nàng không có năng lực nên không thể xác định rốt cuộc người đến có ý gì, cũng không muốn bứt dây động rừng, chỉ yên lặng trong lòng suy nghĩ và âm thầm quan sát.
Mình cũng không đáng giá để người khác thương nhớ, nàng thật sự không nghĩ ra được có ai phí sức phái người đi theo bên nàng. Trải qua mấy ngày quan sát, phát hiện người trong tối cũng chỉ là yên lặng bảo vệ nàng.
Hôm này nhìn thấy Ngâm Thư và Ngâm Cầm, trong lòng nàng mới xác định, là ngoại công sợ nàng gặp nguy hiểm ở phủ Hữu tướng, mới phái người bảo vệ mình. Ám vệ ở trong tối, nhưng cũng có lúc ám vệ không kịp thời xuất hiện kịp, hơn nữa đôi khi cũng không tiện cứu người, có lẽ là lần rơi xuống nước này, mới khiến ngoại công đưa Ngâm Thư và Ngâm Cầm tới đây.
Ngâm Thư và Ngâm Cầm ngạc nhiên và nghi ngờ nhìn Vân Lãnh Ca, họ nghe nói nhị tiểu thư Vân phủ là người ít học vả lại đầu óc ngu dốt, xem ra lời đồn đãi cũng không phải là that. Sức quan sát bén nhạy và sự sáng suốt kinh người không phải là của một người ngu ngốc có được.
Vân Lãnh Ca nhìn hai người, ôn hòa lại mang theo chút cường ngạnh mở miệng nói: “Nếu như hai người không thật lòng đi theo ta, vậy thì trở về bên ngoại công đi, ta không cần, thay ta cảm ơn ngoại công, mấy ngày nữa ta sẽ tự mình đi phủ Tả Tướng thăm ngoại công.” Trongtris nhớ Vân Lãnh Ca không cảm nhận được sự ấm áp của ngoại công, nàng cảm thấy trong lòng chua sót không nguôi, cũng muốn thay Vân Lãnh Ca tận hiếu cho tốt. Nhưng không thật lòng đi theo mình, khó bảo đảm một ngày nào đó sẽ phản bội nàng, được không bù được mất, dù sao cũng là đi ngàn dặm lại bị hỏng bởi ổ kiến, người thân thiết nhất bên cạnh mình càng khó có thể phòng bị.
“Ngâm Thư (Ngâm Cầm) nguyện trung thành đi theo bên cạnh tiểu thư, không bao giờ phản bội.” Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấu sự kiên quyết trong mắt đối phương, cùng nhau mở miệng nói, nữ tử cơ trí như vậy các nàng thật lòng đồng ý đi theo.
Nhìn thấu sự chân thật của hai người, Vân Lãnh Ca ấm áp cười một tiếng: “Ta hiểu rõ các ngươi có phương thức liên lạc với ngoại công, trước thay ta cám ơn người, đợi mọi chuyển ổn định ta sẽ tới thăm ngoại công.” Trong mắt thoáng nhau qua một tia nhớ nhung, rất nhanh yên lặng lại, đôi mắt đen sáng ngời cũng không nhìn ra chút suy nghĩ trong lòng.
“Dạ, tiểu thư.” Hai người đáp một tiếng, thật lòng nhiều hơn so với trước kia, trịnh trọng và tin phục.
Vân Lãnh Ca cũng gọi Vận Nhi vào, phân phó nói: “Về sau Ngâm Thư và Ngâm Cầm và ngươi chính là đại nha hoàn bên cạnh ta, ngươi đi nói với các nha hoàn từ nhị đẳng trở xuống, trừ ba người bọn ngươi ra, những người khác không cho phép đi vào bên trong thất.”
“Vâng, tiểu thư.” Trong lòng Vận Nhi cảm thấy kỳ quái với việc Ngâm Cầm và Ngâm Thư nhanh như vậy đã được thăng lên làm đại nha hoàn, nhưng cũng hiểu là có liên quan đến chuyện vừa nói, vì vậy thông minh im miệng không nói hnhieeuf.
“Ngâm Thư và Ngâm Cầm các ngươi thật sự không làm được chuyện trong viện, về sau ở lại bên cạnh ta bưng trà là được rồi.” Nhớ tới dáng vẻ tay chân vụng về của hai người bọn họ trước đó, bất giác cười một tiếng, nơi không ai thấy vành tai hai người đỏ lên,lại nghe thấy Vân Lãnh Ca tiếp tục mở miệng: “Ngâm Thư biết y thuật đúng không, về sau chuẩn bị chút thảo dược đi ở trong viện.” Nhìn ánh mắt khó hiểu của hai người, đơn giản mở miệng: “Mùi trên người.” Ngâm Thư chợt hiểu ra, mình hàng năm đều tiếp xúc với dược thảo, trên người sớm đã có mùi của dược thảo, sự bội phục Vân Lãnh Ca trong bụng hai người càng tăng thêm một phần.
Nhìn ánh mắt giống như nhìn thần tượng của hai người, Vân Lãnh Ca bất đắc dĩ vẫy vẫy tay, bảo ba người đi ra ngoài. Vân Lãnh Ca lười biếng nằm ở trên giường êm, nhắm mắt dưỡng thần, có phải ở cổ đại này nhất định phải thu được mấy tâm phúc thuộc về mình không, đã quen độc lai độc vãng một mình, rất khó quen được với cảm giác như vậy. Mấy ngày đi tới cổ đại này, hai chữ thói quen này bản thân mình nghĩ tới nhiều nhất, ai, hiện tại mình không có võ công, không có nội lực, không có vật lực, muốn làm chút chuyện nửa bước cũng khó đi, quả thật là cần người của mình. nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Nếu như không phải là ngoại công, năng lực tự vệ mình cũng không có. Trong lòng than nhẹ một tiếng, xem ra nhất định phải áp dụng huấn luyện của mình rồi, Vân Lãnh Ca chưa bao giờ dựa vào người khác sống, kiếp trước chính nàng dựa vào mình, đơn độc một mình báo thù. Mặc dù sư huynh rất muốn giúp một tay, nàng đều cự tuyệt. Nghĩ đến sư huynh, nam tử ấm áp như ngọc đó, Vân Lãnh Ca khẽ thở dài một tiếng.
Không có mấy người có thể dựa vào, mình không độc ác, người khác sẽ độc ác với mình, đây là lời răn của Vân Lãnh Ca.