Editor: Quỳnh ỉn
Hoàng đế từ lúc biết Mộ Dung Diệp có long dương chi hảo chỉ hơi kinh sợ, nghe xong lời Vân Lãnh Ca nói, chỉ hời hợt nhướng mày, ngón tay thon dài đặt ở trên bàn trà, tùy ý lúc có lúc không gõ mặt bàn.
Tiếng động nặng nề không ngừng vang lên, nhưng loại tiếng động không đồng nhất này lại giống như tiếng trống hung hăng đánh vào trong lòng người, ngay cả Vân Lãnh Ca trước khi tiến cung đã chuẩn bị tốt lúc này cũng không khỏi chột dạ.
Nàng tự tin nắm chắc mọi chuyện, nhưng tâm tư Hoàng đế sao lại có thể dễ dàng để người ta suy đoán ra như vậy? Cũng không biết hắn tin bao nhiêu?
Đối với chuyện Yên Nhi và Du Nhiên công chúa ngày đó dụ dỗ mê hoặc Mộ Dung Diệp, Vân Lãnh Ca rất tò mò, Yên Nhi ưu tú hơn so với tỷ tỷ tốt mã dẻ cùi kia của nàng, Du Nhiên công chúa lại có thân phận tôn quý, hai nữ tử được trời ưu ái cùng chấp bút, cũng không thể thể bắt được Mộ Dung Diệp, không biết Hoàng đế có tin hắn đoạn tụ hay không, dù sao mình cảm thấy có thể tin.
“Ừ, hôm nay lời Vân nhị tiểu thư nói, trẫm nghe một chút liền thôi, mẫu hậu ngài cũng giống vậy chứ?” Hoàng đế đột nhiên mở miệng, đôi mắt u ám, thâm thúy khó dò.
Yến hội hôm nay là vì Mộ Dung Diệp, cho dù Vân Lãnh Ca nói như thế nào, cũng không thể nghi ngờ là sẽ đắc tội, nhưng hắn là thiên tử, cửu ngũ chí tôn, Vân Lãnh Ca chính là một nữ nhi thần tử, tuyệt đối sẽ không vì xu nịnh Thái hậu mà nói dối quân vương, Thái hậu và Hoàng đế, cũng không phải là nàng có tội, một Thái hậu hữu danh vô thực, cùng một Hoàng đế thao túng vận mệnh quốc gia, đương nhiên nàng biết nên lựa chọn thế nào.
Kết quả đúng như hắn sở liệu, Vân Lãnh Ca lựa chọn quy phục hắn, cũng là ngỗ nghích với Thái hậu, Thái hậu nhất định sẽ tìm cơ hội nhắm vào nàng, hắn vốn đã chiếm được manh mối mình muốn, lưu lại Vân Lãnh Ca cho Thái hậu xử lý, cũng coi như là an ủi, Thái hậu sẽ giận lây sang nàng, nhưng người nhà của Tả Hữu tướng ở đằng kia, đơn giản chỉ cần tùy tiện lôi nàng ra đánh vài đại bản, nhưng trong đầu hiện ra khuôn mặt của nàng, lại có chút không đành lòng.
Thái hậu áp chế tức giận trong lòng với Vân Lãnh Ca, lại nghe thấy Hoàng đế không chút tiếng động tạo áp lực cho bà, ý tại lời nói chính là muốn bà hôm nay làm kẻ điếc, cái gì cũng không nghe thấy, lửa giận vừa tắt lại lần nữa nổi lên, nhưng người nói chuyện là Hoàng đế, cho dù bà bất mãn thế nào cũng không thể nói, chỉ có thể phụ họa theo: “Hoàng đế nói đúng lắm, hôm nay cái gì ai gia cũng không nghe thấy, hình tượng người mù kẻ điếc này thật sự rất hợp với lão ba như ai gia.”
Đối với lời châm chọc của Thái hậu, Hoàng đế làm như không nghe thấy, chỉ ôn tồn nói: “Mẫu hậu có tâm.”
Nói xong, liền hô một tiếng ra cửa: “Người đâu, đưa Vân nhị tiểu thư xuất cung.”
Thái giám bên người Hoàng đế tiến vào, hành lễ, nói với Vân Lãnh Ca đang quỳ: “Vân nhị tiểu thư theo nô tài xuất cung đi.”
Tâm tình Vân Lãnh Ca khẽ động, hôm nay thật sự là hai bên đều không phải người, những lời lừa đối này, chỉ cần cố tình là nàng có thể bị khởi tội.
“Thần nữ khấu tạ đại ân của Thái hậu nương nương, đại ân của bệ hạ, thần nữ cáo lui.” Vân Lãnh Ca lại dập đầu, đứng dậy cúi đầu chậm rãi lui ra ngoài.
“Hình như mẫu hậu có chút mệt mỏi, sớm đi nghỉ ngơi, nhi tử cũng xin cáo lui.” Hoàng đế thấy bóng dáng Vân Lãnh Ca biến mất, dời mắt đến khuôn mặt tức giận của Thái hậu, mỉm cười nói.
“Hoàng đế đi thong thả.” Thái hậu gật đầu, có lệ nói.
Thấy Hoàng đế và cung nhân bên người hắn rời đi, thân mình Thái hậu mềm nhũng, giống như mất hết sức lực, thân thể mệt mỏi tùy ý dựa vào trên ghế, mặt tái xanh, không nói một câu.
“Ngoại tổ mẫu tức giận?” Đột nhiên trong điện vang lên một giọng nam nhân thuần hậu, vừa dứt lời, rèm cửa bị vén lên, Mộ Dung Diệp một thân hoa bào màu tím dạt dào ý cười đi đến, đang phất phất tay với cung nhân hầu hạ bên trong điện.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Mộ Dung Diệp và Thái hậu, một người khóe miệng cong cong, vô cùng tuấn mỹ. Một người lửa giận thiêu đốt, vô cùng tức giận.
“Diệp nhi, ngươi nói cho ta biết, có phải người thật sự thích nam nhân không?” Thái hậu ngồi thẳng lưng, con ngươi nén tức giận nhìn về phía Mộ Dung Diệp đang đi tới, cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi.
“Ngoại tổ mẫu, chẳng lẽ người lại tin những lời ta để Vân Lãnh Ca nói là thật? Ngoại nhân tin tưởng chẳng có gì lạ, người là ngoại tổ mẫu của ta, ngoại tôn có ham mê đoạn tụ hay không, người còn chưa hiểu rõ?” Mộ Dung Diệp bật cười, nghe được trong giọng nói của Thái hậu để lộ ra quan tâm với hắn, trong lòng ấm áp, trên mặt mang theo vẻ trêu đùa đi tới ngồi xuống.
Thân mẫu của hắn Công chúa Hòa Nhạc và Hoàng đế là huynh muội khác mẹ, cũng nên gọi một tiếng cậu, nhưng Mộ Dung Diệp thẳng thắn gọi là ngoại nhân, Thái hậu cũng không thèm để ý, chỉ lo lắng cho định hướng tính tình của hắn, thấy hắn phủ nhận mình thích nam nhân, Thái hậu thở phào nhẹ nhõm, tức giận nghẹn hồi lâu lập tức trở thành hư không, đối với chân tướng mọi chuyện cũng hiểu rõ trong lòng, trong mắt mang theo oán trách, vẻ mặt đỏ ửng nói: “Ngươi đứa nhỏ này, cùng Vân tiểu thư liên hợp diễn trò cũng không nói với ta một tiếng, nhìn lời nói khẩn thiết của Vân tiểu thư, biểu cảm thành khẩn, vừa rồi ta thật sự bị nàng làm cho hồ đồ.”
Thấy ngoại tổ mẫu nhắc tới con mèo nhỏ này, nơi sâu nhất trong đáy mắt Mộ Dung Diệp nổi lên một tầng ý cười mỏng manh, hắn thật sự không nghĩ tới, Vân Lãnh Ca ngoài mồm miệng lanh lợi không thua những người khác, mà ngay cả diễn trờ cũng thật giả khó tìm, tốt hơn nhiều so với kết cục ban đầu mà hắn muốn, thật ra nàng nói không tính là ba hoa chích chòe, lời nói giản dị không hoa mĩ, nội dung cũng không quá chau chuốt, khiến cho người nghe không tìm thấy một khẽ hở, nàng nghĩ Hoàng đế vốn nhiều tính nghi ngờ, cố ý lưu lại sơ hở kia, chờ bị nắm bắt.
Đế vương là một người đa nghi, bình thường không có việc gì hắn cũng muốn bắt bóng bắt gió, nếu Vân Lãnh Ca kể lể lưu loát, chuyện này giống như là đã luyện tập tốt từ trước, giống như diễn viên diễn một kịch bản đã đầy đủ chuyện xưa, hoàn toàn không có một chút sức thuyết phục.
Lúc con mèo nhỏ đó nịnh nọt khuất phục nhìn đáng thương, nhưng dù như vậy, nàng cũng thật đáng yêu.
“Ngoại tôn cũng không muốn bị hắn tiếp tục nhét thêm vài cái cơ sở ngầm.” Mộ Dung Diệp cười sáng láng, vẻ mặt sáng như bạch ngọc, một tay chống cằm đặt ở trên bàn, đôi mắt rủ xuống, đáy mắt thoáng hiện lên một chút châm chọc, miễn cưỡng nói.
“Ta chỉ có một nữ nhi thân sinh, vì giang sơn của Đông Dương quốc đến tính mạng cũng không cần, ngươi là hài nhi duy nhất của Hòa Nhạc, ai gia tuyệt đối không cho phép Hoàng đế đánh chỉ ý lên trên người ngươi.” Trong mắt Thái hậu hiện lên vẻ tưởng niệm, sắc mặt rời rạc, dứt lời, không tự chủ xiết chặt tay thành quyền, giọng nói tàn nhẫn.
Mộ Dung Diệp ngoảnh mặt làm ngơ, khóe miệng khẽ cong lên, mơ hồ lộ ra tươi cười, trong mắt không tìm ra thần sắc phức tạp lắng đọng, im lặng không lên tiếng, một lúc sau cười khẽ: “Ngoại tổ mẫu, ngoại tôn chẳng phải tổ phụ, không có tâm trách trời thương dân của hắn, quân bất nhân, thần tử dĩ nhiên là bất nghĩa rồi.”
Cảm thấy lời nói sâu sa của Diệp nhi, Thái hậu nhắm mắt thở dài một tiếng, không khí trong điện nhất thời giống như trong hầm băng, lạnh lẻo tỏa ra tứ phía.
Khúc mắc của Diệp nhi bị chôn qua lâu, nhất thời có thể giải được sao?
“Hoàng đế dường như rất ưu ái và thưởng thức Vân nhị tiểu thư?” Thái hậu thấy không khí nhưng động, đè nén làm cho người ta không thở nổi, nên muốn tìm một đề tài để giảm bớt cảm xúc nặng nề của hai người, bỗng nhiên nghĩ đến lúc Hoàng đế gây áp lực cho mình vì Vân Lãnh Ca, nhìn thoáng qua thần sắc ủ rũ của Mộ Dung Diệp, chậm rãi nói.
Thái hậu vừa dứt lời, khí lạnh trên người Mộ Dung Diệp đột nhiên tăng thêm, chậm rãi thu lại đôi mắt, hai tay nắm chặt thành quyền cứng đờ, trịnh trọng nói: “Người nói là sự thật?”
Nhìn ra vẻ nghiêm cẩn trên mặt Mộ Dung Diệp, Thái hậu hoài nghi, cho hắn hẳn chỉ đúng lúc cảm thấy hứng thú người bên cạnh Hoàng đế, liền giải thích: “Tính tình của Hoàng đế không phải ngươi không biết, tính toán thiệt hơn, lạnh bạc, chuyện vì lợi ích của bản thân mà mổ gà lấy chứng còn thiếu sao? Có lẽ hắn phá lệ vì Vân Lãnh Ca tạo áp lực cho ta, chính là không hi vọng ta mượn việc này xử phạt nàng, cái này không phải là ưu ái thì gọi là cái gì?”
Mộ Dung Diệp lạnh lùng, tươi cười trên mặt biến mất, cau mày, đột nhiên ngồi thẳng người, bàn tay to vỗ mạnh một cái lên bàn, tức giận nói: “Hắn dám.” Hai chữ này, gần như từ trong kẽ răng xuất ra.
Thái hậu trợn mắt há mồm nhìn ly trà vỡ thành nhiều mảnh rơi trên mặt đất, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, hé mắt nhìn khuôn mặt giận dữ của Mộ Dung Diệp, kinh ngạc hỏi: “Diệp nhi, hay là ngươi thích vị Vân nhị tiểu thư này?”
Nghe vậy, Mộ Dung Diệp sửng sốt một lắt, ánh mắt không tự nhiên lóe sáng, đối phương ảo não trước hành động mới vừa nhất thời trong tình thế cấp bạch không chú ý lực khống chế phá hỏng cái bàn của mình, có chút chật vật che lấp nói: “Ngoại tổ mẫu, người nghĩ nhiều quá, ta mới hồi kinh vài ngày, sao có thể thích một nữ tử?”
Thái hậu ngồi ở trên vị trí cao mím môi lắc đầu, không đồng ý nói: “Xem ra đứa nhỏ này ở chung tốt lắm, thật sự là không tệ, lần này chẳng những đặc biệt khiến Vân nhị tiểu thư làm chứng giúp người, đây chính là chuyện liên quan đến sống chết, ngươi lại nguyện ý nói với nàng, vừa nghe thấy Hoàng đế ưu ái nàng, ngươi bình thường có năng lực tự chủ rất tốt, lại không kiềm chế được lực đạo, ngươi còn nói ngươi không thích nàng?”
Thấy Thái hậu nói rõ tâm tư của hắn, phân tích có lý hợp tình, trong lòng Mộ Dung Diệp nhảy dựng, không có khả năng, hắn và Vân Lãnh Ca mới gặp mặt vài lần sao có thể thích nàng? Tối hôm đó hôn môi dĩ nhiên khiến hắn động tâm, nhưng đây chỉ là ngoài ý muốn thôi, bất kỳ nam nhân đối mặt với tuyệt đại giai nhân như Vân Lãnh Ca, đều sẽ động tâm, nhưng cũng không có nghĩa là sẽ thích.
“Ngoại tổ mẫu, nàng giúp ta, ta quan tâm nàng là chuyện bình thường, người đừng tò mò.” Mộ Dung Diệp khẽ nhíu mày, kiên quyết không thừa nhận mình thích Vân Lãnh Ca.
“Vân nhị tiểu thư là người thông tuệ, dung mạo tuyệt sắc, tâm tư linh hoạt, lần này vì che lấp cho ngươi mà đánh bạc với cả tính mạng của mình, ngươi thích nàng cũng là thói thường của con người thôi.” Nói xong, Thái hậu mỉm cười, trong đôi mắt hiện lên một chút khôn khéo, tầm mắt nhìn Mộ Dung Diệp càng lộ ra vẻ trêu chọc.