Editor: Quỳnh ỉn.
Đêm nay rất nhiều nữ tử đánh đàn, nếu như còn đánh đàn khó tránh khỏi không có gì mới mẻ độc đáo, vẽ tranh cũng rất tốt, nhưng lại không có cảm giác muốn hưởng thụ, mà hiện giờ mình cũng không tệ, lại tránh quá mức nổi bật.
Suy nghĩ một chút quyết định vẽ đồ vật, Vân Lãnh Ca hơi xoay người, cầm bút lông đã thấm đẫm mực lên, dần dần trong sổ tay ít ỏi liền xuất hiện một đóa mẫu đơn cực lớn, động tác trong tay càng lúc càng nhanh, như nước chảy mây trôi, tùy ý tiêu sái.
Ánh sáng mờ nhạt chiếu vào trên người Vân Lãnh Ca, lúc sáng lúc tối, khiến cho người ta không thấy rõ biểu cảm của nàng, quần áo màu trắng baybay trong gió, tay áo giống như nước đang vung những tia sáng bạc trong ánh sáng mờ mịt, càng tôn lên cánh tay trắng ngần của nàng, mắt như ngọc đen.
Âu Dương Phong cảm thấy có chút khó tin, Vân Lãnh Ca dây dưa với mình lâu như vậy, chưa bao giờ nghe nói nàng biết vẽ tranh, chẳng lẽ nàng đang cố làm ra vẻ huyền bí? Nhưng diễn xuất lại không giống như vậy nha.
Vẽ xong một nét bút cuối cùng, Vân Lãnh Ca buông bút vẽ xuống, nhìn nét mực chưa khô trên cuốn tranh, xoay người hành lễ nói: "Thần nữ bêu xấu."
Thấy nàng vẽ xong, hai cung nữ đứng ở bên cạnh tự động cầm cuộn tranh lên, tiến đến gần bàn Hoàng đế cách đó không xa để hắn có thể nhìn thấy gần hơn.
"Đây là mẫu đơn?" Hoàng thượng chăm chú nhìn cuộn tranh vài lần, giương mắt hỏi.
"Hồi Hoàng thượng, vâng." Vân Lãnh Ca cúi đầu đáp.
Ngự hoa viên lấy mẫu đơn là chính, mẫu đơn lại là quốc hoa, hôm nay phi tần chỉ có Hoàng hậu xuất hiện, xem như là mượn hoa hiến phật.
"Thật là thông minh." Ánh mắt Hoàng thượng hàm chứa thâm túy đánh giá Vân Lãnh Ca một chút.
Thấy Hoàng đế vừa liếc mắt một cái liền nhìn ra được tâm tư của mình, trái tim Vân Lãnh Ca trở nên cảnh giác, hành lễ nói, "Thần nữ tạ hoàng thượng khen ngợi."
Nàng hơi cúi đầu xuống, không nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt, chỉ có thể nhìn thấy sự hoảng hốt trên mặt, cùng với lời nói của bản thân chưa hề toát ra bất kỳ sợ hãi hay là hưng phấn nào, không kiêu ngạo không siểm nịnh, chỉ cung kính cúi đầu đứng thẳng, xung quanh người lại hoàn toàn lạnh lùng.
Trong lòng Hoàng đế không khỏi nổi lên lòng hiếu kỳ với nàng, phàm là nữ tử trong thiên hạ nhìn thấy hắn đều không hề bận tâm giống như nàng. dường như mặc kệ là ai đều không hề có bất kỳ quan hệ gì với nàng, nghĩ một chút, hoàng thượng liền nghĩ muốn gây khó dễ cho nàng một chút.
"Bức tranh này không tệ nhưng lại không có thần, hữu hình lại vô vận, năng lực của Vân tiểu thư chỉ có thế sao? Hay là cố ý giấu diếm?" Tầm mắt Hoàng thượng trở lại trên cuốn tranh, từ từ cho đánh giá, Đế vương đắm mình trong quyền mưu nhiều năm, mỗi lời nói cử chỉ của hắn đều khiến cho người ta có cảm giác bí hiểm.
Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán Lão phu nhân và Vân Bá Nghị, lúc trước Vân Lãnh Ca vẽ mẫu đơn, trong lòng liền có chút cao hứng, không nghĩ tới vui vẻ lại không được lâu dài, lời kế tiếp của Hoàng thượng khiến cho bọn họ như bước trên một tầng băng mỏng, thầm nghĩ trong lòng, chỉ cần Vân Lãnh Ca không gây phiền hà cho Tướng phủ là tốt rồi.
Vân Lãnh Ca suy nghĩ một chút, xoay người cần lấy ly trà thơm đã được chuẩn bị từ sớm trên bàn, sau đó theo quỹ đạo hắt lên cuốn tranh,nước dần dần thấm, trong lúc nhất thời mộ nụ hoa mẫu đơn tinh xảo đang chậm rãi nở rộ, phần thiếu xót trên cánh hoa trở nên no đủ, tựa như đang ngủ bây giờ đều tỉnh lại, từng đóa, từng đóa, từng cánh hoa lười biếng nở lớn, nở tốt, xung quang một bông hoa mẫu đơn lớn là từng đóa hoa nhỏ sống động, như đang trình diễn lại toàn bộ quá trình mẫu đơn nở hoa, ở trong cái nhìn chăm chú của mọi người, nhanh chóng hoàn thành, thoáng chốc dẫn tới tiếng kinh hô của mọi người trong vườn.
Lúc này, từ trong bụi cây rất nhiều bươm bướm với đủ màu sắc bay tới, giống như bị mẫu đơn nở rộ kia hấp dẫn, bay xuống đỗ trên giấy hút mật, cánh nhỏ nhẹ nhàng chuyển động.
"Vân tiểu thư có thể vẽ được như vậy, thật làm cho người xem cảm thấy khó quên." Từ đầu đến cuối ánh mắt đuôi mày của Mộ Dung Diệp đều hiện lên vẻ tán thưởng, không để ý thay đổi cánh tay, chống cằm, nghiêng đầu cười nói.
Mọi người trong vườn đều kinh thán (kinh ngạc + thán phục) không thôi, không có lời nào để nói về cảnh tượng trước mặt này.