Editor: Búnn.
"Tiểu thư, sẽ là ai?" Ngâm Thư nôn nóng hỏi.
Đồ ăn ngày thường của tiểu thư đều do một tay Vận Nhi chuẩn bị, cho nên hẳn là không có người nào có thể tiếp xúc được.
"Đi hỏi Vận Nhi xem trên đường có ai chạm qua đồ ăn hoặc có ai tìm cơ hội đến gần nàng không?" Đôi môi đỏ hồng của Vân Lãnh Ca nâng lên, tạo thành độ cong tuyệt mỹ, mang theo vẻ dụ hoặc không thể kháng cự, lại giống như hoa anh túc có thể chết người khiến người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
"Vâng, tiểu thư." Ngâm Thư bừng tỉnh đại ngộ, muốn động tay động chân ở đồ ăn, thì nhất định phải lôi kéo hoặc dời sự chú ý của Vận Nhi mới có thể làm được.
Ngâm Thư cáo lui: "Tiểu thư, nô tỳ đi viết đơn thuốc nấu thuốc, lát nữa sẽ đưa tới cho tiểu thư."
Vân Lãnh Ca mỉm cười gật đầu, trong lòng tự định giá, không ngờ trong lúc vô tình lấy được một bản sách cổ lại có thể phơi bày quỷ kế lần trước của Nhị di nương mà lần này còn gián tiếp cứu mình một mạng.
Xem ra không thể tiếp tục thụ động để người khác đánh, có lẽ phải chủ động xuất kích rồi. Ý cười trong đôi mắt Vân Lãnh Ca đầy quỷ dị, nếu Nhị di nương không thức thời, thì nàng sẽ tới đấu một trận, xem đạo hạnh của ai cao.
"Tiểu thư, nô tỳ có tội." Vận Nhi đỏ mắt đi vào, không nói hai lời liền quỳ gối trước mặt Vân Lãnh Ca.
"Chỉ cần em không phải bội ta, những chuyện khác cũng không tính là cái gì." Vân Lãnh Ca buông quyển sách trong tay vừa mới tùy ý lấy ra xem xuống, nhìn hai con mắt sưng húp giống như quả đào nhỏ, trong lòng dâng lên cảm giác đau lòng nhàn nhạt, bình tĩnh hòa nhã nói.
"Nô tỳ không phản bội tiểu thư, chẳng qua nô tỳ trời sinh ngu xuẩn, lại hại tiểu thư một lần nữa, lần này khiến tiểu thư suýt nữa khó giữ được tính mạng, đều là lỗi của nô tỳ." Vận Nhi cắn môi lắc đầu liên tục, nước mắt không ngừng lăn xuống, chuyện thạch tín lần trước bản thân vốn nên cảnh tỉnh một chút, thật không ngờ đám người lòng dạ hiểm ác kia lại lập lại chiêu cũ, thậm chí nàng dùng ngân châm cũng không nghiệm ra.
"Không sao, còn sống là tốt rồi." Vân Lãnh Ca cười cười, Vận nhi là nữ tử thiện lương, đáy lòng mềm mại, nhận được ân huệ của người khác thì nhất định sẽ tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo, có câu nói có lợi có hại, mặc dù tính tình như vậy sẽ là trung thành không hai lòng, nhưng tật xấu dễ mềm lòng cũng sẽ khiến những người khác lấy lỗ hổng đó thừa dịp mà vào.
(1)Tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo: sơ lược là: làm ơn thì chỉ bằng một giọt nước nhỏ, còn báo ơn đền ơn người khác như một dòng suối mạnh mẽ, ý đề cao sự ơn nghĩa đối với người có ơn.
"Vận Nhi, trong tướng phủ người muốn hại chúng ta rất nhiều, nếu mọi chuyện đều mềm lòng không cẩn thận như thế này thì người chết trước chính là chúng ta, em hiểu không?" Vân Lãnh Ca nhìn ánh mắt có chút sương mù của Vận Nhi, ánh mắt lóe lóe, trong lời nói có chút ý vị sâu xa.
Vận Nhi nghe vậy, trong ánh mắt lụn bại của nàng thoáng hiện chút ánh sáng, bất tri bất giác nắm chặt quả đấm nhỏ, trong giọng nói càng tăng thêm cảm giác tuyên thệ: "Tiểu thư, nô tỳ hiểu rồi, sau này nô tỳ nhất định sẽ không mềm lòng để mấy người đó có cơ hội."
Từ nhỏ cha mẹ nàng mất sớm, trên đời này ngoại trừ tiểu thư và Lâm ma ma thì không còn người thân nào, mình gây phiền toái cho tiểu thư hết lần này đến lần khác nhưng tiểu thư lại chưa bao giờ trách mắng, nàng thầm cảm kích nhưng cũng rất tức giận, nghĩ tới chuyện Ngâm Thư vừa mới hỏi, lực đạo cắn môi dưới của Vận Nhi càng lúc càng mạnh.
"Ừ." Vân Lãnh Ca cười nhạt gật đầu một cái, Vận Nhi cũng không ngốc, chẳng qua trời sinh lương thiện khiến nàng bỏ quên rất nhiều chi tiết, trải qua mấy chuyện này tự nhiên nàng có thể tính toán ra thâm ý trong đó, mình chỉ cần chỉ điểm một chút rằng nên làm thế nào thì tự nhiên nàng sẽ biết được.
"Đứng lên đi, đừng để chuyện này ở trong lòng, hoa mai hương chuốc khổ hàn lai (2), phải trải qua một số chuyện không sạch sẽ thì mới trưởng thành được." Ánh mắt Vân Lãnh Ca trong trẻo lạnh lùng, cầm quyển sách vừa đặt ở một bên lên tiếp tục đọc.
(2) Bảo kiếm phong tòng ma lệ xuất, Mai hoa hương tự khổ hàn lai: Bảo kiếm được rèn từ lửa đỏ, hương hoa mai nuôi được dưỡng ở xứ lạnh.
"Vâng, tiểu thư, sau này nô tỳ tuyệt đối sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài." Vận Nhi đứng lên, mặc dù tiểu thư không để ý, nhưng nàng sẽ không thể quên được chuyện này.
Buổi tối, Vân Lãnh Ca uống chén thuốc, tắm rửa xong, nhỏ giọng phân phó đủ loại chuyện cho Ngâm Cầm.
Hôm sau, sáng sớm Vân Lãnh Ca đã bị Vận Nhi hầu hạ rời giường, tắm rửa, thay quần áo.
Vân Lãnh Ca ngồi trước kính trang điểm, Vận Nhi chải đầu, trang điểm cho nàng, thần sắc của Vận Nhi không còn suy sút như hôm qua, hẳn là đã nghĩ thông suốt, Ngâm Cầm và Ngâm Thư ở bên cạnh cũng bận rộn trong trong ngoài ngoài không ngừng.
Người của Liên Lãnh Uyển ít đi, có một số việc không giúp được, chờ vú và Lục Ý vào phủ thì tốt hơn rồi.
Trong gương là cô gái da trắng như tuyết, tóc như mực, búi kiểu vân kế, tóc dài sau gáy buông trước ngực, khóe môi anh đào căng mọng lóng lánh, ánh mắt lạnh lùng trong trẻo thâm thúy, Ngâm Cầm vô ý nhìn một cái mà không rời mắt nổi.
Trong lòng khẽ than, Vân Lãnh Ca bị lăn qua lăn lại có chút mệt mỏi, tác dụng của thảo dược mộng hồn vẫn còn đó, suy cho cùng vẫn ảnh hưởng tới cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi thường ngày, yến hội trong cung cử hành lúc chạng vạng, sáng sớm đã trang điểm có phải là quá sớm rồi không.
Nha hoàn ngoài cửa bẩm báo: "Nhị tiểu thư, tứ tiểu thư cầu kiến."
"Cho mời." Vân Lãnh Ca hiểu rõ suy nghĩ của Vân Thu Ca, e là nàng ta muốn năn nỉ mình dẫn theo nàng ta vào cung.
"Nhị tỷ, hôm nay tỷ thật xinh đẹp." Vân Thu Ca vào nội thất, trực tiếp chạy về phía Vân Lãnh Ca, ánh mắt mang theo vẻ tán thưởng, cười nói.
Vân Lãnh Ca buồn cười nhướng mày, lúc này trên người nàng vẫn còn mặc độc y đơn giản, trên búi tóc cũng không dùng trâm cài, trên tay cũng không đeo đồ trang sức, nàng ta nhìn ở đâu ra được hôm nay bản thân xinh đẹp, vì vào cung, rõ ràng là Vân Thu Ca đang nói những lời trái lương tâm.
"Mộ Dung thế tử lớn lên tuấn mĩ, còn là rường cột của Đông Dương, dựa vào tài mạo của Nhị tỷ, nhất định có thể diễm áp quần phương, bắt được tâm của thế tử." Vân Thu Ca tiếp tục tán dương, mặt mày cong cong.
Vân Lãnh Ca thầm bĩu môi, nói thế sợ là có dụng ý khác, muốn dùng cái này để dò xét xem mình có ý với Mộ Dung Diệp, gây trở ngại cho con đường phàn long phụ phượng (3) của nàng ta hay không.
(3) thấy người sang bắt quàng làm họ; dựa dẫm vào người có quyền thế (bám vào vảy rồng, núp vào cánh phượng để bay lên cao).
"Tứ muội lo thừa rồi." Vân Lãnh Ca không nhanh không chậm đứng dậy: "Người đâu, pha trà cho Tứ tiểu thư." Nàng thật sự tò mò, rốt cuộc Vân Thu Ca sẽ dùng biện pháp gì để mình có thể mang nàng ta cùng đi dự cung yến.
Thấy Vân Lãnh Ca vẫn không đề cập tới trọng điểm, Vân Thu Ca lén cau mày, lặng lẽ nén vẻ phiền não, nhìn nội thất một vòng, thần bí nói: "Nhị tỷ có thể cho người ra ngoài không? Muội có chuyện muốn nói."
"Có chuyện gì cứ nói, đừng ngại." Vận Nhi bưng trà lên, Vân Lãnh Ca ngồi trên giường êm, cầm cốc trà lên, khẽ uống một ngụm nói.
Thấy trong nội thất chỉ có ba nha hoàn thiếp thân của Vân Lãnh Ca đang bận rọn, Vân Thu Ca khinh thường liếc mắt nhìn Vận Nhi đang bận rộn châm trà giúp nàng ta, cũng không quanh co lòng vòng nữa, nói thẳng: "Nhị tỷ mang ta vào cung dự tiệc, ta sẽ khiến di nương nói chuyện năm đó mẫu thân qua đời như thế nào, được không?"
Đáy mắt Vân Lãnh Ca lạnh xuống, đặt ly trà trong tay xuống, thì ra nàng ta có chủ ý này, e là hôm nay nàng ta kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nội thất yên tĩnh không tiếng động, đột nhiên Vân Lãnh Ca đặt ly trà xuống bàn, tiếng vang khi ly trà chạm mặt bàn đánh vào tâm trạng khẩn trương chờ đợi của Vân Thu Ca, kiềm chế xao động trong lòng, Vân Thu Ca thầm nghĩ, nhắc tới chuyện này chắc chắn Vân Lãnh Ca sẽ thỏa hiệp với mình, giống như lần trước di nương mượn chuyện này ép nàng ta phải liên thủ, tuyệt đối là thử lần nào trúng lần đấy, dù sao cũng không có nữ nhi ruột thịt nào buông tha việc mẫu thân mình chết oan mà không để tâm.