Editor: nhuandong
Giờ phút này Lâm ma ma thụ sủng nhược kinh, bà tuyệt đối không nghĩ tới cách mười năm mà mình còn có thể nhìn thấy tiểu thư, mà tiểu thư lại còn là người quan tâm như vậy, trong chốc lát nhớ tới cuộc sống cùng phu nhân ở trong Tướng phủ, buồn thương trong lòng, đôi mắt ảm đạm khẽ rơi một giọt lệ nóng hổi.
Vân Lãnh Ca nắm lấy đôi tay khô gầy của Lâm ma ma, điều khiển để tay khẽ di động trên mặt mình, đôi tay nhũ mẫu không hề mềm nhẵn, nhưng loại cảm giác ấm áp này lại giống như đúc trong trí nhớ.
Lâm ma ma sững sờ nhìn dung nhan Vân Lãnh Ca rất giống phu nhân, cảm nhận được bàn tay non mềm của tiểu thư, ánh mắt mênh mông, thần sắc ngơ ngác, cả người giống như ngây dại.
Vân Lãnh Ca vươn tay, dịu dàng lau đi nước mắt trên khóe mắt giúp Lâm ma ma, cười yếu ớt nói: "Nhũ mẫu theo ta hồi phủ, từ nay về sau Ca nhi sẽ chăm sóc người thật tốt."
Lâm ma ma thấy hiện giờ Vân Lãnh Ca trổ mã làm rung động lòng người, lại kiên cường như thế, trong lòng có chút an ủi, rũ mắt xuống, khóe miệng của Lâm ma ma hiện lên một nụ cười khổ, có chút tự ti nói: "Tiểu thư, thân thể tàn phế này của nô tỳ đã không còn dùng được nữa rồi, không có tư cách lại tiếp tục chăm sóc tiểu thư."
Tâm nguyện tận mười năm mới được đền bù, Lâm ma ma như được an ủi, thấy tiểu thư càng xuất sắc vĩ đại hơn các khuê tú trong kinh thành, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n liền biết tiểu thư sống rất tốt, bản thân thủy chung không phụ lòng nhờ vả, phu nhân dưới suối vàng cũng có thể an tâm.
Trong lòng Vân Lãnh Ca hiểu được Lâm ma ma sợ liên lụy đến mình, dù sao năm đó bà bị Nhị Di Nương sắp đặt rời khỏi Tướng phủ nhiều năm như vậy, hiện tại muốn trở về tất nhiên có chút khó khăn, lão phu nhân và Vân Bá Nghị mà biết thì sẽ khổ.
Vận Nhi đứng ở sau lưng Vân Lãnh Ca đã sớm khóc không thành tiếng, khoảnh khắc chính mình nhìn thấy Lâm ma ma kia, tay nhỏ cầm khăn không nhịn được vụng trộm gạt lệ, nghe được hiện tại Lâm ma ma bộ dáng như thế này rồi mà vẫn không chịu hồi Tướng phủ, không để ý trên mặt mình còn đầy nước mắt, khàn giọng nói: "Nhũ mẫu, người trở về cùng tiểu thư đi."
Vân Lãnh Ca vẫn cười nhạt vỗ vỗ tay Lâm ma ma, an ủi: "Nhũ mẫu, không cần phải lo lắng cho Ca nhi, Ca đã có đối sách, chẳng lẽ nhũ mẫu không muốn ngày ngày ở bên cạnh ta? Ca nhi vẫn còn cần nhũ mẫu giúp đỡ đấy."
Nói xong, Vân Lãnh Ca còn như làm nũng ôm cánh tay Lâm ma ma, đôi môi nhỏ phấn hồng nhếch về hai bên, nghịch ngợm trừng mắt nhìn bà.
Lâm ma ma thấy bộ dạng tiểu thư làm nũng khoe mẽ rất đáng yêu, trong chốc lát gánh nặng trong lòng thoáng tan đi không ít, hai má nổi lên một nụ cười tươi tắn, cực kỳ khổ tâm và vui mừng sự lo nghĩ của tiểu thư.
Bà cũng đã một bó tuổi rồi, năng lực có hạn, chỉ có thể giúp tiểu thư quản lý những việc đơn giản trong cuộc sống, nhưng tiểu thư vì không để cho bà cảm thấy mình vô dụng, thiện ý thêu dệt lời nói dối hi họng mình có thể theo nàng hồi phủ.
Nhưng Lâm ma ma cũng rất bướn bỉnh, vẫn không chịu buông: "Tiểu thư, nha đầu Thủy Lục ta đã dạy bảo rất lâu rồi, có lẽ có thể dùng được một chút, nàng.."
Vân Lãnh Ca cười nhạt cắt đứt lời nói của Lâm ma ma... lắc lư cánh tay gầy còm của bà vài cái, dịu dàng nói. Không cần, Ca nhi không nỡ xa nhũ mẫu, Ca nhi đã nghĩ kỹ đón nhũ mẫu hồi phủ chăm sóc tuổi già."
"Tiểu thư, người biết rõ ta chỉ là một nô tỳ bình thường, cũng không phải là nhũ mẫu của tiểu thư." Lâm ma ma có chút khó xử mở miệng.
Bởi vì khi còn bé Vân Lãnh Ca có người cho nàng bú sữa riêng, nhưng Lâm thị nhớ mãi công lao vất vả trong những năm này của Lâm ma ma, cố ý dặn dò Vân Lãnh Ca gọi Lâm ma ma là nhũ mẫu, chính là hi vọng nàng có thể tri ân báo đồ, đừng quên những năm này Lâm ma ma hết lòng chiếu cố bà.
Tất nhiên Vân Lãnh Ca hiểu được ý của Lâm ma ma, nàng nhẹ nhàng tựa đầu trên vai Lâm ma ma, trong mắt thoáng nhớ lại, cúi đầu mở miệng nói: "Nhũ mẫu, ta đã không có mẫu thân rồi, người còn muốn rời khỏi Ca nhi sao?"
Vân Lãnh Ca biết rõ nếu như mình không bốc thuốc nặng, chắc chắc Lâm ma ma sẽ không đồng ý hồi phủ cùng mình, mắt chợt lóe ánh sáng, Vân Lãnh Ca có chút ủy khuất tiếp tục nói: "Chẳng lẽ nhũ mẫu trách Ca nhi không sớm đi đón người hồi phủ?"
"Tiểu thư, nô tỳ không có ý này, nô tỳ cứ tùy tiện hồi phủ như vậy, trong phủ sẽ không có lời tốt." Cuối cùng Lâm ma ma cũng lộ ra chút nông nóng, sốt ruột giải thích, cũng thổ lộ băn khoăn trong lòng mình.
Nói quá nhanh, Lâm ma ma không kịp hít thở, lớn tiếng ho khan vài tiếng, Lâm ma ma hoảng sợ tranh thủ quay đầu, tránh ho đến tiểu thư.
Vân Lãnh Ca cũng không hề có ý ghét bỏ, vươn tay khẽ vỗ ngực Lâm ma ma, điều hòa hơi thở cho bà, trong mắt mang the ý tứ không muốn rời xa: "Ca nhi đã sớm tính toán ổn, nhũ mẫu chờ ta mấy ngày, rồi cùng ta hồi phủ được không?"
Lâm ma ma thấy tiểu thư cười ấm áp, còn có trong mắt là kiên trì không cho cự tuyệt, không khỏi thở dài một hơi, mấp máy môi: "Tiểu thư đã kiên trì, nô tỳ có mất mạng cũng sẽ bảo vệ tiểu thư."
"Chúng ta sống càng tốt, những người lòng dạ hiểm độc kia mới có thể càng khó sống. Nhũ mẫu yên tâm, sớm muộn gì Ca nhi cũng sẽ báo thù cho mẫu thân." Vân Lãnh Ca thấy cuối cùng Lâm ma ma cũng đồng ý, thoải mái cười, ngay sau đó híp híp mắt, che khuất ánh sáng nguy hiểm trong mắt, chậm rãi mở miệng nói.
Thấy tiểu thư nhắc tới phu nhân, đôi mắt có chút đục ngầy của Lâm ma ma tức thì bắn ra một vòng căm hận đến tận xương. Từ khi hai mươi tuổi bà đã bắt đầu chăm sóc cho phu nhân, những năm đó phu nhân vẫn luôn đối với bà ân trọng như núi, bà chưa bao giờ dám quên. Năm tiểu thư bảy tuổi phu nhân bị Nhị Di Nương hại chết, bà gần như khóc mù hai mắt, về sau bị Nhị Di Nương xếp đặt đuổi ra khỏi Tướng phủ,nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n tâm như bụi hoa chết bất đắc dĩ theo chỉ thị khi còn sống của phu nhân, hoàn thành chuyện năm đó người đã nhắn nhủ.
Lâm ma ma chỉ hận người mình sức yếu lực mỏng, không thể báo thù rửa hận cho phu nhân.
"Tiểu thư, nhất định phải giết Nhị Di Nương, nhất định phải." Lâm ma ma khàn giọng hô, kích động nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Vân Lãnh Ca, nắm khiến Vân Lãnh Ca có chút thấy đau.
"Đã biết, nhũ mẫu, nhất định sẽ như vậy." Vân Lãnh Ca cũng không tránh tay ra, tay kia dịu dàng che lên mu bàn tay đầy gân xanh của Lâm ma ma, nhẹ giọng an ủi. Dừng một chút, thấy gương mặt căng cứng của Lâm ma ma dần buông lỏng: "Nhũ mẫu không thể nói cho ta biết chuyện năm đó xảy ra như thế nào?"
Tâm tình vừa buông lỏng của Lâm ma ma lập tức căng lên như dây cung, đau đớn nhắm mắt lại, trong miệng mang theo một tia hồi ức: "Năm đó tiểu thư còn chưa lấy chồng, nhưng dung mạo rất xuất sắc, lại là tiểu thư dòng chính duy nhất Phủ Tả Tướng, mà Vân Bá Nghị cũng vừa lên chức Hữu Tướng, lúc đó đường làm quan rộng mở, không rõ nguyên nhân mà sai người cầu hôn phu nhân. Căn bản Tướng gia không đồng ý, nói hai tướng triều đình kết thân cây to đón gió gì đó, tất yếu sẽ có nghi kỵ, lại sợ hắn có mưu đồ khác, không thực thâm yêu mến phu nhân. Nhưng Vân Bá Nghị quyết tâm giống như có mối tình thắm thiết với phu nhân, nói với Tướng gia không phải phu nhân không cưới, còn đưa ra yêu cầu muốn đối mặt với phu nhân. Nếu như phu nhân không có chút cảm giác với hắn, hắn ta sẽ biết khó mà lui, sẽ không đề cập đến hôn sự nữa. Tướng gia thấy tấm lòng Vân Bá Nghị thành khẩn, cũng động lòng trắc ẩn, liền đồng ý phu nhân và Vân Bá Nghị gặp nhau trong hoa viên nhỏ của Tướng phủ.