Editor: Quỳnh ỉn ONNN
Dĩ nhiên Hạ Yên Nhi không bỏ qua ý khinh thường trong mắt Vân Xuân Ca, khóe miệng cong lên, cố ý nhìn quần áo trên người Vân Thu Ca, nói: “Hôm nay tứ tiểu thư rất xinh đẹp, ta không biết từ lúc nào Tướng phủ lại xuất hiện một đại mỹ nhân làm say đắm lòng người như vậy.” Hình như trong giọng nói còn mang theo một chút trêu ghẹo cùng tán thưởng.
Vân Xuân Ca giống như một con nhím, trong lúc nhất thời toàn bộ lông nhọn trên người dựng thẳng lên, trong lòng hơi căng thẳng, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Vân Thu Ca, quả nhiên thấy mặt nàng đỏ bừng lên, làm tôn lên khuôn mặt của nàng, cả người càng phát ra vẻ kiều mỵ động lòng người.
“Hạ nhị tiểu thư nói đùa, ta liễu yếu đào tơ, sao có thể so sánh với Hạ nhị tiểu thư được chứ.” Vân Thu Ca đỏ mặt, nhỏ giọng nói.
Lời nói nịnh hót của Vân Thu Ca lại càng làm Vân Xuân Ca tức giận, tiện nhân này liền già mồm cãi láo, trong lòng tức giận mắng, hô hấp giữa hai mũi Vân Xuân Ca càng thêm nặng nề, cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, để tránh luống cuống trước mặt người khác.
Hạ Yên Nhi thấy mình dễ dàng đạt được mục đích, liền cười thâm trầm, không lên tiếng
, tao nhã cầm lấy ấm trà nhỏ trên bàn, rót cho mỗi người một chén nước chè xanh.
Hai tay Vân Lãnh Ca đặt ngang trên đùi mình, ánh mắt an tĩnh nhìn mọi thứ bên trong xe, trầm tĩnh như một vũng nước đọng,nhìn không chớp mắt, giống như đang xem đến xuất thần, từ đầu đến cuối khóe miệng vẫn tươi cười xa cách, vẻ đoan trang không thất lễ ở trước mặt mọi người.
“Vân nhị tiểu thư mời dùng trà.” Hạ Yên Nhi thấy Vân Lãnh Ca vẫn ngồi yên tĩnh liền dịu dàng nói.
“Đa tạ.” Vân Lãnh Ca hời hợt thột lên hai chữ, vẫn ngắn gọn như trước.
Thu hồi ánh mắt xuất thần. Vân Lãnh Ca liếc mắt nhìn qua Hạ Yên Nhi ngồi đối diện, lập tức di chuyển ánh mắt, ánh mắt động lòng người, hơi nước làm nó sáng lên, tự tin và cơ trí trong đôi mắt ấy khiến người ta không sao dời đi được.
Bàn tay trắng nõn nâng ly trà, dien~dan&leDquyQQQQdonnnnVân Lãnh Ca mở miệng nhấp một ngụm, mùi hương thoang thoảng, dư vị dài lâu, sau đó liền hạ ly trà xuống không bưng lên nữa.
“Vân nhị tiểu thư không thích trà này? Đây chính là Bích Loa Xuân tốt nhất, mặc dù không thể sánh được với trà được dâng vào trong cung, những cũng không khác là mấy.” trong mắt Hạ Yên Nhi mang theo một chút tìm kiếm, nhìn về vẻ mặt trầm mặc không nói của Vân Lãnh Ca.
“Không phải, ta không thích dùng trà.” Vân Lãnh Ca làm như không quan tâm đến Hạ Y Nhiên, vẻ mặt vẫn thanh thản như cũ, trả lời đơn giản rõ ràng.
Trong lòng Hạ Yên Nhi có chút nôn nóng, nàng tự xưng là mình đã duyệt qua vô số người, trong kinh chẳng có mấy người mà nàng không đoán ra được tâm tư, những người khác ở trước mặt nàng đều không che giấu được, không lường đến được, Vân Lãnh Ca chỉ là một tiểu thư bình thường, cũng khiến nàng có chút cảm giác bó tay.
Thấy không phá được phòng tuyến của Vân Lãnh Ca, Hạ Yên Nhi đường vòng lối tắt (tìm một con đường khác), bắt đầu cùng Vân Xuân Ca và Vân Thu Ca tâm sự, nói bóng nói gió hỏi thăm chuyện của Vân Lãnh Ca.
Môi mỏng của Vân Lãnh Ca khẽ nhếch lên, tự động ngăn chặn tiếng lải nhải nói chuyện của nữ tử trong xe ngựa, buộc lỗ tai lẳng lặng nghe tiếng bánh xe vang lên trên đường cái, còn có tiếng gào to của chủ quầy ven đường, lúc này mình lại cảm thấy thoải mái vui vẻ.
“Vân nhị tiểu thư, khoảng một ly trà nhỏ nữa chúng ta sẽ đến nơi.” Hạ Yên Nhi ân cần mở miệng giải thích, dừng nói chuyện với hai người Vân Xuân Ca.
Từ cuộc nói chuyện đơn giản vừa rồi, nàng đã đoán được tình hình sinh hoạt trong Tướng phủ của Vân Lãnh Ca, một nữ tử hoa si mất thể diện không lâu trước, giờ lại biến hóa thành một giai nhân thông minh, thay đổi của nàng thật sự là ngoài dự kiến của mình rồi.
“Ừm” Vân Lãnh Ca khẽ cười với Hạ Yên Nhi.
Tất cả mọi người cùng đi trên một cái xe ngựa, thăm dò trong lời nói của Hạ Yên Nhi dĩ nhiên Vân Lãnh Ca đều nghe được, sợ là trong thời gian ngắn nàng sẽ tìm ra không ít chuyện của nàng ở Tướng phủ đi, vậy thì thế nào, cũng không phải chuyện không thể cho người khác biết, huống hồ mọi người trong Tướng phủ đều biết.
Bốn người trong xe ngựa đều có tâm tư riêng, cũng không lên tiếng nữa, mọi người sửa sang lại trang sức cùng quần áo mặc trên người, nghĩ muốn lưu lại ấn tượng tốt trong mắt các vị công tử kia.
Xem ngựa chậm rãi dừng lại, xa phu cung kính nói: “Tiểu thư, đã đến tửu lâu.”
“Vậy chúng ta xuống thôi.” Hạ Yên Nhi dơ tay kéo làn váy có chút nhăn, hơi khom lưng đi xuống, tay nhỏ bé đặt trên tay thị nữ đã sớm chờ ở bên cạnh xe ngựa, tao nhã xuống xe.
Đám người Vân Lãnh Ca cũng được nha hoàn chậm rãi đỡ xuống khỏi xe ngựa.
Trước cửa tửu lâu, làm người khác chú ý nhất là khối bảng hiệu được dựng ở tầng hai, “Xuân Thượng lâu”, chữ to màu vàng, hùng hồn cứng cáp, mỗi một nét đều có thể dễ dàng nhìn thấy được lực đạo mạnh mẽ của người cầm bút.
Tiểu thư chưa xuất giá đứng ở trên đường dù sao cũng không ổn, Vân Lãnh Ca chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tiếp đó nhanh chóng theo sau Hạ Yên Nhi đi vào tửu lâu.
Một gã sai vặt lanh lợi đã sớm chú ý tới đoàn người Hạ Yên Nhi, tuy các nàng đều là nữ tử, nhưng quần áo tao nhã, mùi thơm theo gió xông vào mũi, mọi nhất cử nhất động đều khiến cho người ta cảm thấy các nàng đều là người được giáo dưỡng tốt.
“Tiểu tư, xin hỏi người có đặt trước không?” Gã sai vặt đi lên phía trước khom người hỏi.
“Ta là Hạ nhị tiểu thư của phủ Hạ tướng quân, ca ca và đại tỷ của ta đã đặt trước một phòng riêng.” Hạ Yên Nhi dậm chân, vẫn chưa vênh mặt hất cằm sai khiến, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, nhỏ giọng nói.
Vẻ mặt gã sai vặt càng thêm cung kính,dien~ dannnn le~ quyyyy~ donnnnn trên mặt cũng không thấy bấy kỳ một chút a dua nịnh nọt nào, ngôn ngữ cung kính nhưng vô cùng thân thiện, “Hạ tiểu thư, xin mời đi theo ta.”
nói xong, liền làm thế “Mời”, nghiêng người đi lên lầu, từ đầu đến cuối đều duy trì khoảng cách nhất định với nữ tử sau lưng.
Trong lòng Vân Lãnh Ca kinh ngạc, một gã sai vặt mà lại có thể thông minh lanh lợi như vậy thật là hiếm thấy.
Lầu dưới của Xuân Thượng lâu đã sớm chật kín khách quý, Hạ Yên Nhi lớn giọng đi vào như vậy, đã sớm dẫn tới sự chú ý của những khách nhân, tất cả ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy khuôn mặt và quần áo xinh đẹp như hoa của mấy vị tiểu thư, vượt qua cả thần tiên rồi, ngay cả nha hoàn bên cạnh cũng xinh đẹp động lòng người, trong nhất thời liền nổi lên lòng hiếu kỳ, nhao nhao xì xào bàn tán suy đoán xem đây là tiểu thư nhà nào.
Vân Lãnh Ca theo Hạ Yên Nhi lên tửu lâu, đi qua một đoàn hành lang nho nhỏ.
Gã sai vặt dừng lại: “Hạ tiểu tư, nơi này là nhã gian của Hạ công tử.” Lập tức khẽ giọng gõ cửa.
“Két...” Cửa gỗ tinh tế chậm rãi được mở ra, thấy rõ người ngoài cửa, Hạ Ngữ Nhi vui mừng mở miệng cười nói: “Rốt cuộc các người đã đến, đợi các ngươi lâu quá rồi.”
Gã sai vặt khom người cáo lui, mọi người đi vào, chậm rãi ngồi xuống theo hướng dẫn của Hạ Ngữ Nhi.
“Đại ca đi tiếp Mộ Dung thế tử, vừa đúng lúc chúng ta có thể tùy ý tâm sự.” Hạ Ngữ Nhi cười vui vẻ, “Nhưng mà đại ca sẽ trở lại.”
Hai mắt Vân Lãnh Ca nhìn quanh bốn phía căn nhã gian, tao nhã mà không mất đi khí khái, không làm cho người ta cảm thấy được làn gió của thương nhân, mỗi chiếc bàn chiếc ghế đều được tuyển chọn cẩn thận.
Giờ phút này đã là chính ngọ, cửa sổ nhã gian mở rộng, dĩ nhiên đây là nhã gian có thể nhìn thấy đường phố, tầm nhìn mở rộng, chỉ cần đứng ở trước cửa sổ cúi đầu là có thể nhìn thấy mọi thứ ở phố dài bên dưới.