Editor: Quỳnh diendanlequydon.
Thu hết tất cả vẻ mặt của hai người đang ngồi vào trong mắt, lão phu nhân chuyển động phật châu màu xanh biếc trong tay, trong mắt hiện lên một chút đen tối khó lường.
Dĩ nhiên Vân Lãnh Ca cũng nhìn thấy được vẻ mặt cử chỉ của Tam di nương và Vân Thu Ca, thầm nhíu mày, xem ra lão phu nhân mới nói mấy câu đã thành công làm cho Tam di nương nghi ngờ mình, lão phu nhân không muốn để cho Nhị Di nương nắm giữ việc quản lý trong phủ, mà hậu viện của Tướng phủ trừ Nhị di nương, tiểu thiếp của Vân Bá Nghị chỉ có Tam di nương và một Tứ di nương suốt ngày nằm trên giường bệnh, lão phu nhân không tiện nắm quyền chưởng quản gia lâu, việc tề gia sớm muộn gì cũng phải giao ra.
Có vết xe đổ của Nhị di nương, di nhiên lão phu nhân không muốn hậu viện có một người độc đại, cho nên lão phu nhân cần mình và Tam phu nhân kiềm chế lẫn nhau, thế lực hai người ngang nhau, dùng để duy trì cân bằng trong hậu viện Tướng phủ, chỉ cần có người vượt qua người kia, nàng sẽ giúp đỡ phía yếu hơn kia.
Bệnh đa nghi của lão phu nhân thật đúng là không phải nặng bình thường, nàng thương mình, cưng chiều mình, đơn giản là vì mình còn có chỗ hữu dụng, nếu có một ngày mình không còn bất kỳ lợi ích gì hoặc có ý đồ muốn thoát khỏi tay nàng, bọn họ nhất định sẽ không chút do dự mà vứt bỏ mình.
Tình nghĩa lạnh nhạt như vậy, đây là Tướng phủ quyền cao chức trọng, không có tình thân, chỉ có người với người lợi dụng lẫn nhau thôi.
Lúc này người bên trong Phúc Thọ Đường không ai nói chuyện, trong không gian yên tĩnh có thể nghe thấy rõ tiếng va chạm của phật châu trong tay lão phu nhân.
“Lão phu nhân, nghe nói ngày mai Nhị tiểu thư muốn xuất phủ đi xem Mộ Dung thế tử hồi thành?” Yên lặng hồi lâu, khóe miệng Tam di nương hàm chứa ý cười hỏi, dĩ nhiên tâm tình của nàng đã hồi phục, lại đeo mặt nạ giả nhân giả nghĩa.
Vân Lãnh Ca lấy tay vuốt ve sợi tơ bạc bên hông, trong lòng hiểu rõ, Tam di nương muốn mình mang Vân Thu Ca cùng đi.
Lão phu nhân liếc mắt nhìn Tam di nương một cái, cúi đầu gật một cái.
Tam di nương thầm cắn răng, lão phu nhân là người khôn khóe cỡ nào, sao lại không biết ý nghĩa trong lời nói của mình, xem ra lão phu nhân là giả bộ hồ đồ, không có ý định muốn dẫn theo Thu Ca ra ngoài, khóe miệng nhếch lên, Tam di nương lại mở miệng nói: “Ngày mai nhất định sẽ có rất nhiều công tử tiểu thư đến trình diện, nhiều người chen chúc, một mình Nhị tiểu thư cần phải cẩn thận một chút, nhớ mang theo mấy người nha hoàn.”
Trên mặt tam di nương đều là vẻ ân cần, trên mặt che giấu lo lắng, thật giống như rất lo lắng cho an nguy của Vân Lãnh Ca.
Phật châu trong tay lão phu nhân ngừng chuyển động một chút, trong lòng phiền muộn, trong mặt chợt lóe lên một tia sáng, chớp mắt một cái liền biến mất.
“Ừ, ngươi nói cũng có đạo lý, Lãnh Ca một mình đi cũng không an toàn chút nào, không bằng để cho Thu Ca đi cùng Lãnh Ca đi, hai tỷ muội cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.” Lão phu nhân tiếp tục chuyển động phật châu trong tay, thong thả mở miệng nói.
Rốt cuộc cũng được lão phu nhân gật đầu đồng ý, trong lòng Tam di nương mừng rỡ, vội vàng lôi kéo cánh tay Vân Thu Ca đứng dậy hành lễ cùng mình.
“Đa tạ tổ mẫu/ lão phu nhân.”
Tâm trạng chán nản của Vân Thu Ca đột nhiên trở nên sáng bừng, Mộ Dung thế tử hồi kinh nhất định là sẽ rất rầm rộ, rất nhiều tử nữ (con cái) nhà cao cửa rộng đều đi, mình cũng có cơ hội có thể kết bạn với bọn họ một chút.
Mi mắt Vân Lãnh Ca cụp xuống, lão phu nhân vốn không muốn để cho Vân Thu Ca đi cùng, nhưng Tam di nương nói chuyện cả buổi, khiến cho lão phu nhân cũng theo đổi chủ ý liên tục, Tam di nương có thể suy đoán được một chút tâm tư của lão phu nhân, cho nên mới có thể quăng suy nghĩ kia ra khỏi đầu, chi phối theo tâm tư của lão phu nhân.
Tam di nương biết lợi lão phu nhân muốn lợi dụng cơ hội này để tương lai nữ nhi nhà mình có thể gả vào nơi có quyền có thế, vì vậy nàng ám chỉ nhiều tiểu thư Tướng phủ không phải sẽ có hi vọng lớn hơn sao, mà lời nói của nàng tỏ ra vô cùng tha thiết với mình, tình cảm như vậy cũng khiến cho lão phu nhân càng cẩn thận hơn với quan hệ của mình và Tam di nương.
Mình cùng Tam di nương liên thủ quản lý hậu viện, đây là điều mà lão phu nhân muốn nhìn thấy, cho nên lão phu nhân để mình và Tam di nương đối chọi gay gắt trong mọi chuyện, phòng ngừa chu đáo trước khi mình và Tam di nương đánh vỡ quan hệ hài hòa.
“Tổ mẫu, nếu không cũng để cho Đại tỷ đi cùng đi.” Vân Lãnh Ca nhìn bộ dạng vui vẻ của ba người, mắt đen trầm xuống, lợi dụng ra khiến cho các ngươi vui vẻ vậy sao? Muốn xem trò vui thì cùng diễn đi, mọi người để là người của Tướng phủ, có lợi thì phải cùng chia chứ.
“Hả? Lãnh Ca, vì sao muốn Xuân Ca cùng đi vậy.” Lão phu nhân thu hồi lại nụ cười, lạnh lùng nói.
Tuy chuyện hai ngày trước không đưa ra ngoài ánh sáng, nhưng hạ nhân nơi này ai chẳng biết Nhị di nương va hai nữ nhi của nàng liên hợp hãm hại Vân Lãnh Ca, bây giờ nàng lại đề xuất muốn Vân Xuân Ca cùng đi, Vân Lãnh Ca có chủ ý gì đây.
Mặt Tam di nương và Vân Xuân Ca vốn đang cười lúc này cũng trầm xuống, hai người đồng thời nhìn chằm chằm Vân Lãnh Ca, trong mặt còn mang theo một chút hận ý.
“Tổ mẫu, hôm đó Hạ tiểu thư tự mình mời Đại tỷ, Đại tỷ đã đáp ứng, nếu ngày mai Đại tỷ không đi, đến lúc đó cháu gái cũng không tiện tự bào chữa.” Vân Lãnh Ca nhíu mày, bộ dạng rất khó xử.
Vân Thu Ca và Vân Xuân Ca cũng không phải là nhân vật đáng lo, thay vì chỉ mang theo một người để làm râu ria cho mình, còn không bằng đưa hai người cùng đi, cũng thêm chút náo nhiệt.
“Thì ra là thế.” Lão phu nhân đăm chiêu nói, Xuân Ca tuy là thứ nữ, nhưng dù gì cũng là trưởng nữ của Tướng phủ, diện mạo tài hoa đều không kém, để cho nàng đi cũng được.
“Nếu Xuân Ca đã đáp ứng, quả thật cũng không tiện từ chối, vậy thì ngày mai bỏ lệnh cấm một ngày, mang nàng cũng đi theo đi.” Lão phu nhân trầm ngâm nửa ngày, mở miệng nói.
“Vâng, tổ mẫu, chái gái thay mặt Đại tỷ đa tạ tổ mẫu đã khoan dung.” Vân Lãnh Ca đứng dậy hành lễ, cười nói. Kỳ thật Vân Xuân Ca không thể đi có thể vịn rất nhiều cớ tốt, chỉ cần nói thân thể không khỏe không tiện ra ngoài, nhưng lão phu nhân không tìm được nguyên nhân để từ chối, là không muốn buông tha bất kỳ cơ hội nào.
Đợi Vân Lãnh Ca ngồi trở lại bên cạnh nàng,dien~dan~le~quy~don~ lão phu nhân nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt của nàng, mở miệng cười nói: “Hôm trước Xuân Ca mới hiểu lầm ngươi, vì sao ngươi lại muốn thay Xuân Ca tạ ơn chứ.” Lão phu nhân tránh không trách nàng, chỉ hỏi nàng vì sao lại giúp một người đã hãm hãi mình.
“Tổ mẫu, kiếp trước không biết phải tu bao nhiêu năm kiếp này mới có thể có duyên kết thành tỷ muội, cháu gái chỉ muốn Tướng phủ hòa thuận, không có ý gì khác.” Vân Lãnh Ca chớp chớp mắt, cười sáng lạn, chỉ tìm một lý do mơ hồ để giải thích qua.
“Ừ, tổ mẫu luôn cho rằng ngươi là người hiểu chuyện.” Lão phu nhân cũng mỉm cười nói, Vân Lãnh Ca không có tâm cơ, có lẽ là thật lòng.
Vân Lãnh Ca dịu dàng mỉm cười, cười mà không nói.
“Được rồi, các ngươi cũng trở về đi.” Lão phu nhân mở miệng nói.
Ba người đứng dậy hành lễ, chậm rãi rời khỏi Phúc Thọ Đường.
“Nhị tiểu thư, vì sao lại để cho Đại tiểu thư đi cùng.” Vừa ra khỏi Phúc Thọ Đường, Tam di nương liền tiến đến trước mặt Vân Lãnh Ca, nhỏ giọng hỏi.
“Ta vừa mới nói với tổ mẫu, Tam di nương không nghe được sao?” Vân Lãnh Ca nhìn không chớp mắt, thản nhiên nói.
Tam di nương khẽ mím môi, lão phu nhân không biết tính tình thật sự của Vân Lãnh Ca, nàng đã sớm biết, lấy cớ kia, sao có thể lừa gạt được nàng, nhưng việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô ích, Tam di nương không vui khẽ trừng Vân Lãnh Ca một cái, rồi xoay người mang theo Vân Thu Ca trở về viện, chuẩn bị xiêm áo trang sức ngày mai cho nàng.