Đích Nữ Nhị Tiểu Thư

Chương 31: Liên hoàn kế của Nhị Di Nương



Edit: Huong August ( )

Ngâm Cầm che miệng cười, trêu ghẹo nói, "Tiểu thư, đoán chừng hai người bọn họ bị dọa sợ không nói được."

Vân Lãnh Ca cười nhạt cúi nhẹ đầu, buông lỏng tay hai người.

Hai người thở nhẹ ra, Vận Nhi hơi đỏ mặt sẳng giọng, "Tiểu thư, bọn em là nô tỳ, như vậy không hợp, bị người khác thấy thì làm sao." Ngâm Thư đứng một bên cũng gật đầu, đồng ý với cách nói của Vận Nhi.

Vân Lãnh Ca bất đắc dĩ cười khổ, cũng không rối rắm với đề tài này, dù sao đây là ở cổ đại, tôn ti rõ ràng.

"Ngâm Cầm, có phải Thương Lãnh Uyển có người tới làm khách hay không?” Vân Lãnh Ca chuyển đề tài, nhàn nhạt hỏi.

"Tiểu thư, ngài nói rất đúng, sau khi ngài đi, nô tỳ đã phát hiện…" Ngâm Cầm sốt ruột, khó nén muốn nói rõ từ đâu đến cuối, vậy mà nói đến một nửa, Vân Lãnh Ca nhìn nàng ý bảo trở vào trong rồi hãy nói, chặn ngang nàng lại.

Vận Nhi không rõ nên nghi ngờ theo sau lưng Vân Lãnh Ca cùng đi vào trong.

Vân Lãnh Ca rũ mi mắt, ánh sáng lạnh chợt lóe lên rồi biến mất, khá lắm Nhị Di Nương, một chiêu tiếp một chiêu, muốn đánh cho nàng trở tay không kịp sao?

Sáng sớm sương mờ, như thi như họa, như hư như thực, nha hoàn bà tử Thương Lãnh Uyển dưới tay của Ngâm Cầm, đều ngủ say, giờ phút này ngoài tiếng bước chân của mấy người các nàng, bốn phía yên tĩnh an tường.

Mấy người khoan thai đi vào nội thất, vén bức rèm che lên, Vân Lãnh Ca cởi áo choàng xuống đưa cho Ngâm Thư, trực tiếp ngồi ở trên giường, nhíu mày mở miệng nói, "Người xuất hiện ở nơi nào?"

"Tiểu thư, trước đừng nóng nảy, ngài mới trở lại từ bên ngoài, thân thể băng hàn, nghỉ ngơi qua đã, muốn thẩm vấn lúc nào cũng được, không vội.” Ngâm Thư treo áo choàng, ân cần nói, nàng đã sớm phát hiện tóc mai tiểu thư hơi ướt, sáng sớm sương gió nặng, thân thể tiểu thư vừa mới tốt lên, không chịu nổi gió lạnh.

Vận Nhi vừa nghe đã sốt ruột, nói muốn đi chuẩn bị trà bánh cho tiểu thư ấm người, cuống quít cáo lui, theo ý nàng, chuyện gì cũng không quan trọng bằng thân thể tiểu thư khỏe mạnh liện khang.

"Ta không sao, Ngâm Cầm, ngươi nhốt người vào phòng tạp vật rồi hả? Vân Lãnh Ca đặt tay lên bàn nhỏ cạnh giường, lấy tay chống mặt, ngáp một cái, miễn cưỡng hỏi.

"Đúng, tiểu thư, nhốt vào chỗ khác sợ có người bắt gặp, thường thì phòng tạp vật không ai đến vào." Ngâm Cầm nghiêm mặt nói.

"Không kinh động người khác chứ." Vân Lãnh Ca có chút hứng thú hỏi.

"Không có, nô tỳ thừa dịp nàng không để ý xuống tay đánh ngất xỉu, vì sợ nàng giãy giụa thét lên, nô tỳ còn cố ý dùng chút thuốc mê Ngâm Thư làm, không có thuốc giải mấy canh giờ nàng cũng không tỉnh lại được." Ngâm Cầm nhìn Ngâm Thư một cái, cười nói.

Ngâm Thư chỉ liếc nàng một cái, không hề nói gì.

Vân Lãnh Ca đang định hỏi người đến là ai, tiếng bước chân vội vã của Vận Nhi vang lên, ngay sau đó màn che bên ngoài được vén lên, xuyên qua bức rèm che giống phỉ thúy, hạt cháu tròn vo va chạm nhau, truyền đến một hồi âm thanh thanh thúy dễ nghe.

"Tiểu thư, trước uống ly trà nóng, ấm người." Vận Nhi bước nhanh đi tới, đặt trà nóng lên trước mặt Vân Lãnh Ca, cầm bình trà lên rót một ly qua trước mặt Vân Lãnh Ca.

Vân Lãnh Ca nhàn nhạt cười một tiếng, ngồi thẳng người, đưa tay nàng tách trà tinh xảo lên, dùng nắp ly phất trà vụn, nhấp môi uống một hớp, nước trà ấm nóng đi qua cổ họng xuống bụng, bụng nhất thời ấm áp, thân thể cảm giác nóng ấm lên nhiều.

"Tiểu thư, cẩn thận nóng." Vận Nhi thấy Vân Lãnh Ca uống nước trà nóng, kinh hô.

"Không sao, ta chỉ uống một hớp nhỏ." Vân Lãnh Ca lắc nhẹ đầu, cười nói, tiếp tục nhấp một ngụm trà, thân thể hơi lạnh nhất thời ấm áp vô cùng, cả người thoải mái, chút mệt mỏi nho nhỏ cũng hóa thành hư không.

"Tốt lắm, chúng ta đi xem vị khách nhân không mời mà tới kia thôi." Uống xong nửa ly trà, Vân Lãnh Ca cười đứng dậy nói.

Vận Nhi lập tức muốn đi lấy bao tay lông chồn cho Vân Lãnh Ca mang theo.

"Không cần phiền toái như vậy, Vận Nhi, đang ở trong viện chúng ta, vài bước mà thôi, nhanh chóng thẩm vấn xong, chúng ta sớm nghỉ ngơi một chút, các ngươi cũng theo ta giày vò quá nửa đêm rồi." Vân Lãnh Ca nói.

Vận Nhi không nhiều lời nữa, nhưng lại cầm lên một cái áo chòng tím nhạt khác, món lúc trước dính sương sớm, hơi ẩm ướt.

Vân Lãnh Ca biết tâm ý của Vận Nhi, cũng không mở miệng, cười mặc cho Vận Nhi giúp nàng mặc áo choàng, buộc chặt sợi lụa nhung trên cổ.

Bốn người chủ tớ đi ra khỏi nội thất, trực tiếp đi phòng tạp vật.

Phòng tạp vật chất đống các vật dụng hàng năm không dùng tới, âm lãnh ẩm ướt, vốn không đủ ánh sáng, cộng thêm trời chưa sáng hẳn, cảnh vật trong phòng hơi mờ tối.

Ngâm Cầm dùng hộp quẹt đốt ngọn đèn dầu đầy bụi trên bàn, bên trong rõ ràng hơn chút, một nha hoàn y phục màu lục nằm hôn mê ở một góc nhỏ.

Vân Lãnh Ca đi lên trước, cẩn thận nhìn gương mặt tiểu nha hoàn, nhướng mày, đây không phải là nha hoàn cận thân Hương Nhi bên người Vân Hạ Ca sao? Vì sao lần này Nhị Di Nương không phái nha hoàn thân tín bên người mình tới đây.

Suy nghĩ ngược lại, Vân Lãnh Ca cũng hiểu, Nhị Di Nương vừa diễn trò hay trong viện mình như thế, nếu như thân tín không có ở bên người nàng ta, nhất định sẽ có người nghi ngờ, vốn cho rằng dự phòng ngộ nhỡ, Nhị Di Nương tìm nha hoàn cận thân của Vân Hạ Ca, dù sao Vân Hạ Ca bị cấm túc không thể tới viện Nhị Di Nương, nên phái người bên nàng ta cũng không có người phát hiện.

Kế hay. Khóe miệng Vân Lãnh Ca nâng lên giễu cợt, điệu hổ ly sơn dẫn nàng tới viện nàng ta, dây dưa khiến nàng không thể phân thân, sau đó bí mật phái người thân cận dùng độc ở viện nàng, nàng ta phải nghĩ tới Vân Bá Nghị sẽ không bởi vì “Thủy quỷ nhập vào người” vô căn cứ mà nghiệm trị nàng quá mức, nên còn an bài phía sau, một chiêu liên hoàn kế thực ảo diệu.

Con ngươi Vân Lãnh Ca lóe lên ánh sáng lạnh, Nhị Di Nương đúng là trong tay có đủ 36 kế.

"Nàng tới Thương Lãnh Uyển làm gì, ngươi phát hiện sao?" Vân Lãnh Ca khẽ nghiêng đầu, hỏi thăm Ngâm Cầm.

Ngâm Cầm trầm tư chốc lát, đáp, "Tiểu thư, nô tỳ nhìn thấy nàng ta lén lút tới trong viện chúng ta, vòng tới vòng lui trên bãi đất trống trước viện, nô tỳ thấy nàng ta có hành tung khả nghi, thừa dịp nàng ta không chú ý bèn đánh bất tỉnh." Ngâm Cầm dừng một chút, khuôn mặt hiện vẻ tức giận, nói tiếp, "Sau đó, nô tỳ lục người nàng tìm ra được cái này."

Ngâm Cầm nói xong, từ trong tay áo lấy một vật nhỏ màu trắng ra, là mấy hình nộm màu trắng, giống như hình người.

Vân Lãnh Ca không cần nhìn kỹ cũng biết đây là vật gì, Tam lệnh ngũ thân cổ đại nói rõ cấm sử dụng Vu Cổ thuật (thuật Phù thủy), đối với tà thuật nguyền rủa người khác càng thêm nghiêm trị không tha, mà cổ nhân đối với loại tà thuật này rất kiêng kị, mỗi lần chỉ cần tra ra người này có sử dụng ám thuật, nhẹ thì khó giữ được tánh mạng, nặng thì họa cả cửu tộc.

Đông Dương năm ba mươi sáu, ngay lúc đó Tam hoàng tử bị người tố cáo trong nhà có dấu con rối Vu Cổ, người bị nguyền rủa là Đương kim Hoàng đế, Hoàng Thái Tử, Ngũ hoàng tử, chuyện này một khi được kiểm chứng, vô cùng chấn động.

Vua thần chấn động, dân chúng giận dữ, quần thần rối rít dâng tấu yêu cầu Hoàng thượng nghiêm trị Tam hoàng tử, Đương kim Hoàng thượng là Lôi Đình tức giận, ngay lập tức hạ chỉ ban chết cho Tam hoàng tử và tất cả hạ nhân trong phủ, ngay đó, Thục phi, phi tử được hoàng thượng sủng ái nhất, cũng chính là mẫu phi Tam hoàng tử cũng không may mắn thoát khỏi, đều ban cho cái chết, có thể thấy được tai họa này liên lụy ra sao.

Mà trong lịch sử, có rất nhiều tai họa vì Vu Cổ thuật, có cái kéo dài mấy năm, người dính líu chém chết có Hoàng Thái Tử, Vệ hoàng hậu, hai Thừa tướng Công Tôn Hạ và Lưu Khuất Ly, Chư Ấp, công chúa Dương Thạch Nhị cùng Tam Hoàng tôn, còn liên lụy tới rất nhiều công khanh đại thần và nhân vật quan trọng, chính trị Đô thành Trường náo động, số người chết lên tới mấy vạn người.

Ví dụ kiểu này đếm không hết, như vậy có thể thấy được cổ nhân có bao nhiêu chán ghét, thống hận và kiêng kỵ Vu Cổ thuật đến thế nào.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv