Editor: Quỳnh
Nhị Di nương không thở được, trong lòng rối thành một mớ bòng bong.
Lão phu nhân dùng ánh mắt ý bảo Mai Hương nói tiếp, Mai Hương cụp hai mắt xuống nghĩ một chút, nói tiếp, “Nô tỳ vốn là đang nấu canh an thần cho lão phu nhân trong phòng bếp nhỏ, phát hiện thiếu một vị thuốc, bởi vì trong viện của chúng ta thường đặt dược liệu ở khố phòng cách phòng bếp nhỏ không xa, nô tỳ liền rời khỏi phòng bếp nhỏ đi đến khố phòng lấy thuốc, lúc nô tỳ trở về thấy Thủy Lục đứng cách đó không xa, nô tỳ cho rằng là buổi tối nàng không ngủ được mới đi ra ngoài một chút, nên cũng không để ở trong lòng, vào phòng bếp nhỏ nấu canh an thần, sau đó không có gặp qua ai khác, chuyện đã xảy ra như vậy, nô tỳ không dám nói láo, lão phu nhân, nô tỳ tuyệt đối trung thành với người, có cho nô tỳ mượn một trăm cái lá gan nô tỳ cũng tuyệt không dám mưu hại lão phu nhân.” Sau khi nói xong, liền dập đầu liên tiếp.
“Thủy Lục là ai?” Lão phu nhân có chút ngờ vực hỏi Vân ma ma đứng bên cạnh, tên này có chút quen thuộc, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra.
Vân ma ma cung kính trả lời, “Hồi lão phu nhân, là một nhị đẳng nha hoàn ở Phúc Thọc đường.” Quả nhiên là như thế, Vân Lãnh Ca giật mình, trong lòng đã xác định cỏ mê mộng là do Thủy Lục hạ, bởi vì mẫu thân Thủy Lục là người hầu trong viện Nhị Di nương, là một trù nương trong phòng bếp nhỏ.
Lão phu nhân rùng mình, trầm giọng nói, “Đi truyền nàng đến đây.” Vân ma ma nghe vậy liền khom người đi ra ngoài.
Vân Lãnh Ca chỉ cảm thấy hôm nay thật là nhiều bất ngời, ẩn giấu huyền cơ, nàng đoán rằng chắc chắn sẽ không có được tin tức hữu dụng gì từ chỗ Thủy Lục, nếu Nhị Di nương dám để Thủy Lục hạ dược, nếu xảy ra chuyện dĩ nhiên sẽ là nàng gánh nỗi quan này.
Nhưng mà sự tình đã đến mực này, trong lòng Vân Lãnh Ca hiểu rõ, Lão phu nhân và Vân Bá Nghị đều đã đoán được chuyện này liên quan đến Nhị Di nương, lão phu nhân không nên nuông chiều Nhị Di nương, không biết Vân Bá Nghị có thể hạ quyết tâm hay không, cho dù hôm nay Nhị Di nương có bị phạt, chắc cũng không quá mức nghiêm trọng, dù sao cũng có Vạn thị ở đằng sau, một ngày Vạn thị không ngã, chỉ cần Nhị Di nương không làm ra chuyện gì tổn hại đến lợi ích của tướng phủ, Nhị Di nương ngày đó cũng sẽ không đổ.
Một nha hoàn thanh tú đi rất nhanh theo sau Vân ma ma vào trong nội viện, cùng lúc này trên mặt Mai Hương mang theo một chút nghi hoặc khó hiểu, biểu hiện bình tĩnh của Thủy Lục vượt quá mức tưởng tượng, hẳn là nàng đã đoán được chuyện xảy ra, cũng tính toán tốt để nhận tội.
Thủy Lục hành lễ, không liếc mắt nhìn Mai Hương đang quỳ trên mặt đất và Nhị Di nương một cái, lập tức cúi đầu hỏi, “Lão phu nhân, không biết người truyền nô tỳ tới có chuyện gì?” Vân Lãnh Ca thầm nghĩ xem ra Thủy Lục này muốn cố gắng lần cuối.
Lão phu nhân chưa kịp mở miệng nói chuyện, Mai Hương liền tức giận quát lớn, “Thủy Lục, có phải ngươi hay không, lúc ta nấu canh an thần chỉ thấy một mình ngươi đi lại cách phòng bếp nhỏ không xa, nhất định là ngươi hạ thuốc độc vào chén của lão phu nhân đúng không?”
“Câm mồm, một nô tỳ như ngươi, ngươi có đủ tư cách nói chuyện ở nơi này sao?” Lão phu nhân mở miệng lớn tiếng nói.
Mặt Mai Hương tái mét, dập đầu xuống đất không dám mở miệng.
Lão phu nhân nhìn nha hoàn gọi là Thủy Lục kia, vụn băng trong đáy mắt không tan được, trầm giọng mở miệng nói, “Thủy Lục, có phải ngươi làm hay không?”
Thủy Lục thản nhiên trả lời, “Hồi lão phu nhân, nô tỳ không làm gì.” Chỉ cần mình không làm liền tuyệt sẽ không thừa nhận.
“Vậy vì sao nửa đêm ngươi lại qua lại bên cạnh phòng bếp nhỏ, không phải ngươi nên đi ngủ sớm sao?”
“Bao tử của nô tỳ không khỏe, ra ngoài đi tiểu đêm, nhất thời không ngủ được, mới đi dạo một chút.” Thủy Lục ngụy biện.
Lão phu nhân hé mặt nguy hiểm, loại kiếm cớ vụng về này mà dám lấy ra lừa nàng? Mặc kệ có phải là Thủy Lục làm hay không, nô tỳ này cũng không thể giữ lại được. “Kéo xuống đánh một trăm đại bản, xem đại bản của Tướng phủ cứng rắn hay miệng lưỡi của nàng cứng rắn.” Lão phu nhân lạnh giọng phân phó.
Lão phu nhân nói xong, sắc mặt của Thủy Lục như tro tàn, một trăm đại bản, thân thể tráng kiện của hắn tử cũng không chịu được, chứ đừng nói gì đến nữ tử yếu ớt như nàng, “Lão phu nhân, người không thể làm vậy, người vu oán giá họa, nô tỳ không làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với người, lão phu nhân người không thể đối với ta như vậy.” Trong lòng Thủy Lục có chút tuyệt vọng, lớn tiếng hô to bằng bất cứ giá nào.
Mặt lão phu nhân trầm xuống, “Nha hoàn này thật lớn mật, làm sai còn dám chống đối chủ tử, Vân ma ma kéo xuống trực tiếp sai người đánh chết.” Nghe vậy, thân thể Thủy Lục xụi lơi tại chỗ.
Vân ma ma đang định kéo Thủy Lục ra ngoài. “Chờ một chút.” Vân Lãnh Ca thản nhiên mở miệng nói, “Tổ mẫu, nha hoàn này không chịu thừa nhận, đơn giản là vì cho rằng chúng ta không có chứng cơ thôi, bây giờ cháu gái có thể chứng minh nàng là người hạ dược Tổ mẫu.” Bởi vì chỉ có chứng minh Thủy Lục là người hạ dược, mới có thể từ trên người nàng dẫn Nhị Di nương ra.
Mọi người trong phòng sửng sốt nhìn Vân Lãnh Ca, hôm nay Vân Lãnh Ca thật sự rất kỳ lạ, làm cho bọn họ liên tiếp cảm thấy kinh ngạc, Thủy Lục có chút không tin nhìn Vân Lãnh Ca, nàng không tin Nhị tiểu thư có chứng cớ gì, hơn nữa mê mộng thảo nàng giấu rất kỹ, người ngoài không thể tìm thấy.
Vân Lãnh Ca thản nhiên mở miệng nói tiếp, “Thật ra nàng không biết, chỉ cần người đó chạm qua mê mộng thảo, trên người sẽ tản ra một loại mùi vị nhàn nhạt, không ngửi cẩn thận căn bản sẽ không nhận ra được, cho dù có người ngẫu nhiên ngửi thấy, cũng chỉ cho rằng là mùi hoa cỏ thông thường hoặc là mùi hương khác, loại hương này sẽ từ từ tiêu tán theo thời gian, ngược lại, nếu người đó vừa mới chạm qua cỏ mê mộng, vậy thì mùi cũng sẽ nồng đậm hơn một chút, mùi của cỏ mê mộng vốn khác với mùi thông thường, cho dù là nhạt nhưng cũng sẽ gay mũi, hơn nữa ngửi nhiều còn cảm thấy buồn ngủ, mà bản thân người mang hương này, lại không có bất kỳ cảm khác gì, Tổ mẫu, chỉ cần cho người đi ngửi một chút liền có thể thấy rõ chân tướng.” Mình đã đúng khi cho Ngâm Thư xem sách cổ kia, lúc ấy xem xong cảm thấy sẽ hữu dụng với Ngâm Thư, cho nên mới đưa cho Ngâm Thư, không nghĩ tới quả nhiên hôm nay có công dụng.
Ánh mắt Thủy Lục đại biến, hoảng sợ không thôi, nàng kích động nâng cánh tay lên đưa đến gần mũi ngửi, nhưng căn bản không ngửi thấy mùi gì.
Lão thái thái vừa thấy động tác cùng vẻ mặt của Thủy Lục, liền khẳng định là nàng hạ dược, cụp mí mắt xuống, ý bảo Vân ma ma đi đến gần Thủy Lục xem một chút.
Vân ma ma theo lời tiến lên ngửi hai cái, quả nhiên ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt gay mũi, Vân ma ma nhíu mày, đem chi tiết tình hình bẩm báo với lão phu nhân.
“Tiện tỳ kia khá lắm, lại dám hạ dược mưu hại chủ tử, nói mau là ai sai ngươi làm.” Ánh mắt tàn nhẫn của lão thái thái nhìn chằm chằm Thủy Lục đã tuyệt vọng ngồi trên đất.
Thủy Lục hoảng hốt lắc đầu, sự tình bại lộ, cho dù hôm nay nàng có nói hay không, nàng cũng sẽ khó thoát khỏi cái chết, còn không bằng cắn chặt răng, như vậy mới không liên lụy đến người nhà mình.
Nhị Di nương cúi mặt xuống thủy chung yên tĩnh, không thấy một chút hoảng sợ, nàng biết Thủy Lục sẽ không khai ra nàng, bởi vì tính mạng mẫu thân nàng (Thủy Lục) đang nằm trong tay nàng, Thủy Lục là nữ nhi hiếu thuận, lúc trước là mình nhìn tới điểm này của nàng, mới có thể có thể để cho nàng hạ dược vào canh của lão phu nhân