Editor: Gà
Vân Lãnh Ca nghỉ ngơi ở Lăng thành vài ngày, sắc mặt dần dần chuyển biến tốt, nôn nghén cũng không còn thường xuyên như trước.
"Thế tử phi, Thế tử có thư." Xích Ngữ đi đến, cầm hai bức thư trong tay.
Vân Lãnh Ca đang nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nghe vậy lập tức xoay người, gương mặt nổi lên đỏ ửng nhàn nhạt, nhận lấy bức thư từ trong tay Xích Ngữ đang cười ranh mãnh, mở ra không kịp chờ đợi.
Nhìn chữ viết rồng bay phượng múa, Vân Lãnh Ca nhíu mày, nét chữ của Mộ Dung Diệp giống như con người hắn, thẳng thắn tùy ý, tiêu sái không câu nệ, một nét sổ một nét móc đều như điểm thêm tình ý.
"Thế tử phi, Thế tử nói gì vậy?" Xích Ngữ phát hiện đáy mắt Vân Lãnh Ca tràn ngập nụ cười, nghĩ chắc hẳn là tin tức tốt, không nhịn được tò mò hỏi.
"Nam Tinh đã bị đánh bại, đã nộp thư xin hàng cho Đông Dương, A Diệp nói chàng sẽ chỉnh đốn hết quân đội trong vòng hai ngày rồi sau đó chạy đến biên cương với chúng ta." Cuối cùng Vân Lãnh Ca cũng lộ ra nụ cười thật sự trong nội tâm, gương mặt vui vẻ, nhẹ nhàng nói.
"Thật tốt quá." Ngâm Cầm hoan hô, cố gắng kiềm nén kích động.
"Đúng vậy, có thể gặp được Ngôn ca ca của ngươi, có phải rất vui vẻ hay không?" Vân Lãnh Ca thấy vẻ mặt Ngâm Cầm vui mừng rạng rỡ, trong lòng thả lỏng, tâm trạng tự nhiên hơn rất nhiều, nên cũng nói đùa một chút.
Xích Ngữ nghe nói cũng cười ha ha, từ nhỏ y và Xích Ngôn đã luôn ở cạnh Mộ Dung Diệp, quan hệ hơn hẳn cả huynh đệ ruột thịt, hôm nay thấy hắn ta và nha hoàn cận thân của Thế tử phi có một kết quả tốt, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng cho hắn ta.
"Tiểu thư, nô tỳ không thèm để ý đến ngài nữa." Ngâm Cầm dậm chân, hiếm khi lộ ra phong thái tiểu nữ nhi, ánh mắt né tránh, đỏ mặt, tay thắt chặt vạt áo, ánh mắt thấy hai người vẫn hăng hái cười to, cắn môi, vắt chân lên cổ chạy mất.
"Xích Ngữ, ngươi thấy Ngâm Thư nhà ta thế nào? Các ngươi đều là cọc gỗ, cũng khá hợp nhau đó, trời sinh một đôi, thế nào hả? Ngâm Thư dịu dàng hào phóng, khéo hiểu lòng người, ra được phòng khách, vào được phòng bếp, bỏ qua thôn này, khó tìm được khách điếm (theo lý giải của mỗ: ý là bỏ qua người tốt thế này thì khó tìm được người khác tốt hơn) lắm nha?" Vân Lãnh Ca mèo khen mèo dài đuôi thành công khiến Xích Ngữ đang chuẩn bị rời đi thì bỗng dừng lại, đột nhiên xoay người, không thể tin mở to mắt nhìn Thế tử phi.
"Tiểu thư, ngài nói gì đấy?" Sắc mặt Xích Ngữ đang biến ảo như bảy sắc cầu vồng, thì Ngâm Thư bình tĩnh đi đến, vẻ mặt không hề e lệ khi bị nhắc đến chuyện hôn sự, bình tĩnh vô lo, nàng ấy thấy sắc mặt Xích Ngữ đỏ bừng, giọng nói hơi bất đắc dĩ: "Ngài cứ mặc kệ việc Ngữ thị vệ đã có người yêu hay chưa mà cắt đứt uyên ương của người ta như vậy, ngộ nhỡ phá hủy đi một đôi tình lữ thì sẽ không tốt đâu." sutucuoiga dinendian.lơqid]on
Vân Lãnh Ca khẽ cau mày, vô cùng đồng ý gật đầu, vừa muốn hỏi Xích Ngữ có thanh mai trúc mã không, chỉ thấy y vội vàng nói: "Ta chưa có người trong lòng."
Vân Lãnh Ca sững sờ, sau đó cười khúc khích, ánh mắt chế nhạo nhìn Xích Ngữ, trong lòng hiểu ra, hóa ra nước chảy cố ý a, không biết đóa hoa Ngâm Thư này có rơi vô tình không đây?
Ngâm Thư cũng ngẩn ra, hơi nhíu mày, ánh mắt thoáng qua khác thường, nàng ấy đi đến trước mặt Xích Ngữ, nghiêm túc hỏi: "Ngươi thích ta hả?"
Vừa dứt lời, không những Xích Ngữ, ngay cả Vân Lãnh Ca cũng không thể tin, ngơ ngác nhìn Ngâm Thư.
"Đúng thế …", Xích Ngữ mím môi, trầm mặc chốc lát, trả lời.
"Ngươi có thể chỉ thú một người giống như cô gia không?" Ngâm Thư nhìn chằm chằm ánh mắt Xích Ngữ, càng nói càng khiến người ta kinh ngạc.
Xích Ngữ thận trọng gật đầu, y cũng rất hâm mộ Thế tử và Thế tử phi.
"Vậy ta gả cho ngươi." Ngâm Thư đồng ý dứt khoát.
Vân Lãnh Ca nhìn hai người không xem ai ra gì này, trong lòng đã không thể dùng kinh ngạc để hình dung nữa, quả thực kinh thế hãi tục mà, hai người này cũng quá khác người nha, chẳng lẽ bọn họ không giống người thường? Tư tưởng của cọc gỗ khác một trời một vực với người bình thường sao? Nhưng mà, thật sự khiến người ta khó tin.
"Nè nè, ta còn ở bên cạnh đấy." Vân Lãnh Ca lên tiếng nhắc nhở sự tồn tại của mình, giữa đám người nàng và Ngâm Thư không giống chủ tớ, càng giống như bằng hữu hơn, cho nên nói chuyện cũng không cố kỵ gì.
"Chờ A Diệp trở lại sẽ chủ hôn cho các ngươi, gả hai nha đầu duy nhất của ta đi, ta cảm giác ta như nương của các ngươi vậy." Vân Lãnh Ca lầm bầm: "Có loại cảm giác tiễn nữ nhi xuất giá."
Xích Ngữ vừa khôi phục sắc mặt bình thường nhất thời lại đỏ ửng, lần này, cả Ngâm Thư cũng không thể may mắn thoát khỏi, hai gò má hồng hồng.
"Đúng rồi, bây giờ Kinh thành như thế nào rồi? Có tin tức gì không?" Vân Lãnh Ca nhận thấy không khí hơi ngột ngạt, không muốn để nàng ấy lúng túng, vội chuyển đề tài hỏi.
Nghe Vân Lãnh Ca hỏi chính sự, Xích Ngữ lập tức thu lại vẻ mặt, nghiêm túc nói: "Trước khi rời đi Thế tử đã dọn dẹp cơ sở ngầm của Vũ Văn Minh trong Kinh thành, còn bắt được Thái tử và Tam Hoàng tử, hơn nữa dùng gia quyến uy hiếp những loạn thần tặc tử để bọn họ không dám làm bừa, cho nên mặc dù Kinh thành đại loạn, nhưng không đến nỗi nước sôi lửa bỏng, dựa vào năng lực của Ngũ Hoàng tử, bây giờ đã thu thập xong rồi, triều sự cũng bắt đầu đi vào nề nếp, nên tịch biên gia sản thì đã tịch biên gia sản, nên đày đi thì đày đi, đều đang tiến hành từng chút một."
"Vương phủ và phủ Tả tướng thì sao?" Vân Lãnh Ca quan tâm nhất chính là vương phủ và người nhà ông ngoại.
"Thái tử từng âm thầm lục soát vương phủ để tìm kiếm Thế tử phi, nhưng khi phát hiện chỉ là công dã tràng, nên đã rời đi." Xích Ngữ chậm rãi nói ra tin tức: "Về phần phủ Tả tướng, Lâm tướng đã từng lăn lộn trong triều đình nhiều năm, danh vọng và thực lực đều không thể xem thường được, mặc dù cũng có kẻ địch tiến vào phủ Tả tướng muốn bắt sống ông ấy, nhưng đã bị Lâm tướng giết chết toàn bộ, phủ Tả tướng bình yên vô sự."
Vân Lãnh Ca nở nụ cười yên tâm, Thái tử dựa vào sự ủng hộ của đại thần trong triều, Tể tướng là văn thần đứng đầu, đệ tử nho sinh đếm không xuể, nếu có thể tranh thủ được sự ủng hộ của hai tướng giúp Thái tử bức vua thoái vị sẽ vô cùng hữu ích, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, Thượng Quan Hạo tuyệt đối sẽ không làm hại ông ngoại, chỉ có thể dốc toàn lực khuyên ông ngoại đầu quân cho gã, trợ giúp gã mưu triều soán vị!
"Phủ Vân tướng thì sao? Vân Bá Nghị có địa vị Hữu tướng, vậy cũng bị cuốn vào cuộc đấu tranh quyền lực này chứ?" Vân Lãnh Ca tùy ý hỏi.
Nghe vậy, Xích Ngữ hơi khó xử, trong lòng đắn đo chuẩn bị trả lời, suy nghĩ xem nên nói thế nào mới có thể khiến Thế tử phi thoải mái hơn chút.
"Không phải Vân Bá Nghị đầu quân cho Thái tử rồi chứ? Hiệp trợ gã tiến hành binh biến?" Sắc mặt Vân Lãnh Ca khẽ biến đổi, đáy mắt nặng nề, nhỏ giọng hỏi.
Xích Ngữ nghe Vân Lãnh Ca nói đến chỗ trọng yếu chỉ trong nháy mắt, trong mắt lóe lên tán thưởng, đồng thời, cũng hiểu, cho dù Thế tử phi không thích phủ Vân tướng, nhưng dù sao cũng là nhà mẹ của nàng, tâm tình tất nhiên sẽ không dễ chịu. Chỉ đành phải gật đầu không nói.
"Thật hồ đồ, sao ánh mắt Vân Bá Nghị nông cạn như vậy, chỉ để ý cái lợi nhỏ trước mắt, lại bỏ quên điểm quan trọng." Ánh mắt Vân Lãnh Ca phát ra ánh sáng ác liệt: "Thật không hiểu, sao ông ta có thể giữ chức Hữu tướng được nhiều năm như vậy, không đáng được trọng dụng, ếch ngồi đáy giếng, sớm nên bị người kéo xuống ngựa mới đúng."
"Thái tử hứa sẽ phong ông ta thành thân vương, đời đời kế tục." Xích Ngữ nói cam kết của Thái tử với Vân Bá Nghị ra.
"Nghe rất hấp dẫn, nhưng đều chỉ là trăng trong giếng, hoa trong nước, nhìn xa không thể nhận ra, Vân Bá Nghị chỉ vọng tưởng được lợi ích, lại quên rằng nếu ngộ nhỡ binh bại, ông ta sẽ gặp phải chuyện gì?" Vân Lãnh Ca lắc đầu, khinh bỉ hành động tát ao bắt cá của Vân Bá Nghị.
"Thế tử phi không cần lo lắng, Thái tử binh biến nhiều thứ chuẩn bị chưa kịp triển khai ra thì đã bị Thế tử đình chỉ, đường lui của Thái tử, cũng chính là những đại thần kia cũng chưa kịp phản ứng, thì đã bị kết quả khiến cho sợ ngây người, cho nên tội danh của Vân tướng quá lắm là đồng lõa, hơn nữa ông ta hoàn toàn không làm gì, chỉ phí công trợ giúp, có Thế tử ở đây, mặc dù có lẽ sẽ mất chức quan, nhưng vẫn có thể giữ lại tính mạng." Xích Ngữ nghĩ Vân Lãnh Ca đang lo lắng cho phủ Hữu tướng, vội trấn an.
"Vân Bá Nghị chết chưa hết tội, chỉ vì một mình ông ấy mà liên lụy đến an nguy của cả phủ, khiến người ta không đành lòng, dù sao có nhiều người trong phủ Vân tướng không hiểu gì cả bị bắt vào ngục đội một cái mũ tội danh trên đầu, thật sự rất đáng thương." Vân Lãnh Ca lắc đầu, thở dài, cảm khái nói.
"Những nha hoàn sai vặt kia sẽ phải bị đày đến biên cương, nếu Thế tử phi thương tiếc, biên cương là địa giới của Thế tử, ngài có thể sắp xếp một chút, bọn họ sẽ không chịu quá nhiều đau khổ." Xích Ngữ đề nghị.
Vân Lãnh Ca cảm thấy có lý, gật đầu, nhưng khi nhắc đến phủ Hữu tướng, lại khiến nàng nhớ lại đối thủ một mất một còn của nàng trong phủ, tò mò hỏi: "Hai thứ muội của ta ra sao rồi?"
Nghe Vân Lãnh Ca hỏi, Xích Ngữ vốn đang trầm mặt đột nhiên cười nhẹ, không biết nên khóc hay nên cười: "Thế tử phi, chắc ngài không biết, lúc Tam muội của ngài nghe thấy việc Tướng phủ gặp chuyện không may, thì náo ầm trong ngục, tuyên bố nàng ta là người của phủ Hạ tướng quân, xuất giá tòng phu, không còn thuộc về phủ Vân tướng nữa, nên không thể bị giam giữ, Vân tướng bị nàng ta chọc giận, nên đánh nàng ta một trận trong ngục, không cẩn thận đập đầu vào cột, sau đó, trở nên ngây dại, cả ngày điên điên khùng khùng nói năng lung tung." Nhịn cười, dừng một lát, Xích Ngữ tiếp tục nói: "Về phần Tứ muội của Thế tử phi, bị Vân tướng tặng cho một ngục tốt canh giữ phòng giam rồi."
"Có ý gì?" Vân Lãnh Ca kinh ngạc.
"Bởi vì Vân tướng còn chưa động đậy, đã bị Ngũ Hoàng tử nhanh như chớp nhốt vào thiên lao, Vân tướng không nắm được tin tức bên ngoài, lòng như lửa đốt, nên lợi dụng sắc đẹp của Tứ muội Thế tử phi hấp dẫn một ngục tốt, để ngục tốt thông báo cho ông ta hoàn cảnh trong Kinh thành." Đáy mắt Xích Ngữ xẹt qua khinh thường, trầm giọng nói.
Hiện tại y đã hiểu, vì sao Thế tử phi ghét Vân Bá Nghị như vậy, phụ thân mặt người dạ thú, không bằng cầm thú như thế, nếu là người khác, cũng sẽ không vui nổi.
"Có thể nghĩ ông ta sẽ làm như vậy, nhưng không ngờ ông ta thật sẽ làm thế, phụ thân lợi dụng nữ nhi triệt để thế này, chỉ sợ nhẫn tâm nhất từ cổ chí kim rồi." Vân Lãnh Ca nhếch môi, nở nụ cười châm chọc.
"Ngươi có thể giúp ta truyền thư cho Ngũ Hoàng tử không, xin y giúp ta chăm sóc Tứ di nương và tổ mẫu, dù sao ta và Tứ di nương có giao tình, không muốn bà ấy bị Vân Bá Nghị đưa vào miệng hùm, cũng xem như là tâm ý của ta, còn tổ mẫu là mẫu thân của Vân Bá Nghị, cộng thêm tuổi già, đoán chừng không chịu nổi cuộc sống trong ngục." Vân Lãnh Ca rũ mắt, sâu kín nói.
"Vâng, Thế tử phi." Xích Ngữ biết Thế tử phi trong nóng ngoài lạnh, người khác đối tốt với nàng một phần thì nàng sẽ cố gắng hồi báo, lập tức đồng ý, xoay người ra ngoài.
"Tiểu thư, ngài tội gì phải giúp bà ta, trong phủ ngài đã giúp bà ta nâng cao địa vị, để bà ta được lão phu nhân xem trọng, hiện tại bà ta bị Vân Bá Nghị liên lụy, bản thân ngài cũng đang gặp khó khăn, cần gì phải xen vào nữa: "Ngâm Thư thấy Xích Ngữ rời đi, mới nhẹ giọng nói, lão phu nhân tốt với tiểu thư, lại có liên hệ máu mủ, tiểu thư giúp bà cũng có thể hiểu được.
"Người ta quen biết đa số đều có thù với ta, chỉ có Tứ di nương không xấu, cũng chưa từng làm ra chuyện khiến ta chán ghét, có thể tiện thể thì giúp một tay thôi." Vân Lãnh Ca cũng biết thật ra tình cảnh của nàng không lạc quan, mặc dù nàng gả cho Mộ Dung Diệp, nhưng chuyện nàng sinh ra ở phủ Vân tướng là một sự thật không thể thay đổi, phủ Vân tướng giúp Thái tử đoạt vị, chịu tiếng xấu bất trung, nàng khó tránh khỏi cũng sẽ bị người đời lên án, nhưng Mộ Dung Diệp đã đồng ý khi cuộc chiến này qua đi, thì sẽ cách xa Kinh thành, cho nên nàng sẽ không còn bao nhiêu liên hệ với phủ Vân tướng nữa. editedbysutucuoiga Dieenndkdan/leeequhydonnn
Ngâm Thư than thở, thấy Vân Lãnh Ca lộ ra thần sắc mỏi mệt, thì cẩn thận đỡ nàng nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Bóng đêm phủ xuống, trong bóng tối khách điếm yên tĩnh không tiếng người, ám vệ luân phiên ẩn núp tập trung quan sát tình huống xung quanh.
"Hô!" Đúng lúc này, bỗng một mũi tên xẹt qua bầu trời đêm, ùn ùn kéo đến gian phòng nhỏ trong khách điếm.
"Cẩn thận." Ám vệ ẩn trong bóng tối cùng xuất hiện, rút bội kiếm ngăn cản tên dài.
"Xảy ra chuyện gì?" Vân Lãnh Ca ngủ không sâu, bị tiếng đánh nhau bên ngoài đánh thức, vén chăn lên, hỏi Ngâm Cầm đang đẩy cửa vào.
"Tiểu thư, có người tập kích, nhưng chưa đánh vào, chỉ không ngừng bắn tên, chỉ sợ trong đó có trá." Ngâm Cầm cẩn thận đỡ Vân Lãnh Ca đi đến một góc chết, để mũi tên không thể bắn trúng.
"Hưu" đang nói, một mũi tên phá ô cửa sổ, lướt qua bả vai Vân Lãnh Ca, cắm vào giữa bàn trang điểm, lông đuôi hơi đung đưa, có thể thấy một mũi tên chứa bao nhiêu sức mạnh.
Ngâm Cầm cả kinh, bước nhanh, dìu lấy Vân Lãnh Ca đứng sát vào góc chết.
"Không phải Kiều Thuận canh gác cửa thành sao? Làm sao kẻ địch có thể xông vào đây?" Vân Lãnh Ca nhỏ giọng nói.
"Nô tỳ không rõ lắm, Ngữ thị vệ đã đi điều quân đội thủ thành, chúng ta chỉ cần kiên trì chốc lát thì sẽ ổn." Đôi mắt Ngâm Cầm nặng nề nhìn một mũi tên khác bắn vào, dùng thân thể ngăn trước mặt Vân Lãnh Ca, không dám lơi lỏng nửa phần.
Bởi vì có ám vệ thủ hộ, nên Vân Lãnh Ca không để quân của Lăng thành bảo vệ khách điếm, mà nói Kiều Thuận luôn chú ý động tĩnh ngoài thành, nhưng không ngờ, hiện tại lại có người đột phá phòng tuyến, xông vào thành ám sát mình, sao có thể như thế nhỉ? Trừ phi trong Lăng thành xuất hiện phản đồ, lén lút vụng trộm giúp quân địch lẫn vào một ít nhóm thị vệ, từ đó trực tiếp tìm đến nơi bản thân ẩn thân, liều lĩnh chặn giết.
Tiếng chém giết phía ngoài tăng thêm, hình như còn có âm thanh mũi tên bắn trúng người, Vân Lãnh Ca cắn chặt môi, nhìn quanh một vòng gian phòng, chỉ thấy tên dài cắm lên bốn phía vách tường, bên trong phòng đã thành một mảnh hỗn độn, không có chỗ nào có thể đặt chân.
"Ngâm Cầm, cẩn thận." Đang lúc Ngâm Cầm dùng bội kiếm đánh rớt một mũi tên bắn về phía các nàng thì Vân Lãnh Ca đột nhiên phát hiện một mũi tên khác hình như hướng đến Ngâm Cầm, bay thẳng đến cổ nàng ấy, Vân Lãnh Ca muốn nhắc nhở nàng phòng thủ đã không còn kịp nữa, chỉ đành phải nhanh chóng đứng dậy, dùng hết toàn lực đẩy Ngâm Cầm ngã xuống đất, tránh khỏi nguy hiểm, đồng thời, thân thể Vân Lãnh Ca khẽ chếch, trệch khỏi chỗ nguy hiểm, nhất thời đầu mũi tên sắc bén xẹt qua gò má nàng, Vân Lãnh Ca cảm giác có một chất lỏng ấm áp đang từ từ chảy xuống từ gò má, nhưng nàng không để ý, ngồi xổm xuống, nhanh như chớp nằm cạnh Ngâm Cầm, tránh khỏi mưa tên.
"Tiểu thư, ngài bị thương?..." Ngâm Cầm bị động tác bất ngờ của Vân Lãnh Ca làm cho sợ ngây người, cho đến khi nàng ấy nằm trên mặt đất mới giật mình tỉnh lại, vội muốn đứng dậy che chở Vân Lãnh Ca, lại phát hiện nàng đã nằm bên cạnh mình, khuôn mặt thanh lệ đang rỉ máu không ngừng.
"Ta không sao." Vân Lãnh Ca lấy khăn lụa ra, bịt kín vết thương trên mặt, máu trào ra với tốc độ khá nhanh, trong khoảnh khắc khăn tay trắng như tuyết bị nhuộm đỏ.
"Tiểu thư, đều do nô tỳ không tốt, ngài không nên cứu nô tỳ." Đôi mắt Ngâm Cầm rưng rưng, nhìn má phải Vân Lãnh Ca đầm đìa máu tươi, nước mắt không thể khống chế trào ra.
"Nha đầu ngốc, nói gì đấy." Vân Lãnh Ca nâng môi cười, chỉ cười thôi mà đã liên lụy đến quai hàm, nàng đau đớn hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng không muốn Ngâm Cầm tự trách, nên cố nén cảm giác đau mà cố gắng mỉm cười.
"Tiểu thư..." Ngâm Cầm nghẹn ngào, ôm hai vai Vân Lãnh Ca không ngừng lay động.
Tiếng đánh nhau bên ngoài chợt yên tĩnh lại, cửa phòng bị đẩy ra, Xích Ngữ lo lắng đi vào, khi nhìn thấy Vân Lãnh Ca nằm trên đất tay che vết thương thì nhất thời sắc mặt đại biến, vội vàng kêu Ngâm Thư vào.
"Tiểu thư..." Ngâm Thư căng thẳng, vội vàng cùng Ngâm Cầm dìu Vân Lãnh Ca lên.
Sau khi đỡ Vân Lãnh Ca ngồi trên giường, Ngâm Thư cẩn thận tra xét thương thế của nàng, giây lát: "Chỉ bị thương ngoài da, sẽ không để lại sẹo." Nữ tử để ý nhất chính là dung mạo, huống chi tiểu thư tuyệt sắc khuynh thành, nếu bị phá hủy, nhất định sẽ rất khó tiếp nhận.
Vân Lãnh Ca không xem trọng cười.
"Xảy ra chuyện gì? Vì sao có người xông đến?" Vân Lãnh Ca cau mày hỏi Xích Ngữ.
"Ty chức đã ra lệnh cho Kiều Thuận đi thăm dò, tất cả đều che mặt, không nhìn ra là người nào, chắc hẳn trong thành có người dẫn dụ bọn họ đến!" Đáy mắt Xích Ngữ nghiêm túc, nhìn thấy mặt Vân Lãnh Ca thì nổi lên sát khí, nếu Thế tử biết Thế tử phi bị thương, chắc chắn sẽ tức giận, cho dù y có chết ngàn lần cũng khó thoát tội.