Editor: Gà
Thượng Quan Hạo đóng chặt cửa chính nội điện, nhìn quanh bốn phía, xác nhận không có ai mới nói: "Mẫu hậu, nhi thần có chuyện quan trọng thương lượng với ngài!"
"Có chuyện gì không thể để ngày mai thảo luận sao? Vì sao phải vào giờ này?" Hoàng hậu nhìn chằm chằm Thái tử, nhất thời trong lòng có dự cảm xấu, nhưng nói không ra, đành phải hỏi.
"Nhi thần đã liên thủ với Tam Hoàng tử Bắc Nguyệt, thương định thời gian, bức bách phụ hoàng thoái vị nhường ngôi, nhi thần muốn đăng cơ làm Đế!" Ánh mắt Thượng Quan Hạo âm u bắn ra ánh sáng dã tâm, vẻ mặt âm ngoan lạnh giọng nói, bày ra dục vọng mãnh liệt không ai bì nổi, giọng nói chắc chắn xen lẫn tự tin không ai có thể so sánh, tựa như lấy được ngôi vị Hoàng đế dễ như trở bàn tay!
Nghe vậy, Hoàng hậu cả kinh, trong nháy mắt chén trà trong tay lăn xuống đất, ‘bịch’ một tiếng, phá vỡ không khí đóng băng trong điện!
"Con nói... Cái gì.... Con.... Muốn.... Mưu triều soán vị?!" Những lời này, như sét đánh ngang tai khiến Hoàng hậu bối rối hồi lâu, sau một lúc bà ta mới run rẩy giơ tay lên, chỉ vào gương mặt ngạo nghễ như vương giả của thiên địa của Thượng Quan Hạo, mắt trợn tròn, không thể tin hỏi ngược lại một cách đứt quãng.
Thượng Quan Hạo ngẩng cao cằm, chắp tay sau lưng, muốn bắt chước khí độ của Quân vương, nhưng chỉ như khỉ đeo hoa, học theo Hàm Đan [1], trong mắt Hoàng hậu, giờ phút này Thái tử tựa như nghé con không biết tự lượng sức mình, cố gắng học tập tư thái của vua, họa hổ bất thành phản loại khuyển [2], làm người ta cảm thấy buồn cười.
[1] Học theo Hàm Đan: học theo người chẳng thành, lại còn quên cả cái vốn có (thời Chiến Quốc, dân quận Hàm Đan nước Triệu, nổi tiếng về thuật đi bộ. Người nước Yên hâm mộ, sang học thuật đó, nhưng đã không học được, lại quên cả cách đi bộ của chính mình, trở nên đi đứng lạch bạch tức cười. Câu trên ngụ ý chớ nên đua đòi rởm)
[2] họa hổ bất thành phản loại khuyển: vẽ hổ không thành ra vẽ chó
"Không sai, phụ hoàng già rồi, cả tin Mộ Dung Diệp, ngược lại chất vấn nhi tử ruột của ông ta, vô dụng như vậy, giang sơn Đông Dương sớm muộn gì cũng sẽ mất trong tay phụ hoàng!" Thượng Quan Hạo gật đầu, ánh mắt sáng rỡ, khinh thường nói. sutucuoiga dieendaanleequuydonn
"Nghịch tử!.... Con muốn Bổn cung tức chết hay sao?" Hoàng hậu che ngực, thở từng ngụm, bị giọng điệu cuồng vọng đại nghịch bất đạo của Thượng Quan Hạo khiến cho tức giận.
"Mẫu hậu, chẳng lẽ ngài muốn nhi thần chắp tay tặng Thái tử vị cho người khác sao? Tại sao? Nhi tử là con trai trưởng của Đông Dương, là trường tử, giang sơn Đông Dương vốn là của nhi thần, phụ hoàng già nên hồ đồ rồi, ngài cũng hồ đồ sao? Nhi thần bị kéo xuống ngựa, e rằng vị trí Hoàng hậu ngài cũng ngồi không vững đâu!" Vẻ mặt Thượng Quan Hạo mang theo dữ tợn, thoáng hiện vẻ điên cuồng không thành công thì thành nhân.
"Con chỉ cần nghĩ, theo phụ hoàng con phân phó, Thái tử vị vẫn là của con, không chạy được!" Hoàng hậu nghe Thượng Quan Hạo nói, trong mắt lóe lên vẻ hoang mang, hiếm thấy vẫn không tức giận, đột nhiên bình tĩnh lại, trầm giọng nói.
"Mẫu hậu, lời này của người cũng không lừa được mình, cần gì phải nói ra lời nói không có sức thuyết phục để lừa gạt nhi thần!" Thái tử hừ lạnh, trong nháy mắt đã bắt được vẻ hoang mang và hốt hoảng trong mắt Hoàng hậu, trong lòng cười lạnh, giọng nói giễu cợt.
"Phế Thái tử không phải chuyện nhỏ, sẽ nhiễu loạn triều cương, thậm chí sẽ dao động căn cơ Đông Dương, Hoàng thượng sẽ không dễ dàng hạ quyết tâm này đâu!" Hoàng hậu buông mí mắt, che ánh mắt, cho dù đáp án đã thành hình trong lòng, nhưng vẫn tự an ủi nói.
"Lần trước nếu không phải ngoại tổ phụ liên hiệp với đại thần trong triều khuyên can, sợ rằng hiện tại nhi thần đã sớm không còn là Thái tử, làm sao ngài có thể khổ sở tiếp tục lừa mình dối người." Thượng Quan Hạo rất hổ thẹn với Hoàng hậu không biết tiến thủ, nhưng kế tiếp hắn ta phải thu được ủng hộ của Hoàng hậu, nếu không tuyệt đối không thể đi tiếp, nhưng nhìn ánh mắt do dự tràn ngập tình cảm mà không lời nào có thể miêu tả được của Hoàng hậu, Thượng Quan Hạo nhíu mày, biết hiện tại trong nội tâm bà ta đã khẽ giãn ra, phải thêm một nắm củi nữa, để bà ta mau sớm hạ quyết tâm: "Mẫu hậu, phụ hoàng chính trực tráng niên, trong cung phi tần giai lệ đếm không hết, cho dù mấy năm nay nhi thần nghiêm ngặt tuân thủ bổn phận, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục bảo vệ Thái tử vị, nhưng sau một lúc, chẳng những hai hài tử trong cung đều lớn lên, hơn nữa còn sẽ tăng thêm rất nhiều trẻ sơ sinh, cho đến lúc này, lấy sức của một mình nhi thần, muốn đứng đầu quần hùng, mặc dù thủ đoạn thông thiên, chỉ sợ cũng rất khó giành thắng lợi, thừa dịp hiện tại thiên thời địa lợi nhân hòa, nhi thần chiếm đoạt tiên cơ, đi trước lên ngôi, đợi khi tất cả đều kết thúc, sẽ không tồn tại những thứ nguy hiểm ngầm này nữa!"
Nghe vậy, Hoàng hậu trầm mặc hồi lâu, lặp lại lời nói của Thượng Quan Hạo dưới đáy lòng nhiều lần, ánh mắt không ngừng lóe, hiển nhiên đang suy tư khả năng, giữa hai lông mày hiện rõ vẻ mặt phức tạp.
"Mẫu hậu, nhi thần không phải muốn giết cha mưu triều, chỉ vì tư tưởng phụ hoàng đã lạc hậu, theo không kịp bước chân chính trị, nhi thần kế vị thay phụ hoàng, vẫn sẽ tôn phụ hoàng làm Thái Thượng Hoàng, để ông ở trong cung an dưỡng tuổi già, trải qua cuộc sống thần tiên hưởng lạc thật tốt, nhi thần sẽ tuân theo nguyện vọng của tổ phụ, thống trị thiên hạ Đông Dương thật tốt, tuyệt đối sẽ không để cho ngài và phụ hoàng thất vọng!" Thượng Quan Hạo hiểu rõ tình cảm Hoàng hậu đối với Hoàng thượng, đương nhiên cũng hiểu băn khoăn của bà ta, trong lòng cảm thấy chê cười đối với hành động ngây thơ của bà ta, nhưng bất động thanh sắc chậm rãi nói, rót thêm lòng tin cho Hoàng hậu, để bà ta vứt bỏ hoài nghi, yên tâm phụ trợ mình lên ngôi kế vị!
"Tuy vậy, sao dễ dàng thế được, con cho rằng phụ hoàng con là quả hồng mềm có thể để mặc con nắn sao?" Hoàng hậu mặc dù mơ hồ đồng ý với Thượng Quan Hạo, nhưng trong lòng cảm thấy kế hoạch không mấy lạc quan, Thái tử không quyền không thế, chẳng lẽ chỉ dựa vào một câu nói suông thì có thể thượng vị sao? Có hơi viễn vông không?
"Đương nhiên nhi thần đã chuẩn bị chu toàn!" Thượng Quan Hạo tự tin cười, nhìn Hoàng hậu gằn từng chữ: "Chỉ cần mẫu hậu làm một chuyện, rất đơn giản nhưng cũng rất khó khăn, một khi thành công, ngày nhi thần đăng cơ sắp đến!"
"Là gì?" Hoàng hậu nhìn Thượng Quan Hạo bị ham muốn làm cho mê muội, đột nhiên cảm thấy đứa con trai này thật xa lạ, trước kia bà cảm thấy cho dù Thái tử không có tác dụng lớn, không có thực tài, nhưng dù sao hắn ta cũng là nhi tử của mình, máu mủ ruột thịt, trong lòng vô cùng thương yêu, bà ta cũng biết Hoàng thượng bất mãn với Thái tử, vì bảo vệ Thái tử vị của hắn ta, có thể nói bà ta rất nhọc lòng, lợi dụng nhà mẹ đẻ giúp hắn ta chu toàn trên triều đình, tận lực giúp hắn ta trải một con đường lớn bằng phẳng để tương lai đi lên ngôi vị Hoàng đế.
Tuy nhiên người tính không bằng trời tính, cuối cùng Hoàng đế có ý định phế Thái tử, Hoàng hậu lặng lẽ thở dài, mặc dù Thái tử ngỗ nghịch, nhưng lại rất thực tế, chính bà ta không thể không thừa nhận, nếu Thái tử đổ, chính cung Hoàng hậu này cũng sẽ thành hữu danh vô thực, chờ tân hoàng vừa lên, bà ta chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp!
Cho nên, Thái tử tuyệt đối không thể đổi chủ!
Thượng Quan Hạo cảm thấy Hoàng hậu đã buông lỏng, rốt cuộc nội tâm lơ lửng giữa không trung đã để xuống, đứng dậy lại gần bên tai Hoàng hậu, nhỏ giọng nói ra kế hoạch tính toán của bản thân.
"Cái gì? Cái này không được? Nếu bị người phát hiện, sẽ tru diệt cửu tộc!" Đột nhiên Hoàng hậu biến sắc, nghe Thượng Quan Hạo nói, vẻ mặt càng ngày càng kinh ngạc, bỗng chốc đứng dậy, lắc đầu từ chối thẳng, nhìn vẻ mặt Thái tử không thể gật bừa, Hoàng hậu cau mày, vẻ mặt biến ảo không ngừng, yên lặng chốc lát, rốt cuộc phun ra quyết tâm: "Ta xuống tay không được...."
Trong mắt Thượng Quan Hạo chợt lóe lên châm chọc, ở Hoàng thất này không có thân tình chỉ có lợi ích đại gia tộc, mẫu hậu lại không để ý đại cục, chỉ muốn hư tình mờ mịt giữa nam nữ, thật ngây thơ, ngây thơ vô cùng.
"Loại thuốc kia chỉ khiến người lâm vào ngủ mê man, thân thể mệt mỏi không thể làm việc, cũng sẽ không có bất kỳ tác hại nào, đợi nhi thần thành nghiệp lớn, dĩ nhiên phụ hoàng có thể khỏi hẳn!" Ánh mắt Thượng Quan Hạo lóe lên, ậm ờ giải thích: "Chỉ cần một khi phụ hoàng suy sụp, nhi thần thân là Thái tử, kế vị chính là chuyện đương nhiên, ai cũng sẽ không có dị nghị, chờ tất cả an bài xong, thì bắt tay vào điều dưỡng thân thể cho phụ hoàng, đến lúc đó dù phụ hoàng không cam tâm, nhưng đã thành sự thật, ai cũng không thể cứu vãn!"
"Thuốc kia thật sẽ không gây tổn hại với thân thể người sao?" Nghe nhi tử mình trả lời, Hoàng hậu vẫn không yên lòng, hai mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt Thái tử, không buông tha bất kỳ nét mặt nào của hắn ta, muốn nhìn thấy dị thường trên đó.
"Đương nhiên, dù sao phụ hoàng cũng là phụ thân thân sinh của nhi thần, dù nhi thần không chừa thủ đoạn nào, nhưng sẽ không giết cha đâu!" Thượng Quan Hạo biểu lộ đáy mắt chân thành trước mặt Hoàng hậu, giọng nói trịnh trọng, trên mặt tràn đầy thân tình phụ tử.
"Mộ Dung Diệp thì sao? Bằng vào bản lãnh của Mộ Dung Diệp, dù Hoàng thượng bị chúng ta chế trụ, chỉ sợ hắn cũng có năng lực chuyển bại thành thắng!" Hoàng hậu hiểu biết công trận Mộ Dung Diệp cực kỳ trác tuyệt, chiến tích cường đại như thế, cho đến nay chưa từng thất bại, muốn chuyển nguy thành an còn không dễ dàng sao?
"Những thứ khác đều giao cho nhi thần, trong lòng nhi thần hiểu rõ, Mộ Dung Diệp không đủ uy hiếp, chỉ cần mẫu hậu làm theo lời nhi thần, chúng ta đã nắm chắc một nửa!" Thượng Quan Hạo quỷ dị cười, chắc nịch nói, cho dù trong lòng hận không thể chia sẻ toàn bộ kế hoạch với thiên hạ, để bọn họ biết mình lập tức sẽ là cửu ngũ chí tôn, nhưng vì sợ thất bại trong gang tấc, hắn ta vẫn cắn chặt hàm răng, hành động chưa bắt đầu, vẫn không thể nói ra, cho dù người kia là mẫu hậu của mình!
Hoàng cung, trong thư phòng, mặt Hoàng đế trầm như nước nghe ám vệ bẩm báo, buông mắt không nói, cho đến khi nghe được Thượng Quan Hạo tính toán lợi dụng Hoàng hậu làm con cờ giúp hắn ta bỏ thuốc thì sắc mặt ông ta khẽ thay đổi, mí mắt chợt nâng lên, bàn tay vẫn gõ bàn dừng lại, ánh mắt thâm thúy khó dò, trong mắt tràn đầy sát khí.
"Đi một chuyến đến Mộ Dung Vương phủ, nói cho Mộ Dung Thế tử biết chuyện xảy ra tối nay, để hắn thăm dò rõ ràng bí mật giữa Thái tử và Tam Hoàng tử Bắc Nguyệt, trẫm phải biết tất cả kế hoạch của bọn họ." Hoàng thượng buông mắt xuống lần nữa, bình tĩnh nói.
"Vâng" ám vệ đáp một tiếng, nhanh chóng rời khỏi thư phòng, chạy thẳng đến Mộ Dung Vương phủ.
Thấy thư phòng trừ mình ra không có ai nữa, sắc mặt Hoàng thượng dần dần nặng nề, ngưng mày suy tư, nếu chuyện này chỉ có Thái tử cấu kết với Vũ Văn Minh, vậy hoàn toàn sẽ không tạo thành họa lớn, nhưng sợ nhất có người muốn đục nước béo cò, đảo loạn thiên hạ, từ đó không cần tốn nhiều sức đạt được ích lợi thật lớn, nếu sự thật như vậy, tình huống kia sẽ càng ngày càng khó nắm trong tay.
Mộ Dung Vương phủ, trong lúc đó, Mộ Dung Diệp cũng nhận được tin tức ám vệ.
"Chuyện gì, vừa mới nằm xuống, có để người ta ngủ không thế." Vân Lãnh Ca chống đầu nằm nghiêng trên giường nhìn Mộ Dung Diệp cầm tờ giấy tràn ngập chữ viết, nhàn nhạt ngáp, lười biếng hỏi.
"Thái tử hành động." Hai mắt Mộ Dung Diệp nhanh chóng xem hết nội dung trên tờ giấy, sau đó mượn ánh nến trên bàn đốt thư, tiếc chữ như vàng nói.
"Nhanh vậy? Dùng cách gì?" Vân Lãnh Ca nhíu mày, hứng thú hỏi.
"Phương pháp cũ rích, hạ thuốc Hoàng thượng, hiệp thiên tử dĩ lệnh quần thần [3]!" Khóe môi Mộ Dung Diệp nở nụ cười khó lường, khẽ cười nói.
[3] hiệp thiên tử dĩ lệnh quần thần: lợi dụng thiên tử để bắt các quần thần phục tùng
"Chiêu này trong sách viết rất nhiều, thật sự không có gì mới." Vân Lãnh Ca chép miệng, từ trong thâm tâm khinh bỉ Thượng Quan Hạo, quả thật bản thân không đánh giá cao hắn ta, hắn ta thật sự là gỗ mục không thể đẽo mà.
"Ca nhi, nàng đoán Hoàng thượng sẽ ứng phó thế nào?" Mộ Dung Diệp quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Lãnh Ca, giương môi cười, có thâm ý khác nói.
Để nàng đoán à? Nếu tâm tư Hoàng đế dễ đoán như thế, vậy ông ta không thể ngồi trên bảo tọa Thiên tử rồi, Vân Lãnh Ca suy nghĩ một chút, trong mắt phát lên ánh sáng cơ trí, môi mọng khẽ mở, khẳng định nói: "Đương nhiên chủ động tham gia, tương kế tựu kế, làm suy nhược phòng bị của kẻ địch, bắt Thái tử khoanh tay chịu trói, cứ như vậy, mới có thể phát huy tốt hơn!"
Thấy Vân Lãnh Ca đã hiểu ý nghĩa sâu xa bên trong, mắt phượng Mộ Dung Diệp sáng chói toát ra tán thưởng, trong lòng mặc dù kinh ngạc nhưng không ảo não, ý cười yếu ớt trong mắt dần dần trở nên thâm sâu, sau đó vui đùa nói: "Quả thật không thua nam tử nửa phần!"
"Ai nói nữ nhân không bằng nam tử?" Vân Lãnh Ca không chút nghĩ ngợi thốt lên.
"Ca nhi của ta xác thực thông tuệ hiếm thấy." Mộ Dung Diệp nghe Vân Lãnh Ca không chút do dự trả lời, đáy mắt hiện vẻ cưng chiều, giọng nói dụ dỗ.
"Không thật lòng, giống bị ép buộc mà nói." Mắt Vân Lãnh Ca khẽ quét Mộ Dung Diệp, lại không biết cái nhìn kia mang theo hờn dỗi đáng yêu phong tình vạn chủng, khiến vẻ mặt trấn định của Vân Lãnh Ca thêm rực rỡ như lưu tinh rung động lòng người!
Tâm thần Mộ Dung Diệp khẽ động, có chút khó có thể đè nén đi đến giường, vừa muốn cúi người chuẩn bị trộm hương, chỉ nghe thấy ngoài cửa vang lên âm thanh Xích Ngôn. "Thế tử, ám vệ Hoàng thượng báo lại."
"Bản Thế tử biết, bảo hắn cút về, nói bản Thế tử tự có chủ trương!" Bị quấy rầy chuyện tốt tâm tình Mộ Dung Diệp không vui, mặt không kiên nhẫn gầm nhẹ nói.
Ngoài cửa Xích Ngữ bị âm thanh hỏa khí của Mộ Dung Diệp làm sợ run cả người, không dám tiếp tục lưu lại tránh dẫn lửa thiêu thân, vội vàng cáo lui rời đi, nhưng trong lòng thì hoài nghi, vừa rồi bản thân đã nói gì sai thế?
Gương mặt Vân Lãnh Ca hơi đỏ lên, nửa trách nửa giận trừng mắt nhìn Mộ Dung Diệp, tức giận: "Thổi nến ngủ." Nói xong, che chăn gấm lên người, tự động để lại vị trí phía ngoài cho Mộ Dung Diệp.
Mộ Dung Diệp chán nản than thở, không thể làm gì thổi tắt nến, trực tiếp đi lên trước nằm trên giường, cánh tay phải kéo eo Vân Lãnh Ca, ôm nàng vào lòng, cẩn thận tém chăn cho nàng, sau đó nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Giờ phút này cơn buồn ngủ của Vân Lãnh Ca vì hành động của Thái tử mà biến mất không ít, mở mắt mượn ánh trăng bên ngoài nhìn sườn mặt Mộ Dung Diệp, hỏi: "A Diệp, chàng nói Thái tử và Vũ Văn Minh chỉ là hai tôm tép nhãi nhép trong đại cục này, Hoàng thượng trực tiếp cho người bắt Thái tử không được sao, vì sao phải tốn công tốn sức?"
"Bởi vì ý đồ Nam Tinh không rõ, Hoàng thượng không thể tùy tiện làm việc tránh bứt dây động rừng, còn nữa, dù sao Thái tử cũng điều động nội bộ, không có chứng cứ xác thực để bắt hắn ta, sẽ khiến quần thần chỉ trích, triều cương cũng sẽ không yên." Mộ Dung nhắm mắt lại lười biếng trả lời, bàn tay đặt ở eo Vân Lãnh Ca bắt đầu xấu xa di động.
Toàn bộ tâm tư Vân Lãnh Ca đặt trong thời cuộc, không có chú ý cử động của Mộ Dung Diệp: "Bước đầu tiên Thái tử cưỡng ép Hoàng thượng, sau đó bức vua thoái vị, bản thân thay thế, nhưng nói thì đơn giản, làm mới khó, tại sao hắn ta cho rằng tất cả sẽ tiến hành đúng hạn theo kế hoạch của hắn ta?"
"Ừ...? Hắn ta dựa vào cái gì?" Bàn tay Mộ Dung Diệp đã xuyên vào tẩm y Vân Lãnh Ca, trực tiếp chạm lên làn da trơn nhẵn như ngọc, tâm thần nhất thời mơ hồ, nửa ngày mới có thể tiêu hóa lời nàng hồi hồn tiếp tục không yên nói: "Thái tử xác thực không có bản lĩnh đó, mặc dù Vũ Văn Minh mạnh hơn Thái tử chút xíu, nhưng không phải người lợi hại gì, cho nên thúc đẩy tất cả việc này có khả năng nhất chính là Nam Tinh, Nam Tinh chưa chiếm được ba phần thiên hạ, liên hiệp với Vũ Văn Minh, mượn tay Vũ Văn Minh làm việc cho Thái tử, lợi dụng mâu thuẫn giữa Thái tử và Hoàng thượng, bắt tay từ nội bộ Đông Dương, từng bước một làm tan rã thế lực Đông Dương, ừ, có thể như vậy..." Tay Mộ Dung Diệp di động càng lúc càng nhiều, hắn cũng trình bày chầm chậm lời nói trở nên không mạch lạc, nói xong lời cuối, phân tích càng hỗn độn, giọng nói khàn khàn chứa lửa dục đè nén.
"Này, Mộ Dung Diệp, thiếp đang nói chính sự với chàng, chàng bỏ tay ra!" Cảm thấy Mộ Dung Diệp không chút để ý, tiếp theo Vân Lãnh Ca phát hiện tay hắn không đứng đắn, bất mãn chu môi kháng nghị.
"Ta cũng làm chính sự, Ca nhi, đêm xuân khổ ngắn, chúng ta nên tận hưởng lạc thú trước mắt mới đúng..." Mộ Dung Diệp cảm giác cả người giống như cháy rồi, lật người, đặt Vân Lãnh Ca ở phía dưới, thì thầm bên tai nàng, cố ý ở phả khí nóng vào tai ửng đỏ của nàng, giở trò cởi bỏ tẩm y của nàng.
Hai tay Vân Lãnh Ca đánh lồng ngực Mộ Dung Diệp, vừa chuẩn bị phát huy tài khéo ăn khéo nói của bản thân muốn tranh luận với hắn một phen, nhưng môi đỏ mọng vừa mở ra, đã bị môi hắn đặt lên, nhẹ nhàng gặm cắn, thân thể vì tay hắn đang không ngừng đốt lửa, mà từ từ mềm nhũn ra, cho đến khi biến thành vũng nước trong lòng hắn, mặc hắn đòi hỏi.
Màn che lắc lư, che đậy một phòng dào dạt xuân ý.