Editor: Gà
Vừa dứt lời, thần thái đại thần Đông Dương kinh ngạc, ngay cả Bắc Nguyệt ngồi bên kia, cũng xuất hiện sóng to gió lớn, bọn họ nhìn nhau, âm thầm trao đổi ý nghĩ trong lòng.
Mộ Dung Diệp nhíu mày, lười biếng lấy tay nâng má, sắc mặt bình tĩnh, dường như đã đoán được.
"Tam Hoàng tử!" Một võ tướng Bắc Nguyệt vội vàng kêu một tiếng, muốn ngăn cản.
"Không cần nhiều lời!" Vũ Văn Minh ngước mắt nhìn lướt qua võ tướng kia, ánh mắt âm lãnh thoáng chốc áp chế những đại thần muốn náo động, thấy bọn họ an tĩnh lại, Vũ Văn Minh nhìn Hoàng đế lần nữa, giọng nói trầm trầm: "Hiện tại Ngô Hoàng Đông Dương sẽ không hoài nghi thành ý của Bắc Nguyệt chứ?" sutucuoiga dinendian.lơqid]on
"Tam Hoàng tử quả là người làm đại sự, Bản Hoàng tử bội phục." Thượng Quan Thành cong môi, giọng nói tựa như tán thưởng tựa như giễu cợt.
"Không biết Bát Công chúa muốn kết lương duyên với ai đây?" Ánh mắt Hoàng đế lóe sáng, cười khẽ hỏi.
"Bát muội ngưỡng mộ Ngô Hoàng Đông Dương đã lâu, chỉ mong vào cung làm phi, kính xin Ngô Hoàng Đông Dương ân chuẩn." Vũ Văn Minh đã sớm tính toán trong lòng, có chút bất đắc dĩ vì phải sử dụng phương án thứ hai, mặc dù khác xa so với suy nghĩ, nhưng chỉ cần có thể đạt được kết quả tương tự, mọi sự vẫn nằm trong lòng bàn tay y.
"Hậu cung phụ hoàng ba ngàn giai lệ, không ngờ Bát Công chúa nguyện ý vào cung, Bản Hoàng tử thật sự tò mò về suy nghĩ của Bát Công chúa." Thượng Quan Thành sợ tình huống không đủ loạn, ánh mắt sáng tỏ nhìn Vũ Văn Minh, lạnh nhạt nói.
"Không biết ý của Ngô Hoàng Đông Dương thế nào?" Vũ Văn Minh không để ý đến Thượng Quan Thành liên tiếp ngầm trào phúng, cao giọng nói với Hoàng đế.
"Nếu kết thân có thể tăng cường bang giao hai nước, trẫm đương nhiên đồng ý, vậy phong Bát Công chúa quý quốc là Mẫn Tuệ quý phi, ban Trường Xuân cung, không biết ý Tam Hoàng tử thế nào?" Hoàng đế thoáng thấy vẻ mặt Hoàng hậu nóng nảy, đáy mắt xẹt qua châm biếm, chậm rãi nói với Vũ Văn Minh ra.
"Rất tốt, Bản Hoàng tử thay Bát muội cảm tạ Ngô Hoàng Đông Dương." Vũ Văn Minh đi đến giữa sân, tay phải phủ ở trước ngực khẽ khom lưng làm một tư thế hành lễ.
"Có phải Bát Công chúa nên tự mình ra ngoài tạ ơn không? Cũng để chúng ta thấy phong thái của đệ nhất mỹ nhân Bắc Nguyệt." Thượng Quan Thành nhìn thoáng qua Mộ Dung Diệp không nói, nở nụ cười sâu hơn, cao giọng nói.
Lúc này, cổng vòm Ngự Hoa Viên xuất hiện một bóng dáng màu tím, ngay sau đó ánh mắt mọi người trong vườn bị bóng dáng tuyệt vời này hấp dẫn, thừa dịp ánh trăng óng ánh, một nữ tử có dung nhan đẹp như thiên tiên tiến vào trong, hơn nữa nhìn bước chân của nàng ta, từng bước sinh hương, khiến người ta thật sự cảm thấy vui tai vui mắt.
Y phục màu tím nhạt, dùng ngân tuyến thêu hoa mai thanh cao, sa y màu bạc đong đưa, như ẩn như hiện, trông rất đẹp mắt, đặc biệt giữa lông mi nàng ta xen lẫn vẻ u sầu nhàn nhạt, thêm hơi thở nhu nhược, khiến người ta không kiềm được muốn thương tiếc.
"Công chúa Bắc Nguyệt quốc, Vũ Văn Mẫn bái kiến Hoàng đế, Hoàng hậu Đông Dương." Âm thanh thanh thúy như châu như ngọc vang lên, kèm theo cảm giác thanh lãnh truyền vào tai mọi người.
Mẫn công chúa đứng giữa sân tư thế nửa quỳ hành lễ với Hoàng đế, đôi mắt rũ xuống mềm mại đáng yêu, lông mi cong dài khẽ run, tựa như một con bướm đang nhảy múa, gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết tựa như kiệt tác tinh mỹ nhất của Thượng đế, trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người dừng lại trên người Mẫn công chúa.
"Bát Công Chúa xin đứng lên." Dù sao Hoàng đế cũng là Thiên tử, dạng mỹ nhân nào chưa từng thấy qua chứ? Mặc dù Vũ Văn Mẫn quốc sắc thiên tư, nhưng vẫn không thể khơi lên tâm tư của ông ta, chỉ cười nhạt để nàng đứng dậy.
"Tạ Hoàng thượng." Vũ Văn Mẫn được ưng thuận, chân thành đứng thẳng người, lúc này mới chậm rãi nâng mắt, chỉ thấy trong đôi mắt kia không hề có chút tạp niệm trần thế nào, trong suốt thấy đáy, dường như tất cả chung linh dục tú [1] trên đời đều tụ hội trong đôi mắt nàng.
[1] chung linh dục tú: tụ hội tất cả xinh đẹp và linh khí vào một chỗ
"Bát muội, Hoàng huynh đã làm chủ khiến Ngô Hoàng Đông Dương phong muội làm Mẫn Tuệ quý phi, sau khi muội vào cung, nhất định phải hầu hạ thật tốt, vì quan hệ hữu nghị hai nước mà lược tẫn miên lực [2]." Vũ Văn Minh đương nhiên nhìn rõ Vũ Văn Mẫn không tình nguyện, lần này muội ấy theo y đến Đông Dương, nguyên do vì Mộ Dung Diệp, hy vọng có thể kết nhân duyên với Mộ Dung Diệp, y cũng rất hài lòng, dù sao Mộ Dung Diệp là Chiến thần Đông Dương, là cánh tay trụ cột, Vũ Văn Mẫn gả cho hắn, vừa có thể thỏa mãn tâm nguyện chờ đợi đã lâu của muội ấy, vừa có thể đạt được mục đích của mình, nhất cử lưỡng tiện, đương nhiên y sẽ tận lực tác hợp, nhưng không ngờ chuyện đột ngột xảy ra, nhảy ra một Trình Giảo Kim Vũ Văn Trạch không có đầu óc, chẳng những đẩy tâm sức y vất vả nghĩ ra về biển đông, hơn nữa khiến y mất đi tiên cơ, không thể không nhường một bước.
[2] lược tẫn miên lực: lời nói khiêm tốn, dù sức lực nhỏ bé, có hạn nhưng cũng sẽ dốc hết khả năng có thể để trợ giúp.
"Hoàng huynh...." Hiển nhiên Vũ Văn Mẫn rất bất ngờ với kết quả này, trong mắt hàm chứa hơi nước và ý tứ cầu khẩn, vô thanh chờ đợi.
Vũ Văn Minh nhíu mày, đi đến chỗ Vũ Văn Mẫn, cưỡng chế kéo tay nàng ta, dẫn đến chỗ ngồi của Bắc Nguyệt.
Thượng Quan Thành liếc nhìn y phục Vũ Văn Mẫn, lại nghiêng đầu nhìn cẩm bào màu tím của Mộ Dung Diệp, nhếch miệng cười như có như không, ánh mắt hứng thú trực tiếp nhìn Vân Lãnh Ca đối diện.
"Hoàng muội không cần quá vui vẻ, nên chú ý hình tượng." Vũ Văn Minh hàm ý cảnh cáo tàn nhẫn trừng mắt nhìn Vũ Văn Mẫn, giọng nói ôn hòa.
"Vâng, Hoàng huynh nói đúng." Vũ Văn Minh chính là huynh trưởng đồng bào của nàng ta, sao nàng ta không hiểu tính y chứ, cho đến bây giờ không ai có thể xoay chuyển quyết định của y, cho dù trong lòng Vũ Văn Mẫn đau nhói đến rỉ máu, nhưng gương mặt vẫn duy trì quý khí và lễ độ mà công chúa một nước nên có.
"Đợi đến sau đại điển sắc phong của Bát Hoàng muội, Bản Hoàng tử cũng công đức viên mãn, nên trở về Bắc Nguyệt thôi." Thấy cảnh cáo có tác dụng, Vũ Văn Minh rất hài lòng, vẻ mặt trở nên ấm áp, cười nói.
"Được, trẫm kính Tam Hoàng tử và Đại Hoàng tử một chén, nguyện hai nước trọn đời giao hảo." Hoàng đế cười lớn, cầm ly rượu lên, hướng Vũ Văn Minh giơ lên.
Vũ Văn Minh cũng cười khẽ, cùng Vũ Văn Trạch nâng chén uống rượu.
Hoàng đế sai người lên ca múa lần nữa, không khí trong bữa tiệc dần dần sống động, ăn uống linh đình, rượu hàm tai nóng, những đại thần kia cũng rơi vào cảnh đẹp, buông lỏng tâm tư, ghé đầu thì thầm, tựa như màn đao quang kiếm ảnh vừa rồi chưa từng xảy ra.
Vân Lãnh Ca liếc mắt nhìn Vũ Văn Trạch bỗng nhiên trở nên trầm mặc đối diện, chỉ thấy trên cổ hắn ta còn còn sót lại vết máu khô, mặc dù một kiếm kia Mộ Dung Diệp hoàn toàn không dùng sức, nhưng mũi kiếm sắc lạnh, vẫn cắt qua da hắn ta, vết thương vẫn không ngừng chảy máu, nhưng hắn ta vẫn liều mạng cúi đầu chè chén, dường như không hề phát hiện các loại thăm dò xung quanh.
Cung yến kết thúc, Vân Lãnh Ca và Mộ Dung Diệp ra đến cửa cung, ngồi trong xe ngựa.
"Mộ Dung Diệp, có phải chàng có chuyện gạt thiếp không?" Khi Vân Lãnh Ca ở vào hoàn cảnh an tĩnh, năng lực suy tư sẽ tăng nhiều, càng sâu sắc cảm thấy yến tiệc kia có điều không đúng, ánh sáng không tốt thoáng qua trong mắt, híp mắt, gỡ tay Mộ Dung Diệp đang muốn ôm eo mình.
"Ca nhi, chờ trở về phủ ta sẽ nói cho nàng biết hết được không?" Mộ Dung Diệp nặn ra nụ cười lấy lòng, ngang ngược ôm Vân Lãnh Ca, đặt nàng ngồi trên đùi mình, ngửi mùi thơm tươi mát tự nhiên trên mái tóc nàng, nhỏ giọng nói.
Vân Lãnh Ca hừ lạnh, cao giọng nói với Xích Ngữ đang đánh xe bên ngoài: "Ngâm Cầm vẫn còn trong xe ngựa ngoài cửa cung cách đây không xa, ngươi nhớ đến nói với nàng một câu, nếu không nha đầu kia sẽ chờ đợi." Bởi vì theo Mộ Dung Diệp xuất cung, cho nên không đi qua cửa cung đã vào, không thể trở về phủ với Ngâm Cầm.
"Thế tử phi, ngài yên tâm đi, Xích Ngôn đã sớm đi rồi." Âm thanh Xích Ngữ có chút nhạo báng, hiển nhiên, đang nhằm vào Xích Ngôn và Ngâm Cầm.
Vân Lãnh Ca sửng sốt hồi lâu, sau đó hồi hồn, ánh mắt có chút quái dị nghiêng đầu liếc nhìn Mộ Dung Diệp, mấp máy môi, giây lát, vẫn không đánh lại sự tò mò, lại gần bên tai Mộ Dung Diệp, nhỏ giọng nói: "Thị vệ của chàng đã lừa nha đầu của thiếp lúc nào thế?"
Mộ Dung Diệp không hề gì nhún vai, thấp giọng nói: "Vì sao Ca nhi không nói là nha đầu của nàng đã câu mất hồn của thị vệ ta?"
Vẻ mặt Vân Lãnh Ca ngượng ngùng, xem ra người chủ tử như nàng thật không làm tròn chức trách, ngay cả khi nào thì Ngâm Cầm vừa mắt Xích Ngôn mà nàng cũng không biết, chờ trở về phủ nhất định phải thẩm vấn một phen, bắt nàng ấy nói ra chân tướng.
Đến vương phủ, Mộ Dung Diệp xuống xe trước, cánh tay đặt bên eo Vân Lãnh Ca, không đợi nàng kịp phản ứng, đã ôm ngang nàng lên bước vào phủ.
"Mộ Dung Diệp, chàng làm gì đấy! Mau thả thiếp xuống." Vân Lãnh Ca vừa nóng vừa giận, hai tay không ngừng đấm lồng ngực cứng rắn của Mộ Dung Diệp, lạnh lùng nói.
"Ca nhi mệt nhọc, vi phu chịu chút khổ cực ôm nàng vào phủ, Ca nhi không cần quá cảm động, nên như thế mà." Mộ Dung Diệp ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, tâm tình rất tốt, cười vang, cánh tay đột nhiên siết chặt, không cho phép Vân Lãnh Ca vùng vẫy, tư thái cường thế sải bước đi.
"Chàng.... Chàng vô sỉ......" Vân Lãnh Ca cắn chặt môi dưới, gương mặt đỏ ửng, nhìn hạ nhân của vương phủ tiến lên hành lễ, ranh mãnh cười trộm, Vân Lãnh Ca quả thật vô cùng quẫn bách xấu hổ, trong lòng âm thầm dậm chân, cực kỳ xấu hổ, cuối cùng đôi tay vòng chắc cổ Mộ Dung Diệp, chôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào lòng hắn, chỉ để lại đôi tai phiếm hồng lộ ra ngoài.
Khóe môi Mộ Dung Diệp nhấc lên, không dám cất tiếng cười to tránh để kiều thê không vui, chỉ đành tăng thêm lực đạo ở cánh tay, khiến người trong ngực dựa vào gần hắn hơn một chút.
"Ah, đây không phải là đường đến thư phòng sao?" Thấy đi hồi lâu vẫn chưa đến, Vân Lãnh Ca ngẩng đầu nhìn cảnh tượng xung quanh, tò mò hỏi.
"Để nàng nhìn thấy một người, cũng biết hôm nay xảy ra chuyện gì." Mộ Dung Diệp cúi đầu khẽ hôn lên trán Vân Lãnh Ca, âm thanh tràn ngập tình ý dịu dàng nói.
"Ai da, ngay trước mặt người cô đơn như Bản Hoàng tử, Mộ Dung Thế tử lại ân ái, thật sự rất chói mắt." Mộ Dung Diệp vừa đến trước cửa thư phòng, còn chưa kịp đẩy ra, thì thấy cửa khắc hoa trước mặt đã mở ra, Vũ Văn Trạch dựa vào khung cửa, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.
"Nếu Đại Hoàng tử cảm thấy chói mắt, trong lòng không thăng bằng, có thể chiêu mộ Hoàng tử phi, tin rằng nữ tử Bắc Nguyệt muốn gả cho Đại Hoàng tử nhiều như cá diếc sang sông." Mộ Dung Diệp lười nhìn hắn ta, trực tiếp lướt qua bên cạnh, ôm Vân Lãnh Ca đi vào trong thư phòng.
"Mộ Dung Diệp, Bản Hoàng tử tân tân khổ khổ chạy đến Đông Dương diễn trò với ngươi, chẳng những không chiếm được chỗ tốt, còn bị ngươi chém một kiếm, ngươi đối xử với ta như thế sao?" Vũ Văn Trạch ‘ầm’ một tiếng đóng cửa lại, khí lực lớn đến nỗi hoán sa ở cửa sổ cũng run lên vài cái.
Thần thái Vân Lãnh Ca trở nên cực kỳ quái dị, giọng điệu này của Vũ Văn Trạch rõ ràng như một người bị vứt bỏ, buồn bã chỉ trích kẻ phụ tình, chẳng lẽ hai người này còn có tình cảm mãnh liệt gì mà người ngoài không biết sao?
Mộ Dung Diệp thận trọng đặt Vân Lãnh Ca lên một chiếc giường mềm trong thư phòng, lúc này mới xoay người nhìn vẻ mặt không cam lòng của Vũ Văn Trạch, nhếch môi cười lạnh: "Hai bên đều có lợi, ngươi còn muốn chỗ tốt gì? Chẳng lẽ còn muốn bản Thế tử cho ngươi tiền công sao?"
"Tại sao không cho chứ? Chẳng lẽ Bản Hoàng tử ra sức diễn xuất như vậy không đáng để Mộ Dung Thế tử móc ra vài đồng tiền à?" Hiện tại Vũ Văn Trạch tức giận hoàn toàn khác với hình tượng liều lĩnh trong yến hội, Vân Lãnh Ca yên lặng nhìn hai người đấu với nhau, trong lòng cảm thán.
Vốn tưởng rằng lần này Mộ Dung Diệp nhất tiễn song điêu, nhưng vạn sự không ngờ người này hiểm độc đến thế, vừa rồi trong yến hội, sợ rằng ai ai cũng bị hai kẻ này đùa giỡn đến không biết gì, Vân Lãnh Ca vẫn nghĩ rằng, Mộ Dung Diệp lợi dụng tính cách kích động dễ giận của Vũ Văn Trạch, hai người vung tay, Mộ Dung Diệp cố ý một chiêu chế địch, khiến hắn ta không xuống đài được, thừa dịp hắn ta không phục muốn ngầm hạ thủ thầm dời tai họa này đến chỗ Thái tử, thứ nhất vì thử dò xét hắn ta có cấu kết với Thái tử không, thứ hai Vũ Văn Trạch đại diện cho Bắc Nguyệt quốc, hắn ta không để ý hậu quả ra tay như vậy, sẽ khiến Bắc Nguyệt quốc đuối lý, do đó Bắc Nguyệt lo lắng, nhất định phải trả giá thật lớn để bình ổn lửa giận của Đông Dương, nếu không làm sao dễ dàng bỏ qua chuyện này?
Vân Lãnh Ca đoán được bắt đầu, nghĩ đến quá trình, lại không ngờ Mộ Dung Diệp quen biết với Vũ Văn Trạch, hơn nữa nhìn bọn họ đấu võ mồm ngươi đến ta đi, hai người này rõ ràng là một đôi hảo hữu mà.
"A Diệp, còn không mau giới thiệu cho thiếp vị cựu ái này là ai đây?" Ánh mắt Vân Lãnh Ca sâu kín nói, cắn răng nặng ra hai từ cựu ái.
"Ca nhi, ta không biết hắn!" Mộ Dung Diệp nghe vậy nói như chém đinh chặt sắt.
"Ngươi cho rằng ta rất hân hạnh được biết ngươi sao?" Vũ Văn Trạch bĩu môi liếc xéo hắn, tiếp theo tầm mắt rơi vào Vân Lãnh Ca, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt: "Lần đầu gặp mặt, Mộ Dung Thế tử phi, hạnh ngộ hạnh ngộ."
Vân Lãnh Ca gật đầu, coi như đáp lại, thầm nghĩ, Vũ Văn Trạch thật có thiên phú diễn trò, ngay cả nàng cũng không nhìn ra tính tình thật sự của hắn ta, còn nghĩ tính tình hắn vốn thô bạo, không chừa thủ đoạn, là một nhân vật ngu xuẩn cơ đấy.
"Một nữ tử dịu dàng tuyệt sắc như thế, gả cho ngươi, ông trời thật không có mắt mà." Vũ Văn Trạch chậc lưỡi, nhìn sắc mặt không tốt của Mộ Dung Diệp hồi lâu, mới tiếc nuối bình phẩm.
"Ừ, cả đời ngươi không lấy được thê tử, ông trời mới thật sự có mắt." Mộ Dung Diệp ngồi xuống bên cạnh Vân Lãnh Ca, không chịu yếu thế mỉa mai đáp lời.
"Mộ Dung Diệp, ngươi thật không khiến người khác thích được." Vũ Văn Trạch tức giận quát, giương mắt liếc thấy một cái ghế trơ trọi đặt trong góc, lập tức ba chân bốn cẳng tiến lên một cước đá văng cái ghế.
"Ca nhi thích là được rồi." Mộ Dung Diệp nghiêng đầu dịu dàng cười với Vân Lãnh Ca, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, giây lát, khi tầm mắt chuyển sang Vũ Văn Trạch thì trong nháy mắt ánh mắt trở nên khinh bỉ: "Nếu Đại Hoàng tử tổn hại một cọng cỏ trong phủ bản thế tử, thì phải bồi thường theo giá cả đấy, bản Thế tử hẳn sẽ không tiếc một lượng bạc của ngươi đâu!"
Thái độ Vũ Văn Trạch hoàn toàn khác xa Mộ Dung Diệp, trong khoảnh khắc gương mặt tuấn tú biến thành đen, có chút trẻ con bẻ gãy hai chân ghế, sau đó đắc ý nhíu mày: "Bản Hoàng tử đá đó, sao nào, không bồi thường! Ngươi có thể làm gì ta?"
Mộ Dung Diệp liếc mắt nhìn cái ghế đã cụt chân, bình tĩnh thong dong nói: "Sau đó bản Thế tử sẽ phái quản gia tự mình đi đến sứ quán tìm Tam Hoàng tử, nói Đại Hoàng tử tài nghệ không bằng người, nửa đêm đến phủ bản Thế tử vương đánh lén, hư hại một cái ghế ngồi, về phần ngân lượng đợi sau khi hỏi xong giá tiền sẽ báo cho Tam Hoàng tử."
"Ngươi.... Mộ Dung Diệp....! Ngươi có nhân tính không hả?" Vũ Văn Trạch tức giận im bặt, một hồi lâu mới đứt quãng quát, hôm nay hắn ta vì giúp Mộ Dung Diệp, không tiếc vốn liếng đắc tội với Vũ Văn Minh, nếu lúc này hắn ta còn chọc giận Vũ Văn Minh nữa, hắn ta khẳng định, sau khi về nước bản thân sẽ nhận kết quả rất thê thảm.
"Đương nhiên có." Mộ Dung Diệp cười, không nhanh không chậm nói.
Vân Lãnh Ca suýt nữa bật cười, Mộ Dung Diệp ôn nhu dịu dàng với nàng lâu quá rồi, đến mức nàng đã quên bản tính độc miệng của người này, hiện tại vừa nghe, cảm giác chơi rất vui. editedbysutucuoiga Dieenndkdan/leeequhydonnn
"Ta đi, xem như Bản Hoàng tử đến không chuyến này rồi." Vũ Văn Trạch đột nhiên nhục chí, ngừng công kích, sắc mặt ủ rũ xoay người đi ra ngoài.
"Nhớ kế sách trước đó chúng ta đã thương lượng, nếu phá hỏng, dù ngươi chạy trốn đến Bắc Nguyệt bản Thế tử cũng sẽ bắt ngươi trở lại, lấy hết y phục treo lên cửa thành." Mộ Dung Diệp uy hiếp.
Bóng lưng Vũ Văn Trạch cứng đờ, nghiêng đầu rống lên một câu với Mộ Dung Diệp: “Mộ Dung Diệp đáng chết, ngươi nên bị ném vào hồ làm mồi cho cá!" Nói xong, nện bước thật nhanh, mở cửa phòng, đi ra ngoài không hề quay đầu lại.
Ngoài cửa khóe miệng Xích Ngữ co giật, thấy bóng dáng Vũ Văn Trạch biến mất không thấy, mới động thủ đóng cửa thư phòng.