Yến hội ngày đó, hai người Tô Nhã Hạm và Mộ Tử Liệt ngẫu nhiên gặp mặt, tính tình của Mộ Tử Liệt luôn nóng nảy, nhìn thấy nữ tử ngưỡng mộ trong lòng không quan tâm để ý đến mình, liền tiến lên muốn phi lễ, lại không nghĩ rằng tình tình của Tô Nhã Hạm trinh liệt, vậy mà nhảy hồ tự sát, bởi vì xung quanh không người, Mộ Tử Liệt cũng sợ hãi thật sự quậy đến chết người, mới vội vàng cứu người.
Đúng lúc hai người Tần Thư Dao và Trịnh Anh Anh nhìn thấy chuyện này, hai người bọn họ đều không nhìn thấy Tô Nhã Hạm bị Mộ Tử Liệt phi lễ, lại đều nhìn thấy Tô Nhã Hạm nhảy vào trong hồ, Mộ Tử Liệt lập tức nhảy theo xuống. Cho nên mặc kệ việc này là thật hay giả, cũng đều ảnh rất lớn đến Mộ Tử Liệt.
Tần Thư Dao biết chuyện này là bước đầu tiên trong kế hoạch của Mộ Thành Hi, nàng cao hứng nhất chính là Hàn Thế Quân cũng bởi vì chuyện này mà bị Hoàng thượng vắng vẻ.
Bởi vì cuộc sống riêng tư của Hàn Thế Quân vô đức, đương nhiên Hoàng thượng sẽ cho rằng chuyện Mộ Tử Liệt gây nên đều là Hàn Thế Quân dạy hư.
Dù sao không có một phụ thân nào nguyện ý thừa nhận nhi tử của mình hư hỏng, chỉ là bị người dạy hư mà thôi!
Xem ra hợp tác với Mộ Thành Hi, cũng có không ít chỗ tốt, dù sao có một số việc không cần nàng tự thân xuất mã, Hàn Thế Quân có thể bị đánh bại hoàn toàn. Suy cho cùng là hắn ta muốn dựa vào Mộ Tử Liệt, chỉ cần Mộ Tử Liệt xảy ra chuyện, như vậy Hàn Thế Quân cũng tuyệt đối không có kết quả tốt.
Túy Tiên lâu
Tần Thư Dao cầm lấy ly rượu chậm rãi uống một ngụm, cười nói: "Hiện tại Tam hoàng tử xa cách kinh thành, Tứ hoàng tử bị giam giữ, đại hoàng tử lại không có quyền, hẳn là ngài muốn nắm chắc cơ hội tốt!"die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
Hai hàng lông mày của Mộ Thành Hi hơi nhướng lên, khóe miệng lộ ra một chút tươi cười tà mị: "Lời này của Tần cô nương là có ý gì?"
Việc mưu kế đoạt quyền, ai cũng sẽ không nói ngay trước mặt.
Tần Thư Dao đặt ly rượu xuống: "Ý của dân nữ, Ngũ hoàng tử hẳn là cũng rõ ràng. Chính là hi vọng Ngũ hoàng tử có thể nói chuyện giữ lời!"
"Ha ha, từ trước đến nay Bổn hoàng tử đều không nuốt lời!" Mộ Thành Hi ngửa đầu ra phá lên cười, cầm lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch, lại cười nói: "Cô nương muốn mở trà lâu?"
Tần Thư Dao hi vọng Mộ Thành Hi có thể ra mặt giúp nàng mở trà lâu. Nếu dùng danh nghĩa của Mộ Thành Hi, Tần Thư Dao có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái, cũng có thể dựa vào thân phận hoàng tử của Mộ Thành Hi thu hút càng nhiều khách nhân.
"Chẳng lẽ Ngũ hoàng tử cảm thấy không tốt?"
"Chuyện nào có đáng gì, chỉ cần cô nương xem chỗ nào tốt, nói với Bổn hoàng tử một tiếng, Bổn hoàng tử lập tức sai người đi làm!"
Mộ Thành Hi đã thẳng thắn dứt khoát như thế, Tần Thư Dao cũng yên lòng.
"Không biết Ngũ hoàng tử hẹn dân nữ tới chỗ này, là vì chuyện gì?"
Tần Thư Dao đã nói xong điều kiện của mình, lại thấp giọng hỏi.
Mộ Thành Hi chỉ cảm thấy Tần Thư Dao thẳng thắn dứt khoát, sẽ không dong dài dây dưa, trong lòng thật sự hài lòng, nâng lên một chút tươi cười, nói: "Hôm nay đến chỉ là vì cảm kích cô nương!"
Bởi vì có hai người Tần Thư Dao và Trịnh Anh Anh làm chứng, cho nên Hoàng thượng mới sẽ tin tưởng chuyện Mộ Tử Liệt phi lễ Tô Nhã Hạm.
"Không nghĩ tới cô nương vậy mà còn có thể kéo theo tam tiểu thư Trịnh gia đi cùng, nếu không phải nàng đi tới chỗ Hiền phi, sợ là Hoàng thượng cũng không tin tưởng chuyện này là thật!" Mộ Thành Hi rót cho Tần Thư Dao một ly rượu, cười nói.
Chuyện này chẳng qua là Tần Thư Dao tiện tay làm, nhưng mà dũng khí của Tô Nhã Hạm kia cũng thật lớn.
"Người trong lòng Tô cô nương hẳn là Ngũ hoàng tử rồi!"
Mộ Thành Hi không nghĩ tới Tần Thư Dao sẽ đột nhiên hỏi một câu này, ngẩn ra, sau đó lại lắc đầu cười nói: "Trong lòng Tô cô nương sớm đã có chủ, chỉ là không phải Bổn hoàng tử!"
Nghe vậy Tần Thư Dao càng thêm nghi hoặc, có thể vì Mộ Thành Hi làm việc như vậy, không phải ngưỡng mộ Mộ Thành Hi, chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác. Chỉ là đây là chuyện của người khác, nàng cũng không quan tâm đến nhiều như vậy.
"Tiếp qua vài ngày nữa là ngày lễ trưởng thành*, Hoàng hậu muốn mang phi tần trong hậu cung cùng đến núi Phi Phượng dạo chơi. Đến lúc đó cô nương cũng cần phải đi?" Mộ Thành Hi đùa giỡn với ly rượu trong tay, thấp giọng nói.
(*Ngày lễ này chắc các nàng đều biết rồi nhỉ? Các nàng có nghe lễ trưởng thành ở Nhật Bản rồi nhỉ? Nếu không biết thì phiền các nàng hỏi bác gg nhá ^^. )
Tần Thư Dao cười yếu ớt nói: "Hoàng gia đi chơi, những người dân chúng bình dân làm sao có thể đi cùng. Huống chi ngày đó dân nữ đã sớm có hẹn với Anh Anh!"
"Anh Nhi cũng đã sớm đồng ý với Hiền phi cùng đi núi Phi Phượng!" Mộ Thành Hi biết Tần Thư Dao không muốn đi, cho nên nhẹ giọng nói một câu, sau đó liền cúi đầu tiếp tục uống rượu.
Tần Thư Dao không nghĩ tới bản thân tùy tiện tìm một cái cớ, lại dễ dàng bị Mộ Thành Hi vạch trần như vậy. Chính là nàng không muốn quá thân thiết với Mộ Thành Hi, hai người bọn họ chỉ là minh hữu. Hôm nay đi tới đây cũng chỉ là muốn nói chuyện trà lâu với Mộ Thành Hi.
"Nhưng mà..."
Không chờ Tần Thư Dao nói hết lời, Mộ Thành Hi đã ngắt lời, nói: "Liền quyết định như thế, ngày lễ trưởng thành, Bổn hoàng tử sẽ phái người tới đón cô nương!" Nói xong lập tức đứng lên, đi về phía cửa, chỉ để lại chủ tớ hai người Tần Thư Dao và Tĩnh Nguyệt.
"Tiểu thư, có phải Ngũ hoàng tử..." Tĩnh Nguyệt nghi hoặc nhìn Tần Thư Dao, tuy rằng nàng vui mừng cho Tần Thư Dao, nhưng mà Mộ Thành Hi luôn phong lưu thành tính, lại âm thầm lo lắng cho Tần Thư Dao.
Khóe miệng Tần Thư Dao nâng một chút cười khổ, ý nghĩ của Mộ Thành Hi nàng không biết, kiếp này nàng thầm nghĩ muốn dẫm nát Hàn Thế Quân dưới chân, về phần những người khác chuyện khác, nàng cũng không muốn tham dự vào.
"Đi thôi, nơi này quá nhiều người."
Mộ Thiếu Dục và quân đội của Trương gia cùng chiến đấu ở Mạc Bắc, không đến ba tháng đã đuổi người Đột Quyết ra khỏi Mạc Bắc, Mộ Thiếu Dục và Trương Trí Viễn cùng hồi kinh, để lại Trương Lập Niên và Trương Phong Thành trấn thủ Mạc Bắc.
Hoàng thượng tự mình mang theo Hoàng hậu và Hiền phi đến cửa thành nghênh đón, trong triều không ít người ủng hộ Mộ Thiếu Dục làm thái tử. Mà Hoàng thượng cũng có ý nghĩ này, chỉ là luôn không hạ quyết tâm.
Dù sao thế lực của Trịnh gia và Phương gia phủ Vinh Quốc tương đương, ông không muốn nhà bên ngoại có quyền lực quá lớn, cho nên cũng chưa từng để Mộ Tử Liệt làm thái tử, lúc trươc quả thật là ông hài lòng Mộ Thiếu Dục, nhưng mà trong khoảng thời gian này Mộ Thiếu Dục quá mức nổi bật, ông lại bắt đầu sợ hãi!
Làm hoàng đế đều là như thế cả, khi nhi tử của mình tầm thường không có tài năng, ông lại sốt ruột. Nhưng mà khi nhi tử của mình có dũng có mưu, ông cũng bắt đầu lo lắng ngôi vị hoàng đế của mình bị người nhìn trộm.
Cho nên nói quân vương không có tình phụ tử! (cha con)
Cùng ngày Mộ Thiếu Dục trở về, đúng lúc Tần Thư Dao cũng ở Cẩm Tú Các, bên ngoài Cẩm Tú Các đều là người đông nghìn nghịt.
Tĩnh Nguyệt đứng ở cửa, vui mừng kêu lên: "Tiểu thư, tiểu thư, người mau tới xem, đó chính là Tam hoàng tử!"
Tần Thư Dao để sổ sach trong tay xuống, ngoài cửa cũng đã sớm đứng đầy tiểu nhị và chưởng quầy. Mộ Thiếu Dục nở mày nở mặt như hôm nay cũng đều là chính bản thân hắn tranh thủ đến, người như vậy hẳn sẽ là một hoàng tử tốt, tướng quân tốt!
Tĩnh Nguyệt thấy Tần Thư Dao còn ngồi ở trên ghế, vội vàng kéo nàng tới cửa, cười nói: "Tiểu thư, sổ sách kia có nhiều thời gian để xem. Nhưng mà Tam hoàng tử này là hiếm thấy đấy!"
Nói xong lại chỉ vào Mộ Thiếu Dục cưỡi một con hắc mã ở phía xa, nói: "Ngài nhìn một chút xem, Tam hoàng tử rất anh tuấn, rất lãnh khốc!"
Tần Thư Dao cười nhí vào cái trán của Tĩnh Nguyệt: "Ngươi nha đầu ngốc này, chẳng lẽ tư xuân rồi?"
Tĩnh Nguyệt nghe vậy oán trách hai câu, trên mặt cũng đã sớm một mảnh đỏ ửng.
Mộ Thiếu Dục cách nơi này càng gần, người ngoài cửa Cẩm Tú Các lại càng nhiều.
Đối với cảnh tượng như vậy Tần Thư Dao không có hứng thú gì, nàng buông tay Tĩnh Nguyệt ra, cười nói: "Ngươi chậm rãi xem đi, ta lại đi tính toán sổ sách. Tháng này giống như đã tính sai chỗ nào rồi..."
"Ôi... Tiểu thư, mảnh vải trên cổ tay Tam hoàng tử nhìn quen quen!" Tĩnh Nguyệt cau mày, nghi hoặc nói.