Qua hai ngày, Mộ Tử Liệt ra lệnh cho quan viên kinh thành và phú thương đều quyên góp một trăm lượng bạc trắng ra, quan viên lớn nhỏ ở kinh thành cực kỳ nhiều, mà phú thương cũng rất nhiều.
Không ít người không đồng ý quyên góp, chính là không biết sao Mộ Tử Liệt phái người điều tra từng hộ gia đình, những người đó sợ bị cướp đi càng nhiều thứ đáng giá, mới ào ào quyên bạc ra.
Bởi vậy, trong tay Mộ Tử Liệt lập tức có nhiều trên hai vạn lượng bạc trắng, hắn lại dựa theo ý tứ của Hàn Thế Quân, học cách làm của Tần Thư Dao, ghi tên từng nạn dân vào sổ sách, quy định từng người nạn dân đều được phát bạc và y phục, nếu các nạn dân không thống nhất, hoặc là đến Đả Thu Phong* lập tức kéo ra ngoài đánh mười trượng.
(*Đả Thu Phong: hay nói là hành vi "Đả Thu Phong" hay hành vi tống tiền/làm tiền, lợi dụng quan hệ đòi lấy tài vật từ người khác)
Phương pháp này dùng một chút, nạn dân ở kinh thành lập tức ít đi không ít, dù sao đến niên quan*, không ít nạn dân được bạc và y phục, đều muốn trở về chuẩn bị năm mới.
(*Niên quan: chỉ nông lịch cuối năm giống quá quan nên gọi là cửa ải cuối năm, nghĩ là trước đây làm, mắc nơ người nên vào lúc này phải trang trải nợ nần, mừng năm mới)
Sau khi biết Hoàng thượng vui mừng không thôi, nghe nói người bày mưu là Hàn Thế Quân, lập tức sai người gọi Hàn Thế Quân đến trên điện.
Đối mặt với câu hỏi của Hoàng thượng, Hàn Thế Quân đối đáp trôi chảy, không có gì không quen và sợ hãi, cũng khiến Hoàng thượng nhìn với con mắt khác. Lập tức phong Hàn Thế Quân làm tiểu quan Tòng lục phẩm.
Tần Thư Dao không nghĩ tới Hàn Thế Quân thế nhưng còn được Hoàng thượng tán thưởng, xem ra hắn vốn không có ý định trung thành với Tứ hoàng tử, chẳng qua hắn coi Tứ hoàng tử là một tảng đá kê chân, mục tiêu của hắn hẳn là Hoàng thượng.
Tần Thư Dao rất hiểu được dã tâm của Hàn Thế Quân, một tiểu quan Tòng lục phẩm tuyệt đối không thể khiến hắn thỏa mãn, kế tiếp hẳn là hắn còn có thể tiếp tục hướng lên trên.
Sau này nàng tuyệt đối sẽ không lại để Hàn Thế Quân được như ý như vậy, nàng muốn chặt đứt đường lui của hắn. Năm năm sau ai là hoàng đế chân chính, nàng biết rõ ràng nhất.
Hiện tại Hoàng thượng còn chưa lập thái tử, Tứ hoàng tử vô dũng vô mưu, chỉ bằng Hoàng hậu sở sinh, muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế đó là khó càng thêm khó.
Tòng lục phẩm chẳng qua là cấp tiểu quan, nhưng mà Hàn gia nghe được tin tức này thì có vui có buồn, vui là Hàn tam lão gia, buồn cũng chỉ có Từ thị.
Mà lúc này việc hôn sự của nhi tử Ninh Hầu gia Hàn Thế Hiên cũng định xuống, qua hết năm lập tức thành thân, chính là thành thân không đến nửa năm hắn sẽ qua đời.
Vào lúc ấy lại là bước ngoặt của Hàn Thế Quân, vì tiếp tục kế tục, Hàn gia nhất định sẽ để Ninh Hầu gia nhận một đứa con làm con thừa tự. Kiếp trước Hàn Thế Quân có Tần Thư Dao hỗ trợ, cho nên hắn thuận lợi được đưa làm con thừa tự cho Ninh Hầu gia.
Thời gian trước Hàn Thế Quân liên tục xảy ra nhiều chuyện gièm pha như vậy, Tần Thư Dao vốn đã không lo lắng. Nhưng mà hiện tại Hàn Thế Quân đã là tiểu quan Tòng lục phẩm, lại chiếm được Hoàng thượng tán thưởng, nếu để Hàn Thế Quân luôn tiếp tục kéo dài, hắn càng ngày càng trở nên lớn mạnh, sau này Ninh Hầu gia thật đúng có khả năng nhận Hàn Thế Quân làm con thừa tự, kế tục vị trí Hầu gia.
Đêm trừ tịch (đêm 30), Tần gia giăng đèn kết hoa, trong phòng khách bố trí ba bàn tiệc lớn, người một nhà ăn một bữa cơm đoàn viên, trên bàn cơm một trận tiếng nói tiếng cười.
Mồng năm tết, phủ công chúa thiết yến, đặc biệt mời hoàng tử trong hoàng cung cùng với quý nữ trong kinh thành cùng đến tụ hội trong phủ.
Bởi vì Tần Thư Dao là học trò của trưởng công chúa Hoa Phượng, cho nên trưởng công chúa Hoa Phượng đặc biệt để Tần Thư Dao ra ngoài tiếp đón.
Tần Thư Dao mặc một thân y phục hoa văn mây trên cao liên kết với ngọc trai đối với áo ngắn hoa văn hình Khổng Tước, trên đầu búi lăng vân kế, trên đầu đội hoa cỏ kết hoa mai đỏ hợp với y phục, lại nghiêng nghiêng một cây trâm ngự ấn hoa Hải Đường, có vẻ dịu dàng thanh lịch.diễn đàn lê quý đôn
Trưởng công chúa Hoa Phượng lại là một thân y phục lộng lẫy thêu trăm hồ điệp vàng đậu trên bông hoa, búi tóc triêu nguyệt kế, trâm Kim Phượng khảm tơ rũ quý phái, trên tai mang một đôi khuyên tai San Hô đỏ hình dạng giọt lệ, toàn thân phú quý và hoa lệ.
Lúc này tuyết đã ngừng rơi, nhưng trên mái hiên đều là một mảnh tuyết trắng xóa, trong viện lại được quét sạch sẽ.
Địa điểm trưởng công chúa Hoa Phượng thiết yến đó là Tịch Mai viên, mai đỏ diễm lệ kết hợp với tuyết trắng tinh khiết, có một phen ý nhị khác.
Bốn phía đình đều bị vải thật dày phủ kín, phía trên hiện ra một đám lỗ nhỏ cắt hình bông hoa, lại dùng lụa trắng che lại, cảnh sắc bên ngoài cũng có thể nhìn xuyên qua lụa trắng thấy rõ ràng. Bên trong cũng có không ít lò sưởi, trên tay mỗi người đều cầm một lò sưởi nhỏ cỡ bàn tay. Trong đình không cảm giác được một chút lạnh lẽo, vẫn còn có thể nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Lần này đến ngoại trừ công chúa hoàng gia, còn có một số quý nữ kinh thành, có một số không đi nên cũng không nhiều lắm. Chỉ có hai vị cô nương Trịnh gia, ba vị cô nương Tần gia còn có chính là vài vị cô nương Lí gia và Tề gia.
Đình rộng lớn đủ hơn mười tiểu cô nương ngồi, phân ba cái bàn nhỏ, mọi người đều tự ngồi chung một chỗ với tỷ muội tốt của mình.
Mộ Phương Hoa vốn thân với Tần Tuyết Như, cho nên ngồi cùng một chỗ với Tần Tuyết Như, Tần Thư Dao sợ Tần Tuyết Như nhân cơ hội khi dễ Tần Khả Cầm, cho nên đặc biệt an bài Tần Khả Cầm ở bàn Trịnh Anh Anh.
Tính tình Trịnh Anh Anh cởi mở, thấy Tần Thư Dao an bài như vậy cũng hiểu nhất định có đạo lý của nàng, tuy không có đặc biệt chiếu cố Tần Khả Cầm, nhưng cũng không làm khó nàng ấy.
Ngồi ở ghế trên là trưởng công chúa Hoa Phượng, Tần Thư Dao đứng ở bên cạnh trưởng công chúa Hoa Phượng.
Trưởng công chúa Hoa Phượng giơ ly rượu xanh biếc trong tay lên, nhàn nhạt cười, nói: "Hôm nay mời các vị đến, đều chỉ vì giải sầu, cho nên các ngươi cũng không cần khách khí, chỉ cần lo vui chơi thôi!" Nói xong chậm rãi uống một ngụm.
Một đám tiểu cô nương phía dưới cũng đều cầm lấy ly rượu trên bàn, cũng chậm rãi uống một ngụm. Tụ họp nhỏ như vậy, cũng chỉ là để những cô nương luôn đợi ở trong khuê phòng đại viện giải sầu.
Tần Thư Dao cũng cười nói: "Hôm nay nhiều người ở đây như vậy, nếu không chơi chút trò chơi vậy chẳng phải là đáng tiếc sao!"
Trưởng công chúa Hoa Phượng cũng hơi vuốt cằm, Tần Thư Dao lại nói: "Không biết các vị thấy có ý gì hay?"
"Không bằng chơi đánh trống truyền hoa*, hoa rơi xuống trong tay ai thì phải làm một bài thơ, mọi người cảm thấy được không?" Người nói đến chính là đại tiểu thư Trịnh gia, tên gọi Trịnh Uyển Uyển, mười lăm tuổi, đã đến cập kê, vẫn còn chưa có định ra hôn ước.
(*Đánh trong truyền hoa (kích trống truyền hoa): cũng được gọi la truyền bóng màu, là trò chơi giân gian. Nhiều người hoặc hơn mười người ngồi trên chiếu thành một vòng tròn, một người đưa lưng về phía vòng lấy chùy đánh trống. Khi trống vang lên, bắt đầu truyền hoa, hoa truyền từ trong tay người này đến trong tay người kia)
Trịnh Anh Anh bĩu môi không vui nói: "Cái này chơi có gì vui, còn không bằng mỗi người đi lên biểu diễn một cái gì đó mà mình am hiểu nhất!"
Từ nhỏ nàng không thích viết chữ, thơ này từ này, chán cực kỳ.
Trịnh Uyển Uyển giận dữ cười nói: "Ta còn không biết ngươi sao, ngươi sợ nhất mấy thứ này, chỉ là hoa cũng không nhất định sẽ đến tay ngươi nhiều lần!"
Giọng nói của Trịnh Uyển Uyển như Hoàng Anh xuất cốc, dễ nghe cực kỳ. Nàng mặc một thân áo sam tử lụa mỏng màu thủy lam hình tranh hoa đểu, bên dưới còn là váy trăm hoa đồng màu. Trên đầu búi tóc cao vân kế, mang theo một sợi dây hoa cỏ màu phấn trang điểm, trên đầu cài một đôi trâm cài ngọc Hòa Điền khắc thành ngọc Phi Điệp, có vẻ thanh tú mà lại tự nhiên.
Khóe miệng trưởng công chúa Hoa Phượng khẽ nhếch cười, không nói gì.
Lúc này Mộ Phương Hoa ngồi ở một bàn khác hừ nhẹ một tiếng, nói: "Cô gọi mọi người tới cũng là vì náo nhiệt, trò đánh trống truyền hoa này tự nhiên là rất náo nhiệt, chỉ là có người chưa hẳn sẽ ngâm thơ vẽ tranh, cho nên mới không dám!"
Trịnh gia là nhà mẹ đẻ của Hiền phi, Hiền phi lại được Hoàng thượng cực thích, mà dưới gối Hiền phi lại không có một nữ nhi, cho nên thường gọi hai nữ nhi Trịnh gia vào trong cung làm bạn.
Cho nên hai người Trịnh Anh Anh và Mộ Phương Hoa đã biết nhau từ trước, mà còn có một đoạn "ân oán".