Tĩnh Nguyệt rót cho Tần Thư Dao một ly trà nóng, nói: "Tiểu thư, người cũng nên tạm nghỉ đã, đừng để thân thể mệt mỏi."
Tần Thư Dao để sổ sách ở trên bàn nhỏ, tiếp đó duỗi người, nói: "Sổ sách này cũng đã xem không sai biệt lắm, là nên nghỉ ngơi rồi."
Lúc này két một tiếng cửa mở ra, Lục Trúc bưng một lò sưởi nhỏ tiến vào, đưa đến trước mặt Tần Thư Dao: "Tiểu thư, nhanh làm ấm tay đi. Tuy rằng trong phòng này có bếp lò, nhưng người cũng đã xem cả một ngày, tay đã sớm lạnh rồi!"
Tần Thư Dao cười tiếp nhận lò sưởi trong tay Lục Trúc, nở nụ cười nói: "Ngươi có lòng, chính là trong khoảng thời gian này đều bắt mọi người ở nhà, không thể đi ra ngoài, cũng rất nhàm chán!"
Lục Trúc lại tiến lên hai bước, nhỏ giọng nói: "Nô tì vừa mới nhìn thấy Tiết biểu tiểu thư đi vào trong viện Tam tiểu thư, sau khi chuyện nàng và Hàn công tử định xuống, thì cực ít ra ngoài đi lại."
Tần Thư Dao cười lạnh một tiếng, ngày ấy chính mình đưa Ngụy Tử cho Hàn Thế Quân, sau khi chuyện này truyền ra ngoài. Nghe nói Tiết Nhã ở trong phòng khóc vẻn vẹn ba ngày, ngay cả Ngô thị đã ở trước mắt Tần lão phu nhân, oán trách nàng làm không đúng.
Nàng cũng biết bản thân một nữ tử chưa lấy chồng, lại đưa nha hoàn bên người cho nam tử khác làm thông phòng, quả thật là có chút không ổn. Nhưng làm như vậy không chỉ có thể khiến Hàn Thế Quân khó chịu, cũng có thể khiến Tiết Nhã khó chịu, càng có thể khiến Ngụy Tử khó chịu.
Trong phòng Hàn Thế Quân có loại nữ nhân gì, làm sao mà Tần Thư Dao không hiểu. Nàng cũng biết hiện tại Hàn Thế Quân chưa loại bỏ Ngụy Tử, chỉ là vì bây giờ nàng ta còn giá trị lợi dụng. Tối thiểu tại đây cái nơi đầu sóng ngọn gió, Ngụy Tử quyết không thể xảy ra chuyện, chỉ cần Ngụy Tử xảy ra chuyện, như thế người bị hoài nghi lớn nhất chính là Hàn Thế Quân. Chỉ có chờ sau khi chuyện dần dần ổn định xuống, Hàn Thế Quân mới có thể lặng lẽ loại bỏ Ngụy Tử.
Tần Thư Dao chậm rãi uống một ngụm trà, sau đó buông ly trà, lạnh lùng nói: "Xem ra bọn họ cũng chuẩn bị hành động! Hai ngày nay, các ngươi nhớ chú ý hành động của hai người biểu muội và tam muội bất cứ lúc nào, xem bọn họ muốn đùa giỡn hoa chiêu gì!"
Ngày thứ hai, Tần Thư Dao vẫn đến Vinh Thọ Đường như thường ngày, đến Vinh Thọ Đường phải đi qua Bách Hoa viên. Lúc này trăm hoa héo tàn, lại trồng không ít mai vàng, mai đỏ nở đỏ tươi, nhìn cũng vui mừng.
"Biểu tỷ, tỷ nhìn đóa hoa mai này đẹp mắt không?"
Bỗng nhiên Tiết Nhã đi ra từ phía sau một gốc cây mai, trong tay cầm một nhánh hoa mai.
Tần Thư Dao nhìn nhánh hoa mai trong tay nàng ta, quả thật nở rất đẹp, liền gật đầu nói: "Hoa này nở không tệ, cũng có thể khiến cho trong phòng thêm chút màu sắc!"
Tiết Nhã cười đi ra: "Muội đây vốn định đưa cho lão phu nhân, một mình bà ở trong phòng thật vắng vẻ. Trong phòng thêm chút hoa mai cũng không tồi!"
Tần lão phu nhân vốn không thích Tiết Nhã, chính Tiết Nhã cũng biết, cho nên rất ít đi Vinh Thọ Đường. Hôm nay Tiết Nhã lại thay hình đổi dạng, thế nhưng chủ động đi Vinh Thọ Đường, còn có thể đặc biệt tới chỗ này trước hái một nhánh hoa mai.
"Vừa vặn, ta cũng đi chỗ tổ mẫu. Cùng đi đi!" Tần Thư Dao nói xong liền đi về phía trước.
Tiết Nhã cũng bước nhanh đi theo, lúc đến gần Tần Thư Dao, bỗng nhiên nàng ta vấp dưới chân một cái, sau đó dùng lực bắt lấy cánh tay Tần Thư Dao, lại nhân cơ hội cầm nhánh hoa mai trong tay hung hăng quẹt ngang tới trước mặt Tần Thư Dao.
May mắn Tần Thư Dao đã sớm phòng bị tốt, thân thể vội vàng ngửa lui phía sai, thân nhánh hoa mai kia cũng quét đến trên cổ Tần Thư Dao, mà hiện tại Tần Thư Dao đúng lúc mặc xiêm y cổ cao, xiêm y bị cành mai cắt qua một vết rách.
Nếu hoa này quẹt ngang ở trên mặt, vậy khuôn mặt này sợ cũng sẽ bị phá hủy.
Tĩnh Nguyệt vội vội vàng vàng đỡ lấy Tần Thư Dao, lo lắng nói: "Tiểu thư không có việc gì chứ?"
Tần Thư Dao vỗ nhẹ nhẹ lên trước ngực, lắc đầu nói: "Ta không sao!" Sau đó lại nhìn về phía Tiết Nhã.
Tiết Nhã đã sớm bẻ gãy cành mai kia, sau đó vội vàng đi đến trước mặt Tần Thư Dao, vẻ mặt lo lắng: "Biểu tỷ, tỷ không sao chứ? Vừa rồi muội không cẩn thận bị vấp tảng đá, cho nên mới..."
"Ta không sao, biểu muội không cần tự trách!" Trên mặt Tần Thư Dao vẫn mang theo tươi cười ôn hòa như trước, hai tròng mắt lại thoáng qua một chút âm lãnh.
Thủy Châu đỡ Tiết Nhã, bỗng nhiên nhìn thấy trong tay nàng đều là máu, kích động nói: "Tiểu thư, tay người bị sao vậy?"
Tiết Nhã vội vàng lắc đầu nói: "Ta không sao!"
Vừa rồi Tiết Nhã không có cắt qua mặt Tần Thư Dao, nhưng là cố ý cắt qua lòng bàn tay mình, vì chính để Tần Thư Dao không sinh nghi. Chính là Tần Thư Dao cũng đã sớm thấy rõ, tất cả hành động vừa rồi của Tiết Nhã.
"Tay biểu muội đã bị thương, vẫn nên đi về băng bó vết thương trước. Nếu lưu lại vết sẹo sẽ không tốt lắm! Hiện tại canh giờ cũng không còn sớm, sợ là tổ mẫu đã chờ đến buồn bực rồi, ta đi trước. Biểu muội vẫn nên chạy nhanh trở về đi." Sau khi Tần Thư Dao nói xong liền xoay người đi hướng Vinh Thọ Đường.
Sau khi từ Vinh Thọ Đường trở lại Hinh Hương Viện, Tần Thư Dao lập tức bảo Tĩnh Nguyệt tặng cho Tiết Nhã một lọ ngưng nguyệt cao.
Trong Thủy Vân lâu, tay Tiết Nhã cũng đã sớm băng bó tốt rồi, nàng ta nằm nghiêng ở trên giường nệm, lẳng lặng nhìn bình ngưng nguyệt cao trên bàn.
"Tiểu thư, không bằng chúng ta nên dừng lại thôi." Thủy Châu rót cho Tiết Nhã một ly trà nóng, vẻ mặt lo lắng.
Tiết Nhã hừ lạnh một tiếng: "Nàng có thể có bao nhiêu bản lĩnh, nếu việc này thành, ta không chỉ có thể báo thù, còn có thể có một số bạc lớn. Vì sao không làm?"
Thủy Châu cắn chặt răng, nàng cũng biết tiểu thư nhà mình không có bạc bên người, cho nên Hàn Thế Quân mới chỉ cưới Tiết Nhã làm thiếp, nếu trên người Tiết Nhã có bạc thì cũng không sao, cố tình lúc nàng từ Tiết gia qua đây, chỉ mang theo một trăm lượng. Một trăm lượng kia là lúc trước xem bệnh cho Tiết lão gia thừa lại. Hiện tại Tần Tuyết Như một hơi liền đáp ứng đưa cho Tiết Nhã một ngàn lượng bạc trắng, Tiết Nhã tự nhiên là tâm động không thôi.
"Vậy hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Tiết Nhã nhìn bình ngưng nguyệt cao kia, cười lạnh nói: "Vậy mà nàng ta tặng đồ này qua đây, như vậy chúng ta tất nhiên phải đáp lễ. Ngươi đi mang vài thứ mà mẫu thân khi còn sống lưu lại ra đây!"
Trên mặt Thủy Châu lập tức lộ ra vẻ kinh hoảng: "Tiểu thư, cái này vạn vạn không thể được. Nếu như bị phát hiện, như vậy chúng ta... Dù sao chúng ta chỉ ở nhờ nơi này!"
"Chỉ cần làm cẩn thẩn, tự nhiên không có người biết được." Trong mắt Tiết Nhã thoáng qua âm ngoan.
Thủy Châu cầm khay trong tay đặt lên trên bàn, lặng lẽ lui ra một bên.
Tay phải Tiết Nhã băng bó một tầng vải trắng thật dày, sau đó cười chỉ vào điểm tâm bên trong khay sứ men xanh tinh xảo, cười nói: "Đa tạ biểu tỷ đưa thuốc cao, hiện tại vết thương cũng đã tốt lên rồi. Những thứ này đều là nha đầu Thủy Châu này làm, nàng làm bánh ngọt hồng mai này ngon nhất." Sau đó ngượng ngùng cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Muội cũng không biết nên lấy cái gì đến cám ơn biểu tỷ, vốn đang nghĩ sẽ thêu thùa một chút tặng cho biểu tỷ, nhưng hiện tại tay bị thương, sợ là phải qua một thời gian nữa!"
Tần Thư Dao nhìn thoáng qua hình dáng điểm tâm nhỏ xinh này, nhẹ giọng nói: "Đều là người một nhà, làm gì khách khí như vậy. Tay muội bị thương, vậy nên nghỉ ngơi thật tốt mới đúng!"