Mộ Thành Hi nhìn bộ dạng này của Tần Thư Dao, cũng biết suy nghĩ trong lòng nàng, hắn lo lắng nói: "Không cần lo lắng, ta sẽ nghĩ biện pháp cứu nàng ra!"
Khóe miệng Tần Thư Dao nở nụ cười bất đắc dĩ: "Tội danh hành thích công đã chắc chắn rồi, hơn nữa vốn hoàng hậu muốn đưa ta vào chỗ chết, tại sao có thể dễ dàng bỏ qua cho ta như vậy!"diễn-đàn-lê-quý-đôn
Chuyện này coi như đến tai hoàng thượng, Tần Thư Dao cũng biết không còn đường sống.
Làm sao Mộ Thành Hi có thể trơ mắt nhìn nữ nhân mình yêu thích mất mạng vì kẻ khác, hắn vội vàng lắc đầu nói: "Nàng chớ nói, chuyện này để ta xử trí."
Nói xong, Mộ Thành Hi rút trường kiếm bên hông ra, sau đó nói với Tần Thư Dao: "Trước tiên, nàng nhịn một chút."
Nói xong hắn liền giơ trường kiếm lên, vạch lên mặt Tần Thư Dao hai cái, máu tươi lập tức chảy ra, Tần Thư Dao bị đau cắn chặt răng. Nàng cảm giác được máu tươi từ trên gương mặt của mình chảy xuống, nàng cũng mơ hồ biết dụng ý của Mộ Thành Hi.
Mộ Thành Hi nhìn vết thương trên mặt Tần Thư Dao, cảm thấy không sai biệt lắm, liền nói: "Như thế này, ta sẽ đi cầu hoàng thượng, để người ta mang nàng tới Đại Lý Tự, chỉ cần nàng luôn khai là hoàng hậu phái người ám sát nàng trước, nàng từ tự vệ mới đâm Bát công chúa bị thương!"
Chỉ có lấy cớ này, mới có thể làm tội Tần Thư Dao nhẹ hơn một chút.
Tần Thư Dao gật đầu một cái, mặc dù trên mặt vẫn còn chút đau, nhưng cũng biết hiện tại cũng chỉ có thể dùng biện pháp này.
Rất nhanh thái y đã chạy đến, hắn còn tưởng rằng là Tam hoàng tử phi đã xảy ra chuyện gì, không nghĩ tới lại là cổ Bát công chúa bị thương, hơn nữa vết thương này còn có chút nghiêm trọng, mặc dù không động tới động mạch, nhưng lại bởi vì vết thương sâu, cho nên còn cần quan sát, hơn nữa không nên lộn xộn.
Sau khi lấy được chắc chắn của thái y, hoàng hậu mới yên lòng, lúc này điều thứ nhất bà ta nghĩ đến là trừ khử Tần Thư Dao, giải mối hận trong lòng.
Nhưng mà bà ta mới vừa trở về đến đại sảnh, liền thấy vết thương trên mặt Tần Thư Dao, bà ta nhíu mày một cái, lập tức hiểu là xảy ra chuyện gì.
"Hừ, một chút thủ đoạn này cũng muốn lừa mắt người khác?"
Đương nhiên Mộ Thành Hi hiểu hoàng hậu sẽ không bỏ qua cho Tần Thư Dao, chẳng qua là lúc này hắn cũng không thể ngồi chờ chết, hắn cười thi lễ với hoàng hậu một cái, sau đó cười nói: "Mẫu hậu, chuyện này thần đã phái người đi bẩm báo phụ hoàng, chắc đợi lát nữa phụ hoàng sẽ phái người tới hỏi thăm!"
Vẻ mặt hoàng hậu lạnh lùng, vốn bà ta đang cảm thấy lần này, tuyệt đối Tần Thư Dao sẽ không nghĩ ra chiêu gì nữa, lại không nghĩ rằng Mộ Thành Hi quỷ kế đa đoan như vậy, mới mấy khắc thời gian, đã nghĩ đến chiêu này.
Chỉ là, vết thương trên mặt Tần Thư Dao không nặng, mà Mộ Phương Hoa lại thiếu chút nữa mất mạng ở trong tay Tần Thư Dao.๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn
"Hoàng thượng? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy hoàng thượng tới là có thể cứu được nàng? Người nàng đâm là công chúa, nữ nhi ruột thịt của hoàng thượng, ngươi cảm thấy hoàng thượng sẽ giúp ai!"
Mộ Thành Hi cũng không chắc chắn hoàng thượng sẽ giúp Tần Thư Dao, chẳng qua là chỉ có đánh cược một lần mới biết có hi vọng hay không.
Tần Thư Dao nhíu chặt mày, lần này nàng biết mình dữ nhiều lành ít, dù sao cũng là nàng xuống tay đả thương Mộ Phương Hoa trước, chỉ là một chút nàng cũng không hối hận, nếu như nàng không đâm Mộ Phương Hoa bị thương, như vậy hiện tại nằm ở trên giường chính là mình.
Hôm nay Mộ Thiếu Dục đi quân doanh, chỉnh đốn kỷ luật trong quân doanh, cho nên Mộ Thiếu Dục cũng không có biện pháp kịp thời chạy về.
Tần Thư Dao cũng rất cảm kích Mộ Thành Hi, nàng cũng biết nhất định là đám người Tuyết Ảnh đi mật báo, dù sao chủ tử của Tuyết Ảnh là Mộ Thành Hi.
Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng: "Người đâu, trói nàng lại cho ta!"
Mộ Thành Hi muốn ngăn cản, nhưng hoàng hậu liếc Mộ Thành Hi một cái, lạnh lùng nói: "Ngũ hoàng tử, ngươi cũng đừng tự chủ trương, nàng đả thương đến muội muội ruột của ngươi. Nếu hoàng thượng biết ngươi bảo vệ hung thủ, mà không trông nom đến sự sống chết của muội muội ruột mình, hẳn hoàng thượng cũng sẽ chán ghét ngươi!"
Mọi người đều là người có dã tâm, đương nhiên hoàng hậu cũng biết suy nghĩ trong lòng Mộ Thành Hi, chẳng qua là lần này bà ta lại đánh giá thấp Mộ Thành Hi.
Mộ Thành Hi cười lạnh một tiếng: "Mẫu hậu nói lời này, trái lại rất kỳ quái, rõ ràng là các ngươi vô duyên vô cớ động thủ đả thương Tần trắc phi, nàng chỉ tự vệ mới ngộ thương Bát muội, chắc hoàng thượng biết cũng sẽ hiểu!"
Hắn nháy mắt với người bên cạnh, xung quanh Tần Thư Dao lập tức vây quanh một đám người, nếu hoàng hậu thật sự muốn trói Tần Thư Dao thì không đơn giản như vậy, bà ta vừa tức vừa giận, khó khăn mới có cơ hội này, không giết Tần Thư Dao thì cũng thôi, nữ nhi của mình lại bị trọng thương.
Dù sao chuyện này cũng liên quan đến hoàng gia, cho nên hoàng thượng vừa nghe đến tin tức này, lập tức sai người đưa Tần Thư Dao và đám người hoàng hậu vào trong cung, sau đó thẩm vấn thật kỹ.
Mặc dù thái y dặn dò Mộ Phương Hoa không nên hoạt động, nhưng mà hoàng hậu không yên lòng Mộ Phương Hoa ở lại chỗ này một mình, hơn nữa bà ta cũng muốn để hoàng thượng xem vết thương Mộ Phương Hoa nặng thế nào, như vậy mới có thể làm hoàng thượng càng thêm hạ quyết tâm giết Tần Thư Dao.
Cho nên bà ta đặc biệt cẩn thận đưa Mộ Phương Hoa vào xe ngựa, sau đó chậm rãi đưa vào trong cung. Bởi vì được chăm sóc cẩn thận, cho nên Mộ Phương Hoa cũng không có gì đáng ngại, sau khi trở lại cung điện của mình, lập tức đi ngủ.
Hoàng thượng cũng vội vàng chạy tới cung điện của Mộ Phương Hoa, thấy trên cổ Mộ Phương Hoa băng bó vải trắng, trên vải trắng còn có vết máu đậm, cũng biết vết thương này nhất định không nhẹ.
Ông tức giận quát một tiếng: "Là ai to gan lớn mật như vậy, lại dám đâm công chúa bị thương!"
Tần Thư Dao vẫn luôn quỳ ở bên ngoài, hoàng hậu thấy hoàng thượng thật sự nổi giận, một chút lo lắng trong lòng tức thì để xuống, bà ta chỉ vào Tần Thư Dao quỳ gối ở cửa, lau nước mắt nói: "Còn không phải là nữ nhân kia!"
Hoàng thượng liếc mắt nhìn Tần Thư Dao quỳ trên mặt đất, sau đó đi ra ngoài, liếc mắt nhìn Tần Thư Dao, thấy trên mặt nàng đều là vết thương cắt ngang, nói: "Ngẩng đầu lên!"
Vết thương trên mặt Tần Thư Dao là do Mộ Thành Hi tạo nên, dĩ nhiên hoàng hậu biết, cho nên bà ta vội vàng nói: "Hoàng thượng, người không nên bị yêu nữ Hồ Mị này mê hoặc, vết thương trên mặt nàng là sau khi đâm Hoa Nhi bị thương thì tự mình rạch lên, là vì muốn gạt hoàng thượng!"
Đột nhiên vang lên một giọng nói thanh thúy. Làm hoàng thượng và hoàng hậu hơi ngẩn người.
"Thiếp thân không có! Hoàng thượng, thiếp thân không nói láo, là hoàng hậu ép buộc thiếp thân ăn Thiên Sơn Tuyết Liên trước, thiếp thân không muốn, hoàng hậu ra lệnh cho thị vệ tới ám sát thiếp thân. May mà bên người thiếp thân có hai nha hoàn võ công cao cường, mặc dù có bọn họ bảo vệ, nhưng mà trên mặt thiếp thân vẫn bị trầy xước. Cho nên thiếp thân mới nhất thời xung động, ngộ thương Bát công chúa!"
Ngoại trừ câu trầy xước trên mặt là giả ra, những chuyện khác đều là thật. Huống chi Tần Thư Dao nói rõ ràng đúng mực, thật sự hoàng thượng có mấy phần tin, ông nghi ngờ liếc mắt nhìn hoàng hậu.