"Nghe nói Hoàng tử phi thích bánh ngọt nhất, cho nên nô tỳ cũng làm mấy điểm tâm mới."
Thật may là bọn họ đã sớm chuẩn bị đầy đủ, Linh Lung lấy từ trong hộp đựng thức ăn ra ba chồng điểm tâm tinh xảo. Bạch Thiển thấy lập tức muốn ăn, nhưng không có bất kỳ tiếng động gì.
Sau đó bọn họ mới lấy từ một hộp đựng thức ăn khác ra một chén canh gà, hướng về phía Tần Thư Dao cười nói: "Cũng không biết trắc phi nương nương thích mùi vị gì, nhưng nghe nói thân thể ngài khó chịu, nên đặc biệt nấu một chén canh gà này, hi vọng để trắc phi bồi bổ thân thể!"
Tần Thư Dao liếc mắt nhìn chén canh đen như mực kia, cười nói: "Hai người các ngươi là hồng nhân bên cạnh Hiền phi nương nương, tại sao có thể làm việc nặng này!" Nói xong lập tức nói với Lục Sam một bên: "Nhanh đi mang ghế ra cho hai người bọn họ ngồi."
Mặc dù trong lòng hai người Linh Lung và Mạt Nhi đắc ý, nhưng mà trên mặt vẫn còn khiêm tốn: "Đa tạ Tần trắc phi!"
"Vốn nên chăm sóc nhiều hơn, chỉ là bởi vì những ngày qua thân thể của ta khó chịu, cho nên kéo dài. Không nghĩ tới hai vị tỷ tỷ lại tới trước!"
Tần Thư Dao nói rất khách khí, hoàn toàn không xem bọn họ là nha hoàn để đối xử. Trong lòng hai người Linh Lung và Mạt Nhi càng thêm vui mừng và đắc ý, cảm thấy có Hiền phi nương nương làm núi dựa, ngay cả Tần Thư Dao luôn được cưng chìu cũng phải kiêng kỵ bọn họ ba phần.
"Trắc phi nương nương khách khí rồi, hai người chúng ta đều là nô tài."
Ngược lại trong lòng Mạt Nhi còn có mấy phần hiểu biết, trừ trong lòng đắc ý ra, cũng nói mấy câu khách sáo.
Tần Thư Dao cười khẽ vuốt cằm, nói với Lục Sam bên cạnh: "Đi lấy hộp đồ trang sức của ta ra đây!"
Lục Sam lấy một hộp để đồ trang sức tinh xảo từ trên bàn trang điểm đưa cho Tần Thư Dao, Tần Thư Dao từ bên trong chọn hai đồ trang sức đeo tay tinh xảo đưa vào trong tay Linh Lung và Mạt Nhi, cười nói: "Trong khoảng thời gian thân thể ta không tốt, cũng không chuẩn bị lễ ra mắt cho hai người các tỷ. Chút tâm ý này, các tỷ cũng chớ khách khí!"
Mặc dù Linh Lung và Mạt Nhi vẫn luôn đi theo bên người Hiền phi nương nương, nhìn thấy rất nhiều đồ tốt. Nhưng mà lại không nghĩ rằng Tần Thư Dao sẽ hào phóng như vậy, lễ ra mắt lại cho đồ quý trọng như vậy. Hai đồ trang sức đeo tay này được làm rất tinh xảo, vừa nhìn đã biết thượng đẳng, đi ra ngoài cầm cũng phải được mấy trăm lượng.
Mặc dù trong lòng hai người bọn họ vui mừng, nhưng dù sao cũng là hầu hạ bên cạnh Hiền phi nương nương, biết giấu tâm tình ở trong lòng. Cho nên cũng không có biểu lộ ra, thoải mái nhận lấy.
"Đa tạ Tần trắc phi!"
Bạch Thiển đã hoàn toàn bị tay nghề của hai người nha hoàn này mua chuộc, ba chồng điểm tâm này đã bị nàng “tiêu diệt” hơn phân nữa rồi.
Tần Thư Dao thấy bộ dạng này của Bạch Thiển, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, xem ra nàng còn chưa thích hợp để sống trong nội viện, nếu lúc trước thì cũng thôi. Hiện tại Hiền phi nương nương phái hai cơ sở ngầm tới đây, những hành động không nên của Bạch Thiển động cũng sẽ dần dần lộ ra, đến lúc đó nhất định sẽ làm Hiền phi nương nương hoài nghi.
Thật may là một năm này, Bạch Thiển cũng không uổng phí, cũng hiểu một chút ít hạn chế quy củ trong cung. Nàng thấy Tần Thư Dao đã đưa xong lễ ra mắt, liền cố làm tao nhã cầm khăn lên lau miệng của mình, sau đó tháo đôi vòng phỉ thúy trên tay xuống, lại sai người trở về lấy một cây trâm thủy tinh bươm bướm, đưa cho Linh Lung và Mạt Nhi làm lễ ra mắt.
Vốn là Linh Lung và Mạt Nhi còn có chút ngạc nhiên, hiện tại thấy Bạch Thiển đưa lễ còn quý hơn Tần Thư Dao, ngược lại cũng yên tâm bên trong tò mò.
"Nghe nói Tam hoàng tử sủng ái nhất là Tần trắc phi, cho nên muốn tới hỏi những thứ Tam hoàng tử yêu thích!"
Bên trong phòng im lặng trong chốc lát, rốt cuộc Linh Lung không nhịn được nghi ngờ trong lòng, trước ngẩng đầu lên hỏi. Chẳng qua là sau khi hỏi xong lại cảm thấy đề tài này thật sự khó xử, lại cúi đầu nhỏ giọng nói: "Hiền phi nương nương bảo hai nô tỳ đi hầu hạ Tam hoàng tử, chẳng qua là những ngày qua mặc kệ chúng nô tỳ hầu hạ ngài ấy thế nào, ngày ấy đều không hài lòng, cho nên mới muốn đến thỉnh giáo Tần trắc phi!"
Mạt Nhi âm thầm tức giận trong lòng, cảm thấy Linh Lung cũng quá mức càn rỡ.
Bạch Thiển không để tâm, cũng không suy nghĩ nhiều.
Tần Thư Dao vẫn cười sáng rỡ: "Tam hoàng tử thích yên tĩnh, không thích có người quấy rầy!"
Linh Lung và Mạt Nhi nghe thế trong lòng âm thầm oán thầm, không thích người quấy rầy, thì làm sao bọn họ có cơ hội tới gần Mộ Thiếu Dục chứ.
Ban đầu Hiền phi nói để cho hai người bọn họ hầu hạ Mộ Thiếu Dục, ý tứ trong lời nói này ai cũng hiểu.
Đột nhiên Bạch Thiển cảm giác được Tần Thư Dao bây giờ khôn khéo vô cùng, thậm chí ngay cả loại đáp án này cũng nói được!
Thật vất vả Linh Lung mới lấy hết dũng khí hỏi một câu, liền bị một câu nói của Tần Thư Dao làm nghẹn lại. Mặc dù trong lòng nàng ta không cam lòng, nhưng mà cũng không dám nói lần thứ hai.
Tần Thư Dao lại tán gẫu với bọn họ trong chốc lát, sau đó liền mượn cớ thân thể khó chịu, đuổi bọn họ ra ngoài.
Đợi đến khi bọn họ đi, Thi Vận mới mang chén canh gà xuống.
"Hai người bọn họ cũng thiếu kiên nhẫn, lại dám chạy đến chỗ phu nhân thăm dò tin tức."
Thi Vận luôn nói ít, nhưng mà hôm nay cũng không thích, cho nên mới phải nói như thế.
Lục Sam cười nói: "Hai người bọn họ làm cách gì Tam hoàng tử cũng không để ý, cho nên mới như thế! Chỉ là Tam hoàng tử thật sự để ý phu nhân, mỗi ngày đều thay đổi các loại trò tới dụ dỗ phu nhân vui vẻ!"
Những ngày qua, mặc dù Tần Thư Dao giả bộ bệnh trong phòng, nhưng mà mỗi ngày Mộ Thiếu Dục đều sẽ ở bên người Tần Thư Dao. Chẳng qua là Hiền phi nương nương từng hạ lệnh, nếu như Tần Thư Dao bệnh còn chưa tốt, không thể để cho Mộ Thiếu Dục qua đêm trong phòng.
Cho nên mặc kệ Mộ Thiếu Dục muốn lưu lại, Tần Thư Dao đều đuổi hắn ra ngoài cửa.
Tần Thư Dao giả bộ tức giận: "Là chàng biết... khua môi múa mép mà thôi."
Đám người Lục Sam và Thi Vận đều nở nụ cười.
Những ngày qua Tần Thư Dao ở trong phòng cũng chán vô cùng, chỉ là bởi vì giả bộ bệnh, cho nên mới vẫn không ra khỏi cửa. Mộ Thiếu Dục sợ Tần Thư Dao nín đến hỏng, cho nên cho Tần Thư Dao mua một con chim sáo đá, mỗi ngày đùa với Tần Thư Dao.
Khi mọi người đang nói đùa, bên ngoài truyền đến một trận âm thanh trầm ổn.
"Đang nói cái gì vậy? Vui vẻ như thế!"
Lời này vừa nói ra, trong phòng lập tức yên tĩnh lại, đám người Lục Sam thấy là Mộ Thiếu Dục, liền cũng rối rít thi lễ một cái, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài.
Tần Thư Dao cũng cười đứng lên, rót cho Mộ Thiếu Dục một ly trà, nói: "Đang nói chàng mua con chim đó, không phải chàng nói nó sẽ học người ta nói sao? Mua về nhiều ngày như vậy, thiếp cũng chưa từng nghe thấy nó nói một câu, tất cả mọi người nói chàng bị gạt!"
Mộ Thiếu Dục ngồi ở trên ghế, cầm ly trà lên uống một hớp, cười nói: "Vậy đợi lát nữa đi làm thịt, bồi bổ thân thể cho nàng!"
Vốn vẫn đứng ở trong lồng, con chim sáo đá lập tức kêu lớn: "Không muốn... Không muốn..."
Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục lập tức khiếp sợ, rối rít nhìn vào trong lồng tre, thấy con chim sáo đá xanh biếc kia đang không ngừng vỗ cánh.
"Nhìn một chút mà xem, là động vật đã được thuần hóa!"