Tiêu Tương Uyển
Ngô thị chậm rãi uống một ngụm trà, sau đó buông ly trà cười lạnh nói: "Nó cho rằng cánh của bản thân đã cứng, dღđ。l。qღđ thì mẹ sẽ không thu thập được nó."
Tần Tuyết Như rót cho Ngô thị một ly trà nóng: "Vẫn là mẹ thông minh, con gái còn tưởng rằng nàng ta lại tránh được một kiếp này nữa!"
"Tính của cha con, mẹ rõ ràng nhất. Huống chi xú nha đầu kia lại đắc tội công chúa!" Ngô thị cười lạnh một tiếng.
Tần Tuyết Như lại hỏi: "Vậy mẹ kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Hiện tại nó được trưởng công chúa Hoa Phượng tán thưởng, nếu không đánh rơi sợ là hậu hoạn vô cùng!" Ngô thị trầm tư một lát lại nói: "Con nói cha con hận nhất là cái gì?"
Tần Tuyết Như trầm tư một lát, sau đó trên mặt lập tức vui mừng cười nói: "Nếu bị cha phát hiện nhất định sẽ nhốt nàng ta vĩnh viễn, để cho nàng ta mãi mãi không thấy ánh mặt trời!"
Ngô thị mỉm cười gật gật đầu.
Bởi vì tay Tần Thư Dao bị thương, cho nên mấy ngày nay nàng cũng không đi phủ công chúa, mỗi ngày đều đến chỗ Tần lão phu nhân ở trong phòng cùng Tần lão phu nhân, hoặc là ở trong phòng tĩnh dưỡng thân thể, rất ít khi đi lại bên ngoài.
Mà dường như Ngô thị cũng an tĩnh lại, hơn nữa cũng quan tâm Tần Thư Dao, làm Tần Thư Dao luôn có một loại ảo giác, Ngô thị thật sự coi nàng là nữ nhi thân sinh để đối đãi.
Nếu không có một lần trọng sinh này, có lẽ Tần Thư Dao sẽ thật sự cho là như thế. Nhưng nàng là người đã chết một lần, cũng hiểu con người của Ngô thị, nàng cứ buông tha chính mình thế này. Nhất là phía trước nàng còn có Tần Tuyết Như đoạt phong quang.
Ngày hôm đó nàng đang nằm ở trên giường nệm nghỉ trưa, Tĩnh Nguyệt vội vàng đi vào từ bên ngoài, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, rốt cuộc nàng ta có động tĩnh!"
Tần Thư Dao mở hai tròng mắt, khóe miệng nâng lên một thoáng cười lạnh.
Tĩnh Nguyệt thấy Tần Thư Dao không ngủ, nói tiếp: "Vừa rồi khi tiểu thư đi Vinh Thọ Đường, nô tì nhìn thấy nàng ta lén lút ở trong phòng tiểu thư."
Tần Thư Dao ngồi dậy, sau đó nhẹ giọng nói: "Có nhìn rõ đó là cái gì không?"
Tĩnh Nguyệt gật gật đầu, sau đó ở bên tai Tần Thư Dao nhẹ giọng nói một câu, sau khi Tần Thư Dao nghe xong, chau mày sau đó liền cười lạnh nói: "Xem ra lần này nàng ta thật sự muốn hạ độc thủ!"
"Tiểu thư, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Tần Thư Dao một chút cũng không lo lắng: "Ngươi đổi những thứ đó đi, chờ đêm khuya lại đi cùng ta tìm kiếm gần sân và trong phòng của ta một chút, nhìn xem còn có cái gì khác khả nghi hay không!"
Tĩnh Nguyệt gật gật đầu: "Nô tì hiểu rồi!"
Sau khi Tần Thư Dao suy nghĩ, lại nói; "Bên ngoài sân ngươi để cho Ngụy Tử đi tìm, nói lục soát kĩ càng sẽ có thưởng!"
Nô tài như Ngụy Tử vậy, chỉ cần có tiền là có thể trung thành với ngươi, cho nên Tần Thư Dao cũng không sợ giờ phút này Ngụy Tử sẽ bán đứng mình.
Hai ngày kế tiếp vẫn gió êm sóng lặng như trước, chỉ là ngày thứ ba Ngô thị bỗng nhiên bệnh nặng không dậy nổi, Tần Lương mời đại phu có tiếng trong kinh cùng thái y đến xem, đều không nhìn ra nửa điểm vấn đề.
Mà Ngô thị lại càng ngày càng gầy yếu, bệnh tình cũng trở nên nghiêm trọng, Tần Lương không biết nên làm thế nào cho phải.
Ngô thị lôi kéo tay Tần Lương, khẽ chau mày lại nói: "Lão gia, thiếp thân sợ bệnh không tốt lên được!"
Tuy rằng Tần Lương cũng có mấy thị thiếp, nhưng vẫn cực kì coi trong Ngô thị như trước, cho nên nghe được những lời này của bà ta lập tức lạnh giọng đánh gãy: "Không cho nói lời mê sảng này!"
Ngô thị cúi đầu khẽ lau nước mắt, lại ra vẻ thở dài một tiếng nói: "Bệnh của thiếp đây cũng không biết có phải là đụng phải cái gì không sạch sẽ không, bằng không vì sao bỗng nhiên bệnh không dậy nổi, mà đại phu bên trong kinh thành cũng đều xem không ra!"
Nghe vậy Tần Lương lập tức cảnh giác: "Trong phủ chúng ta có thể có cái gì không sạch sẽ chứ!"
Ngô thị lại nhẹ giọng khóc nói: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Thiếp thân nghe nói vài ngày trước có người nhìn thấy đại tiểu thư nửa đêm đốt tiền vàng mã......"
Bà ta biết chỉ cần nói đến đúng điểm là dừng, còn lại tất cả hết thảy đều để bản thân Tần Lương tự đoán.
Quả nhiên sau khi Tần Lương nghe xong, sắc mặt lập tức xanh mét, ông lập tức ngắt lời Ngô thị: "Nàng đừng sợ, ta sẽ giúp nàng tra rõ ràng, nếu thật sự có chuyện này, ta sẽ không tha cho xú nha đầu kia!"
Sau đó còn nói hai câu trấn an, mới vội vội vàng vàng đi tới Tiêu Tương Uyển. Mang theo vài bà tử to cao đến bên trong Hinh Hương Viện của Tần Thư Dao, để cho bọn họ tìm trong trong ngoài ngoài của Hinh Hương Viện một lần.
Tần Thư Dao nghe được động tĩnh vội vàng đi từ trong phòng ra, nhìn thấy mặt Tần Lương xanh mét, vẻ mặt kích động: "Cha, cha đang làm cái gì vậy?"
"Chính ngươi nói đi ngươi đã làm ra chuyện gì không muốn người khác phát hiện?” Tần Lương lạnh mặt nổi giận nói.
Quả nhiên vẫn giống kiếp trước, Tần Lương hoàn toàn không đau lòng cho đại nữ nhi của ông ta, chuyện gì cũng đều nghe Ngô thị. Đối với Tần Lương mà nói, có lẽ Tần Thư Dao còn không bằng một tiểu thiếp của ông ta.
Gần mười năm qua, Tần Lương đã bao giờ từng yêu thương qua người nữ nhi này của ông ta.
Tuy rằng Tần Thư Dao đã biết thái độ của Tần Lương rồi, nhưng nhìn khi nhìn thấy bộ dạng này của ông ta, vẫn có chút xót xa!
"Phụ thân đây là ý gì?" Vẻ mặt của Tần Thư Dao ủy khuất cùng bi thương, nhưng hai tròng mắt vẫn nhìn Tần Lương.
Tần Lương bị hai tròng mắt trong suốt của Tần Thư Dao nhìn như vậy cũng có chút vô thố, chỉ là ấn tượng của ông ta với Tần Thư Dao đã thâm căn cố đế, hoặc là ở trong lòng ông ta Tần Thư Dao đúng như lời Ngô thị nói,dღđ。l。qღđ kiêu căng ương ngạnh không lo học tập chỉ biết gây họa, thời gian trước cũng dám gây chuyện ở phủ công chúa.
"Có ý gì? Nếu hiện tại ngươi thừa nhận, ta liền tha cho ngươi. Nếu như bị ta tìm ra, ta sẽ không cứ thế mà tha cho ngươi." Tần Lương nhớ đến sắc mặt tái nhợt cùng vẻ mặt kinh hoảng của Ngô thị, càng nhận định Tần Thư Dao ở trong nhà làm vu thuật hãm hại Ngô thị.
Nghe nói thế khóe miệng Tần Thư Dao nâng lên một thoáng cười lạnh, trên mặt vẫn là vẻ thản nhiên như trước: "Nữ nhi không có làm việc thương thiên hại lý, nếu phụ thân không tin có thể phái người lục soát!"
Tần Lương thấy bộ dạng này của Tần Thư Dao, trong lòng cũng có chút nghi hoặc, chỉ là suy nghĩ vậy hai ngày nay Ngô thị luôn ốm đau không dậy nổi, còn có câu nói kia của Ngô thị, liền kiên quyết nhất định là Tần Thư Dao giở trò quỷ.
Ông ta nói vài câu với bà tử bên cạnh, sau đó một đám người tiến hành tìm kiếm ở Hinh Hương Viện của Tần Thư Dao.
Sau một lúc lâu, đám bà tử này đều nhao nhao tỏ vẻ không tìm được gì khả nghi.
Tần Thư Dao mắt lạnh nhìn tất cả những thứ này, nói với Tần Lương: "Đến cùng là phụ thân muốn tìm cái gì vậy?"
Nhìn dáng vẻ thản nhiên của Tần Thư Dao, trong lòng Tần Lương có chút hổ thẹn, nhưng trên mặt vẫn nghiêm khắc như trước: "Mẫu thân ngươi trong khoảng thời gian này luôn ốm đau không dậy nổi, nghe hạ nhân nói ngươi khuya khoắt từng thắp hương trong sân, có việc này không?"
Quả nhiên là tin lời Ngô thị nói, nếu Tần Thư Dao không sớm phòng bị một chút, bị Tần Lương tìm ra những thứ kia mà nói, vậy hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Nghe vậy vẻ mặt Tần Thư Dao khiếp sợ, sau đó lại có vẻ mặt kinh thường: "Mẫu thân cũng thật biết nói mạnh miệng, trong phòng tứ đệ đều rối loạn gì đó cũng mặc kệ, ngược lại còn vu đến chỗ này của con!"
Tần Lương không nghĩ tới chuyện này còn có thể liên lụy đến Tần Minh Hi, nhất thời không tin nổi giận nói: "Không được ngậm máu phun người, tứ đệ ngươi còn nhỏ làm sao có thể chơi mấy thứ đó!"
Vẻ mặt Tần Thư Dao ủy khuất: "Phụ thân tin tưởng nữ nhi làm loại việc yêu ma quỷ quái này, cho nên mới vội vội vàng vàng chạy đến sân nữ nhi lục soát! Thân thể của mẫu thân không khoẻ, nữ nhi ngày đêm cầu nguyện, nhưng lại rơi xuống ô danh này. Ngược lại tứ đệ chơi những thứ lung tung đó, nếu như không quản chế chặt chẽ, sợ về sau càng phiền toái hơn!"