Tần Thư Dao đưa quà xong, Tần Lương cũng phái người gọi Mộ Thiếu Dục đi. Mộ Thiếu Dục vừa đi, không khí trong phòng cũng thay đổi hẳn lên. Tất cả mọi người đang suy nghĩ hỏi Mộ Thiếu Dục đối xử với nàng như thế nào. Chỉ bởi vì ngay trước mặt Bạch Thiển, cho nên nói chuyện cũng quanh co lòng vòng.
Chỉ có một mình Tần Thư Dao sẽ đơn thuần vì người trong phủ chuẩn bị lễ vật, mà mỗi quà tặng đều được chọn lựa cẩn thận, cũng có thể nhìn thấy được vị trí của Tần Thư Dao ở trong lòng Mộ Thiếu Dục.
Ngô thị muốn cố ý để cho Bạch Thiển càng thêm oán hận Tần Thư Dao, liền cười nói: "Tam hoàng tử thật đúng là đau lòng Dao Nhi nhà chúng ta, mới gả đi ba ngày mà thôi, không ngờ lại chuẩn bị nhiều đồ tốt như vậy!"
Nói xong ánh mắt còn làm như vô tình ý liếc nhìn Bạch Thiển, chẳng qua là Bạch Thiển vẫn cúi đầu ăn điểm tâm trước mặt nàng, hoàn toàn không có hứng thú với cuộc nói chuyện của bọn họ.
Tần Thư Dao thấy bộ dạng này của bà ta, trong lòng hừ lạnh một tiếng, trên mặt vẫn duy trì cung kính và nụ cười đúng mực: "Mẫu thân nói đúng. Tam hoàng tử đối xử với nữ nhi cũng coi như tương kính như tân, ngay cả hoàng tử phi đối xử với nữ nhi cũng cực kỳ chiếu cố."
Lúc này, Bạch Thiển mới ngẩng đầu lên, ngây ngốc cười với Tần Thư Dao một tiếng.
Ngô thị thấy âm thầm cắn răng, xem ra chính phi này không phải là một kẻ ngu thì chính là tâm cơ thâm sâu. Dĩ nhiên bà ta hi vọng Bạch Thiển là một nữ tử tâm cơ thâm sâu, nhưng hết lần này tới lần khác chuyện kế tiếp, làm cho bà ta không thể không tin, Bạch Thiển là một nữ tử cực kỳ đơn thuần, từ đầu tới cuối hoàn toàn không giống như bà ta tưởng tượng.
Bây giờ Bạch Thiển ngây ngô đến phát ngán, thấy bọn họ nói chuyện luôn kỳ quái, nụ cười trên mặt mỗi người đều rất giả dối, chính là người ngoài như nàng cũng có thể nhìn ra được. Chỉ có hai người Tần lão phu nhân và Tần Khả Cầm là thật tâm.
Nàng đứng lên, vỗ tay một cái, sau đó đi tới bên người Tần Thư Dao, lôi kéo tay của nàng nói: "Dao tỷ tỷ, nơi này buồn chết mất. Có chỗ nào chơi vui không!"
Lẽ ra, sau khi Tần Thư Dao vào cửa, hơn nữa Bạch Thiển còn là chính phi. Sao lại tự hạ thân phận gọi Tần Thư Dao là "tỷ tỷ". Hơn nữa bộ dạng này của nàng, rõ ràng cho thấy như muội muội lệ thuộc vào tỷ tỷ.
Tần Thư Dao cười nói: "Nếu muội nhàn rỗi đến phát bực, ta để cho Thi Vận dẫn muội đi dạo khắp nơi một chút. Tránh cho muội buồn bực đến khó chịu!"
Bạch Thiển đã sớm bực bội muốn chết, nghe thấy đề nghị của Tần Thư Dao, nhưng vẫn lắc đầu nói: "Không muốn, ta cũng không muốn đợi ở chỗ này nữa. Ta muốn đi ra ngoài mua ít đồ, nếu không chờ các ngươi nói chuyện phiếm xong, lại về cung mất rồi. Đây chẳng phải là lãng phí một ngày vô ích rồi sao!"
Thì ra là, chính phi đi theo trắc phi lại mặt, là không phải muốn cho trắc phi khó chịu mà chỉ đơn thuần nghĩ muốn đi dạo.
Tần lão phu nhân nghe những lời này, tảng đá trong lòng cũng coi như để xuống, rốt cuộc trên mặt cũng lộ ra nụ cười vui mừng.
Vậy mà đám người Ngô thị, sau khi nghe xong sắc mặt cũng trở nên có chút khó coi, thậm chí hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không.
Tần Tuyết Như càng thêm không nhịn được châm chọc nói: "Hoàng tử phi thật sự rất buồn cười, trong hoàng cung thứ gì không có, lại vẫn muốn ra khỏi cung. Thật sự không biết điều!"
Mặc dù tính tình Bạch Thiển đơn thuần, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ tùy ý bị người nhào nặn. Nếu không nàng cũng sẽ không lấy rắn ra tới hù dọa Mộ Phương Hoa.
Nàng xoay người, nhìn Tần Tuyết Như, trên mặt vẫn nụ cười ngây thơ: "Sao ngươi biết được? Trong hoàng cung buồn khổ vô cùng, ngươi chưa từng phải chờ đợi, cho nên không biết. Chỉ là, nghe nói sau này ngươi cũng gả cho Đại hoàng tử, chỉ tiếc chỗ ở Đại hoàng tử còn không bằng cung Vĩnh Phúc của chúng ta đâu. Ta còn nghe nói, trong viện hắn có thật nhiều cung nữ, những cung nữ kia đều có thể dùng làm ấm giường cho Đại hoàng tử..." Nói xong liền tiếc hận nhìn Tần Tuyết Như một cái, thở dài nói: "Thấy ngươi cũng coi như phong hoa tuyệt đại*, cũng đẹp hơn những cung nữ kia rất nhiều. Chẳng qua là nữ nhân lại quá nhiều, nam nhân chỉ có một, muốn giành cũng giành không tới."
(*Phong hoa tuyệt đại: ý chỉ nét đẹp như đóa hoa rung rinh trong gió, đầy sức sống, xinh đẹp, không ai sánh được)
Tần Tuyết Như chưa từng bị người ta nói ngay trước mặt như vậy, người ngoài đều nói Mộ Phượng Thiên tốt, chưa từng nói xấu hắn nửa câu. Ngay cả mình cũng cảm thấy hắn tốt, mặc dù không có quyền gì, nhưng chỉ không có quyền lợi, mới sẽ không thay đổi trở thành cái đinh trong mắt hoàng hậu, mới sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào. Hơn nữa hắn đã là hoàng tử, mặc kệ ai lên ngôi, chỉ cần hắn không mưu phản soán quyền, như vậy cả đời đều áo cơm không lo, sau khi nàng gả qua, dĩ nhiên là lại càng không buồn lo.
Hơn nữa, cho tới bây giờ Tần Tuyết Như cũng chưa từng nghe nói trong phòng Mộ Phượng Thiên có cung nữ làm ấm giường, mặc dù nàng biết coi như có cũng không lạ, nam tử nào không có tam thê tứ thiếp chứ.
Nhưng mà bị Bạch Thiển nói ra ngay trước mặt như vậy, thể diện của nàng ta cũng hoàn toàn không có rồi.
"Ngươi..."
Sắc mặt của nàng ta lúc xanh lúc trắng, hai tay nắm thành quyền, chính là khi muốn phát tác, Ngô thị bên cạnh vội vàng lôi kéo khuyên nhủ: "Nam nhân tam thê tứ thiếp rất bình thường, cũng không phải hoàng tử phi và những nữ nhân kia cùng hầu một chồng sao?"
Tần lão phu nhân nghe thấy không vui cau mày lại, dù sao Bạch Thiển này cũng là hoàng tử phi, không thể để bọn họ làm càng như vậy. Bà cố ý ho khan vài tiếng, là muốn nhắc nhở Ngô thị một câu.
Bạch Thiển một chút cũng không thèm để ý, thật ra thì nàng không thương Mộ Thiếu Dục, chẳng qua coi hắn là ca ca của mình, nếu không làm sao có thể chấp nhận được nam nhân mình yêu mến lại hoàn toàn không nguyện ý chạm vào mình mà mỗi ngày chỉ chờ một người nữ tử khác.
Lúc mới bắt đầu, nàng cũng từng khó chịu, nhưng lâu sau đó. Cũng dần dần nghĩ thông suốt, không có tình yêu, như vậy chính là tình thân đi.
Ánh mắt của nàng vẫn ngây thơ: "Phu nhân nói cũng đúng. Nói vậy trong phủ phu nhân cũng có không ít nữ tử nhỉ. Nếu phu nhân cảm thấy chưa đủ, ngày khác ta đưa thêm cho phu nhân mấy người, cũng tốt để cho phu nhân hiền huệ một lần!"
Ngô thị nghe xong sắc mặt cũng biến xanh, một hơi giấu ở ngực, một câu phản bác cũng không nói được.
Tần Thư Dao không nghĩ tới Bạch Thiển giảo hoạt như vậy, lúc trước nàng chỉ cho rằng Bạch Thiển đơn thuần thiện lương, bây giờ nhìn lại nàng không chỉ đơn thuần thiện lương, cũng có chút cẩn thận. Khó trách nàng một thân một mình đợi trong cung, cũng chưa từng sợ bất kỳ kẻ nào.
Bạch Thiển thấy bọn họ không còn lời nào để nói, nụ cười trên mặt sâu hơn, nói với Thi Vận bên cạnh: "Chúng ta ra ngoài đi chơi đi. Hôm nay Dao tỷ tỷ cho ngươi thoải mái đấy."
Thi Vận khẽ mỉm cười, liền gật đầu.
Tần Thư Dao cũng dặn dò: "Trên đường ngàn vạn lần phải cẩn thận một chút, trước khi trời tối nhất định phải trở lại, không được mua quá nhiều đồ!"
Sắc mặt mọi người trong phòng đều thay đổi!
Nơi nào là trắc phi nói với chính phi, rõ ràng chính là tỷ tỷ dặn dò muội muội. Chẳng lẽ quan hệ của hai người bọn họ, thật sự không phức tạp như bọn họ tưởng tượng?
Không thể nào? Có ai thích một nữ tử và những người khác cùng hầu hạ một phu quân, tất nhiên là Tần Thư Dao cố ý giả vờ.
Vì để cho trong lòng mình dễ chịu hơn, đám người Ngô thị rối rít viện cho mình một lý do.
Tần Khả Cầm thấy bọn họ như vậy, cũng không nhịn được cười nói: "Tỷ tỷ thật đúng là may mắn, ban đầu muội còn lo lắng cho tỷ tỷ, cảm thấy gả đi chỉ là trắc phi, phía trên còn có chính phi đè ép, sợ tỷ tỷ chịu khổ. Hiện tại nhìn thấy, muội cũng yên tâm!"
Tần Thư Dao cười nói: "Hoàng tử phi là người đơn thuần thiện lương, mà còn nhỏ tuổi. Cho nên mới gọi tỷ là tỷ tỷ!"
Nàng không muốn để người khác biết được thân phận chân chính của Bạch Thiển, như vậy không có bất kỳ chỗ tốt nào với Bạch Thiển. Nói không chừng còn có thể bị người có tâm tư, cố ý lợi dụng để hãm hại các nàng.