Mấy tên tặc tử này thấy Mộ Phượng Thiên và thị vệ cũng đã vọt vào khoang thuyền, liền biết người bên ngoài sợ cũng đã chết không sai biệt lắm, cho nên bọn họ liếc nhìn nhau một cái.
Lại liếc nhìn Tần Tuyết Như chuẩn bị nhảy cửa sổ vừa nãy, lập tức nói: "Ngươi cần phải nói lời giữ lấy lời!"
Nói xong lập tức liếc mắt ra hiệu cho một người, sau đó liền có người chạy về phía cửa sổ, cử động nhanh nhẹn leo lên cửa sổ nhảy xuống.
Ngưng Sương cũng đã sớm không còn đánh nhau với bọn họ, bởi vì những thổ phỉ này mà liều mạng, chuyện giết người cũng chỉ là bình thường.
Rốt cuộc sau khi đi xuống, tặc tử kia vẫn không chịu bỏ qua cho Tần Tuyết Như, kéo nàng ta đi tới trước cửa sổ, đợi sau khi mình bò lên cái ghế, mới dùng sức đẩy Tần Tuyết Như về phía trước, sau đó nhảy xuống.
Chỉ là sau khi nhảy xuống, hắn lập tức hối hận không thôi. Thì ra là thị vệ phía bên ngoài cũng đã sớm mai phục, bọn họ vừa nhảy xuống, thì lập tức có vô số mũi tên bắn về phía bọn họ. Cuối cùng toàn bộ mấy tên tặc tử này đều chết trong hồ.
Tần Tuyết Như ngã nhào trên sàn, đầu tóc rối bời, hoàn toàn không dám lại ngẩng đầu lên nhìn Mộ Phượng Thiên, chỉ có thể một mình quỳ trên mặt đất đau khổ.
Gương mặt Mộ Phượng Thiên xanh mét, thị vệ xung quanh cũng thức thời lui ra ngoài, trong lòng Ngưng Sương nghĩ tới Tần Thư Dao và Tần Khả cầm, thấy Tần Tuyết Như không có chuyện gì, nên cũng rời đi.
Mộ Phượng Thiên đi tới bên người Tần Tuyết Như, ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc mềm mại của nàng ta.
Chợt Tần Tuyết Như ôm lấy Mộ Phượng Thiên thật chặt, chôn ở trong ngực của hắn, khóc ồ lên.
Mộ Phượng Thiên mang vẻ mặt phức tạp, hai mắt càng thêm đỏ bừng không thôi...
Sau khi hai người Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm nhảy xuống hồ, cũng không lâu lắm, thuyền cứu viện liền đến, thấy hai người bọn họ, lập tức ném ra một sợi dây, sau đó kéo bọn họ lên thuyền.
Cho nên Ngưng Sương tìm lâu mà vẫn chưa từng tìm được hai người Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm, ngược lại tìm được đám người Tô Nhã Hạm, Tô Nhã Hạm núp một mình ở góc khác, mà nàng cũng cực kỳ may mắn, hoàn toàn không bị người phát hiện.
Lần này chết không ít người, trên ván thuyền không phải là thi thể, thì là nhân sĩ bị trọng thương.
Tần Thư Dao biết được đám người Mộ Thành Hi không có chuyện gì, cũng mới yên lòng. Về phần Tần Tuyết Như, sau khi biết nàng ta thiếu chút nữa bị làm bẩn, trong lòng cũng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Hoặc giả cuối cùng là tỷ muội, cho nên nàng không đành lòng trực tiếp bỏ lại nàng ta. Chỉ là có chút chuyện coi như nàng vội vàng muốn giúp, người khác không cảm kích, cũng không trách được nàng. Cũng thật may là Mộ Phượng Thiên kịp thời chạy tới, nếu không sợ rằng Tần Tuyết Như cũng đã sớm bị hủy trong sạch.
Một đám người trở lại trên bờ, mới phát hiện giống như được sống lại, tất cả mọi người không còn vui mừng như lúc đến nữa, chẳng qua là liếc nhìn nhau, rồi vội vàng trở về xe ngựa của mình, vội vội vàng vàng trở về nhà.
Vậy mà sau khi Ngô thị nghe được tin tức, vẫn lo lắng ở trên bờ chờ, lúc nhìn thấy hai người Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm mặc Bố Y đi xuống, trong lòng còn có chút vui mừng, còn tưởng rằng là ông trời mở mắt.
Đợi khi bà ta biết được Tần Thư Dao và Tần Khả Cầm chỉ bởi vì nhảy xuống hồ, cho nên mới đổi y phục, không khỏi có chút thất vọng.
Nhưng mà đợi đã lâu lại chậm chạp không thấy bóng dáng Tần Tuyết Như, điều này làm cho trái tim của bà ta lập tức lại nhảy tới cổ họng.
"Như Nhi đâu? Sao không thấy nó?" Ngô thị nhìn thấy Tần Thư Dao đi tới trước mặt bà ta, lập tức bắt lấy cổ tay của nàng hung hăng nói.
Tần Thư Dao hất tay Ngô thị ra, quay đầu lại liếc mắt nhìn, thở dài một tiếng, mới chậm rãi nói: "Hiện tại nàng đang ở cùng với Đại hoàng tử!"
Ngô thị nghe vậy mới để tảng đá trong lòng xuống, chẳng qua là sau một lúc lâu trái tim của bà ta lại nhảy lên.
"Chỉ là khi trở về mẫu thân nên khuyên bảo Tam muội, ngàn lần không thể để cho nàng làm việc ngốc!"
Chuyện ở trong khoang thuyền vừa rồi, Tần Thư Dao cũng nghe Ngưng Sương nói, mặc dù thân thể Tần Tuyết Như trong sạch, nhưng vẫn đúng là bị những tặc tử kia sờ soạng.
Ngô thị vừa nghe vội vàng hốt hoảng hỏi: "Lời này của ngươi là có ý gì?"
"Tam muội không chịu theo chúng ta nhảy hồ... Cho nên..."
Ngô thị vừa nghe trước mắt lập tức tối sầm, người cũng ngay sau đó hôn mê bất tỉnh, thật may là Quý ma ma tay mắt lanh lẹ, kịp thời đỡ bà ta. Sau đó lại dùng sức bấm huyệt nhân trung cho bà ta, Ngô thị mới chậm rãi tỉnh lại.
"Phu nhân, người không thể hỗn loạn!" Mặc dù trong lòng Quý ma ma khổ sở vô cùng, nhưng vẫn phải trấn an Ngô thị trước.
Ngô thị không để ý tới hai tỷ muội Tần Thư Dao nữa, mà là để cho Quý ma ma đỡ bà ta đi tìm Tần Tuyết Như, nếu nữ nhi của bà ta thật sự có bất trắc gì, như vậy bà ta còn kỳ vọng gì, còn hi vọng gì nữa.
Tần Thư Dao nhìn bóng lưng Ngô thị, hừ lạnh một tiếng, cuối cùng vẫn mang theo Tần Khả Cầm lên xe ngựa, về Tần Phủ trước.
Mặc kệ như thế nào, nàng cũng đã hết lòng rồi!
Tần Phủ, Vinh Thọ Viện.
Tần Lương đã sớm nghe nói Phượng Tây Hồ có xảy ra đại sự, mà phu nhân và hài tử của mình đều ở Phượng Tây Hồ du ngoạn, cho nên lập tức cưỡi khoái mã chạy về đến trong nhà, nhìn thấy hai nữ nhi của mình cũng bình an vô sự, cũng mới yên tâm.
"Tam muội và mẫu thân của con đâu?"
Tần Thư Dao nhẹ giọng nói: "Còn chưa trở lại!"
Mới vừa rồi sau khi trở lại Tần phủ, Tần Thư Dao lập tức nói chuyện với Tần lão phu nhân, sau khi Tần lão phu nhân nghe, sắc mặt khó coi vô cùng, ngay cả bà không thích Tần Tuyết Như, nhưng cũng không muốn thấy nàng xảy ra chuyện như vậy.
Cho nên, trước tiên bà bảo đám người Tần Thư Dao đi ra ngoài, sau đó mới nói lại lời của Tần Thư Dao nói vừa nãy. Tần Lương nghe xong sắc mặt cũng thay đổi vô cùng khó coi, cũng đang lúc ấy thì người phía dưới cũng truyền Ngô thị và Tần Tuyết Như đã trở lại.
Mà Tần Tuyết Như là được trực tiếp đưa về Như Ý Uyển, Ngô thị lại mang vẻ mặt tức giận đến Hinh Hương Viện náo loạn.
Bởi vì Tần Thư Dao vẫn còn ở Vinh Thọ Viên, cho nên khi Ngô thị xông tới Vinh Thọ Viện. Nhìn thấy Tần lão phu nhân và Tần Lương đều ở đây, liền cầm khăn khóc: "Đều là tỷ muội, sao nó có thể độc ác như vậy. Bỏ lại Như Nhi chúng ta liều mạng, đây chính là muốn bị sét đánh mà!"
Tần Lương và Tần lão phu nhân đã sớm biết rõ ràng mọi chuyện, chỉ hận Tần Tuyết Như quá sợ chết, không muốn nhảy hồ mới chọc những chuyện này.
"Hồ nháo. Chuyện này đâu phải do Dao Nhi!"
Ngô thị lại nói: "Nếu nó để cho Như Nhi nhảy hồ trước, thì chuyện cũng không trở thành như vậy. Là nó cố ý như thế, nếu không vì sao hết lần này tới lần khác đều là Như Nhi cuối cùng!"
Tần Lương cũng không phải là không rõ lí lẽ, mới vừa rồi ông cũng nghe Tần lão phu nhân nói rõ một lần, mà nha hoàn bên người Tần Thư Dao cũng vẫn luôn ở bên người Tần Tuyết Như che chở cho nó, chỉ có thể trách những tặc tử kia quá ghê tởm.
"Ngươi là đồ đàn bà chanh chua, trong nhà xảy ra chuyện này, ngươi còn làm loạn không ngừng. Hơn nữa, nếu chuyện này truyền ra ngoài, ngươi để cho Như Nhi làm người như thế nào đây. Hiện tại không nghĩ nên khuyên giải cho Như Nhi như thế nào, làm thế nào để cho Như Nhi quên những đau đớn kia, ngược lại vẫn còn ở nơi này vu oan cho Dao Nhi. Dao Nhi cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối, nó có năng lực gì mà cứu nàng. Bản thân không muốn nhảy hồ, có thể trách được Dao Nhi sao?"
Vốn tâm tình Tần Lương đã cực kém, nhìn thấy Ngô thị giống như người đàn bà đanh đá, nhất định phải để ông định tội cho Tần Thư Dao, càng thêm tức giận không thôi: "Ta thấy ngày thường ngươi làm ác quá nhiều, cho nên mới phải gặp báo ứng. Chẳng qua là báo ứng này lại báo lên người nữ nhi của ngươi!"