Ban đêm rất yên tĩnh, gần như bọn họ có thể nghe được tiếng hít thở lẫn nhau.
Sau khi Mộ Thiếu Dục nghe xong, trầm tư trong chốc lát, mới nói: "Xem ra hắn ta không đơn thuần xuống tay với Tần gia, Tần gia có nhiều thế hệ làm đế sư, vừa là phái trung lập. Mặc dù Tần đại nhân chỉ là quan văn, nhưng muốn đưa thái tử lên ngôi vua, những quan văn kia cũng cực kỳ trọng yếu. Ngày mai ta sẽ lập tức phái người đi hỏi thăm một chút, có phải những người khác trong phái bọn họ cũng nhận được uy hiếp của hắn ta hay không."
Tần Thư Dao khẽ gật đầu, mặc dù nàng biết kiếp này người lên làm Hoàng đế nhất định là Mộ Thành Hi, nhưng nàng vẫn thấy tiếc nuối thay cho Mộ Thiếu Dục, kiếp trước cuối cùng Mộ Thiếu Dục không ngồi lên ngôi vị hoàng đế, mà là nhường ngôi vị hoàng đế cho Mộ Thành Hi.
Có lúc Tần Thư Dao cũng không hiểu Mộ Thiếu Dục, hắn liều mạng vì Đại Minh triều củng cố giang sơn, tuy nhiên nói không muốn ngôi vị hoàng đế, nhưng bây giờ làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.
Nàng không nhịn được hỏi: "Tại sao chàng không muốn làm hoàng thượng?"
Mộ Thiếu Dục nghe vậy hơi ngẩn ra, ngay sau đó cười nói: "Sao nàng không hỏi ta, có muốn làm hoàng thượng hay không?"
Lúc này Tần Thư Dao mới phát giác được mình nói nhầm, bởi vì nàng biết kết quả kiếp trước, cho nên mới tò mò.
Nàng hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Ta cảm giác chàng không muốn làm Hoàng đế, nếu chàng muốn làm hoàng đế cũng đã sớm kéo bè kết phái ở trong triều rồi. Chẳng qua là kỳ quái, vì sao hoàng thượng vẫn đề phòng chàng, cũng bởi vì trong tay chàng nắm giữ binh quyền? Nếu chàng không muốn làm, vì sao không giao binh quyền ra!"
Vẫn là lần đầu tiên Mộ Thiếu Dục nghe được có người đánh giá hắn không muốn làm hoàng thượng, thật ra thì quả thật hắn không muốn làm hoàng thượng, bởi vì làm hoàng thượng gánh nặng quá nhiều, hắn chỉ muốn cho Đại Minh triều vĩnh viễn phồn vinh, biên giới không bị loạn binh quấy nhiễu. Trừ chuyện đó ra, hắn không có tâm nguyện khác nữa.
Về phần hắn không muốn giao binh quyền ra, là bởi vì hắn sợ những binh quyền này cuối cùng rơi xuống trong tay hoàng hậu.
Ý định của Mộ Thiếu Dục chưa bao giờ nói với người khác, chính là mẫu phi của hắn cũng cho rằng Mộ Thiếu Dục không có tâm tính của một người vương giả. Thật ra thì có làm Hoàng đế hay không đối với hắn mà nói là không quan trọng, hắn thích cuộc sống yên bình hơn, càng muốn không có chiến tranh.
Nhưng hắn biết mình lúc này không thể lùi bước, bởi vì coi như hắn không muốn làm hoàng đế, nhưng nếu để cho Mộ Tử Liệt lên làm Hoàng đế, như vậy kết quả của hắn và mẫu phi, cũng là cực kỳ khó khăn.
Mộ Thiếu Dục khẽ vuốt mái tóc mềm mại của Tần Thư Dao, sau đó thoáng dùng chút sức, ôm Tần Thư Dao vào trong ngực, hít thật sâu một hơi mùi hương tỏa ra từ trên người nàng, động tình, cúi đầu nhẹ nhàng hôn.
Tần Thư Dao ngẩn người, cho nên không đẩy hắn ra, chẳng qua là nhắm hai mắt lại, thân thể cũng hơi run rẩy. Đợi lúc tiếng hít thở của Mộ Thiếu Dục càng lúc càng nặng nề, hai tay cũng bắt đầu càng ngày càng không an phận, Tần Thư Dao mới vội vàng đẩy hắn ra.
Mặc dù bọn họ đã có da thịt thân thiết, nhưng dù sao còn chưa thành thân, hơn nữa Tần Thư Dao cũng không phải là người phóng đãng. Chuyện như vậy không dám làm khi tỉnh tảo. Chỉ có thể kịp thời ngăn hắn lại.
Tuy Mộ Thiếu Dục là người có chừng mực, nhưng hắn đã lâu không thấy, lại nhịn quá lâu, đương nhiên không muốn dừng lại, chỉ là thấy Tần Thư Dao đỏ bừng cả khuôn mặt, một bộ dạng ngượng ngùng và khó chịu, thì cũng buông tay.
"Đợi qua hai ngày nữa, ta sẽ xin phụ hoàng định ra ngày, chúng ta cũng có thể sớm ngày ở cùng nhau!"
Tần Thư Dao nghe vậy si ngốc ngẩng đầu lên, lời như vậy không phải nàng chưa từng nghe qua, kiếp trước, người nam nhân kia cũng nói như thế này với nàng, nhưng cuối cùng thì sao, hủy trong sạch của nàng, thêu sống nàng.
Như vậy kiếp này, nàng lại sẽ gặp được kết quả gì đây? Nàng cảm thấy mông lung và sợ hãi, chỉ là sự sợ hãi trong mắt nàng nhanh chóng biến mất không còn một chút gì nữa, sống lại một lần, nàng biết coi như nam nhân ở trước mắt chỉ nhất thời cảm thấy mới mẻ, mình cũng ngàn lần không thể giao toàn bộ trái tim ra.
Mộ Thiếu Dục không biết ý định trong lòng nàng, chỉ cho rằng nàng vẫn còn đang lo lắng, thì ôm nàng vào trong ngực, nhẹ giọng nói: "Nàng cũng đừng lo lắng, nàng đã là người của ta, sớm muộn ta cũng sẽ cưới nàng về!"
Tần Thư Dao nằm ở trong ngực Mộ Thiếu Dục, cảm nhận được hơi thở nồng đậm trên người hắn, rốt cuộc vẫn gật đầu một cái. Hoài nghi và sợ hãi thì như thế nào, nên như thế nào thì làm sao, hơn nữa hiện tại ngoại trừ lựa chọn gả cho Mộ Thiếu Dục nàng cũng không còn lựa chọn nào khác, hơn nữa, nàng cũng không có một chút chán ghét nào với Mộ Thiếu Dục.
Chỉ cần không cảm thấy ghét mới có thể.
Hai người lẳng lặng ôm nhau trong chốc lát, Mộ Thiếu Dục mới buông Tần Thư Dao ra, một đôi mắt nóng bỏng nhìn Tần Thư Dao: "Nàng đừng lo lắng, ngày mai ta sẽ phái Mặc Kiếm tới cho bắt mạch các nàng. Còn có chất độc trên người của nàng còn chưa hết, bản thân phải chú ý nhiều một chút!"
Lúc này Tần Thư Dao mới nhớ tới độc trên người mình còn chưa giải hết, mà từ ngày Mộ Thiếu Dục đút cho nàng chén thuốc kia, nàng đã không còn phát độc nữa. Nàng cảm thấy chất độc này tới rất kỳ hoặc, phát độc cũng kỳ hoặc, thì hỏi: "Chàng lấy được thuốc giải từ đâu? Độc này là độc gì?"
Mộ Thiếu Dục cũng không muốn để cho Tần Thư Dao lo lắng quá nhiều, chẳng qua là khẽ cười nói: "Không cần lo lắng, hiện tại đã không sao. Chưa tới mấy tháng, ta sẽ cho ngươi đưa thuốc giải tới!"
Nói xong Mộ Thiếu Dục hôn nhẹ một cái lên trán Tần Thư Dao, lại vuốt ve làn da mềm mại trên gương mặt, mới đứng dậy rời đi.
Đợi sau khi Mộ Thiếu Dục đi, mặc dù Tần Thư Dao cảm thấy vẫn còn thật nhiều chuyện đáng ngờ, nhưng bởi vì mệt mỏi không chịu nổi, cũng dần dần ngủ mất.
Lại lẳng lặng như vậy qua mấy ngày, bên Hàn Thế Quân cũng không có nửa điểm động tĩnh. Mà Mộ Thiếu Dục lại cách ba đến năm ngày sẽ sai người đưa một chút đồ vật ra ngoài, đưa cho Tần Thư Dao.
Ngày hôm đó, mợ Tần Tuyết Như là Ngô phu nhân mang theo hai đứa con trai tới bái phỏng, vừa thấy được Tần Tuyết Như, thì cười lôi kéo tay của nàng ta nói chuyện không ngừng.
"Nhìn một chút mà xem, dáng dấp Như Nhi càng ngày càng đẹp mà."
Ngô gia vốn là làm quan ở bên ngoài, nhưng ba năm đã qua, bọn họ lại muốn tiếp tục nhậm chức ở kinh thành, lại nghe nói ba tỷ muội Tần gia đều gả không tệ, hơn nữa Tần gia lại là nhà có nhiều thế hệ làm đế sư, vừa về tới Kinh Thành là lập tức mang theo hai đứa con trai đến Tần phủ.
Vốn là Ngô phu nhân muốn Tần Tuyết Như gả cho con trai của mình, như vậy cũng có thể thân càng thêm thân, nhưng làm thế nào, Tần Tuyết Như cũng đã sớm có hôn phối. Về phần hai kế nữ khác của Ngô thị, Ngô phu nhân biết Ngô thị luôn chán ghét hai người bọn họ, cho nên cũng bỏ ý niệm này đi.
Tần Tuyết Như không để ý gì đến người mợ này của mình, chẳng qua là cố làm ngượng ngùng cúi đầu.
"Đại tẩu và đại ca đến kinh thành khi nào? Sao không đưa thư, hại muội nghe được, còn giật mình đấy!"
Ngô thị vui mừng, nhà mẹ của mình kém Tần gia, cho nên cảm giác Tần lão phu nhân không thích bà ta. Mà bây giờ đại ca của mình đã hết thời gian nhậm chức ở bên ngoài, nếu có thể ở lại kinh thành, bà ta cũng càng có bảo đảm.
Hôm nay Tiết Nhã cũng bị gọi lên, nàng ta mặc một thân xiêm y lam nhạt nửa mới nửa cũ, trên đầu búi tóc song hoàn kế, chỉ đơn giản cài chiếc trâm gắn ngọc hoa mai, mặc dù không đủ hoa lệ, nhưng cũng sẽ không giống học trò nghèo, cũng có chút hoạt bát đáng yêu.
Ngô phu nhân đã sớm thấy Tiết Nhã, bởi vì bất mãn với nàng ta, cho nên cố làm như không thấy, một đôi mắt chỉ nhìn hai người Ngô thị và Tần Tuyết Như: "Chúng ta cũng chỉ nhận được thông báo, mới vội vàng chạy về. Không phải, vừa đến Kinh Thành là lập tức đến chỗ của muội rồi sao!"