Nhưng mà làm sao Hoàng hậu lại có thể buông tha hắn như vậy.
Bà ta nhẹ giọng cười nói với Hoàng thượng: "Vừa rồi Tần đại cô nương múa không tồi, tuy rằng đã có vẻ say rượu, thế nhưng có loại xinh đẹp khác. Chỉ là không biết vừa rồi Dục Nhi mang Tần gia cô nương giấu ở đâu vậy?"Lời này vừa nói ra, cho dù là Mộ Thiếu Dục muốn giả ngu, cũng phải đáp lời.
Hắn biết hiện tại tuyệt đối không thể nói cho bất kỳ kẻ nào, hắn giấu Tần Thư Dao đi rồi.
Vừa rồi hắn đã uống hết một bầu rượu, sắc mặt đỏ bừng, đứng lên cũng lảo đảo, hai tay hắn ôm quyền, thấp giọng nói: "Nhi thần đã phái người mang nàng trở về rồi!"
Làm sao mà Hoàng hậu tin lời nói của hắn chứ, bà ta lại cười nói: "Thật vậy chăng? Nhưng mà bản cung nghe nói, Dục Nhi mang Tần đại cô nương vào bên trong tẩm cung, không biết có việc này không!"
Hoàng thượng nghe vậy cũng không khỏi nhíu đầu mày, tuy rằng hắn và Tần Thư Dao đã có hôn ước, nhưng mà nam nữ thụ thụ bất thân, sao lại dám mang một cô nương chưa lấy chồng vào trong tẩm cung chứ.
Trong lòng Mộ Thiếu Dục mắng một câu, trên mặt lại bày ra vẻ say rượu: "Không phải mẫu hậu đều luôn ở trong Đại Minh sao? Không biết là nghe ai nói ? Để hắn ra đây, Nhi thần hỏi một chút, thấy con mang Tần đại cô nương vào trong tẩm cung khi nào!"Những lời này tuy là lời say, nhưng mà trong lời này lại mang theo uy nghiêm cùng với lửa giận.
Sắc mặt của Hoàng hậu có chút khó coi, bà ta biết Mộ Thiếu Dục cố ý dựa vào say rượu khó xử bà ta, nếu bà ta nói bà ta phái người theo dõi, như vậy tất nhiên sẽ làm cho Hoàng thượng hoài nghi và bất mãn, nhưng mà bà ta lại không cam lòng cứ như vậy mà buông tha. Cơ hội tốt như vậy, sao bà ta có thể bỏ lỡ chứ!
"Vừa nãy là mẫu hậu nghe Anh Anh nói, vừa rồi Anh Anh đều luôn đi theo con. Chẳng lẽ con không biết?" Khóe miệng Hoàng hậu khẽ nhếch cười, nhìn Trịnh Anh Anh.
Vừa rồi quả thật Trịnh Anh Anh đi ra ngoài, cũng quả thật đi theo Mộ Thiếu Dục, chỉ là không đi theo vào trong tẩm cung, nàng theo Mộ Thiếu Dục mấy chục mét, đã bị Mộ Thiếu Dục bỏ rất xa.
Hiện tại Hoàng hậu chỉ tên nói họ, Trịnh Anh Anh đành phải đứng lên, tuy rằng nàng không nhìn thấy Mộ Thiếu Dục mang Tần Thư Dao vào trong tẩm cung của hắn, nhưng mà cũng có thể khẳng định tuyệt đối Tần Thư Dao ở bên trong tẩm cung của Mộ Thiếu Dục, bằng không vì sao Mộ Thiếu Dục phải hao tổn tâm tư muốn bỏ nàng phía sau như vậy.
Nàng gắt gao cắn chặt răng, dụng ý của Hoàng hậu đương nhiên nàng biết, nhưng mà lúc này lòng nàng tràn đầy ghen tuông, nàng cho rằng Mộ Thiếu Dục yêu nàng. Nhưng mà không nghĩ tới Mộ Thiếu Dục lại sẽ mang Tần Thư Dao vào bên trong tẩm cung, tuy rằng cũng chỉ đi vào một lát, nhưng mà vì sao Mộ Thiếu Dục không mang Tần Thư Dao ra khỏi cung?Khóe miệng của Hoàng hậu nở nụ cười, bà ta nhìn Trịnh Anh Anh nói: "Anh Anh, có phải hay không?"
Vẻ mặt của Hiền phi cũng khẩn trương nhìn Trịnh Anh Anh, nhi tử của bà, bà rất rõ ràng, hôm nay Mộ Thiếu Dục thất thường cùng với hắn cố ý uống say, đều là chuyện trước nay bà chưa từng thấy. Tuy rằng bà không biết Hoàng hậu có âm mưu gì, nhưng mà bà biết nếu bị Hoàng hậu đạt được, nhi tử của mình sẽ bị quở trách.
Trịnh Anh Anh luôn cúi đầu, hai tay khẩn trương nắm chặt khăn.
"Anh Anh, không có việc gì. Con nói chuyện vừa mới nhìn thấy nói ra đi." Trong lòng Hiền phi sợ hãi, cũng nhẹ giọng nói.
Trịnh Anh Anh bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Mộ Thiếu Dục, sau đó gật đầu thấp giọng nói: "Vừa rồi quả thật dân nữ nhìn thấy Tam hoàng tử mang Tần cô nương vào trong tẩm cung của ngài ấy!"
Nàng cảm thấy chỉ cần thanh danh Tần Thư Dao bại hoại, Hoàng thượng sẽ từ hôn, đến lúc đó nàng lại để mẫu thân và phụ thân vào cung cầu hôn, như vậy nàng có thể danh chính ngôn thuận gả cho Mộ Thiếu Dục. Cũng không cần giống như hiện tại đau khổ như vậy, chỉ có thể từ xa nhìn hắn ấp ấp ôm ôm với nữ tử khác.
Lời này vừa nói ra, trong điện một mảnh tĩnh lặng.
Mộ Thiếu Dục không nghĩ tới Trịnh Anh Anh lại sẽ phản bội hắn, mà đám người Mộ Thành Hi cũng kinh ngạc vạn phần. Tuy rằng Mộ Thành Hi đã sớm đoán được Mộ Thiếu Dục xúc động như vậy, nhất định là có nguyên nhân, nhưng cũng không nghĩ tới Mộ Thiếu Dục lại mang Tần Thư Dao vào bên trong tẩm cung của mình.
Sắc mặt Hoàng thượng khó coi vạn phần, ông tức giận vỗ lên bàn, lạnh lùng nói: "Buồn cười, trẫm còn tưởng rằng bên trong đám hoàng tử, con là người hiểu chuyện nhất. Không nghĩ tới con lại làm ra loại chuyện thấp hèn này!" Nói xong lại nói với cung nữ bên cạnh: "Người đâu, nhanh đi tẩm cung của Tam hoàng tử tìm người, trẫm muốn giáo huấn nghiệp chướng này!"
Mộ Thành Hi cũng vội vàng đứng lên, vẻ mặt lo lắng nhìn Mộ Thiếu Dục.
Nhưng mà đám người Tần Tuyết Như đều mang theo vẻ xem kịch nhìn Mộ Thiếu Dục, từ sau khi Tần Thư Dao về kinh, Tần Tuyết Như luôn nhìn nàng không vừa mắt, không nghĩ tới hôm nay cuối cùng nàng cũng bại lộ.
Mộ Thiếu Dục cũng không giả bộ say, hắn vội vàng ra hiệu với Mộ Thành Hi, sau đó muốn cùng đi ra ngoài.
Nhưng mà Hoàng hậu lại cười lạnh nói: "Dục Nhi muốn mang người đi?"
Lời này vừa nói ra, trên chân của Mộ Thiếu Dục giống như bị đá đè, động thế nào cũng không được.
Mộ Thành Hi cũng sốt ruột, bản thân Tam ca chưa từng xuất hiện dáng vẻ sốt ruột như vậy, xem ra lần này chuyện là sự thật. Chỉ là hắn cũng biết chính hắn cũng không thể giúp huynh ấy, chỉ có thể ngồi ở một bên trơ mắt nhìn huynh ấy bị Hoàng hậu giữ chặt.
Trong điện một mảnh yên tĩnh, sớm đã không còn vui vẻ lúc trước.
Mặc kệ là Hoàng thượng hay phi tần phía dưới hay một ít công tử, tiểu thư, mọi người đều không dám nói một tiếng.
Cứ như vậy trôi qua một khắc thời gian, thị vệ và cung nữ được Hoàng thượng phái đi cũng đều đã trở lại, chỉ là sắc mặt của bọn họ có chút khó coi.
Hoàng thượng nhìn một đám bọn họ tay không trở về, lạnh giọng hỏi: "Người đâu?"
Hoàng hậu cũng có chút sốt ruột, vừa rồi người bà ta phái đi đã nhìn thấy rõ ràng Mộ Thiếu Dục mang Tần Thư Dao vào bên trong tẩm cung của hắn sao lúc này lại tay không trở lại chứ.
Tất cả cung nữ và thị vệ đều quỳ trên mặt đất, thấp giọng nói: "Bên trong tẩm cung của tam hoàng tử không có ai!"
Hoàng hậu nghe vậy vội vàng đứng lên, nói: "Làm sao có thể?"
Lời này vừa nói ra bà ta lập tức cảm thấy hối hận, vội vàng lại nhìn về phía Trịnh Anh Anh, nói: "Anh Anh, chẳng lẽ vừa rồi con nhìn lầm?"
Trịnh Anh Anh cũng vẻ mặt mờ mịt, nàng không nhìn thấy Mộ Thiếu Dục mang Tần Thư Dao vào bên trong tẩm cung của huynh ấy, nhưng mà phương hướng Mộ Thiếu Dục đi rõ ràng là tẩm cung của huynh ấy mà. Cho nên nàng kiên định gật đầu: "Bằng không Hoàng hậu phái người đi Tần gia hỏi một chút, xem Tần cô nương đã trở về nhà hay chưa? Nếu chưa trở về, như vậy tất nhiên là bị Tam hoàng tử giấu đi rồi?"
Cho dù bị Mộ Thiếu Dục chán ghét thì như thế nào? Nàng và Mộ Thiếu Dục cùng lớn lên từ nhỏ. Từ nhỏ đến lớn nàng phạm lỗi gì, Mộ Thiếu Dục đều tha thứ cho nàng, lúc này đây cũng không ngoại lệ.
Giao tình của nàng và Tần Thư Dao cũng chỉ ngắn ngủn mấy tháng mà thôi, không xem như thâm giao. Hơn nã Tần Thư Dao còn đoạt nam tử nàng yêu nhất, làm sao nàng có thể cứ dễ dàng buông tha như vậy.
Hơn nửa năm này từ buồn bực đến không cam lòng, rốt cuộc ở giờ khắc này giải thoát được.
Lúc này rốt cuộc nàng nghe được tiếng lòng của mình, nàng không cam lòng, nàng muốn cướp Mộ Thiếu Dục từ trong tay Tần Thư Dao về. Mộ Thiếu Dục chỉ thuộc về một mình nàng. Từ nhỏ đến lớn đều thuộc một mình nàng.