Tiếp đó Bạch Thiển lại nói: "Người trúng độc hoa mê tình thường không giống nhau, chỉ là nếu luôn không có biện pháp giải độc, lâu dài như vậy tóc sẽ bạc trắng rụng xuống, người cũng từ từ trở nên già đi, cuối cùng sau bảy bảy bốn mươi chín ngày biến thành một bà già khô héo, rồi chết đi!
Nói cách khác ngay cả có thân mật với người nàng yêu thương, nhưng nếu không có thuốc giải, trong vòng hơn một tháng sẽ già đi.
Bạch Tu Sinh lại cười lạnh nói: "Trên người ngươi có kịch độc, cho dù dùng máu trong tim cho nàng ta uống, nàng ta cũng sẽ trúng Vạn Trùng độc."
Sắc mặt Mộ Thiếu Dục trở nên khó coi vạn phần, hắn tuyệt không nghĩ tới bản thân nhất thời sơ sẩy, lại để Tần Thư Dao cũng trúng độc.
Bạch Tu Sinh cũng không định ở lại, chính hắn không chỉ là cao thủ dùng độc, mà còn nghiên cứu chế tạo thuốc giải. Sở dĩ tìm đến Mộ Thiếu Dục lấy thuốc giải, đó là bởi vì ông ta chắc chắn Mộ Thiếu Dục không đi khỏi Nam Tĩnh được.
Chính là không nghĩ tới hành động của Mộ Thiếu Dục nhanh như vậy, thế nhưng ở trong vòng vài ngày đã điều binh mã ở Ninh Châu tới. Cho nên ông ta muốn ngọc đá cùng nát, cho dù đến lúc đó ông ta đã chết. Mộ Thiếu Dục cũng không tốt chỗ nào.
Mộ Thiếu Dục không nghĩ tới Bạch Tu Sinh sẽ độc ác như vậy, hơn nữa dùng độc cũng rất độc ác. Loại chết kiểu này, đối với nữ nhân mà nói, có thể tính là tàn nhẫn đến cực điểm.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, chỉ thấy nàng ngoại trừ sắc mặt có chút đỏ ửng ra, ngược lại còn xem như bình tĩnh, không có kinh hoàng hay vô thố gì, chỉ có thong dong với lạnh nhạt.
Tần Thư Dao như vậy cũng làm Mộ Thiếu Dục ngẩn người, từ trước đến nay hắn cảm thấy nữ tử này khác biệt với tiểu thư khuê các. Chỉ là không nghĩ tới cho dù thân trúng kịch độc, ngay cả mày nàng không nhăn lấy một chút.
Sau khi Bạch Tu Sinh đi rồi, Bạch Thiển mang vẻ mặt xin lỗi nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, sau đó nhanh chóng viết dược liệu ra. Chỉ là dù có những dược liệu này cũng không tác dụng gì.
Điểm trí mạng của độc hoa mê tình này là thân mật và dùng máu trong tim của người trong lòng, người khác vẫn không được. Mà hiện tại trên người Mộ Thiếu Dục cũng trúng kịch độc, hoàn toàn không thể dùng máu của hắn..
Thực ra khi Tần Thư Dao nghe đến mấy cái này, trong lòng cũng đã sớm tuyệt vọng. Nàng biết trong lòng mình không có người yêu thương, mà Mộ Thiếu Dục cũng không thương nàng, hoàn toàn sẽ không vì nàng làm ra loại chuyện này.
Mỗi ngày dùng máu trong tim để uống, chẳng khác nào mỗi ngày phải cắt một đường vào trước ngực của Mộ Thiếu Dục.
Ở trong mắt Tần Thư Dao, người trong lòng Mộ Thiếu Dục hận nhất chính là bản thân.
Tần Thư Dao không thèm để ý độc trên người mình, dù sao nàng cũng đã chết qua một lần, tuy chết thêm một lần nữa có hơi tiếc nuối, nhưng cũng không sợ. Cho nên nàng nhìn thoáng qua Mộ Thiếu Dục, vẻ mặt bình tĩnh: "Nếu ta không thể sống để đi ra khỏi đây, chỉ hy vọng ngài có thể giúp ta tìm được Thiên Tằm Hồng Đậy. Còn có..."
Bỗng nhiên, bên trong hai mắt của Tần Thư Dao toát ra hận ý nồng đậm: "Nếu nhị muội ta giải được độc, như vậy lập tức giết Hàn Thế Quân giúp ta."
Nàng biết chút yêu cầu này Mộ Thiếu Dục tuyệt đối có thể làm được, một kiếp này nàng tuyệt đối sẽ không lại để Hàn Thế Quân thoải mái.
Tuy rằng Mộ Thiếu Dục không rõ vì sao nàng oán hận Hàn Thế Quân như thế, nhưng chút tâm nguyện này, hắn vẫn có thể giúp được Tần Thư Dao.
Bạch Thiển thấy Tần Thư Dao không có chút nào sợ hãi, ngược lại còn nhắn nhủ di chúc, không khỏi có chút kính nể. Chỉ là người hạ độc cũng là phụ thân của mình, cho nên sắc mặt của nàng ta có chút khó xử.
"Thật sự xin lỗi, phụ thân ta, ông ấy..."
Tần Thư Dao vội vàng lắc đầu cười nói: "Chúng ta tới nơi này quả thật là vì đánh bại Nam Tĩnh, phụ thân ngươi làm như vậy cũng không trách được ông ta."
Bạch Thiển nghe vậy trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, tuy rằng nàng ta từng nghe phụ thân của mình nói qua rất nhiều, nhưng mà khi nghe được đám người Tần Thư Dao tận miệng nói ra, lòng của nàng ta cũng có chút khiếp sợ với khổ sở.
Sau khi mọi người nghỉ ngơi một lát, Tần Thư Dạo lại muốn đi tìm Thiên Tằm Hồng Đậu, nàng tự hiểu là thời gian đã không còn nhiều nữa, thừa nhịp độc chưa phát tác, còn sức lực, nhanh chóng tìm Thiên Tằm Hông Đậu.
Mộ Thiếu Dục lo lắng Tần Thư Dao, binh mã của hắn trong vòng nửa ngày sẽ đến Nam Tĩnh.
Tuy rằng giờ phút này Bạch Tu Sinh không thể bắt bọn họ, nhưng cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ như vậy.
Hơn nữa bọn họ cũng không thể cứ ngồi chờ chết như vậy, sau khi Bạch Tu Sinh đi, người vây quanh khách điếm cũng đã tản ra. Xem ra ông ta còn có âm mưu khác.
Cho nên Mộ Thiếu Dục lo lắng một mình Tần Thư Dao đi ra ngoài, mà tuy rằng trong lòng Bạch Thiển mâu thuẫn, nhưng cũng muốn đi theo Tần Thư Dao, một là nàng ta biết Mộ Thiếu Dục nhất định sẽ đi theo, hai là nàng ta tương đối quen thuộc với hoàn cảnh chỗ kia.
Tần Thư Dao cảm thấy hai người Tĩnh Nguyệt và Thi Vận đều cần người bảo vệ, mà đám người Thanh Ngọc phải hợp lại với binh lính. Nếu giờ phút này Mộ Thiếu Dục đi, chẳng phải không có lòng quân sao. Cho nên có chút do dự.
Ai ngờ Mộ Thiếu Dục bỗng nhiên đứng lên, kéo cổ tay Tần Thư Dao, nói: "Cho dù không tìm được Thiên Tằm Hồng Đậu, cũng phải tìm được hơn mười loại dược liệu kia. Như vậy mới có thể cứu nàng!"
Tần Thư Dao nghe vậy trong lòng ấm áp, cho tới bây giờ nàng đều không nghĩ tới Mộ Thiếu Dục sẽ cứu nàng, chỉ hy vọng Mộ Thiếu Dục có thể hoàn thành tâm nguyện của nàng.
Tay của Mộ Thiếu Dục luôn không nới ra, kéo Tần Thư Dao ra khỏi phòng. Bạch Thiển vội vàng đi theo ra ngoài, vội vàng nói: "Ta cũng đi theo hai người. Dù sao nơi này ta quen thuộc hơn hai người!"
Tần Thư Dao quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Thiển, đương nhiên nàng hiểu được suy nghĩ trong lòng Bạch Thiển lúc này, chỉ là nàng biết nếu Bạch Thiển thật sự muốn ở cùng một chỗ với Mộ Thiếu Dục mà nói, phải đối mặt với chuyện gì.
"Chúng ta muốn tấn công quê hương của ngươi, chẳng lẽ người còn muốn giúp chúng ta sao?"
Hiện thực tàn nhẫn, Bạch Thiển đều luôn xem nhẹ, cảm thấy binh mã còn chưa tới, hơn nữa trong lòng nàng ta còn một chút ảo tưởng.
Chính những lời này của Tần Thư Dao, làm nàng ta không thể không đối mặt với hiện thực.
Những người trước mắt này là địch nhân muốn tiêu diệt quê hương nàng, chẳng lẽ bản thần còn muốn giúp bọn họ sao?
Trong lòng Bạch Thiển bắt đầu mâu thuẫn, nàng ta biết rốt cuộc bản thân không thể không đối mặt nữa rồi. Cho nên nàng ta sững sờ đứng tại chỗ, không biết nên trả lời như thế nào.
Tần Thư Dao than nhẹ một tiếng, tiếp đó cùng đi ra ngoài với Mộ Thiếu Dục.
Nàng không nguyện ý nợ người ta nhiều nhân tình như vậy, nếu phải nợ như vậy thì cũng chỉ muốn nợ một người mà thôi. Cho nên nàng không hy vọng Bạch Thiển đi theo nàng. Hơn nữa nàng cũng không trách Bạch Thiển.
Lúc này đây, hai người Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao không đi vách đá dựng đứng nữa, mà đi vào bên trong khí độc, trên mặt bọn họ còn mang theo khăn che mặt Bạch Thiển tự chế, trên khăn tẩm thuốc. Chỉ cần khí độc không nồng đậm, như vậy không có việc gì.
Lúc này đúng là lúc mặt trời lên cao, cũng là thời điểm khí độc ít nhất.
Lần này bọn họ không chỉ muốn tìm Thiên Tằm Hồng Đậu mà còn muốn tìm hơn mười loại dược liệu khác. Lần này vận khí của hai người bọn họ rất tốt, chỉ qua nửa canh giờ, bọn họ đã tìm được năm sáu loại, nếu dựa theo tốc độ như vậy, hôm nay nhất sẽ có thu hoạch lớn.
Tần Thư Dao dè dặt cẩn trọng đạp lên cỏ dại, tiếp đó nhẹ nhàng đẩy lá cây ra, những cây cối này đều bị khí độc bám lên, đều có độc, cho nên hơi vô ý, chạm vào da thịt cũng sẽ bị trúng độc.
Mộ Thiếu Dục đều luôn đi phía trước dò đường, mà Tần Thư Dao dè dặt cẩn trọng đi sau lưng hắn.
Sau khi hai người đi một lát, bỗng nhiên cảm thấy khí độc càng ngày càng đậm, ngay cả hít thở bọn họ cũng gặp khó khăn
Lúc này Tần Thư Dao mới phát hiện, chẳng biết lúc nào trời đã dần dần tối sầm xuống, vừa rồi vẫn là mặt trời lên cao mà, chẳng lẽ muốn mưa sao?
"Làm sao bây giờ?"
Hiện tại bọn họ đã đi sâu vào bên trong, muốn đi về là không kịp nữa rồi, chỉ có thể tìm một chỗ nào đó tránh thôi.
Mộ Thiếu Dục nhìn xung quanh, nơi này cây cối sinh trưởng tươi tốt, hơn nữa ngoại trừ khí độc ra, cũng là một chỗ có phong cảnh đẹp.