Tiết Nhã nhớ lại ở bên trong hoàng cung, Mộ Thành Hi bảo vệ Tần Thư Dao, trong lòng vừa ghen ghét vừa hận, sao nàng không có vận mệnh tốt như vậy, sao lại tìm phải một thứ tử vô dụng. Nàng vô cùng không cam lòng, nàng không cam lòng cứ như vậy mà gả cho một thứ tử làm thiếp.
Lúc trước nàng còn tưởng rằng Hàn Thế Quân có chút tài năng, có thể được Hoàng thượng thưởng thức, cho nên mới sẽ vụng trộm hẹn hò với hắn ta. Nhưng mà không nghĩ tới Hàn Thế Quân lại không biết tốt xấu, chỉ chịu nạp nàng làm thiếp, như vậy cũng đừng trách nàng vô tình.
"Vậy muội muốn làm sao bây giờ?"
Hiện tại Tiết Nhã không xúc động giống như vừa nãy nữa, dù sao mọi việc đều đứng sau lưng Tần Tuyết Như.
Tần Tuyết Như ngẩng đầu, nhìn Tiết Nhã cười lạnh một tiếng: "Biện pháp? Đương nhiên là có, chỉ là không biết tỷ có bằng lòng làm hay không!"
Tiết Nhã bị Tần Tuyết Như nhìn có chút nổi da gà, chỉ là nghĩ đến khi bản thân bị người khi nhục, bị người nhạo báng, đều là một tay Tần Thư Dao tạo thành. Cho nên không chút do dự gật đầu.
Tần Tuyết Như cười đi tới bên tai Tiết Nhã, sau đó lại nhẹ giọng nói vài câu.
Hai mắt Tiết Nhã trợn to, gò má cũng đỏ bừng: "Chuyện này sao mà được!"
"Dù sao biện pháp ta nói cho tỷ, được hay không đương nhiên là phải xem chính tỷ rồi!" Tần Tuyết Như ngồi ở trên ghế, cầm lấy một trái nho, tiếp đó tao nhã bắt đầu ăn.
Tiết Nhã nắm chặt khăn tay, cắn đôi môi, thanh danh bản thân đã bị hủy, nhưng mà nàng lại không cam nguyện gả cho Hàn Thế Quân làm thiếp, chỉ có thể cược một lần này mới nên việc.
Muốn trách chỉ trách Tần Thư Dao quá ngoan độc, trách Hàn Thế Quân quá vô tình, lại không chịu cưới bản thân, còn vọng tưởng muốn cưới nữ tử có gia thế bối cảnh rất cao!
Từ sau khi Mộ Tử Liệt bị nhốt, Hàn Thế Quân cũng rất ít ra khỏi Hàn phủ. Bệnh tình của Hàn Thế Hiên càng ngày càng chuyển biến xấu, mà người trong tộc cũng bắt đầu bức bách phu nhân Ninh Viễn hầu và Ninh Viễn hầu, để bọn họ nhanh chóng nhận một kế tử làm con thừa tự.
Chỉ có như vậy kế thừa phong tước Hầu gia mới sẽ không chặt đứt.
Nhưng mà Ninh Viễn hầu lại không chịu như thế, nhi tử của mình còn chưa có chết, chẳng qua là thân thể kém một chút. Bọn họ không để ý đến trong tộc áp bách, mà làm quá trình diễn ra nhanh hơn, để Hàn Thế Hiên thành hôn với Trần Oánh.
Tuy rằng thân thể Hàn Thế Hiên kém không ít, nhưng mà thành hôn vẫn không có vấn đề. Chỉ cần Trần Oánh mang thai con nối dòng của Hàn Thế Hiên, như vậy Ninh Viễn hầu còn có cốt nhục của chính mình, cũng không cần nhận đứa nhỏ của người khác làm con thừa tự.
Trần Oánh chỉ là cô nương gia đình bình thường, bối cảnh thân thế không có gì hùng hậu, cho nên mới bị phu nhân Ninh Viễn hầu lựa chọn.
Hàn gia làm tiệc mừng, cũng mời không ít khách nhân, trong lúc đó đương nhiên là bao gồm Tần gia, Trịnh gia và Phương gia.
Tuy rằng làm tiệc mừng, nhưng mà trong lòng mọi người trong Hàn phủ đều biết rõ ràng, Hàn Thế Hiên này sống không được bao lâu nữa. Thiếu nãi nãy mới vào cửa này, sợ là rất nhanh sẽ biến thành quả phụ.
Cho nên tuy là không khí vui mừng, thế nhưng lại thêm một phần buồn rầu.
Tần Thư Dao và Trần Oánh này không tiếp xúc gì nhiều, cho dù là kiếp trước nàng gả vào Hàn phủ, sau khi trở thành Ninh Hầu phu nhân, nàng cũng rất ít lui tới với Trần Oánh này.
Nhưng mà Trần Oánh cũng là một người tính tình quái gỡ, mỗi ngày ngoại trừ hầu hạ công công và bà bà của mình đều ở bên trong sân viện của mình, không đi ra ngoài. Chuyện trong phủ cũng chưa bao giờ động tay vào.
Kiếp trước Tần Thư Dao còn tiếc hận tuổi Trần Oánh còn trẻ, nhưng mà không nghĩ tới mình còn chết sớm hơn nàng, còn thảm hơn nàng!
Hôn sự của hai người Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục, ngày thứ ba Hoàng thượng đã đưa ra chiếu chỉ, hơn nữa còn tặng không ít sính lễ. Cho nên hiện tại tất cả mọi người trong kinh thành đều bàn luận hôn sự của hai người Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục.
Vốn là Ngô thị còn cho rằng bản thân có thể mò một khoảng, không nghĩ tới Tần lão phu nhân lại nói này toàn bộ sính lễ này đều đặt ở Vinh Thọ Đường trước, làm cho bà ta hoàn toàn không có biện pháp xuống tay, hận đến nghiến răng.
Bởi vì hôn sự của hai người Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục, đã truyền ồn ào huyên náo, cho nên trong lần thành hôn này ngoại trừ tân nương tử, người hấp dẫn sự chú ý của người bên ngoài nhất, đó là Tần Thư Dao.
Lần này Trịnh Anh Anh không tới, Trịnh Uyển Uyển và Trịnh phu nhân đều đến đây. Chỉ là bọn họ đều cách Tần Thư Dao rất xa, Tần Thư Dao cũng không đi qua chào hỏi bọn họ, bởi vì nàng không biết khi gặp mặt thì nên nói cái gì nữa.
Nhưng mà Phương đại phu nhân nhìn thấy Tần Thư Dao, liền cười đi tới, nói với Ngô thị: "Cũng là bà có phúc khí, thế nhưng cả hai nữ nhi đều làm hoàng tử phi. Chỉ tiếc ta sinh đều là ba nhi tử, bằng không ta sẽ ghen tị đến chết mất!"
Vốn Ngô thị rất bất mãn với hôn sự của Tần Thư Dao, chỉ là chuyện này đối với Tần Thư Dao mà nói quả thật là một hôn sự không tệ, cho nên bà ta cũng tìm không được cớ để phá rối.
Hiện tại nghe Phương đại phu nhân nói như vậy, tuy rằng trong lòng còn có chút ghen ghét Tần Thư Dao, nhưng mà vừa nghĩ đến nữ nhi của mình cũng làm hoàng tử phi, thân phận địa vị một chút cũng không thấp hơn Tần Thư Dao. Như vậy trong lòng mới hơi chút ổn định lại.
Về phần nhi tử của Phương gia, Ngô thị cũng từng nghe nói qua, tính nết mỗi người đều bướng bỉnh khinh cuồng kiêu căng hết sức. Người như vậy chỉ cần gặp người hơi có chút quyền lực, đều không đồng ý gả nữ nhi bản thân đi qua. Hơn nữa ánh mắt của Phương đại phu nhân cũng cực cao, luôn cảm thấy những cô nương kia đều không xứng với nhi tử của mình. Cho nên tuy bà ta có ba nhi tử, lớn nhất đều đã mười bảy, cũng không có thành thân như trước, nhưng mà trong phòng cũng đã sớm có không ít thông phòng.
Con ngươi của Ngô thị đảo liên tục, ý cười trên mặt cũng càng sâu: "Điều này cũng là Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương thích hai người bọn họ, hai xú nha đầu bọn họ chuyện gì cũng không hiểu đâu." Nói xong lại dừng một chút: "Dưới gối của ta còn một nữ nhi, không bằng gả cho bà làm nàng dâu thì như thế nào?"
Ngồi ở một bên, sau khi Tần Thư Dao nghe xong, hai hàng lông mày lập tức nhíu chặt, nhưng nhìn Phương Văn Thanh liền biết, nhi tử của Phương gia, cũng không phải là mặt hàng gì tốt. Hơn nữa toàn bộ người trong kinh thành đều biết đến, mấy nhi tử của Phương gia thích nhất chính là đi thanh lâu. Không chỉ có như thế, ngay cả trong phòng cũng có vài mỹ thiếp và thông phòng.
Còn chưa thành hôn, đã có nhiều mĩ thiếp và thông phòng như vậy. Nếu Tần Khả Cầm thật sự gả qua, vậy còn không phải là hại nàng sao!
Chỉ là việc hôn sự này, nàng không có quyền xen miệng vào, hơn nữa nàng bây giờ còn là một cô nương chưa lấy chồng. Chẳng qua là mới định thân thôi, nếu là thật sự nói ra, như vậy chỉ bị người nhạo báng.
Hơn nữa ánh mắt của Phương đại phu nhân cũng cao, tuy rằng nàng cũng cảm thấy lúc này cả hai nữ nhi Tần gia đều làm hoàng tử phi, thân phận địa vị đương nhiên khác ngày xưa. Nhưng mà vừa nghĩ đến người Tần Thư Dao gả là Mộ Thiếu Dục, nếu nhi tử của mình cưới Tần Khả Cầm, vậy Hoàng hậu sẽ sinh nghi ngờ.
Phương đại phu nhân bày ra vẻ mặt ưu sầu, sau đó thở dài một hơi: "Ba nhi tử nhà ta, đều rất bướng bỉnh. Hơn nữa loại sự tình này, ta vươn tay không tới, đều là bản thân lão phu nhân tự mình chọn lựa!"
Đương nhiên Ngô thị có thể nghe ra được ý khéo léo từ chối của bà ta, bà khẽ cười nói: "Vậy sau khi bà trở về, cùng thương lượng vớ lão phu nhân nhà bà." Nói xong lại chỉ vào Tần Khả Cầm ngồi ở một bên, nói: "Khuê nữ này của ta cực kỳ nhu thuận!"
Lúc này Tần Khả Cầm mới phản ứng lại, trên mặt lập tức lộ ra vẻ ngượng ngùng. Sau đó hơi cúi đầu.
Vẻ mặt Tần Thư Dao lại lạnh nhạt, chỉ là trong lòng lại bùng lên lửa giận, xem ra sau khi trở lại Tần phủ, phải nói với Tần lão phu nhân mới được. Nếu thật sự để Ngô thị làm ẩu như vậy, Tần Khả Cầm sẽ không thoát khỏi vận mệnh bi thảm của kiếp trước.