Thẩm Thế Hiên dẫn người đuổi tới ngoài cửa thành, phát hiện đã có người đứng trước gian hàng muốn mua những thứ đó, lên tiếng muốn ngăn cản, nào biết đâu người thiếu niên kia vừa nghe có người gọi, thật nhanh từ trong tay sạp chủ vơ lấy, vội nhét bạc vào tay sạp chủ, không lưu lại cho hắn chút cơ hội nào.
"Vị bằng hữu kia, những thứ trong tay ngươi là ta muốn mua trước." Thẩm Thế Hiên bước nhanh tới, đưa tay vỗ vỗ bả vai của người kia, cậu thiếu niên quay người lại, hắn giật mình, mặt mũi này nhìn rất quen thuộc.
"Vị đại thúc này nói người đã hẹn hôm qua đến, chính ngươi đã quá kỳ hạn." Sở Diệc Dao lui về sau một bước cùng hắn giữ một khoảng cách, giơ giơ cái túi trong tay lên, cười vô cùng vô hại.
"Cho dù là qua kỳ hạn, ta cũng đã đặt cọc rồi, bất luận ta có đến muộn, những thứ này cũng phải được ta đồng ý mới có thể bán cho người khác." Thẩm Thế Hiên vừa nghe âm thanh của nàng liền nhận ra, không phải là tiểu cô nương trong lầu các giữa hồ hôm đó sao.
"Đặt cọc thì sao, ta còn thanh toán xong rồi, ta cùng vị đại thúc này giao dịch đã hoàn thành, về phần giữa ngươi và hắn, không liên quan gì đến ta." Sở Diệc Dao giơ giơ lên cái túi trong tay, cho dù người trước mắt còn cần những thứ này hơn so với nàng, nàng cũng chẳng có lý do gì tặng cho hắn, lấy về cho Trung thúc xem một chút, nói không chừng lại có thu hoạch ngoài mong muốn.
"Ngươi không nhận ra ta?" Thẩm Thế Hiên đột nhiên cúi đầu nhìn nàng, Sở Diệc Dao liền giật mình, bật thốt ra, "Tại sao ta phải nhận ra ngươi?"
Vừa nghe lại cảm thấy không đúng lắm, ngẩng đầu nhìn kỹ hắn, mới phát giác được có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ nổi là ai.
Thẩm Thế Hiên thấy nàng suy nghĩ hồi lâu, thở dài một hơi, cởi một khối ngọc bội từ trên eo xuống đặt trước mắt nàng, lúc này Sở Diệc Dao mới chợt hiểu, khóe miệng lập tức giương cao cười ngọt ngào một cái, "Nhận ra thì càng dễ nói chuyện, đại thúc này mất công chờ ngươi mấy ngày rồi cũng không về nhà, ngươi cũng đừng không biết xấu hổ mà đòi người ta trả lại tiền cọc."
Thẩm Thế Hiên liền sững sờ ở đó, ý định ban đầu của hắn là nhắc nhở nàng hai người quen biết, nên mang thứ đó trả lại cho hắn, nhưng người trước mắt tựa hồ nửa điểm ý thức cũng không có, còn hướng về phía hắn cười cười, xoay người muốn đi, tùy tùng bên cạnh Thẩm Thế Hiên cuống cuồng, "Thiếu gia, những thứ đó..."
"Vị đại thúc này, ngươi bán đồ cho nàng, trong nhà có còn dự trữ không?" Thẩm Thế Hiên quay đầu hỏi sạp chủ đang muốn dọn quán, đại thúc lắc lắc đầu, "Những thứ này vào núi tìm, quá sâu không dám đi nữa, có thú dữ."
"Lên xe ngựa, đi theo các nàng." Nhìn Sở Diệc Dao lên xe ngựa đi thôn lân cận, Thẩm Thế Hiên cũng ngồi lên xe ngựa, đi theo phía sau các nàng.
"Tiểu thư, người nọ theo kịp." Nhuận Tử vừa đánh xe ngựa vừa hướng đầu về sau nhìn, xe ngựa Thẩm Thế Hiên không xa không gần đi theo, Sở Diệc Dao vén rèm nhìn thoáng qua, "Không có việc gì, không cần cắt đuôi bọn họ."
Xe ngựa đến thôn phụ cận cửa thành, Sở Diệc Dao xuống xe ngựa, Thẩm Thế Hiên đi theo sau lưng cũng xuống xe ngựa, đúng thời điểm ăn cơm trưa, Sở Diệc Dao cho Bảo Sênh đi trước hỏi thăm một chút, chính mình thì đứng bên cạnh xe ngựa ngắm một mảnh đồng ruộng đến mùa thu hoạch vàng óng ánh trong thôn.
"Vị tiểu thư này, ta nguyện ý dùng giá gấp đôi mua những hương liệu trong tay ngươi, thứ này ta đang cần gấp, mong tiểu thư nhường lại những thứ yêu thích, coi như Thẩm mỗ nợ tiểu thư một cái nhân tình, nếu sau này có việc gì dùng được, Thẩm mỗ nhất định kiệt lực tương trợ." Thẩm Thế Hiên đi tới, hướng Sở Diệc Dao thương lượng.
Thẩm gia?
Ánh mắt Sở Diệc Dao chợt lóe, cái dòng họ Thẩm này không khỏi làm người ta nghĩ đến Thẩm gia trong tứ đại gia tộc ở Kim Lăng, nếu Thẩm gia trong miệng hắn là Thẩm gia Kim Lăng, có được ân tình của hắn sau này sẽ có thời điểm dùng được.
"Ngươi muốn dùng làm gì?" Nghĩ tới đây trong lòng Sở Diệc Dao phấn chấn một chút, lại hỏi.
"Trong nhà có trưởng bối thân thể khó chịu, hai loại hương liệu trong tay ngươi đều dùng làm thuốc, Thẩm mỗ tìm thật lâu mới nghe nói Đại Đồng có thứ này, rất khó tìm, nếu bỏ lỡ lần này lại đi chỗ khác tìm, chỉ sợ trưởng bối trong nhà không kịp đợi." Thẩm Thế Hiên ngữ điệu mang theo thành khẩn nói.
"Có phải bất cứ việc gì ngươi đều nguyện ý giúp?" Đáy mắt sở Diệc Dao lóe một tia giảo hoạt, nháy hỏi.
"Nhất định toàn lực." Thẩm Thế Hiên nở nụ cười, nhìn xem nàng mặc một thân nam trang, càng lộ vẻ da thịt trắng muốt.
"Vậy ta suy nghĩ một chút." Hồi lâu, Sở Diệc Dao thấy Bảo Sênh trở lại, hướng về phía Thẩm Thế Hiên nhếch miệng cười một tiếng, xoay người liền theo Bảo Sênh đi tìm người tốt xin bữa cơm đi.
Thẩm Thế Hiên đứng đó sửng sốt một hồi, nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần, bật cười nhìn bóng lưng của nàng, nói với tùy tùng sau lưng, "Đi, chúng ta cũng mặt dày, đi ăn trực cùng họ."
Tùy tùng sau lưng không hiểu rõ ràng những thứ này còn chưa tới tay, vì sao Nhị thiếu gia đột nhiên vui vẻ, không hiểu đi theo, Sở Diệc Dao đã đến nhà một hộ nông dân cá thể, đi vào trong sân, bên cạnh hai con gà chạy qua, một hài đồng chừng ba bốn tuổi tết bím tóc, đuổi theo hai con gà kia chạy qua trước mặt Sở Diệc Dao.
"Vị thiếu gia này, trong nhà rất loạn, ngài đừng ghét bỏ." Một người phụ nữ đầu mang khăn vải từ trong phòng bếp đi ra, vội vàng ôm hài tử lên, đối với Sở Diệc Dao các nàng hơi có vẻ ngượng ngùng.
Dẫn các nàng vào phòng, hé ra trước mặt là cái bàn không lớn bày biện bốn năm món ăn, Sở Diệc Dao ngồi xuống, phụ nhân kia lại bưng lên một cái giỏ trúc sạch sẽ, bên trong có ít khoai lang nướng chín, "Nam nhân nhà ta mới vừa giết gà, các ngươi trước ăn cái này, Lát nữa ta xào thịt ăn cho các ngươi."
Sau khi người phụ nữ ra ngoài, cửa tối sầm lại, cũng không ghét bỏ Thẩm Thế Hiên không mời mà tới, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Sở Diệc Dao, nhìn một bàn thức ăn, cầm lấy chiếc đũa muốn nếm một chút, Sở Diệc Dao nhanh hơn hắn một bước cầm đũa đẩy tay của hắn ra, "Muốn ăn có thể, trả tiền."
"Nói đi, muốn bao nhiêu bạc." lần thứ ba Thẩm Thế Hiên thấy mặt nàng, luôn khó đánh đồng nàng cùng đại tiểu thư gia đình bình thường, chẳng lẽ Nghiêm gia thiếu phu nhân kiếp trước trước khi xuất giá là bộ dáng này.
"Hai mươi lượng." Sở Diệc Dao không khách khí mở tay ra.
Thẩm Thế Hiên còn chưa nói lời nào, sau lưng đã truyền đến tiếng bất mãn, "Hai mươi lượng, tại sao không đi cướp, một lượng bạc cũng có thể mua vài bàn thức ăn như vậy." Trên mặt bàn này khó khăn lắm cũng chỉ bày được sáu món ăn, trong đó có một canh cá, còn lại đều là chút thức ăn nhà nông, không có nhiều sắc hương vị, thanh đạm vô cùng.
"Cũng không thể nói như vậy." Sở Diệc Dao cầm lấy chiếc đũa chỉ vào canh cá, "Này canh cá trích đặt ở trongtửu lâu bên bờ sông Nguyệt Nha, tùy tùy tiện tiện đều muốn năm sáu lượng bạc, nhìn lại những thức ăn này, đều là đồ tươi mới hái, cộng thêm vừa rồi giết gà, Bảo Sênh a, trong tửu lâu Tần gia một nồi gà phải bao nhiêu bạc?"
"lần trước tiểu thư đi ăn, tửu lâu Tần gia thu của người mười hai lượng bạc." Bảo Sênh ở phía sau nghiêm trang nói, Sở Diệc Dao hướng phía Thẩm Thế Hiên chợt nhíu mày, "Như vậy tính ra, còn giống như tiện nghi."
Thẩm Thế Hiên lại lần nữa bật cười, cùng là một con gà nhưng thay đổi địa phương giá bán hơn kém rất lớn, từ trong ngực xuất ra hai đĩnh bạc phóng ở trên bàn, Thẩm Thế Hiên gõ gõ cái bàn, "Như vậy có thể hay chưa."
Sở Diệc Dao khẽ hừ một tiếng, cho Bảo Sênh đem bạc hảo hảo thu về, tự lo cầm lấy chiếc đũa lên, Bảo Sênh ở một bên thay nàng múc một chén canh, cầm lấy cái muỗng nếm thử một miếng, vẻ mặt Sở Diệc Dao có chút biến hóa.
Lại nếm thử một miếng canh cá, không có một chút mùi tanh, cũng không có gừng, trong súp tự nhiên tản ra một cổ mùi thơm, đầu lưỡi cảm thấy chút ít cay, Sở Diệc Dao mút thìa súp cuối, cũng phát hiện không có ớt, ngẩng đầu nhìn hướng cửa, phụ nhân kia đi đến, Sở Diệc Dao mở miệng hỏi, "Đại thẩm, canh cá này thật thêm gì vào, đặc biệt thơm, cũng không tanh, ta thầy không giống miếng gừng."
"Bỏ thêm chút nguyên liệu tự hái trên núi, không đáng giá tiền." Phụ nhân kia đem thịt gà bưng lên, dầu xào một cổ mùi thơm, hai đứa bé đứng ngoài cửa đều không ngừng nhìn, Sở Diệc Dao nếm thử một miếng, luôn cảm thấy mùi vị bên trong thêm cái gì nàng nếm không được, vì vậy cùng phụ nhân kia nói ra, "Đại thẩm, thứ đại thẩm cho vào còn nữa không, có thể cho ta xem một chút hay không."
Nghe nàng vừa nói như vậy, Thẩm Thế Hiên cũng cảm thấy trong súp hương vị có chút bất đồng, nhưng mỗi người đầu bếp nấu ăn đều không giống nhau, xem Sở Diệc Dao để ý như vậy, hắn cũng tò mò đi theo.
Người phụ nữ từ trong phòng bếp xuất ra một cái bình nhỏ, bên trong có ít bột phấn nâu đen, lựa một chút nếm, một cổ cay tại đầu lưỡi lan tràn ra, Sở Diệc Dao híp mắt, mùi vị này so với vừa rồi trong súp nồng nặc rất nhiều, giống như có thể kích thích đến vị giác lưỡi bình thường, trong giây lát Sở Diệc Dao có cảm giác chảy nước miếng.
"Đại thẩm, đây là thẩm tự mình trồng?" Sở Diệc Dao vui mừng phát hiện, cái này thế nhưng là lần đầu tiên nếm đến, ý thức được sau lưng còn có người khác, Sở Diệc Dao rất nhanh áp chế kích động, ổn giọng hỏi.
"Sao có thể a, trong nhà có vài miếng ruộng, trồng cái này lấy gì ăn, đây là đại hài tử nhà ta hái trên núi về, ta thấy có thể ăn, mài thành bột coi như dùng gia vị." Người phụ nữ nói có chút thẹn thùng.
"Vậy trong nhà còn không". Sở Diệc Dao nhìn một bình nhỏ này, đặt trong cửa hàng cũng không đủ bán a.
"Trong nhà hết, nếu ngươi muốn ta kêu hài tử nhà ta thay ngươi đi tìm, đúng lúc đây." Phụ nhân kia thúc giục tiểu hài tử đi tìm con trai lớn đến, Sở Diệc Dao gấp rút khoát tay, "Không cần, chỉ cần dẫn đường cho ta, còn lại để ta tự lo."
Rất nhanh hàu tử bảy tám tuổi kia liền tìm tới, nghe người phụ nữ nói một lần, có chút khiếp ý nhìn bọn họ, "Các người đi theo cháu."
Đường lên núi không dễ đi, Sở Diệc Dao đi theo sau lưng đứa bé kia, rõ ràng bị cách xa một đoạn dài, đứa bé kia còn thỉnh thoảng quay đầu lại xem các nàng, Sở Diệc Dao tay vịn cây chống thở phì phò, lòng bàn chân một hồi đau nhức.
"Thiếu gia, không bằng ngài nghỉ ngơi ở đây, ta đi lên tìm." Bảo Sênh tiến lên đỡ nàng ngồi xuống, Sở Diệc Dao lắc đầu, tiếp tục cùng đứa bé kia lên trên.
"Đến." Không biết đi bao nhiêu đường, Sở Diệc Dao ngẩng đầu nhìn lên, đó là cây leo vịn ở trên nhánh cây, dây leo phía trên lại rủ xuống chằng chịt từng chuỗi quả màu đỏ, liếc nhanh nhìn sang, không ít cây cao thấp xung quanh đều quấn quít lấy cuốn đầy dây leo như vậy, trên mặt đất còn có nhiều chuỗi quả đã biến thành màu đen, đứa bé kia từ trên mặt đất nhặt lên một chuỗi, "Phơi nắng khô chính là như vậy, mài thành bột là được."
"Người trong thôn các ngươi đều biết quả này sao?" Trong thành Đại Đại Đồng sở Diệc Dao cũng không phát hiện, tựa hồ là không có ai chuyên môn để ý sử dụng cái này.
Đứa bé kia lắc lắc đầu, Sở Diệc Dao nhìn qua một mảng lớn dây leo như vậy, trong lòng có chủ ý, quay người lại, Thẩm Thế Hiên cũng vừa bò lên, trong lòng vang lên hồi cảnh báo, nàng có thể nghĩ đến, vị thiếu gia Thẩm gia này cũng có thể nghĩ được, suy nghĩ vấn đề, Thẩm gia làm ăn khá lớn, nếu cùng bọn họ tranh đoạt, Sở gia tuyệt đối không thắng được, do đó, chỉ còn cách phải làm cho chính hắn buông tha.
==========
Tác giả có lời muốn nói: Ryoko đột nhiên phát hiện, trong quyển sách này tiểu Thẩm tử, có thể sẽ là Ryoko hiện nay đang có cổ ngôn giữa hạnh phúc nhất, vì sao, bởi vì hắn ra kính tỉ lệ cao ~!!! ╮ (╯Д╰)╭
?: nguyên văn đấy. Ai hiểu má tác giả đang nói gì không???, ??