Edit: Mean
Đối mặt với câu trả lời của lão Trần, lão Dịch không biết phải nói gì, cúi đầu chọc xới cơm trong bát, đoán xem có phải lão Trần đang nói giỡn hay không.
Lão Trần không nói giỡn, anh thật sự không muốn đi, chỉ là nói ra không có dùng não, chờ nhận ra mình nói gì, anh đã cảm thấy thái độ của lão Dịch đã thay đổi.
Lão Trần có hơi hoảng, nhìn đông ngó tây, cuối cùng đứng lên.
Lúc đứng lên, đồng thời lão Dịch cũng mở miệng hỏi: “Vậy tối nay chúng ta… Cậu muốn đi đâu không?”
Lão Trần sửng sốt: “Hả?”
”Tôi nói tối nay đi chơi,” Lão Dịch cười nói, “Lâu rồi không đi chợ đêm, tôi muốn ăn tôm hùm đất.”
Lão Trần nghe vậy chỉ về hướng phòng tắm: “Tôi đi toilet.”
.
Hơn 9 giờ tối, hai lão nam nhân cùng mặc áo sơmi khác màu ra ngoài.
Trên đường đến chợ đêm, lão Dịch hỏi lão Trần nghĩ gì vậy, rõ ràng mọi phương diện đều bảo dưỡng tốt, nhưng lại mặc áo sơ mi kẻ sọc và quần vận động che đi dáng người.
Lão Trần bị hắn nói có chút xấu hổ: “Sau khi có con rồi sẽ nghĩ đến việc chăm sóc bản thân.”
Lão Dịch bĩu môi, đánh gãy ý tứ: “Trần Lôi Lôi bây giờ không cần cậu quản đúng không? Nhưng tôi vẫn thấy cậu lôi thôi lếch thếch như vậy.”
Lão Trần xoa xoa mũi, giọng không cao không thấp nói: “Sợ mặc đẹp lại bị người ta bắt cóc.”
Lão Dịch: “?”
Chưa đầy nửa tiếng sau, hai người đã đến cửa nhà hàng tôm hùm, vừa vào lão Trần đã gọi món, hỏi lão Dịch muốn ăn vị gì, lão Dịch lắc đầu nói: “Tôi ngửi là được, cậu ăn đi.”
Lão Trần thắc mắc: “Anh không ăn?”
Lão Dịch bất lực buông tay: “Dị ứng.”
Lão Trần lần đầu tiên nghe hắn nói câu này, tò mò hỏi: “Dị ứng với đồ sông?”
Lão Dịch nhìn xung quanh một vòng, nói với anh, “Tôi bị dị ứng với cả nhà hàng.”
Vừa dứt lời, sắc mặt người phục vụ bên cạnh lập tức tối sầm lại, lão Dịch không để ý đến sắc mặt của cô, tự lo cho mình: “Thể chất của tôi hơi kỳ quái, không thể ăn đồ không rửa sạch sẽ, chẳng hạn như tôm hùm, tôi không dám đụng vào con nào, trừ khi muốn ăn, tôi sẽ gọi một nồi rồi tự ngửi.”
Lão Trần chưa từng nghe qua loại dị ứng này, do dự vài giây, liền kéo lão Dịch đứng lên.
”Thôi, về tôi nấu cho ăn.”
Người phục vụ lúc này mặt đen như đáy nồi, cô rít qua kẽ răng, đang định đợi bọn họ ra ngoài liền bật chế độ phỉ nhổ, lại thấy người đàn ông cao lớn quay đầu nói với mình: “Có thể mua tôm hùm sống không?”
Người phục vụ dừng lại, gật đầu, “Có thể.”
“Vậy tôi có thể mua tỏi và lòng đỏ trứng không?” Lão Trần lại hỏi.
Người phục vụ: “Cũng có thể.”
Cho nên cuối cùng, lão Trần đóng gói 200 gram tôm hùm và hơn 100 nguyên liệu mang đi, trước khi đi người phục vụ niềm nở đưa họ ra cửa, còn dặn dò có thời gian lại đến, hân hạnh được phục vụ.