Edit: Mean
Nếu không phải bầu không khí hiện tại không thích hợp, lão Dịch nhất định sẽ vỗ tay khen lão Trần là người đàn ông tốt, nhưng lúc này hắn vừa mới nổi giận, lão Trần vừa nói trắng ra, nếu hắn vỗ tay chỉ sợ bị lão Trần đánh cho.
Lão Trần có thể nhìn ra suy nghĩ của lão Dịch, anh hắng giọng nói: “Đi thôi.”
Nói xong liền cầm lấy bánh su kem đi ra ngoài.
Lão Dịch chậm hơn một bước, đuổi theo hỏi: “Đi đâu?”
”Tới nhà anh đi,” Lão Trần đưa đồ trong tay cho hắn xem, “Chắc anh chưa ăn cơm tối phải không, tôi nấu cho.”
.
Hôm này lão Trần mua một con tôm lớn, trứng cỏ, cà tím, một quả dưa nhỏ và một gói tôm khô.
Anh xách đồ đi về phía trước, đi được khoảng hai ba bước thì đột nhiên quay lại hỏi lão Dịch: “Ở nhà có dầu, muối, tương, dấm không?”
Lão Dịch nghe vậy suy nghĩ nhiều hơn một phút, cuối cùng ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Có thể không, cũng có thể hết hạn sử dụng rồi.”
Lão Trần: “…”
Vì lão Dịch không nấu ăn, cũng không cần nêm gia vị, cho nên trong nhà không có gì dùng được.
Biết được tình huống, lão Trần nghẹn ngào không nói nên lời, quay lại siêu thị mua một đống gia vị, lần này lão Dịch không đi theo mà đứng ở cửa, chờ lão Trần đi ra thì cười rồi cầm lấy chai lọ trong tay, hỏi: “Bao nhiêu?”
Lão Trần tặng hắn một cặp mắt vệ sinh: “Một triệu.”
*Mắt vệ sinh có nghĩa là “trợn mắt”, nghĩa là không cho người khác sắc mặt tốt!
Lão Dịch không đủ một triệu này, nên trên đường về nhà hắn phải xách hết, khi về đến nhà liền nằm liệt ra như một con chó, mà con chó thật sự —— Đậu Đậu, đang vẫy đuôi quấn quanh lão Trần.
“Con chó này là của anh?” Lão Trần hỏi.
Lão Dich gật đầu: “Xấu đúng không?”
Lão Trần xờ đầu Đậu Đậu, cười nói: “Không sao, nó rất đặc biệt, thật đó.”
“Nó đặc biệt mà,” Lão Dịch nói, “Mấy hôm trước về nhà còn nhìn thấy nó ưỡn hông dựa vào cái gối trên ghế sofa, tôi đang nghĩ khi nào thời tiết lạnh hơn thì mang nó đi cắt phía dưới.”
Nói xong còn làm động tác tay như cắt kéo.
Nghe xong lời này, lão Trần cảm thấy phía dưới lạnh lẽo không thể giải thích được, nuốt nước miếng, hỏi hướng phòng bếp, mang theo cái đuôi nhỏ Đậu Đậu đi nấu cơm.
Lão Dịch vừa đi tắm, khi bước ra đã thấy trên bàn phòng khách bày một đĩa muối tiêu tôm, nhìn vào bếp thấy lão Trần còn đang bận liền nhân cơ hội bỏ một con tôm vào miệng, sau đó nhanh chóng chuồn vào phòng ngủ.
Thay bộ đồ ngủ bước ra, trên bàn bày đầy đủ, một bát tôm và canh mướp hương thơm đến mức làm người ta phải chảy nước miếng.
Lần này lão Dịch không thể nhịn được nữa, xúc một thìa vào miệng, lưỡi bị nước súp nóng làm bỏng rát, thở gấp hai cái, khi nhìn lên thì thấy lão Trần đang bưng bát cà tím.
“Đói không?” Lão Trần hỏi.
Lão Dịch le lưỡi gật đầu.
“Sắp xong rồi,” Lão Trần nói, “Món trứng sữa sẽ sẵn sàng trong một lúc nữa.”
Mười phút sau, bữa ăn chính thức bắt đầu.
Lão Dịch giơ đũa lên, hai mắt sáng ngời nhìn đồ ăn trước mặt, lão Trần nhìn hắn không nhúc nhích đũa, giục: “Ăn đi.”
“À à, được rồi.”
Lão Dịch vội đưa tay phải, kẹp chặt một con tôm lớn, tay trái giơ ngón tay cái, sau đó mơ hồ nói: “Ngon, ngon, quá ngon.”
Lão Trần chống cằm cười nhìn lão Dịch, thầm nghĩ: Nói ba tiếng ngon, chắc anh ấy thật sự thích cơm mình nấu.