Thụ và công đều là những thiên tài. Thế nhưng, thụ có mẹ đã phản quốc và lưu vong, công lại là người đức cao vọng trọng. Một tình yêu bị từ chối hết lần này tới lần khác, bỏ xuống đất chà đạp chẳng còn dáng hình. Một tình yêu lại giấu sâu thẳm trong tim, dùng tầng tầng lớp lớp che đậy chỉ vì muốn bảo vệ người kia. Thế nhưng thời cuộc, quốc gia không cho phép cả hai chọn lựa, con đường bi kịch đó nhất định phải đi. Hai con người lại bị cuộc đời hành hạ không ra hình người, một khi tình yêu và dân tộc chỉ có thể chọn một, câu trả lời đã quá rõ ràng.
Truyện này thụ chẳng giữ được gì. Cậu ta chỉ lặng im thổ lộ mối tình qua từng bức vẽ người kia còn Alan thì vẫn vô tư bên cạnh cậu ta với tư cách một người bạn thân. Những bức tranh Edgar vẽ vẫn luôn mãi chỉ là Alan, là nơi thể hiện tình cảm mà cậu ta ấm ủ trong trái tim mình. Tình cảm ấy đã vô cùng đẹp đẽ, nhưng rồi cũng bởi chiến tranh mà tình yêu thuần khiết ấy cũng đã đổi thay. Quãng thời gian đẹp nhất với hai người họ có lẽ là khi Edger yêu thầm Alan, cậu ta chỉ lặng im thổ lộ mối tình qua từng bức vẽ người kia còn Alan thì vẫn vô tư bên cạnh cậu ta với tư cách một người bạn thân.
Bình luận truyện