Sau khi Ninh Hoan Tâm chọn “Có”, màn hình điện thoại của cô đột nhiên tối sầm, một dòng điện từ trong cái điện thoại di động sơn trại* của cô phát ra. Ninh Hoan Tâm bị điện giật, tay run một cái, điện thoại di động rơi đập màn hình xuống đất.
(*) Sơn trại là tử để chỉ hàng nhái của TQ. Những mặt hàng, nhãn hiệu nhái lại của các hãng nổi tiếng. Ở đây, điện thoại của Ninh Hoan Tâm là nhái Apple.:))))))
A, ta đi! Dứa tỷ tỷ a!
Ninh Hoan Tâm đau lòng nhặt điện thoại lên, thấy màn hình không vỡ mới vỗ vỗ ngực, ấn nút mở máy.
Không phải bị rò điện chứ? Không sao, không sao, khởi động lại đã.
Rất nhanh, màn hình điện thoại đã sáng lên, nhưng lại không thấy quả dứa bị gặm mất một miếng quen thuộc trước đây đâu, chỉ thấy một vầng hồng nguyệt từ từ mọc lên, phía dưới là một cây cầu đá, dưới cầu là nước sông đỏ thắm.
A, hóa ra hệ thống điện thoại cũng đổi mới?
Ninh Hoan Tâm chớp chớp mắt. Cô phát hiện ra, tất cả những ứng dụng trước đây trong điện thoại của mình đều không còn! Trên màn hình sạch sẽ, ngoại trừ những ứng dụng thiết thực bên trong điện thoại, chỉ còn lại ứng dụng duy nhất là Wechat.
Đổi mới ứng dụng à? Cũng đúng, máy móc sơn trại cũng phải đổi mới thì mới tồn tại qua ngày được.
Ninh Hoan Tâm không để ý, tiện tay ném điện thoại về giường, cô quyết định đi tắm trước, sau đó sẽ quay về tải lại ứng dụng. Đừng thấy khách sạn này nhỏ bé tồi tàn mà coi thường, ít nhất thì tầng nào cũng có wifi.
Sau khi Ninh Hoan Tâm bưng chậu rời đi, cả phòng liền an tĩnh lại. Bóng đèn kiểu cũ treo trên trần nhà lập lòe lập lòe mấy cái,một bóng dáng mơ mơ hồ hồ trong không khí chậm rãi xuất hiện, nhìn đường nét bóng dáng kia hình như là một phụ nữ.
Tay của bóng dáng kia chạm vào điện thoại của Ninh Hoan Tâm. Điện thoại của cô lập tức bị mở ra, đồng thời còn tự nhảy đến giao diện của wechat. Toàn bộ wechat trống rỗng chỉ có một nhóm trò chuyện duy nhất____
Địa phủ Wechat.
…
Một giờ sau.
“A, thật là thoải mái, thư thái!”
Ninh Hoan Tâm tắm giặt xong trở về, bỏ những thứ trên tay xuống, vẻ mặt thỏa mãn nằm trên giường, thuận tiện cầm điện thoại lên.
Ừm?
Mở khóa điện thoại ra, Ninh Hoan Tâm chợt ngẩn người, bởi vì giao diện điện thoại lại là giao diện của wechat, nói chính xác hơn là đang trong cuộc trò chuyện của nhóm địa phủ wechat kia____
[Nữ quỷ cách vách]: Đây là hàng xóm của ta, mọi người mau tới hoan nghênh tân quỷ!
[Quỷ chết đói]: Ta thật đói a, hai mươi năm nay ta không được ăn cái gì rồi, tân quỷ trên người ngươi có gì ăn không?
[Quỷ treo cổ]: Tân quỷ chờ ta một lát. Đến giờ rồi, ta phải đi treo cổ đã!
Ninh Hoan Tâm: …
Bọn họ đang chào đón mình sao? Đây là cái quái gì vậy?
Đang diễn hài sao?
Nghĩ tới đây, Ninh Hoan Tâm híp mắt, sửa lại nickname của mình, nhưng khi cô nhìn thấy tên và ảnh đại diện của mình, cả người đều ngây ngẩn___
Đầu của cô giống như cảnh diễn ở bãi tha ma ngày hôm nay. Cái này, cái này ai chụp cho cô vậy?
Ảnh chân dung đáng yêu của cô lúc trước chạy đi đâu rồi?
Mà tên wechat trước kia của cô là “Tiểu Hoan Tâm” bây giờ cũng đổi thành ___
Chết vai phụ!
Cho dù lá gan của Ninh Hoan Tâm rất lớn, lúc này cũng phát hiện điện thoại và cái nhóm wechat này vô cùng tà môn.
Theo bản năng, cô muốn thoát nhóm, đột nhiên lại nhảy ra một tin nhắn riêng___
[Nữ quỷ cách vách]: Ngươi đừng thoát nhóm a! Chúng ta chơi với nhau thật tốt biết bao a!
Tay của Ninh Hoan Tâm run lên, rốt cuộc nữ quỷ cách vách này là ai? Sao lại biết mình muốn thoát nhóm?
Bình tĩnh lại, nhìn khắp phòng một lượt, xác định trong phòng không có chỗ giấu người, Ninh Hoan Tâm mới cầm điện thoại trả lời nữ quỷ cách vách____
[Chết vai phụ]: Ngươi là ai?
Ninh Hoan Tâm vừa nhắn xong, bên kia lập tức trả lời lại ____
[Nữ quỷ cách vách]: Ta là hàng xóm của ngươi, ở 204.
204!
Trong nháy mắt, sắc mặt Ninh Hoan Tâm đại biến, điện thoại lần nữa rơi trên sàn nhà.
Hiện tại, nàng đang ở phòng 205, mà phòng 204 bên cạnh là phòng chứa đồ linh tinh, cửa vẫn luôn khóa chặt!