Lăng Vân đóng xong cửa ra vẻ rất bình tĩnh nhưng đôi má đỏ bừng, đôi mắt cố gắng không nhìn hình ảnh nóng bỏng trên màn hình, nhưng vẫn sẽ lơ đãng không tự chủ liếc vài cái. Có điều càng khiến cô nàng tức giận chính là, tên này quả nhiên là dê xồm, không ngờ lại dám xem phim ở trong laptop của mình.
Lăng Vân đứng ở cạnh hắn, giọng điệu ôn hòa nói:
- Hay không?
Lưu Anh Nam đang xem mê mẩn, vô ý thức tiếp lời:
- Ừm, hay lắm.
- Hay cái gì? –Lăng Vân không ngờ rằng hắn còn có thể tiếp lời, dõng dạc khen hay, cũng quá chuyên tâm mà?
- Tôi cảm thấy xem nhiều kiểu tiết mục này có thể thay đổi nhân sinh quan của tôi. –Lưu Anh Nam thành thật nói.
- Hả? –Lăng Vân nghi hoặc.
Lưu Anh Nam hùng hồn nói:
- Ban đầu lúc vừa xem phim lại cảm thấy đáng tiếc, những cô gái xinh đẹp ấy không ngờ lại làm nghề này, đáng tiếc quá. Sau khi trải qua cuộc đời chìm nổi, nhìn quen tình người đạm bạc mới cảm thấy, dù sao những cô gái xinh đẹp kia tôi cũng chẳng giành được, chi bằng đều đóng phim, còn có thể cho tôi thưởng thức, chung quy còn tốt hơn những ông chú đầu hói bụng phệ kia.
Lăng Vân choáng váng, thì ra hắn nói có thể thay đổi nhân sinh quan chính là hâm mộ đố kỵ oán hận! Hơn nữa còn vơ đũa cả nắm, lẽ nào tất cả những cô gái xinh đẹp đều phải làm bồ nhí và vợ bé, đều bị những ông chú đầu hói bụng phệ bao nuôi sao?
Lời này rõ ràng tỉnh cả nàng ta vào đó, Lăng Vân tức giận nói:
- Được rồi, đừng không biết xấu hổ nữa, không ngờ lại xem phim trong phòng hội nghị của tôi, mau tắt đi.
Lưu Anh Nam lảm nhảm một hồi lúc này mới phản ứng lại, gãi đầu cười khổ đứng dậy, rất thản nhiên nói:
- Cô đừng kích động mà, tôi đây cũng chẳng phải là hành vi mất mặt gì cả, chủ yếu là vì học tập một vài kỹ thuật tiên tiến của nước ngoài thôi mà.
Lăng Vân tức nghiến răng nghiến lợi, kỹ thuật về phương diện này cũng cần du nhập sao? Nom bộ dạng an lòng dào dạt đắc ý của Lưu Anh Nam, trong lòng cô nàng liền tức giận nói:
- Anh đừng nói nhảm nữa, gã đàn ông đáng khinh như anh, hệt như phân chuột trong nồi lẩu, rõ nét, bắt mắt như vậy. Râu anh trơn bóng, mồm anh liến thoắng, mắt thậm thà thậm thụt, kiểu tay quái dị đặt trên đũng quần kia đều bán đứng rõ nét cái bụng dạ dâm đãng của anh!
Nghe lời này Lưu Anh Nam ngơ ngác chừng cả phút, cuối cùng giơ ngón cái lên nói:
- Rốt cuộc là người từng tiếp nhận giáo dục cấp cao, ra vào trong giới thượng lưu, phân tích thực sự quá thấu đáo.
Lăng Vân lườm hắn một cái, hừ nói:
- Anh cho rằng tôi khen anh đấy à? Nguồn: http://thegioitruyen.com
Lưu Anh Nam cười nói:
- Tôi coi cô đang khen tôi!
- Kệ xác anh. –Lăng Vân hừ một tiếng, vung hợp đồng ném ở trước mặt hắn nói:
- Hợp đồng tôi đã xét duyệt qua, không có vấn đề, anh cầm cái này đi xuống phòng tài vụ ở tầng dưới lấy tiền đi. Hy vọng anh có thể dùng chỗ tiền này mua một ít VCD bản đẹp về mà xem cho đã, từ từ nghiền ngẫm nhân sinh quan của anh.
Lưu Anh Nam bĩu môi, cho dù hắn rất muốn lưu lại một ấn tượng tốt trước mặt mỹ nữ tuyệt sắc như nàng, chỉ đáng tiếc về phương diện thân phận, địa vị, trình độ giáo dục của hai người đều có khác biệt thực sự quá lớn, có thể nói là hai đường thẳng song song.
Vì thế ở đây lấy lòng nàng ta, còn chẳng bằng mau chóng đổi tiền mặt, đếm tiền còn đã hơn.
Ý nghĩ của hắn và Lăng Vân không khác nhau mấy, ném hợp đồng xuống rồi xoay người rời đi, Lưu Anh Nam cũng muốn động thân đi theo, lại không ngờ rằng Lăng Vân vừa ra cửa lại đi vào, đồng thời khóa cửa lại, nhốt cả hai người vào trong phòng làm việc.
Lăng Vân từng bước đi về phía hắn, Lưu Anh Nam hơi hoảng hốt, nhất là sau khi vừa mới xem xong bộ phim Âu Mỹ kích thích, thay đổi "nhân sinh quan" kia.
Mà động tác của Lăng Vân cũng vượt ngoài dự liệu của hắn, cô ả này bận váy dài màu trắng, hệt như Lăng Ba tiên tử từng bước đi tới, không nhiễm bụi trần, cao quý thánh khiết, đi thẳng tới bên người hắn, dịu dàng vươn cánh tay sen trắng muốt khoác vào khuỷu tay ngăm đen rắn chắc của hắn.
Lưu Anh Nam muốn nói gì đó lại bị Lăng Vân cắt ngang, cô nàng thấp giọng lại dồn dập nói:
- Đừng nói chuyện, quay mặt ra cửa, mỉm cười. Nào, một, hai, ba, cười!
Lưu Anh Nam hoàn toàn vô ý thức làm theo, lộ ra hàm răng trắng muốt, cười khá là quỷ dị. Đúng vào lúc này, cửa bị đẩy ra, Lưu Anh Nam nhất thời cảm thấy một luồng gió lạnh thốc vào mặt, khiến hắn không nhịn được rùng mình một cái. Lưu Anh Nam ù ù cạc cạc cảm thấy mắt mình nhói lên, trước mắt là một mảnh đỏ như máu, hệt như biển máu đang cuộn trào.
Hắn vội vàng nhắm hai mắt lại, từ từ khôi phục, nhưng khi hắn mở mắt ra thì trước mặt xuất hiện một gã đàn ông, một gã đàn ông vóc người cao to, khuôn mặt anh tuấn. Y mặc một bộ đồ Tây màu đen, ngay cả cà-vạt và áo sơ mi đều là màu đen, chỉ có dây chuyền đeo trước ngực là màu trắng bạc lấp lánh ánh sáng, mà mặt đá dây chuyền không ngờ lại là một chiếc lưỡi hái màu bạc.
Đôi mắt Lưu Anh Nam hơi đau, hơn nữa gã đàn ông đồ Tây đẹp trai cao to này trong mắt hắn lại cả người chảy đầy máu tươi…
- A… -Trong cơn đau Lưu Anh Nam phát ra một tiếng rên khẽ, hai tay bịt mắt, trước mắt lại lần nữa xuất hiện biển máu cuộn trào, đáng sợ khiếp người.
- Này, anh làm sao thế? –Lăng Vân khoác tay Lưu Anh Nam, ngồi xuống theo hắn, vô ý thức vươn tay sờ khuôn mặt Lưu Anh Nam, điều này khiến Lưu Anh Nam nhất thời cảm thấy một dòng nước ấm dâng lên, làm hắn thoải mái hơn không ít.
Lăng Vân lại kéo hắn dậy lần nữa, hết thảy đều khôi phục bình thường. Lưu Anh Nam không hề bất ổn tí nào, gã đàn ông áo đen trước mắt vẫn là bộ dạng cao to đẹp trai kia, hơn nữa gã đàn ông còn bật cười lễ phép về phía Lưu Anh Nam nói:
- Tiểu thư Lăng, đã lâu không gặp, tôi nhận được thiệp mời vũ hội của công ty cô. Tôi nghĩ bình thường vũ hội đều phải dẫn bạn tham dự, đáng tiếc tôi không có bạn gái nên cố ý tới mời cô, tuy rằng cô là người khởi xướng…
- Xin lỗi anh Trương, tôi đã có bạn trai rồi. –Lăng Vân lại khoác tay Lưu Anh Nam, động tác rất thuần thục, rất thân mật.
Trên mặt gã đàn ông áo đen vẫn mang theo vẻ tươi cười, nhìn kỹ càng Lưu Anh Nam, hơi kinh ngạc hỏi:
- Vị tiên sinh này nhìn không quen mặt cho lắm, không biết đang công tác ở công ty nào?
Sự quái dị vừa rồi khiến đầu Lưu Anh Nam hơi buốt, đối với đôi mắt quỷ dị này hắn vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết, chỉ là nhìn gã đàn ông trước mắt trước sau vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Lúc này hắn rốt cuộc đã rõ vì sao Lăng Vân lại đột nhiên tỏ thái độ khác thường khoác tay mình, thì ra cô nàng coi mình thành bia đỡ đạn. Song có thể giả làm bạn trai cho mỹ nữ tuyệt sắc cỡ này cũng xem như may mắn ba đời rồi. Dưới tình huống này, cho dù là bị coi thường cũng không thể làm mất mặt tầng lớp bần tiện, Lưu Anh Nam mỉm cười nói:
- Công tác thì không dám nhận, chỉ là mở một nhà tắm nho nhỏ, hàng năm thu nhập cũng chỉ ngàn vạn, tám trăm vạn, kinh doanh nhỏ thôi mà!
Nghe lời của hắn, Lăng Vân vô ý thức nhìn điều hòa trong phòng làm việc, gió rất nhẹ, nếu là gió lớn chắc chắn sẽ tê cả đầu lưỡi của hắn. Người ta đều nói phụ nữ thích tranh hơn thua, nhưng đàn ông còn to mồm hơn.