Lý Thành Thiên nhìn tới lung linh giáp, họ Sầm, không lẽ chính là Sầm Cao Tuấn?
Nếu như nhìn màu áo hẳn không sai, Bình An Quốc chủ tướng Sầm Cao Tuấn, đột nhiên lặn lội đường xá xa xôi tới một tiểu thôn thật là quái sự.
Bình An Quốc có bốn vị trí cực to lớn, dưới một người nhưng trên vạn người, đầu tiên là thừa tướng nắm giữ hành chính, kế đến là quốc sư chủ yếu mưu lược cùng ngoại giao, cuối cùng là binh quyền hai đạo có chủ tướng cùng hải quân đô đốc.
Mà tại bốn vị trí này cất bước đi lên cũng chỉ có một cái hoàng đế mà thôi.
Như vậy nhẹ nhõm thấy được Sầm Cao Tuấn đứng ngay bậc nào.
Sầm Cao Tuấn ánh mắt hướng xuống. "Ngươi là..."
Trương Phúc lập tức nói. "Tiểu nhân là Trương gia thôn thôn trưởng Trương Phúc!"
"Nguyên lai là Trương thôn trưởng!" Sầm Cao Tuấn cũng rất khách khí nói, phải biết hai cái này so với nhau rất đau đầu, Trương Phúc cố gắng nhìn lên cũng chỉ thấy đũng quần người kia mà thôi.
Sầm Cao Tuấn lại nói. "Không trách ngươi được! Bọn ta có việc tuần hành ngang đây, muốn nhờ Trương gia thôn một đêm tá túc, sáng mai tiếp tục lên đường, việc này lại không qua thông báo trước."
Rất đơn giản, Bất Sương huyện không phải địa điểm tốt chiến lược, cũng như giao thông, nên rất ít xây trạm, lạc vào đây coi như gặp chỗ nào dừng chân tại chỗ đó, không thể đòi hỏi.
Trương Phúc hiểu ý, cười nói. "Trương gia thôn tuy nhỏ nhưng vẫn đủ chỗ cho mọi người!"
Nói, bàn tay hắn đưa về hướng An Dân khách sạn.
Sầm Cao Tuấn gật đầu, nhìn qua đám người, sau cùng dừng lại tại Trương Gia Phủ.
Hoả Đại Tiên không biết hắn là ai, nhưng nghe các đệ tử nói cũng giật mình, thế là từng người từng người chào hỏi qua vị chủ tướng này.
Chỉ còn lại Trương Tường cùng Lý Thành Thiên một bên ngơ ngác.
Lương Hàn hận không thể gọi con trai hắn Lương Vi bái kiến ba lần, cái này là rồng đến nhà tôm, vô cùng vinh hạnh.
Hôm nay đúng là ngày tốt, Hoả Đại Tiên đã chấp nhận cho Lương Vi làm Âm Dương Giáo đệ tử, vừa hành lễ xong khoác lên đạo bào, bất quá hơi tốn vải.
Nhưng không sao, Hoả Đại Tiên đang trên đà nổi tiếng, được theo hắn lăn lộn thanh danh cùng tiền tài từ đó mà lên, coi như thay đổi một cái quý tử suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàn đúm.
Về Lương Vi lại muốn tới chỗ xa hơn săn mỹ nữ, kiếm nàng dâu, chứ trong Lý gia thôn nhìn chán chết.
Hoả Đại Tiên nhân cơ hội này nói với Sầm Cao Tuấn. "Vừa lúc chúng ta có chuyện khó phân xử, mời Sầm tướng quân ra tay chủ trì công đạo!"
"Ngươi là..."
Cái họ Sầm này rất thích hỏi như vậy, Hoả Đại Tiên cũng không e ngại nói. "Âm Dương Giáo giáo chủ Hoả Đại Tiên thưa tướng quân."
Sầm Cao Tuấn vẻ mặt lộ ra vấp cỏ, dường như chưa nghe qua, Hoả Đại Tiên mặt mo đỏ ửng, thế là bổ sung một câu. "Cùng Giao Long Phủ đại tư tế có hợp tác qua!"
Lúc này Sầm Cao Tuấn mới ồ lên, coi như xác định một chút mục tiêu, dễ nói chuyện.
Hoả Đại Tiên biết thân phận mình, nhưng mà tại Bình An Quốc vô cùng coi trọng khu ma sư, Sầm Cao Tuấn quyền cao chức trọng, bất quá Hoả Đại Tiên đứng trước hắn không có bao nhiêu khoa trương sợ hãi.
Trương Phúc gật đầu, càng tiến gần hơn nói. "Có lẽ Sầm tướng quân cũng đã nghe qua chuyện đại tư tế vì Giao Long Phủ hao tổn tâm trí?"
Chuyện này Sầm Cao Tuấn vẫn biết, chỉ mới một ngày thôi nhưng tin đồn lan đi rất nhanh, thoáng chốc tới tai hắn, không thể phủ nhận cái đại tư tế này còn tính được vị lai vận hạn, cho nên hữu nghị thông cáo qua Bình An Thành cách đây một tuần lễ.
Hoàng đế nêu ý kiến ra sao hắn không biết, cũng chẳng bận tâm làm gì cho mệt.
Mặc dù Giao Long Phủ địa vị không thấp, nhưng Sầm Cao Tuấn nắm binh quyền bằng Bình An Thành cùng Uyên Kinh hợp lại, ngay cả hoàng đế cũng phải có mấy phần nể mặt.
Hắn dám láo sao, dám ta liền đưa quân san bằng luôn.
Sau đó Trương Phúc đem mọi chuyện già trẻ lớn bé kể lại.
Sầm Cao Tuấn nghe xong đã hiểu, đằng kia Lý Thành Thiên cũng nghe được, nét mặt thực sự âm tàn.
Cũng may hắn đã cưỡng chế ép xuống tâm tính.
Hiện tại bọn hắn muốn bắt người, chính là Trương Chúc Linh, mà Trương Tường không chịu giao ra, nói là giới hạn ba ngày.
Trương Chúc Linh vậy mà là Giao Long Phủ mầm hoạ, Lý Thành Thiên tất nhiên nghe nơi nào đều không lọt lỗ tai.
Mặt khác Trương Tường càng lo lắng, nếu như Sầm Cao Tuấn nhúng tay sợ là dùng lời lẽ khó mà nói tiếp, còn dùng vũ lực Trương Gia Phủ lẳng lặng mà phát ngán.
Sầm Cao Tuấn không chỉ giỏi, danh tính phải xa, quốc gia lân cận đã có ý sờ vào Bình An Quốc, mặc dù vậy luôn có một Sầm Cao Tuấn nên bọn chúng kiêng kỵ chưa manh động.
Chủ tướng là vậy, quan trọng tới hoà bình một nước, lời nói hẳn là ngàn cân giáng xuống.
Mọi người cũng theo đó đồng tình, hi vọng Sầm Cao Tuấn chịu khó nói mấy câu, chuyện liền êm đẹp.
Dám chống lại hắn chẳng khác nào tự mình rơi vào đầm rồng hang hổ.
Hắc mã lật đật mang Sầm Cao Tuấn tới trước mặt Trương Tường, vó ngựa như dùi trống trực tiếp đánh vào tim, Trương Tường vội khom người nói. "Nếu như ngài có con cái sẽ hiểu được tấm lòng cha mẹ! Ta không phải vì mình mà bỏ qua việc công, chỉ là muốn góp hết vốn liếng còn lại của một cái thất phu."
Trương Gia Phủ này chứa không ít người Trương gia, đã từng đại biểu Trương gia thôn, không ngờ chỉ trong một ngày chuyển biến quá chóng mặt, Trương Tường tạm thời còn chưa tìm ra cách ngoại trừ trì hoãn.
Sầm Cao Tuấn chính là nhẹ nở nụ cười, ngược lại là biết qua Trương Tường, nói. "Trương thần y, hai mươi năm trước có cơ hội tiến vào vương triều, một đời phú quý. Nhưng ngươi đã chọn cách ở lại bảo hộ thôn dân, ngươi nhìn, thôn dân đối ngươi không phải rất lễ độ sao?"
Nói tới đây lại có chút hồi tưởng, rất nhanh hắn tiếp tục nói. "Chuyện hai mươi năm trước đã thuộc về quá khứ. Về hiện tại ta muốn nghe ngươi làm cái gì trong ba ngày? Nếu cảm thấy được, ta sẽ đáp ứng!"
Đám người phía sau nụ cười cứng đờ, vốn cho rằng Sầm tướng quân trợ uy đâu, nhưng chuyện lại hoá thành dạng này, còn cảm giác mỗi người đang bị giáo huấn.
Nhất là Trương Phúc, nội tâm bứt rứt.
Lý Thành Thiên nghĩ đã ổn hơn, đường đường một cái chủ tướng đứng ra nói chuyện, hiểu ý chính là đối phương cố tình thả một mặt lưới.
Tuy nhiên đây là góc độ của hắn, còn Trương Tường không giống vậy, ba ngày chính là thoái thác, tìm mọi cách giúp Linh nhi hồi phục.
Không có cách thì sao, Trương Gia Phủ coi như gỡ, tất cả âm thầm chạy trốn.
Chẳng qua trong vòng Bình An Quốc đòi chạy khỏi quan phủ, khó như lên trời.
"Ta đã tìm ra phương thuốc, sẽ không để lại hậu hoạ. Chỉ là cần thời gian, thời gian mà thôi!" Trương Tường tìm cái trói buộc nói ẩu, phần hắn nhưng không nắm chắc.
Sầm Cao Tuấn nhìn ra được ánh mắt này, là tình thân che mờ mắt, chính hắn càng không biết nói sao, trước mặt dân chúng hắn nói ra cái gì đều được, nhưng quan trọng làm sao cho mọi người đều phục.
Hai người dây dưa nửa ngày, để cho mấy người còn lại nóng lòng muốn chết, chợt một đạo âm thanh vang lên đánh vỡ bầu không khí.
"Lại gặp ở đây!"
Lý Thành Thiên nhìn lại là từ An Dân khách sạn bước qua, Kim Đào.
Là hắn!
Ăn mặc khác, nhưng gương mặt thì Lý Thành Thiên nhớ rõ, là... Tên mặt trắng.
Lần đầu gặp Xích Mao Phong chính là hắn chọc chân vào, còn nhờ Lý Thành Thiên cảm tạ.
Đừng nói muốn đòi đồ vật nha, Lý Thành Thiên nhưng lỡ miệng nuốt vào rồi, cùng 26 viên kia cũng không quan hệ.