Địa Ngục Trần Gian

Chương 97: Hồng Tuyết



Hai ngày tiếp theo đều là tổ tiểu chu thiên giao đấu, tôi không quan tâm lắm, thậm chí ngay cả liếc mắt cũng không có hứng thú. Dù sao bây giờ đối với tôi mà nói việc mở sát kiếm mạch mới là mấu chốt nhất, những chuyện khác đều xếp ở phía sau. Chỉ có mở ra sát kiếm mạch tôi mới có thể dùng sát kiếm.

Đây cũng là lý do tại sao nói sau khi mở ra sát kiếm mạch, Vô Thượng Kiếm Tâm sẽ có biến hóa long trời lở đất.

Bởi vì có hương an thần trợ giúp nên độ khó tu luyện cũng giảm xuống không ít. Vốn dĩ tôi mở kiếm mạch khoảng ba giờ là phải nghỉ ngơi, nếu không căn bản không còn sức để tiếp tục, loại đau đớn đó có thể khiến nam tử mạnh mẽ nhất cũng có thể bị hành hạ đến phát điên. Nhưng nhờ có hương an thần nên tôi hồi phục tinh thần rất nhanh.

Sau hai ngày liên tiếp cuối cùng tôi cũng đả thông được một huyệt đạo trong sát kiếm mạch của mình. Sát kiếm mạch tổng cộng có mười huyệt đạo, chỉ khi nào mười huyệt đạo này được nối liền thành một đường thì mới coi là mở ra được sát kiếm mạch. Nói cách khác bây giờ tiến độ của tôi mới được một phần mười thôi.

Mặc dù là như vậy nhưng lúc này tôi đã mệt mỏi mà gục xuống. Mỗi lần tu luyện xong khắp người tôi toàn là mồ hôi, thậm chí cả ga trải giường cũng bị ướt, có thể thấy loại thống khổ kia kinh khủng tới mức nào.

Hương an thần cũng không thể giúp tôi giảm bớt cảm giác thống khổ này mà nó chỉ có tác dụng bổ sung tinh thần để tôi nghênh đón đợt thống khổ tiếp theo mà thôi.

Sau khi đả thông sát kiếm mạch tôi cũng phát hiện có một xíu biến hóa, nói thế nào đây, giữa sát kiếm mạch và sát kiếm dường như hình thành một mối liên kết mơ hồ.

Điều này khiến tôi cảm thấy rất hưng phấn, tôi vội vàng gọi Tiểu Phật Gia hỏi: "Tại sao ta cảm thấy hình như mình có thể sử dụng được sát kiếm vậy?"

"Có thể dùng. Bây giờ coi như ngươi đã bước chân vào cảnh giới trụ cột nhất, sát kiếm mạch, vậy tất nhiên có thể sử dụng sát kiếm. Nhưng dựa vào tình trạng kiếm mạch hiện tại, ngươi chỉ có thể dồn hết sức xuất được một chiêu mà thôi. Đấu với cường giả chu thiên bình thường còn có thể khắc chế địch giành phần thắng nhưng nếu đối thủ là nửa bước tiên thiên thì vẫn nên tránh." Tiểu Phật Gia mở miệng nói.

Tôi ngây ngẩn: "Dồn hết sức vào một chiêu? Không thể dùng nhiều hơn sao?"

"Cũng có thể nhiều hơn, ngươi có thể dùng nhiều nhất năm phần trong một sát kiếm, chính là sát kiếm của ngươi gấp đôi sức mạnh. Nhưng với tình trạng thân thể của ngươi hiện giờ, nếu dùng hết trong một chiêu này chính là giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, bản thân ngươi cũng sẽ bị trọng thương, không có lợi ích gì."

"Nhưng cũng có thể coi như có lá bài tẩy không phải sao?" Tôi cười khẽ một tiếng.

"Cũng có thể coi là như vậy, quả thực nếu gặp tình huống vạn bất đắc dĩ, một chiêu này có thể cứu mạng ngươi."

Tôi hít sâu một hơi, trong lòng vui mừng, cuối cùng tôi cũng bước đầu trở thành cường giả, không sợ chặng đường tiếp theo không đi nổi.

Ngay lúc tôi đang tràn đầy hứng khởi thì đại sư huynh mặt đầy tức giận bước vào, thấy dáng vẻ huynh ấy như vậy tôi không khỏi ngạc nhiên liền mở miệng hỏi: "Sao vậy đại sư huynh?"

"Chuẩn bị một chút đi, chúng ta sắp phải ra sân." Đại sư huynh nói.

"Sao lại như vậy, ngày hôm qua đã sắp xếp rồi, không phải là hôm nay và ngày mai đều là tổ tiểu chu thiên đấu hay sao?" Tôi nghi ngờ hỏi.

"Vẫn còn một ngày nhưng trận chiến ngày mai căn bản không có hy vọng gì." Đại sư huynh thở dài một cái.

"Tại sao huynh lại nói vậy?" Tôi vội vàng mở miệng hỏi.

"Toàn quân Huyền môn chúng ta hầu như chết hết, mà bây giờ chẳng qua mới là vòng thứ nhất, chỉ có một tổ của Toàn Chân giáo là kiên trì trụ được. Cho dù đến ngày mai bắt đầu vòng thứ hai thì tổ Toàn Chân giáo kia cũng phải giao chiến đến ba lần mới có thể lấy được hạng nhất, đó căn bản là điều không thể. Nếu như Huyền môn và Vĩnh Dạ là năm năm bằng nhau thì còn có thể làm tiêu hao một ít nội khí của đối phương. Nhưng bây giờ chỉ có một tổ, đối phương chỉ việc đợi đối thủ mệt rồi tấn công, ba tổ liên tiếp hoàn toàn có thể giết hết toàn bộ tổ Toàn Chân giáo kia." Đại sư huynh mở miệng nói.

Lúc này tôi cũng thấy run sợ, thực lực của Vĩnh Dạ thực sự quá mạnh. Bây giờ mới là tổ thứ nhất mà đã làm cho hầu hết đệ tử Huyền môn chúng tôi ngã ngựa, nếu như đánh thật không nói đến những cấp bậc khác, chỉ một tổ tiểu chu thiên kia cũng đủ để giải quyết hết đệ tử tiểu chu thiên của Huyền môn rồi, căn bản là không phải đánh. Mà lần này cả bảy gia tộc lớn của Huyền môn đều có mặt, Vương gia Toàn Chân, Trương gia Võ Đang, Trần gia Hoa Sơn cộng thêm Tàng Địa, Phật quốc, Bồ Đề môn, Lưu Ly tự, bảy gia tộc cộng lại vẫn không đánh được Vĩnh Dạ.

Cái này thật quá khoa trương rồi.

Dường như cũng hiểu thay đổi trên gương mặt tôi, đại sư huynh thở dài một cái: "Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng chính xác là như vậy, thực lực bên trong Vĩnh Dạ so với cái gọi là bảy đại gia tộc còn mạnh hơn nhiều lắm."

"Trước kia chúng ta còn nghĩ mình là những gia tộc lâu đời mà kiêu ngạo, nhưng qua trận chiến này Vĩnh Dạ đã đã đặt kiêu ngạo của bảy đại gia tộc chúng ta nghiền nát dưới chân rồi!"

Tôi ngây người, cảm thấy rối bời, cũng không biết mình đang suy nghĩ gì.

"Nhưng cũng may kẻ mạnh tiểu chu thiên ở Huyền môn không phải chủ chốt, kế tiếp mới là phần quan trọng. Nếu khai chiến thật sự, đệ tử đại chu thiên mới là lực lượng nòng cốt, chúng ta thân là đại chu thiên lúc này không thể làm khí thế giảm sút được."

Tôi gật đầu một cái, bỗng có chút hiếu kỳ, không biết tổ duy nhất còn lại bên Toàn Chân giáo kia như thế nào liền mở miệng nói: "Buổi luận đạo ngày mai đệ cũng đi xem một chút, vắng mặt mãi cũng không hay lắm."



"Đúng vậy, nói thế nào đó cũng là hy vọng cuối cùng của tổ tiểu chu thiên bên Huyền môn chúng ta, cho dù biết rõ là sẽ thua nhưng vẫn nên đi ủng hộ một chút." Đại sư huynh thở dài một cái nói.

Tôi gật đầu, tiếp tục nhắm mắt tu luyện, bây giờ chẳng qua mới chỉ thông được huyệt đạo thứ nhất thôi, còn xa mới đạt được đến trình độ thông sát kiếm mạch.

Nhưng tin vui là không biết do đã đả thông huyệt đạo thứ nhất hay do tôi đã thích ứng được mà quá trình tiếp tục mở ra sát kiếm mạch sau đó tôi cảm thấy không còn đau đớn như trước, mặc dù vẫn đau nhưng không đến mức thống khổ tột cùng như vậy.

Hiển nhiên đây là một điểm tốt, tôi liền cắn răng tiếp tục tu luyện.

Nghĩ một chút cũng thấy thú vị, lại còn có người thích tìm thống khổ, từ một khía cạnh nào đó mà nói tôi cũng coi là không bình thường đi.

"Đừng nghĩ nữa, ngươi chính là tên biến thái thích bị ngược!" Hình như biết được suy nghĩ của tôi Tiểu Phật Gia mở miệng nói.

"Ngươi mới là tên biến thái thích bị ngược ấy!" Tôi liếc Tiểu Phật Gia một cái tức giận nói.

"Được rồi. Thật ra cũng không cần phải tiếp tục tu luyện như vậy nữa, hăng quá hóa dở, thứ ngươi cần bây giờ chính là nghỉ ngơi, hơn nữa, có phải ngươi quên mất chuyện gì rồi không."

Nghe Tiểu Phật Gia nói vậy tôi mới nhớ ra, đích xác là mình đã quên một việc quan trọng, bởi vì sau khi khôi phục ý thức cho Hồng Dược lại xảy ra một chuỗi chuyện nên tôi quên mất việc tạo quỷ thể cho Tiểu Hồng Dược. Tôi hít sâu một hơi: "Chuyện quỷ thể phải làm sao?"

Nếu là trước kia ngươi đúng là cần tạo một quỷ thể, nhưng nói thật quỷ thể thật sự rất vô dụng, dễ thương tổn đã đành, mà một khi đạt đến trình độ tu vi nhất định thì quỷ thể cũng không có ích gì. Giờ ngươi còn có một cách khác có thể tạo một cơ thể cho Tiểu Hồng Dược." Tiểu Phật Gia cười nhẹ. "Hơn nữa còn rất mạnh!"

"Cách gì?" Tôi vội hỏi.

"Kiếm linh." Tiểu Phật Gia nói: "Nuôi tiểu quỷ nếu như để âm sai thấy được nhất định sẽ bị câu đi, đó là điều nguy hiểm nhất, cũng chính là nói Hồng Dược. Nhưng hồn phách của Tiểu Hồng Dược đang được phong ấn kia thì khác, nếu ngươi tạo một quỷ thể cho nàng khẳng định là không an toàn, nhưng nếu làm kiếm linh tức là thoát ra khỏi ngũ hành, không phải thứ thuộc về tam giới, chỉ cần kiếm không bị tổn hại thì kiếm linh vẫn tồn tại, đừng nói là âm sai, kể cả Diêm La Vương tới cũng không đưa Tiểu Hồng Dược đi được!"

Trong lòng tôi nóng lên, sau khi bình tĩnh lại mới mở miệng hỏi: "Vậy có khuyết điểm gì không? Nếu so với quỷ thể thông thường..."

"Thật ra thì đây cũng không tính là khuyết điểm gì, chỉ là nếu như dùng quỷ thể vậy ngươi chết nàng sẽ tiêu tán, nhưng nếu như dùng kiếm thể chỉ cần kiếm vẫn còn thì nàng cũng sẽ không sao, tuy nhiên nếu kiếm đổi chủ tất nhiên nàng cũng sẽ bị mang đi."

Tôi ngây ngẩn, thật ra thì điều này cũng không tính là khuyết điểm, đúng như lời Tiểu Phật Gia nói, mấu chốt chính là nếu như dùng quỷ thể thì sẽ không đổi chủ, trừ phi là bị xóa đi ý thức, giống như Hồng Dược vậy, nhưng nếu dùng kiếm thì không giống nhau, ai có được kiếm thì sẽ là chủ nhân của Tiểu Hồng Dược.

Tôi hít sâu một hơi, cảm thấy nếu lúc này chỉ có mình quyết định thì có vẻ không tôn trọng Tiểu Hồng Dược nên tôi gọi hồn phách của Tiểu Hồng Dược ra ngoài nói cho cô bé nghe.

Sau khi nghe xong, Tiểu Hồng Dược nhìn tôi nói: "Vậy ca ca sẽ để cho kẻ khác cướp mất kiếm sao?"

"Sẽ không, người ở đâu kiếm ở đó, trừ phi ta chết!" Tôi nhìn Tiểu Hồng Dược mở miệng nói.

Tiểu Hồng Dược nhẹ giọng cười một tiếng: "Vậy thì được rồi. Nếu có một ngày kiếm thật sự bị người khác cướp đi, Tiểu Hồng Dược cũng sẽ tự tiêu tán, bởi vì ngoài anh ra Tiểu Hồng Dược sẽ không đi cùng ai cả!"

Tôi ngây người, lập tức không biết nói gì.

Lúc này Tiểu Hồng Dược tiếp tục nói: "Cho nên chỉ cần giúp được anh, ta có thể làm bất cứ điều gì!"

Dường như cảm thấy Tiểu Hồng Dược ưu tư, Vô Phong lại trôi lơ lửng trước mặt Tiểu Hồng Dược, cô bé đưa tay ra sờ Vô Phong một cái, thanh kiếm lại còn khôn khéo chà chà lên mặt Tiểu Hồng Dược.

"Vậy quyết định đi." Tiểu Phật Gia nhìn tôi nói.

Tôi hít sâu một hơi, thầm hạ quyết tâm, từ giờ sẽ bảo vệ thanh kiếm này!

Tôi nhìn Tiểu Hồng Dược mở miệng nói: "Chuẩn bị xong chưa?"

Tiểu Hồng Dược gật đầu.

Tôi nhắm mắt lại bắt đầu dùng kiếm khí của mình sửa đổi hồn phách của Tiểu Hồng Dược, sau đó tạo một luồng kiếm khí làm cầu nối giữa Tiểu Hồng Dược và Vô Phong.

Cùng lúc đó Tiểu Phật Gia ở bên trong cũng niệm Chiêu hợp kiếm quyết.



Tôi hít sâu một hơi nhìn Tiểu Hồng Dược một cái rồi hô lớn: "Hợp!"

Tiểu Hồng Dược liền hóa thành một luồng sáng màu đỏ chui vào Vô Phong.

Sau khi hấp thu hồn phách của Tiểu Hồng Dược, Vô Phong cũng phát ra một trận rung động vô cùng kịch liệt, hơn nữa trước đó thân kiếm chỉ có một màu đen tuyền thì bây giờ đã bắt đầu xuất hiện những vệt huyết sắc lấm tấm.

Nhìn giống như những bông tuyết màu đỏ vậy.

Tôi ngơ ngác nhìn Vô Phong đang lột xác. "Trước kia gọi ngươi là Tiểu Hồng Dược đối với ngươi có chút không tôn trọng, dù sao ngươi cũng là một cá thể độc lập, có lẽ nên đặt cho ngươi một cái tên mới."

Hình như nghe thấy lời tôi nói Vô Phong rung lên một cái.

Tôi mím môi. "Nếu như trên kiếm đã xuất hiện huyết sắc lấm tấm như hoa tuyết màu đỏ vậy gọi ngươi là Hồng Tuyết đi!"

Dường như nghe được lời tôi nói, Vô Phong bắt đầu tản mát ra một vẻ ưu tư, trước kia Vô Phong căn bản là vật chết, đâu có biết ưu tư đâu.

Như vậy sau khi Hồng Tuyết cùng Vô Phong dung hợp, Vô Phong đích thực đã trở thành kiếm linh rồi. ????????ải ????ghiệ???? đọc t????uyệ???? số 1 tại # ???? ???? U ???? t ???? u y ệ ????.???????? #

Tiểu Phật Gia cũng mở miệng nói: "Từ xưa tới nay kiếm linh đều là kiếm do bản thân tu luyện mà ra, nhưng như vậy thì căn bản không làm được. Trong lịch sử không có ai có kiếm linh, chỉ có kiếm tu mới có thể có kiếm linh, nhưng thực ra kiếm tu kiếm linh này đều là sau này bản thân tự đi vào mà thành, đó là nguồn gốc của kiếm quyết."

Tôi gật đầu, nhắm mắt lại.

"Kiếm quyết càng mạnh, kiếm linh cũng càng mạnh. Ngươi tu luyện Vô Thượng Kiếm Tâm, nếu Hồng Tuyết thực sự dung hợp với Vô Phong vậy nàng sẽ cùng ngươi trở nên mạnh mẽ, ngươi mạnh bao nhiêu nàng sẽ mạnh bấy nhiêu. Coi như bây giờ thực lực của ngươi đã tăng gấp đôi rồi." Tiểu Phật Gia nói.

"Kiếm linh còn có tác dụng như vậy?" Tôi hiếu kỳ hỏi.

"Tất nhiên là có, nếu không ngươi cho là vì sao linh pháp bảo lại hiếm hoi như vậy? Ta cho ngươi biết, trong Huyền môn căn bản không có một món pháp bảo thông linh nào, cho dù là gia tộc bán thần kia cũng không có!"

Lúc này tôi mới nhận thức được đây là món đồ kinh khủng chừng nào.

"Sau này không thể để Hồng Tuyết lộ ra ngoài. Nếu để người khác biết kiếm này thông linh vậy nhất định sẽ bị không ít người dòm ngó." Tôi nhíu mày mở miệng nói.

"Đúng là như vậy, cũng chỉ có Hồng Tuyết một lòng tin tưởng ngươi mới có thể làm vậy, nếu đổi lại là quỷ thông thường ai sẽ tình nguyện trở thành kiếm linh chứ, như vậy không phải là mất tự do hay sao."

Tôi cười khổ một tiếng: "Ta như vậy có tính là lợi dụng lòng tin của Hồng Tuyết không?"

"Không thể nói như vậy." Tiểu Phật Gia mở miệng nói: "Chuyện này đối với hai bên đều có lợi. Ngươi yên tâm."

Tôi gật đầu một cái, nhưng trong lòng vẫn có chút chột dạ.

Lúc này Vô Phong đã hoàn toàn lột xác, từ lúc ban đầu chỉ một màu đen giờ đã biến thành nửa đỏ nửa trắng.

Trên thân kiếm cũng xảy ra biến hóa rất lớn, vốn dĩ thân kiếm bằng phẳng giờ này ở bên trái lại xuất hiện một dòng chữ, đó là...

Nội dung của sát kiếm trong Vô Thượng Kiếm Tâm!

Chỉ cần liếc mắt nhìn đã cảm nhận được sát ý vô tận đập vào mắt, đây chính là sát kiếm sao?

Tôi hít sâu một hơi. "Nếu hình dáng của ngươi đã thay đổi vậy ta cũng nên lấy một cái tên khác cho ngươi, tên Vô Phong kia thật không hợp với nữa."

Hồng Tuyết cũng đi từ trong kiếm ra, nhìn tôi gật đầu: "Không sai, không sai, tên Hồng Tuyết dễ nghe hơn nhiều."

"Ngươi được đặt tên là Hồng Tuyết vậy thì lấy Hồng Tuyết làm tên đi." Tôi cười nhẹ. "Kiếm này nửa đỏ nửa trắng, bên trái có Vô Thượng Kiếm Tâm, vậy gọi là Hồng Tuyết Tả Văn Tự, thế nào?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv